Pudtan nhận thấy được ánh vàng sáng rực đến mức mọi thứ trở nên tối tăm hết, khi mở mắt ra lần nữa thì thấy bản thân đang nằm trên nền cỏ có mùi thơm kỳ lạ mà hẳn không phải là Phra Nakorn Sri Ayutthaya trong thời đại của cô và hẳn không thuộc thời đại nào cả. Điều đầu tiên cô nghĩ đến là sắc mặt nóng vội bối rối của Khun Pipatratchasin, trái tim như thể đánh rơi mất điều gì đó, cô nhìn xung quanh thì chỉ toàn có sương mỏng bao trùm.

Khun Pipatratchasin mở mắt ra gần như cùng một lúc Pudtan ngồi dậy, trong khi anh bắt lấy cánh tay nhỏ của nàng thì lại xuyên qua một cách thần kỳ. Anh cố gắng gọi tên Pudtan nhưng dường như âm thanh không phát ra khỏi miệng vì ngay cả bản thân anh cũng không nghe thấy tiếng của mình. Mà trông ra Pudtan cũng không nhận biết rằng anh ngồi bên cạnh và đang cố gắng bắt lấy người của nàng.

Cô nàng dùng tay đẩy người dậy cùng với quét mắt nhìn để xem bản thân rốt cuộc đang ở đâu và sẽ ra khỏi nơi này thế nào. Ánh mắt đột ngột vấp lại ở thân hình mặc quấn vải trắng đang ngồi trên gò đá màu xanh lá đậm có hình dáng tương tự như ngai vàng.

“Athitaya…” Pudtan nhìn trái nhìn phải rồi không nhìn thấy người nào, nên liền nhìn người gọi như thể đặt câu hỏi rằng đang gọi đó có phải là gọi cô hay không.

“Ta gọi con đấy Athitaya, không có gọi người khác.” Đôi mắt sắc như diều hâu có ánh ưu ái khi nhìn chăm chú về phía cô.

“Ta tên Pudtan, đâu phải Athitaya. Nơi này là nơi nào vậy? Và ngài là ai? Ta nhớ được rằng ta đang chạm vào kinh Kritsana Kali.”

“Ta là người tạo ra kinh Kritsana Kali.” Lời kể của đối phương khiến cho Khun Pipatratchasin vốn đang nhìn qua bàn tay trong suốt của bản thân cùng sự hoang mang liền ngẩng mặt lên nhìn cùng sự ngỡ ngàng.

“Nếu thế thì nơi này là tiên giới sao? Ta đã chết rồi à?”

“Không phải tiên giới, mà là vùng đất ở giữa tiên giới và nhân gian.”

“Ngài là ai, và ta đến ở đây như thế nào được? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Pudtan hỏi cùng sự bối rối, cố gắng dằn lòng không để trở nên hoàn toàn e sợ với tình huống kỳ lạ này, bằng cách lấy lý trí làm trụ theo như từng được dạy từ bé.

“Ta tên Suriyaracha, là cha của con trong quá khứ xa xôi, nếu tính ngược lại thì cách thời đại mà con rời đi cả ngàn năm.”

“Cha sao ạ?” Pudtan hét cao giọng, dù cho không cảm thấy không thiện cảm với thân hình trước mặt nhưng cũng không có sự gắn bó nào xảy ra trong lòng theo kiểu người con nên dành cho cha.

“Trong kiếp đó con tên là Athitaya*, và trong kiếp đó con cùng Jantharawadee** đã cùng nhau tạo ra nghiệp chướng nặng nề, do sự việc dị thường nên phải cùng nhau trả giá nhiều đời nhiều kiếp. Đến đây, ta sẽ thể hiện cho con thấy.” Khoảng không trước mặt của Pudtan và Khun Pipatratchasin thân hình trong suốt không có sự tồn tại, hình ảnh nhìn thấy là câu chuyện tựa như cô được xem bộ phim đầy các sự hiểu lầm, sự bức bối, sai lầm, sự đau buồn và cái chết…

*Đọc là ‘a thít ta dà’

**Đọc là ‘jằn thà ra wá đì’

* * *

Công chúa Athitaya chiếu ánh mắt về phía Aninlabot*, tướng quân tâm giao của vua cha cùng sự sầu khổ.

*Đọc là ‘a nin la bột’

“Ta không thành hôn, dù thế nào cũng không thành hôn. Aninlabot, ngươi hãy đưa ta trốn đi, trốn thật xa khỏi nơi này.” Ánh mắt xem ra đầy sự kiên định do đã kiên quyết quyết định theo tính cách mà bình thường vốn bạo gan hơn bất kì nữ nhân nào. Hai nàng thị nữ thân thiết cúi rạp thật thấp lén nhìn mặt nhau cùng sự sợ hãi. Nhưng rồi điều cầu xin đó chỉ nhận được câu trả lời là sự tịch mịch. Hàm nghiến chặt của tướng quân oai nghiêm thể hiện cho thấy sự dồn nén trấn áp nhấn giữ cảm xúc cá nhân khi công chúa Athitaya chiếu ánh mắt đến thái độ của người yêu. Người cũng hiểu rằng kiếp này hẳn không thể nào được thành đôi, dù cho có sự tức hận buồn bã nhưng cũng đành chịu…

Hình ảnh đó khiến cho Pudtan đau lòng đến mức phải ôm lấy ngực trái của mình cùng nước mắt chảy ướt má mà không hay biết. Dù mặt mũi công chúa Athitaya này không giống cô nhưng do cớ gì cũng không biết, cảm giác mà công chúa có đều được gửi đến cho cô hết thảy.

Rồi hình ảnh cũng được chuyển cảnh cho đến khi nhìn thấy thân hình của công chúa Athitaya mang thai to, chiếu ánh mắt ra ngoài cửa sổ vốn có một cặp đôi là chàng trai trẻ có gương mặt y như Praya Wisutsakorn và dì Ketsurang. Pudtan thốt lên cùng sự giật mình và nhận biết được rằng người đàn ông đó có tên là Thikamponracha*, sau khi đã kết hôn cùng công chúa Athitaya làm hữu hoàng hậu thì lại đem người yêu cũ tên là Jantharawadee đến cung phụng yêu thương làm tả hoàng hậu.

*Đọc là ‘thì cằm pòn rà chà’.

Khun Pipatratchasin cũng nhìn hình ảnh đó cùng sự hồi tưởng. Anh nhìn thấy Aninlabot đi theo bảo vệ cho công chúa Athitaya, lại còn thầm nhìn gương mặt đầy đau khổ của công chúa cùng hết đỗi sự đau đớn trong tim. Dù cho rất bối rối nhưng Khun Pipatratchasin cũng là một người nữa cảm thấy như thể trái tim muốn mất đi.

Ngày sinh cặp song sinh nam thì công chúa Athitaya bất tỉnh không có lý trí, chỉ có hai nàng thị nữ là ôm bọc vải trong khi khóc lóc bàn bạc với nhau. Nên Pudtan và Khun Pipatratchasin biết rằng cả hai bé sơ sinh đều không có sự sống kể từ khi sinh ra. Cuối cùng khi nghe công chúa Jantharawadee đến yêu cầu được ngắm gương mặt đứa bé sơ sinh, hai nàng thị nữ liền nghĩ ra kế hoạch để tránh phạm tội hoàng gia, lại còn để cho công chúa Jantharawadee vốn từng khiến cho chủ nhân của mình đau khổ phải chịu phạt. Rồi nghiệp chướng cũng được tạo nên khi hai nàng thị nữ vờ đưa thân hình không linh hồn của cả hai bé sơ sinh đến rồi vội buông tay đến mức cả hai bé sơ sinh rơi đập xuống sàn, sau đó thì làm ầm ĩ lên rằng công chúa Jantharawadee giết chết cả hai bé trai.

“Drama quá rồi.” Pudtan thốt lên, nhìn hình ảnh trong khoảng không với tất thảy mọi cảm xúc. Công chúa Athitaya khi tỉnh dậy rồi biết chuyện theo như thị nữ nói thì cực kỳ tức giận, lại càng thấy chồng biện hộ thay cho người thương thì cảm xúc phải trái đúng sai tan vỡ hết.

“Nó đến giành chồng của ta, chỉ là công chúa một thành nhỏ, địa vị thấp hơn, nhưng lại sở hữu được mọi thứ một cách dễ dàng. Trước đây ta không hề nghĩ tức hận vì thấy rằng yêu nhau đã lâu trước khi ta đến. Nhưng nó lại giết chết đứa con bé bỏng của ta, ta không còn gì nữa, dù cho là tình yêu hay đứa con ruột thịt.” Hai nàng thị nữ vốn có nước mắt đầy mặt cúi rạp bất động cùng tinh thần run rẩy sợ hãi… Nỗi hận tột cùng nén trong ngực khiến cho công chúa Athitaya quyết định quyết tiệt rằng công chúa Jantharawadee không thể nào tiếp tục sống!

Hình ảnh cưỡi voi trắng của Thikamponracha, hình ảnh trốn chạy của công chúa Jantharawadee, những người giúp đỡ cho công chúa chạy trốn đều bị đoàn quân của công chúa Athitaya do Aninlabot dẫn đầu tiêu diệt giết sạch. Tất cả dân chúng gặp rắc rối, phải chạy trốn cái chết, bị tan đàn xẻ nghé. Khi công chúa Jantharawadee có thể trốn về thành của mình, hai đoàn quân tàn sát lẫn nhau khiến cho người người phải chết là hình ảnh thật đáng buồn, không ngoại trừ cả những nhà tu, nên liền có đầy những lời nguyền rủa từ sự đau đớn thống khổ của người bị hại.

“Đủ rồi, ta không muốn xem nữa.” Pudtan nước mắt ướt má đến mức gương mặt không còn là gương mặt, cảm giác hối lỗi giày vò kinh hãi đó ăn mòn sâu sắc thống khổ đến mức cô gần như không thể chịu đựng được. Dù cho cố gắng nói với bản thân rằng chỉ là câu chuyện trên hình ảnh thôi, không phải chuyện của cô lúc này, nhưng cũng không thể nào ngăn lòng không trở nên u ám.

“Vua Suriyaracha vốn từ bỏ ngai vị lại cho con trai của mình sau lễ thành hôn của công chúa Athitaya để đi tu, khi biết tin và biết rằng con của mình đã tạo ra nghiệp nặng, thì có ý tạo ra bùa phép để chuộc lỗi và trừng phạt kẻ làm sai suy nghĩ ác độc. Một cách là để cho sự đau đớn thống khổ từ việc bị yểm bùa làm giảm nghiệp chướng cho con gái của mình, còn một cách là hóa giải nghiệp cùng với công chúa Jantharawadee. Và bùa phép đó là bùa Kritsana Kali.” Giọng đầy uy quyền nói đúc kết, ánh mắt đầy sự xót thương nhìn chăm chú con gái trong quá khứ của mình vốn đang ở trong cảm xúc sầu bi trong khi thở dài.

“Kiếp đó là kiếp đó, kiếp này là kiếp này. Hãy phân biệt, tách bản thân ra làm người xem mà thôi. Bùa Kritsana Kali tồn tại vượt qua thời gian nhưng không vượt qua được nghiệp chướng. Người nào gây ra điều gì thì phải chịu hậu quả thích đáng. Khi biết rằng đã từng làm sai rồi hối lỗi thì hãy cư xử khác đi, đừng để cho cảm xúc vượt lên trên lý trí, vượt lên trên cảm xúc suy nghĩ tốt đẹp. Lúc này đây vì sư Reuangrit đấy cần giúp đỡ cho người con gái mình yêu, và nhờ phúc đức mà Ketsurang trao cho linh hồn của con, con mới thoát ra khỏi vùng đất địa ngục mà được tái sinh trong thân thể cô bé Pudtan vốn đã hết phúc phận vào hơn 10 năm trước, trong thời gian mà con rời đi, công chúa Athitaya… tiểu thư Karaket.” Cả Pudtan và thân hình trong suốt của Khun Pipatratchasin đều sửng sốt ngỡ ngàng ngẩng lên nhìn người nói, cô từng rơi xuống địa ngục! …Nhưng cũng không lạ, cô từng gây tội nghiệt đến thế, nếu không rơi xuống địa ngục thì không biết phải trả giá thế nào.

“Cả hai nàng thị nữ cũng vậy, nàng Pin, nàng Yaem, mấy ngàn năm thì cũng không thoát khỏi việc phải hầu hạ Ketsurang, cho đến khi hết nghiệp.”

“Thế tại sao phải để cho ta nhận biết sự thật thế này chứ? Tại sao phải quay lại thời Ayuthaya?”

“Kiếp này là kiếp cuối cùng mà con và Ketsurang có thể cùng nhau rửa hết mọi báo ứng. Khi sức mạnh của bùa Kritsana Kali hòa cùng với phúc đức của sư Reuangrit vốn là tương lai của Praya Wisutsakorn, thì mới xảy ra chuyện kỳ lạ thế này. Và do ta từng là cha của con nên không thể nào làm ngơ được. Chính ta cũng nhận hậu quả của hành động của con.”

“Praya Wisutsakorn là sư thầy Reuangrit sao? Không thể nào tin được, Praya Wisutsakorn trông cảnh giác ta gần chết, nhưng sư Reuangrit tốt bụng nhất.” Pudtan im lặng một lúc rồi mới ngẩng mặt lên nói lần nữa.

“Khi biết bản thân từng làm gì, từng là ai, nó không hề thú vị. Con người ta sinh ra mà quên hết tiền kiếp là tốt rồi.”

“Quên hết mọi thứ nhưng không có xoá bỏ nghiệp chướng từng gây ra.”

“Cũng đúng, rồi tiếp theo thế nào ạ? Ta vẫn chưa chết phải không?”

“Chưa chết nhưng con phải lựa chọn, sẽ quay về sống ở thời đại hiện đại tìm bác của con, hay quay về thời Ayutthaya. Khi con lựa chọn rồi thì kinh Kritsana Kali sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi tam giới, và một phần của sợi dây thời gian sẽ bắt đầu lại. Hãy lựa chọn rằng sẽ sống ở đâu.” Khun Pipatratchasin nhìn chăm chú Pudtan như thể đang cầu xin, nhưng đáng tiếc nàng không thấy không biết rằng anh tồn tại.

“Cho ta lựa chọn giữa bác và đàn ông sao? Thật ác quá…” Pudtan lẩm bẩm than phiền trong khi ngồi bắt chéo chân suy nghĩ nặng nề. Vua Suriyaracha trong thân hình của nhà tu hành quấn vải trắng quay sang nhìn thân hình trong suốt của Khun Pipatratchasin trong khi gửi đến nụ cười đầy chiêu trò.

“Khun Pipatratchasin trước kia là Aninlabot.”

“Hả? Thật sao ạ? Mặt không thấy giống nhau gì cả, à, nhưng chắc là giống công chúa Athitaya vốn có gương mặt không giống ta. Hèn chi lại tới lui đều đặn, hóa ra là yêu từ… cả ngàn năm rồi sao? Nhưng thật đáng tức giận mà, nếu anh ta chọn đưa công chúa Athitaya trốn đi cùng nhau thì giờ đã happy ending rồi.”

“Chàng ta làm vì nước nhà, công chúa Athitaya thành hôn cùng Thikamponracha, hai thành liền trở nên mạnh mẽ vững chắc. Không có người nào dự đoán được sự việc trong tương lai rằng sẽ xảy ra bi kịch đâu. Và chàng ta cũng được sinh ra để thành đôi với con trong nhiều kiếp, chỉ là do nghiệp chướng cũ nên cứ luôn bỏ lỡ nhau. Ngay cả trong kiếp mà con là Karaket, chàng ta cũng sinh ra là Si Prat*, anh trai của Praya Wisutsakorn, và bị trừng phạt đến sống ở thành Nakorn rồi còn bị hành quyết chết ở đó.” Chàng trai vốn không có sự tồn tại liền mở to mắt nhìn nhà tu hành quấn vải trắng, cùng lúc thì hình ảnh của Si Prat* lúc còn sống cũng trôi qua trong não, sự hồi tưởng và sự ghi nhớ đột ngột xảy đến.

*Nhân vật có thật.

“Ô hô! Tại sao thế giới linh hồn lại phức tạp thế này?”

“Còn có điều phức tạp hơn vậy, nhưng không phải chuyện mà con cần biết. Thế nào, con sẽ chọn bên nào, hãy quyết định mau đi.” Ánh sáng vàng rực rỡ của thân hình nhà tu hành quấn vải trắng tựa như càng lúc càng tắt dần.

“Vì để giúp đứa con như con mà ta sinh ra điềm báo bi sầu, phải biến mất kể từ đây. Sau đó thì phải tùy thuộc vào thần Brahma định đoạt rằng chúng ta có còn gặp nhau hay không. Thế nên hãy mau chọn cho xong vì sẽ là sự cắt ngang thời gian lần cuối cùng trước khi ta phải rời đi.” Nói xong thì nhà tu hành quấn vải trắng bước đến trước mặt Khun Pipatratchasin vốn ngửa ra tránh nhưng không kịp… Bàn tay to hất đẩy ngực trong suốt của Khun Pipatratchasin trong khi xảy ra ánh lóe, cùng với bóng tối tắt đi trong cảm xúc của Khun Pipatratchasin.