*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lễ cưới của tiểu thư Kaew là buổi lễ lớn do được nhận sự ưu ái từ đức vua, được ban cho rất nhiều đồ đạc để làm sính lễ cho cô dâu, vì chính Jameun Srisornrak cũng có thể tính là họ hàng trong cùng một hoàng tộc, dù cho khá xa do là họ hàng phía bên mẹ nhưng lại nhận được sự yêu thích vượt qua triều đại. Pudtan cũng đã từng được nhìn thấy nghi lễ cưới hỏi nhưng không giống lễ này, cả việc rắc nước lẫn việc ở nhà ba ngày liền để chờ vào động phòng, và dàn Mahori* mở màn rộn ràng đến mức được đồn đãi khắp cả kinh thành. Dù cho cô không “in”… không mấy quan tâm chuyện khác ngoài chuyện thức ăn trong buổi lễ vốn được làm hoành tráng, dù cho thầm cười cái nón Lomphok** của Praya Wisutsakorn mà cô dâu đội, nhưng cũng không thể không cảm thấy vui mừng nhộn nhạo thay cho cô dâu đáng yêu quý được.

*Là dàn các loại nhạc cụ truyền thống của Thái như trong ảnh.

**Đọc là ‘lòm poóc’, là chiếc nón chóp cao nhọn, làm từ vải trắng quấn quanh khung tre giống như trong ảnh phải dưới đây. Đây là loại nón dành cho hoàng tộc và quý tộc thời xưa.

Thật ra chi tiết này khiến mình hơi bối rối, vì theo những hình ảnh tìm được thì nón này dành cho nam, còn như trong phim Nhân Duyên Tiền Định thì kiểu tóc cô dâu của Ketsurang giống như trong ảnh.

Pudtan nhìn chén đồ ngọt được giơ đến thì phải quay sang nhìn Meun Maharit vừa hay đang chiếu ánh mắt nhìn đến. Thấy ánh mắt lấp lánh của anh thì cô không thể không liếc cho, do bánh được mang đến là loại đồ ngọt bốn chén. Pudtan múc đồ ngọt lên ăn, cảm giác ngọt ngào thấm đẫm sâu thẳm dần dần hình thành trong tim, đến mức không dám chạm ánh mắt người nào.

* * *

“Nghe bảo Mae Pudtan là họ hàng xa của Khun Ying Karaket sao?” Khun Ying Gosathibordee lên tiếng hỏi trong khi chấm miệng cùng cử chỉ mượt mà.

“Thưa vâng.” Đôi mắt sắc bén của Khun Ying Pong sượt nhìn về phía cô đến mức cô phải cúi xuống nhìn bản thân. Đêm qua cô đến ngủ cùng tiểu thư Prang để chuẩn bị cho việc ăn mặc, có nàng Pin, nàng Yaem mang thêm đến cả áo vải lẫn rương trang sức, ngầm nói rằng Ketsurang gửi đến cho mượn mặc, rồi lại còn giúp mặc cho một lúc lâu thì mới ngừng tay. Nên việc ăn mặc của cô hôm nay không khác gì các vị tiểu thư trên nhà của Praya Wisutsakorn, ngay cả phần tóc nhổm phía trước cũng được chải phồng lên đến mức không có điều gì khả nghi rằng cô đến từ thời gian khác.

“Nếu thế thì tốt rồi, Mae Praejin đến nhập hội với các chị đi, làm sao có thể bám dính lấy mẹ thế này? Nhìn đi Mae Pudtan, con gái của dì vẫn không thôi là đứa nhỏ, đến mức trưởng thành thành thiếu nữ chuẩn bị gả đi rồi mà còn không ngừng cư xử như trẻ con. Ngươi đưa con bé đi nói chuyện theo kiểu các tiểu thư với nhau đi.” Người lớn tuổi hơn quay sang gật đầu với con gái như thể có ý ngầm nào đó, tiểu thư Praejin liền bò ra xa mẹ về phía cô. Khun Ying Pong tựa như nhẹ lòng nên quay sang nói chuyện cùng các vị khách khác đến tham dự lễ cùng thái độ của người phụ nữ giao thiệp được quen biết khắp nơi.

Meun Maharit rướn nhìn theo Pudtan và nhóm của các em mình đi xuống về phía vườn hoa phía dưới. Sắc mặt tươi cười cùng bạn bè trở nên đăm chiêu, ấn đường phần nào có ánh lạnh lùng khi quay sang nhìn Khun Ying Pong đang cung kính với Khun Ying Jampa. Anh thấy hai người đó nói chuyện không lâu thì Khun Ying Pong cười tươi rạng rỡ đến đáng nghi.

“Por In.” Meun Janpubet đang nâng trà lên nhấp súc miệng liền nhướn mày nhìn người đàn anh như thể muốn hỏi.

“Thưa vâng, anh Rit.”

“Por In có biết rằng ta quyết tâm chỉ có một người vợ hay không?”

“Thật sao?” Meun Janpubet vờ vô tội mắt ngây thơ hỏi ngược lại.

“Thật sự và chắc chắn, ngoài Mae Pudtan thì ta xin không có người phụ nữ nào khác trong cả đời này.”

“Ơ… Thế nếu đức vua ban vợ cho thì sao? Anh sẽ làm thế nào?” Nụ cười vốn có của anh nhạt đi khi hỏi câu hỏi này, do phần nào biết điều mà mẹ anh và Khun Ying Jampa đang làm.

“Nếu thế thì người được ban cho hẳn chỉ có thể là Mae Pudtan thôi chăng.” Câu trả lời tựa như thách thức khiến cho Meun Janpubet biết rằng hẳn không có điều gì đổi ý người đàn anh này được. Khi khuất bóng lưng thì đến tìm cha vốn đến làm bậc trưởng bối trong buổi lễ do là người đứng đầu phủ kho thuộc cai quản của Praya Wisutsakorn.

* * *

“Chị Pudtan suy nghĩ khi nào định đem chùm bột màu và sáp mật ong đến đặt ở tiệm nhà bè? Hay để hầu tớ nhà ta đến nhận hàng cũng được đấy.” Tiểu thư Praejin là người cất tiếng gợi chuyện, dù cho có sự tự cao thì vẫn có nụ cười thân thiết, nên việc trò chuyện trông không quá xa cách như trước.

“Chắc là không lâu nữa đâu, để cho qua mùa mưa trước đã, hẳn sẽ có thể làm đủ nhiều để mang bán.” Pudtan có phương châm là không đánh người mỉm cười đến, nên cô nói năng tử tế đáp lại.

“Ngày nào gửi đi thì cho người đến nhà nói với ta nhé, rồi ta sẽ xử lý cho. Dù sao chúng ta cũng không phải người xa lạ.” Lời nói thân thiết êm tai càng có nhiều hơn do người nói đang có tâm trạng tốt.

Tiểu thư Prang vốn đi khoác tay với Pudtan liếc mắt nhìn tiểu thư Praejin đầy thắc mắc, nhưng vẫn im lặng không nói gì.

“Mẹ ta bảo rằng bà Jampa đến diện kiến Thái hoàng thái hậu Thepamat ở chùa Dusit về chuyện hài lòng về ta nên muốn kết thông gia, thế nên không bao lâu nữa chúng ta hẳn là họ hàng rồi.”

Lại còn khoe khoang nữa. Dù trong lòng thầm bực bội nhưng cũng đã dự đoán sự việc trước rồi nên không khó chịu theo như đã nghĩ… Còn nhỏ mà đã muốn có chồng rồi, từng đọc qua rằng tuổi tác chỉ nhiêu đây, cái gì thì cũng chưa đủ lớn để có thể dùng được... Cô nàng nghĩ tục tĩu trong lòng một chút khi nhìn dáng vóc vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành của tiểu thư Praejin.

“Sự việc chưa xảy ra, đôi khi có thể thay đổi khác đi. Tại sao Mae Praejin lại vội nói? Nếu người khác nghe thấy thì sẽ nghĩ thế nào?” Tiểu thư Prang không thể ngăn miệng mình nữa nên nói thẳng ra. Nàng nhìn về phía Pudtan một cách ái ngại e rằng phía đó sẽ trở nên buồn bã, nhưng chỉ thấy sắc mặt mỉm cười thản nhiên như thể không cảm thấy gì, lại còn có ánh thương cảm tiểu thư Praejin nữa.

“Mae Prang… con người chúng ta phải sống cùng với hy vọng đấy. Chúng ta đi tìm món gì ngon ngon thôi, đi thôi tiểu thư Praejin, ta nghĩ ra rằng vừa nãy nhìn thấy bánh cuộn* từ nhà Okya Chularatmontree. Nếu thử bỏ foi thong* của nữ quan Thong Kip Ma cuộn lại ăn cùng thì sẽ khá ngon như là rôti bông gòn*. Rảnh rảnh ta phải thử đun sữa đặc, hẳn là sẽ khá ngon.”

*Mình không tìm được hình chính xác của món bánh cuộn này, nhưng có ảnh của món roti bông gòn cho mọi người nhìn tưởng tượng nhé. Mình nghĩ là phần nhân bên trong ăn giống món kẹo chỉ ở VN á.

Còn foi thong thì mình từng chú thích qua trước đây, dịch nghĩa đen là “sợi vàng/chỉ vàng” giống như trong ảnh.

“Roti bông gòn?”

“Chưa từng ăn chứ gì, chính ta cũng không biết làm, nếu không thế thì sẽ làm cho nếm thử. Nhưng lúc này chúng ta đi thử bánh cuộn bỏ foi thong trước thì hơn. Vừa nãy ăn đồ mặn rồi đồ ngọt bốn chén thì vẫn chưa thỏe thê cho lắm.” Tiểu thư Praejin nghe lời nói của Pudtan rồi thì đứng ngây ra như gà toét mắt, nhưng chưa kip lên tiếng hỏi thì đã bị kéo đi về gian bếp. Chỉ một lúc thì cả hội đồ ngọt đã cùng nhau ngồi thành vòng tròn cuộn bánh bỏ foi thong ăn một cách ngon miệng.

“Muốn ngọt thêm thì rưới mật ong, nhưng chỉ nhiêu đây thôi đã sợ tiểu đường rồi. Dù tuổi chúng ta còn nhỏ nhưng ăn thường xuyên cũng không tốt đâu, nhắc rồi đấy.” Pudtan nói trước khi súc miệng bằng nước trà cũ. Tiểu thư Praejin chớp chớp mắt, dù cho vẫn phần nào giữ mình nhưng đồ ngọt vừa rồi cũng vừa miệng đến mức nàng phải thầm lệnh cho hầu tớ thân thiết gói mang về nhà, lại còn quyết tâm tìm nguyên liệu để trong nhà cho hầu tớ làm cho ăn khi muốn nữa.

Khi đến lúc thì khách khứa từng người một quay về cho đến khi chỉ còn lại người thân thiết với nhau. Pudtan lạy chào người lớn xong rồi chuẩn bị quay về, dù cho Meun Maharit tình nguyện chèo thuyền đưa về thì cô vẫn từ chối một cách tự nguyện rằng sẽ đi bộ quay về thì hơn. Cho đến khi khuất mắt mọi người thì tiểu thư Prang nắm lấy tay chị gái khác thời đại đến hỏi han.

“Chị Pudtan không bực bội về tiểu thư Praejin sao? Ta nghĩ rằng chị còn yêu thích anh Rit của ta nữa.” Pudtan cười mềm mại.

“Mae Prang, con người ta đấy, ăn đồ ngọt, ăn bột nhiều quá không được đâu có biết không? Phải tập vận động nữa, nếu Mae Prang nhấc chân nhấc tay khó khăn thì chỉ cần quơ tay ra phía sau thế này thường xuyên. Quơ tay rồi nhún cả đầu gối nữa.” Nói rồi thì chị Pudtan của cô làm tư thế kỳ lạ cho đối phương xem, lại còn rủ rê nàng làm theo, mà có nàng Eung bày ra vẻ mặt ngao ngán trong lặng lẽ.

“Làm khoảng một hai trăm lần sau khi ăn cơm một lúc, thường xuyên cho mỗi bữa trong mỗi ngày thì hẳn là giúp được đấy. Đưa vào rồi phải đưa ra biết không? Như tiểu thư Praejin trắng trẻo xinh đẹp, nếu tròn một chút thì chắc không sao đâu chăng. Đi thôi chị Eung, về chòi nhỏ cuối đồng của chúng ta thôi. Ế… hay chúng ta đổi tên thành Rotjana* được không chị Eung?”

*Rotjana có nghĩa là “xinh đẹp”, là tên người con gái út trong số 7 người con của Vua Samon trong truyện Sangthong (Vỏ ốc vàng). Trong khi các chị gái chọn phu quân tương xứng thì nàng Rotjana lại chọn cưới Jao Ngor có ngoại hình xấu xí, khiến cho nàng bị châm biếm khắp nơi, dẫn đến sự tức giận của vua cha mà đuổi nàng đi sống cực khổ ở chòi cuối đồng. Sự thật thì nàng Rotjana chọn Jao Ngor là do nàng nhìn thấy được phần đẹp bên trong, dù xấu xí nhưng có kiến thức. Thần Indra phải ngụy trang xuống cùng thi đánh banh** để giúp Jao Ngor lột lớp vỏ bên ngoài cho mọi người nhìn thấy phần đẹp bên trong. Vậy nên người con gái đẹp lấy chồng xấu thường hay được gọi là nàng Rotjana.

**Giống như trò cưỡi ngựa đánh polo, thời xưa còn có cưỡi voi để đánh banh.

“À chị Eung, đừng quên nhắc ta làm món sữa đặc cho tiểu thư Praejin nhé. Toàn đồ ngon thôi.” Tiếng Pudtan vang loáng thoáng đến, và dù cho Pudtan và người hầu thân cận đã rời đi khuất tầm mắt rồi thì tiểu thư Prang vẫn đứng ngây ra, suy nghĩ không kịp và có dáng vẻ rất hoang mang.

* * *

Nhà Praya Gosathibordee vẫn sáng nhờ lửa từ đèn lồng, bao gồm bên ngoài vẫn có ánh sáng từ đuốc được châm đốt. Chính thất như Khun Ying Pong đi ra khỏi gian phòng ngủ sau khi đã tắm rửa xong xuôi, khi đi về phía đình lớn thì thấy rằng cả chồng và con trai đang ngồi chau mày yên lặng căng thẳng.

“Có chuyện gì sao? Hầu tớ bảo rằng Khun Pi có chuyện muốn nói với ta.”

“Nàng bảo rằng Khun Ying Jampa đã diện kiến Thái hoàng thái hậu Thepamat rồi chuyện thế nào?” Khun Ying Pong nghe câu hỏi rồi mỉm cười rạng rỡ, càng thấy tiểu thư Praejin bước đến ngồi trò chuyện cùng thì càng hài lòng để kể.

“Khun Ying Jampa bảo rằng Thái hoàng thái hậu đã thưa lên đức vua chuyện Mae Praejin và Por Rit rồi. Người bảo rằng đức vua không nói gì nhiều, chỉ nói đợi Por Rit quay về từ thành Pripree trước rồi sẽ nói chuyện lần nữa.”

“Thế sao? Nhưng Por In nói với ta rằng Por Rit rất yêu thích người họ hàng xa của Khun Ying Karaket, đến mức không cần kết hôn với người con gái khác, lại còn khẳng định sẽ chỉ có một mình Mae Pudtan mà thôi. Đức vua sẽ thật sự ban Mae Praejin cho Por Rit sao?” Tiểu thư Praejin nghe xong thì quay sang nhìn mặt mẹ rồi mắt có không ít ánh hoảng hốt.

“Nếu là thánh chỉ từ đức vua thì làm sao mà Por Rit chống lại được. Như đã nói, Mae Praejin nhất định là chính thất, còn Mae Pudtan hẳn chỉ có thể là thiếp thất mà thôi.”

“Nàng nghĩ rằng Mae Pudtan sẽ chịu sao? Ta nhìn ánh mắt nàng ta cũng biết rằng nàng ta không tầm thường đâu.”

“Hôm nay Mae Praejin trò chuyện cùng Mae Pudtan thế nào? Nàng có thái độ thế nào?” Người là vợ quay sang hỏi con gái thay cho việc trả lời.

“Mae Pudtan… À, chị Pudtan tính tình tốt ạ. Dù con có kể chuyện vợ ngự ban nhưng nàng ta không có phản đối hay bực bội gì cả. Nàng hẳn là biết bản thân có địa vị và danh dự thấp hơn con. Lại còn đưa đi ăn đồ ăn ngon, nói năng tử tế với con. Nếu sau này nàng phải là thiếp thất của chồng con, con nghĩ rằng hẳn không có vấn đề. Khi gả đi rồi thì con có lẽ sẽ cho nàng tách nhà và chăm sóc nàng sao cho thích hợp như mẹ từng dạy cho con ạ.” Khun Ying Pong vuốt cánh tay đẹp của con gái một cách hài lòng trong khi quay sang mỉm cười với chồng và con trai như ra tín hiệu rằng mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.

Praya Gosathibordee nghe thấy như thế thì sắc mặt căng cứng liền giãn ra, ngài biết rằng việc là người đứng đầu phủ kho dù cho trông ra to lớn nhưng do ngài là người ngoại quốc khác ngôn ngữ, nên khó mà tìm được sự vững chắc. Dù cho Meun Janpubet hay Por In là cận thần thân thiết trong lúc này thì cũng giống như là con tin bảo đảm nhiều hơn. Đức vua có trực giác và rất thông minh nhạy bén, do người nhắm thấy rằng khi con trai ngài ở gần bên người thì Praya Gosathibordee người làm cha cũng nên hết lực tìm tài sản vào trong phủ kho. Ngài lại còn nhìn đến tận tương lai rằng đức vua đã xếp chức vụ sẵn cho Por In làm việc quốc khố để giúp đỡ cho Por Rit vốn sẽ được thăng chức trong không bao lâu nữa. Thế nên nếu sau này Por Rit cai quản nhà bè theo như cha mình hay ngay cả cai quản phủ kho thì cũng sẽ không lấy làm lạ lẫm cho lắm. Thế nên nếu con gái như Mae Praejin gắn bó với người đàn ông có tương lai tốt đẹp, thì sẽ càng tạo sự vững chắc cho dòng họ, chỉ có lợi mà không có hại.

Meun Janpubet là người duy nhất mà đôi mắt trở nên buồn bã, Mae Pudtan không phải người con gái có thể dễ dàng làm nhục, có đầy sức hút phụ nữ đến mức như anh cũng còn ưa thích. Mỗi một lần gặp nhau thì đều tạo sự lấy làm lạ. Nàng quả thật không hề thể hiện thái độ có ý gì với Meun Maharit, nhưng khi anh gặp thì thường thấy cả hai ở cùng nhau, còn Meun Maharit thì thật là rõ ràng đến mức không biết còn có thể rõ hơn thế này thế nào được nữa. Trông ra khó mà dứt lòng khỏi nàng.

* * *

Sáng sớm Pudtan và nhiều hầu tớ ra tay trồng cây rau con lần nữa, lại còn nhấn mạnh cho hầu tớ nhà Praya Wisutsakorn vốn đến bảo vệ mình hãy trông coi mảnh vườn rau bằng cách xây chòi canh ở sát vườn rau để nằm trông. Sau khi ăn cơm nước xong xuôi thì nhìn thấy nai Jerm vừa đi vừa mỉm cười từ bến thuyền đến, người hầu lâu năm của nhà Praya Wisutsakorn quỳ gối xuống cùng với nói chuyện được lệnh giao cho.

“Ngài Meun cho đến báo với tiểu thư Pudtan là hai ngày nữa chuẩn bị đồ đạc đi thành Prippree cùng ngài.”

“Đi đâu cơ?”

“Thành Prippree ạ. Đi tiễn tiểu thư Kaew và ngài Ming, ngài Meun bảo là… ngài Petch và ngài Phon cũng sẽ đi cùng và cần người làm bếp trên đường đi.”

“Cái gì cơ? Lại là ngài Petch à? Lần này lại có cả ngài Phon, là ai thế… ta có thể từ chối không?”

“E rằng không được đâu ạ.” Nai Jerm gần như không thể nuốt nước bọt xuống cổ được.

“Và ngài nói rằng chỉ nấu nướng trên đường đi, cả chuyến đi và chuyến về.”

“Thế sao họ không tìm người chuyên nghiệp? Ta chỉ làm được món đơn giản, nhiều tiền thì cũng tốt nhưng mà cho đi với ngài Petch thì ta chắc sẽ bị bệnh tim dễ dàng đột quỵ mà chết mất. Căng thẳng đấy anh Jerm, thế đây tại sao anh Meun không tự đến nói với ta?” Pudtan vừa than vừa hỏi.

“Praya Gosathibordee có việc sổ sách cần nhờ việc ngài Meun, nên lúc này ngài đang ở nhà Praya Gosathibordee ạ.”

“À, ra là đi giúp việc cho cha vợ.”

“Thưa vâng, thuyền buồm sứ giả từ Trung Hoa vừa lên đường quay về.” Nai Jerm nói tiếp theo kiểu ngây thơ, rồi phải giật bắn cả người khi ngẩng lên nhìn thấy đôi mắt hung dữ của tiểu thư trước mặt.

Cảm giác như thể có ngọn lửa nóng vội tụ nhấn ở bên trong khiến cho Pudtan biết rằng lúc này trái tim cô không còn như trước nữa, càng nghĩ rằng Meun Maharit phải đi gặp tiểu thư Praejin thì càng giày vò kinh sợ trong lòng đến mức đôi mắt toát ra ánh dữ dằn. Tiếng e hèm vang lên trong não khiến cho Pudtan giật bắn người, sự bực bội vừa nãy biến mất trong nháy mắt. Cô kinh ngạc nhìn trái nhìn phải rồi nhìn về phía nai Jerm.

“Ban nãy anh Jerm e hèm sao?”

“Nào phải ạ. Ban nãy không có ai e hèm hay lên tiếng gì cả.”

“Thế sao? Chắc là lãng tai, coi nào, đi báo với anh Meun Rit rằng ta nhận việc, để sẽ suy nghĩ menu chất chất cho ngài ăn vậy.” Pudtan nói rồi đi loạng choạng lên chòi, định nằm chợp mắt một chút do cảm thấy cảm xúc bản thân không được tốt cho lắm.

Bóng hình trong suốt trong bộ đồ quấn vải trắng xuất hiện gần chòi, đôi mắt đanh sắc chăm chú nhìn về phía trong rồi thở dài.

“Thật nặng nề quá, Athitaya con của cha… mong rằng con có thể trải qua được phần nghiệp này, lúc này không có người nào có thể giúp được con ngoài bản thân con. Mong rằng đừng gây nghiệp chướng thêm nữa.” Thân hình trong suốt đó dần phai nhạt đi tựa như làn gió mỏng manh…