Khi còn là một cô bé ngây thơ, tôi cũng xem không ít tiểu thuyết ngôn tình, khi đó còn lưu hành truyện Quỳnh Dao, còn chưa phải như loại tiểu thuyết thích cảnh nhà giàu như nay, thậm chí nói, vấn đề kinh tế là một trong những trướng ngại tốt nhất giữa mối quan hệ của nam nữ chính, bao nhiêu tình cảm tốt đẹp đều chết non dưới một chữ “Tiền”.

Gần đây tôi cũng có chút đau đầu. Sau khi dì Tần qua đời, người tiếp quản tài chính của Tần Lộ là Hải Dương. Hải Dương và Tình Thiên thu vào không nhiều, góp xe góp nhà, tiền sữa cho con, bình thường cũng phải tiết kiệm. Nhưng trong hai năm Tần Lộ ở đó, tiền lương của anh đều được hai người lấy danh nghĩa anh mau công trái. Tính đi tính lại, ngoại trừ gặp chuyện không may, tiền bảo hiểm thì hình như Tần Lộ chưa bao giờ dùng qua tiền đó.

(công trái: Hình thức nhà nước vay vốn của các tầng lớp nhân dân, người cho vay được quyền thu lại vốn và hưởng lãi theo quy định.)

Hơn nữa Triệu lão tiên sinh lấy danh nghĩa mình cho anh phí sinh hoạt, thì số tiền anh tích tụ được cũng có sáu bảy vạn. Nhà cửa là có sẵn , phí khám bệnh của bác sĩ Mặc dùng khoản thu vào của bất động sản bên Thâm Quyến thanh toán, có khi lại lấy hần trợ cấp. Bảo hiểm gần đây tiền lãi hơi ít không thể đầu tư vào.

Cho nên bình thường phí sinh hoạt đều phải dùng tiền lương hàng tháng của tôi và anh trả. Anh thu vào cao, chỗ tiêu dùng lại không nhiều. Tiền lương của tôi lại vừa vặn đủ góp xe, một phần bảo hiểm sức khỏe, hiếu kính ba mẹ một chút, tiêu vặt. . . . . .

Aiz, có thể thấy năng lực kiếm tiền có quan hệ trực tiếp với bằng cấp nha. . . . . . Tôi chống cằm trên bàn, ngẩn người nhìn sổ sách. Tần Lộ tiềm canh gà xong đi ra, mang thai mới hơn ba tháng, tôi đã bị gà độc hại không ít. . . . . . Tôi lo anh gặp chuyện nên mua cho cái bếp điện, mỗi ngày anh tiềm một nồi, tôi uống hơn phân nửa còn nửa kia anh uống.

Anh lấy cây viết trong tay tôi rồi lại dịch chuyển sổ sách ra, đặ canh xuống, để muỗng vào chén lớn cho tôi, ngồi vào đối diện, bưng cái chén nhỏ của mình, nhìn tôi.

Nếu tôi không uống trước anh sẽ không uống, nếu tôi không uống hết anh sẽ không đi.

Một chén rất lớn nha, có thể mô tả nó như là một cái “Tô nhỏ” rồi, mệt tôi uống là được. Bụng của phụ nữ có thai là không đáy. . . . . .

Uống từ từ, còn đang suy nghĩ chuyện tiền bạc.

Tiêu dùng hàng ngày, tám trăm tiền xe, tiền điện nước hơn ba trăm, phí quản lý hơn hai trăm ( Khu này là khu cao cấp, nhà rộng ), quyên góp cho nhà thờ ba trăm, tiền thức ăn khoảng một ngàn, quần áo chia đều một ngàn, hàng tháng gửi cấp bác Tần năm trăm, uh, tôi hẳn là phải đổi thành gọi là ông nội; còn có bảo hiểm y tế của anh, bởi vì đặc thù của anh, sợ bên công ty kia chi không đủ, tôi lại mua một phần, một năm trả lần, mỗi lần hơn tám nghìn; một khoản lớn dành cho mua sách, mua cd. . . . . .

Bị nhức đầu. Tôi cũng có tiêu này nọ. Tóm lại phải một chút trái một chút, hàng tháng số còn lại hơn hai ngàn.

Trước kia không để ý, cảm thấy có bảo hiểm cam đoan vạn nhất anh gặp chuyện không may, thất nghiệp, cũng có thể duy trì xuống là được. Bây giờ bụng càng ngày càng lớn, bắt đầu lo lắng tiền sữa. Một em bé thì phải cần bao nhiêu tiền đây? Vấn đề này không có cách nào bàn với Thiên Ngữ, cô ấy còn chưa từng sinh con, mà có sinh cũng sẽ không để ý đến khoản tiền này. . . . . . Hai ngày nữa đi bàn với chị Tình Thiên một chút mới được.

~~~~~~~

Tôi uống canh cũng không yên lòng, bị anh phát hiện, chỉ nhìn chằm chằm tôi. Nhanh chóng uống xong để anh đem vào bếp. Một lát sau, anh đi ra, lại không đi đọc sách mà ngồi đó nhìn tôi.

Tôi chỉ có thể dọn dẹp sổ sách cùng anh lên lầu. Gần đây trình độ bám đính của anh thăng cấp. Lúc đầu thời gian tối ở chung cũng bình thường, anh vào phòng sách mình đọc sách, tôi ở phòng sách của mình viết luận văn, không ai ảnh hưởng tới ai. Nhưng mấy tháng gần đây, anh lại thích cùng tôi đọc sách. Hoặc là ở phòng sách của tôi có khi lại tới phòng sách của anh.

Đương nhiên, chỉ cần tôi ở chỗ mà anh thấy là được rồi. Lúc đầu thì anh vẫn chuyên chú làm chuyện của mình. Có đôi khi tôi lặng lẽ tránh một lúc mà anh cũng không phát hiện.

Nhưng hôm nay anh lại không đọc sách, cứ nhìn sách rồi lại nhìn tôi. Hại tôi cũng cũng hồi hộp theo, cứ nhìn anh một chút lại thấy hồ đồ luôn.

Vừa rồi giá vàng giảm. . . . . . khoản thu vào hàng năm bên Thâm Quyến kia cũng giảm, vậy thì hàng tháng . . . . . Uh. . . . . . anh lại nhìn tôi.

“Tiểu Lộ?”

Hắn ném sách qua một bên. Tới bên tôi ngồi xuống, nhìn sổ sách trong tay tôi, nhưng con số bị tôi làm cho loạn cả lên. Đưa viết cho anh, anh vệt vệt mấy cái thì ngay cả lãi ngân hàng, lãi thuế gì đó đều tính toán rõ ràng hết.

Nhưng con số phi thường chính xác, tháng trước phụ thu 1398,05 nhân dân tệ. Choáng đầu. . . . . . vậy mà đầu sỏ gây ra lại dùng con ngươi sáng ngời nhìn tôi, nghĩ là tôi sẽ khen anh nữa. Thật sự là trẻ con mà, tôi biết vấn đề “độc chứng” của anh chứ không phải là “thiếu nhi”, đúng là xem nhẹ anh rồi.

Sau khi tôi mang thai, chi phí tăng cao. Ngoại trừ tiền thức ăn tăng, chính là ba ba quá “nhiệt tình” về em bé sắp ra đời. Thứ bảy nào cũng phải cùng anh đi dạo phố, dạo đến tiệm bán đồ trẻ con, tự nhiên sẽ vào xem. Vừa thấy, liền thích, anh sẽ bỏ tiền mua, anh mua đồ chỉ biết quẹt thẻ, kiểm tra con số hay mật mã gì đó đối với anh mà nói không phải vấn đề.

Trong phòng lầu hai đã để không ít đồ đạc này nọ vào rồi. . . . . . mà cũng có một người có “nhiệt tình” giống vậy là tiểu đệ Chu Bất Ly, và đôi khi bác sĩ Mặc cũng không thể thoát khỏi chuyện này. Aiz. . . . . .

Anh vẫn còn nhìn tôi, kiên trì không ngừng. Tôi xao xao đầu anh, đầu óc thông minh, nhưng đặc biệt nhất vẫn là cái đầu. Đưa hết sổ sách cho anh xem, từng năm từng tháng anh làm rất rõ ràng. Anh rất mẫn cảm với con số nên làm rất nhanh. Làm cho anh cực kỳ đắc ý.

Uh, tốt như vậy, vậy là hàng tháng con lại một ngàn đồng làm quỹ cho em bé. Khấu trừ một chút trong tiền lương của anh. Còn lại thích làm sao thì làm.

~~~~~~~~

Giữa trưa hai ngày sau, bác sĩ Mặc gọi điện cho tôi. Nhắc tới tiền khám bệnh.

“Bây giờ anh cũng không cần bỏ nhiều tâm sức dạy cậu ấy cái gì nữa, xem như bạn bè giúp cậu ấy một chút mà thôi. Sau này không cần trả số tiền kia nữa, coi như giúp anh giữ một phần cho ‘ quỹ em bé’ đi.” Giọng bác sĩ Mặc rất nhẹ nhàng nhưng thái độ kiên định. Chính là tôi không muốn như vậy. Phần tiền khám này, dù công dù tư, đều phải trả. Hơn nữa, một phần nào đó anh ấy cũng là bác sĩ tâm lý của tôi mà anh lại chư abao giờ lấy tiền khám.

Anh cũng nghe ra sự kiên quyết của tôi nên cũng không kiên trì nữa.

Qua vài ngày, anh đưa tới một phần văn kiện. Một phần quỹ giáo dục, không nhiều lắm bằng một nửa tiền khám.

“Tặng em bé, em nhận thay bé thôi.” Anh cười tủm tỉm . Aiz. Mỗi người lùi một bước.

~~~~~~~

Muốn giấu chuyện gì không cho Tần Lộ biết thật sự rất khó, muốn giấu bác sĩ Mặc cũng khó, nhưng muốn giấu Chu Bất Ly lại dễ nhất. Anh không biết chuyện tiền khám, cũng không biết tôi muốn “Tiết kiệm” .

Y thế nhưng dạy Tần Lộ dỗ tôi vui vẻ: mua xài.

Bắt đầu từ tuần trước, Tần Lộ cứ thứ sáu lại mua một bó hoa. Anh đương nhiên sẽ không chọn cái gì tốt hay khong tố, cho nên luôn nhờ chủ tiệm chọn thay. . . . . . Hàng tháng lại chi thêm bốn năm trăm . . . . . . Choáng váng nha, còn không nghe khuyên. Có rảnh tìm Chu tiên sinh tính toán sổ sách mới được.

Nhắc Tào Tháo, Tào đại nhân tới. Chu Bất Ly hơn nay chở Tần Lộ về, ôm một cái hộp lớn, dĩ nhiên là trọn bộ mô hình xe lửa. Tôi cũng không có ý gì .

Nếu sinh con trai thì vài năm nữa cũng cần; nếu như là con gái. . . . . . Cũng có cơ hội mà.