Bến thuyền trước chòi của Pudtan tối tăm do đều cùng nhau đi hội thả lồng đèn. Nai Perm và nàng Eung chiều vốn vội chèo chiếc thuyền dẫn trước lên bến rồi thì vội châm đuốc kéo đến tận chòi, rồi đến đợi đón cô chủ của mình. Pudtan vẫy tay chào tiểu thư Kaew và tiểu thư Prang đang ngồi trên chiếc thuyền còn lại. Hai người đó vẫy tay đáp lại theo dáng vẻ của riêng mình, tiểu thư Prang giơ vẫy hết mình nhưng tiểu thư Kaew chỉ vẫy thấp ngay trước mặt. Nhìn thấy thì buồn cười về sự khác biệt của hai chị em đến mức ngay cả khi bước lên chòi thì Pudtan vẫn còn nụ cười trên mặt.

Nàng Eung vốn chuẩn bị đồ đạc rửa mặt chà răng cho Pudtan nhìn thấy nụ cười đó thì cho rằng cô đang hồi tưởng đến chàng quý tộc trẻ đấy. Nàng đưa đồ cho chủ trong khi lên tiếng nhè nhẹ.

“Nếu cô chủ yêu thích Meun Maharit thì cũng không phải là điều không được đâu ạ. Và lúc này ngài Meun cũng rất yêu thích cô chủ. Chỉ là phải dằn lòng trước rằng có lẽ sẽ phải làm thiếp, không được làm chính thất.” Pudtan nghe thấy rồi cảm thấy giống như từng nghe thấy thế này nhiều lần thì cảm thấy phần nào nhàm chán. Cô thở dài rồi hỏi người hầu thân cận.

“Chị Eung, chị Eung thích cái gì rồi thì có nhất thiết phải có tất cả những thứ đó không?”

“Sao lại hỏi gì như thế ạ?”

“Trả lời trước đã.” Nàng Eung im lặng suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

“Vài thứ có được, vài thứ không có được, nhưng thường nghiêng nhiều hơn về phía không có được.”

“Thì thế, dù cho ta thích anh Meun Rit, hay anh Meun Rit thích ta, nhưng không có nghĩa cả hai phải được nhau. Ờ… ý ta là thành đôi đấy.”

“Nếu là như thế thì sẽ không đau lòng sao?”

“Đau lòng rồi thế nào? Ai mà lại toại nguyện được trong tất cả mọi chuyện. Không có đâu chị. Bây giờ ta vẫn muốn về nhà chị à. Con người ở đây, việc mà con gái lớn rồi phải kết hôn… gả chồng, việc phải tìm người đàn ông tốt đến bảo vệ chăm sóc xem ra là chuyện lớn. Nhưng nơi mà ta rời đi, phụ nữ không có làm mọi thứ để đàn ông đến nhìn đâu chị. Mà là nơi mà phụ nữ có thể là chính mình và được làm mọi thứ để cho bản thân được hạnh phúc mà không cần dựa dẫm vào ai. Dù cho yêu nhiều bao nhiêu nhưng nếu thấy dấu hiệu sống chung rồi không có hạnh phúc thì phụ nữ trong thời đại của ta cũng sẵn sàng rời đi một mình. Và ta cũng là người phụ nữ yêu bản thân hơn là chịu để cho bản thân đau khổ vì chuyện yêu đương. Đủ rồi, không cần nói chuyện này với ta đâu, cái gì đến thì để cho nó đến, cái gì không đến thì không cần cố gắng cho nó đến. Kết thúc cái bộp.” Pudtan nói trong khi rửa mặt đánh răng cho xong. Cô úp ca trên vại lớn rồi đi vào trong để đi ngủ, để cho nàng Eung phải khựng mắt đi theo. Ánh mắt hoang mang sửng sốt của hầu tớ, người cho rằng bản thân thấp kém dần dần thay đổi thành nhận ra.

“Là phụ nữ mà là chính mình… yêu bản thân sao?” Pudtan ngủ mà không hề hay biết rằng đã gieo điều gì đó trong lòng người hầu thân cận mất rồi.

* * *

Bà Kui nằm xoay người tới lui rồi không tài nào ngủ được, bà ngồi dậy rướn nhìn về phía bến thuyền thì vẫn chưa thấy cháu gái và người hầu đi theo quay về. Lòng muốn cất tiếng gọi cho một nhóm hầu tớ nữa đi tìm cháu gái quay về nhà nhưng vẫn chưa kịp gọi kêu thì đã nghe thấy tiếng dậm chân từ phía vườn, lại còn nghe tiếng nói chuyện khe khẽ vang lên từ bến thuyền. Cả hai âm thanh không có dấu hiệu vội vã khiến cho bà nhẹ lòng đi phần nào, khi bước ra ngoài thì nhìn thấy cháu gái đang rửa tay rửa chân dưới chân nhà.

“Quay về rồi sao? Quay về khuya quá đấy.”

“Bà vẫn chưa ngủ sao?”

“Buổi chiều ngủ lâu nên bây giờ không buồn ngủ, lễ hội thế nào?”

“Đều như mọi năm thôi ạ. Nhưng ta khó ưa cái nàng… ờ, Mae Pudtan. Nàng ta cứ cư xử xoắn lấy ngài Meun Rit thật đáng khinh.” Nàng Im và nàng On liếc nhìn mặt nhau trước khi có sắc mặt không được tốt lắm.

“Nếu thế thì đi rửa mặt mày đi ngủ đi, ngày mai phải dậy từ sớm để ra vườn đấy.” Người phụ nữ lớn tuổi đẩy cánh tay tròn trịa mềm mại êm tay của cháu gái cùng sự yêu chiều, rồi mới nghía mắt cho nàng On đi theo vào trong gian phòng ngủ.

Khi vào trong gian phòng đóng cửa xong rồi thì mới tra hỏi hầu tớ mà mình tin tưởng cho đi trông chừng thái độ của cháu gái.

“Thế nào? Moo Song có đến rúc ra rúc rích gì cháu ta hay không?”

“Cũng có đến chào hỏi một chút ạ, nhưng không có vượt mức gì.” Nàng On vội trả lời rồi khựng lại một lúc, khi nhìn thấy thái độ hài lòng của bà chủ thì liền nói ra điều vướng mắc trong lòng.

“Nhưng mà có một khoảng thời gian cô chủ Glin xoay người đến cánh đồng ạ. Đi cùng nàng Im lâu lắm, khi quay về thì nói là lạc sang đường khác nên đi quay lại không đúng lắm. Nhưng mà Moo Song thì luôn nằm trong tầm mắt ta, chắc chắn không có ra hẹn gặp cùng nhau.”

“Nếu thế thì hẳn là lạc thật, lễ hội hôm nay người đông đúc như mọi khi. Đôi khi không thể nào xác định đường được, ngươi đi ngủ đi, rồi ta cũng sẽ đi ngủ. Có thể nhẹ lòng.” Khi hầu tớ thân cận đi ra khỏi phòng rồi thì bà Kui liền cử động đi hạ đèn dầu, sau đó thì ngả người nằm xuống một cách thoải mái.

* * *

Tiếng gà gáy đáp nối nhau cùng với ánh sáng vàng bắt đầu bám lên chân trời. Khun Ying Jampa bước ra khỏi gian phòng ngủ chuẩn bị dâng cơm cùng với Ketsurang vốn đang chỉ đạo cho hầu tớ khiêng đồ về phía bến thuyền. Sau khi dâng cơm xong thì bước về phía chiếc phảng thường ngồi rồi nhìn cháu gái cháu trai đang cùng nhau đi về phía bà đang ngồi.

“Hôm nay không có vào diện kiến không phải sao Por Rit? Ăn mặc đi đâu thế?”

“Cháu sẽ đến nhà của Mae Pudtan ạ. Nói với nàng rằng sẽ làm bánh cho nàng ăn.” Nụ cười dịu dàng của Khun Ying Jampa khựng lại một lúc rồi quay sang phía con dâu đang ngồi chỉ đạo hầu tớ cắt lá chuối bằng với miệng tô chuẩn bị làm bánh hấp để làm món ăn nhẹ trong hôm nay.

“Mae Karaket, tuổi tác Mae Pudtan đã đến lúc gả đi rồi. Hãy thử nhìn xem có người nào thích hợp thì đưa đến cho làm quen, còn không thì ngày Phật sắp tới đây đưa nàng đi chùa cùng thì càng tốt.” Ketsurang nghe rồi khựng lại, mắt liếc nhìn con trai mà gương mặt đang trở nên đăm chiêu. Tiểu thư Kaew và tiểu thư Prang vốn hạ người ngồi xuống giúp mẹ cầm lấy việc làm thì cũng khựng lại theo.

“Xem ra không cần để ý đâu ạ, cháu vừa ý nàng ấy.” Và cũng đúng thật như đã nghĩ. Ketsurang suýt vỗ bốp vào đầu gối, nhưng chỉ là suy nghĩ thôi, sự thật thì nàng chỉ có thể mỉm cười.

“Ơi! Nói thật sao Por Rit?”

“Thật ạ.”

“Có tốt không? Gốc gác nàng thấp kém nào có tương xứng với cháu, không bao lâu nữa đức vua có thể sẽ ban vợ cho, do là một trong những cận thần thân thiết, đến lúc đó thì nàng ta cũng chỉ là thiếp mà thôi.”

“Con sẽ chỉ có một mình nàng giống như cha chỉ có một mình mẹ…”

“Nói năng nhảm nhí. Mẹ của cháu là con cái Praya, tương xứng với cha cháu mọi bề nào có thể tìm ra thiếu sót. Nhưng cháu còn có dấu hiệu sẽ phát triển thịnh vượng thêm xa nữa, nếu có vợ không tương xứng thì sẽ không trở thành điểm nhơ sao? Nghĩ cho kỹ nhé Por Rit, chuyện này bà thật sự không thể đồng tình với cháu. Nếu cưới gả với Mae Praejin thì là chuyện khác, rồi cho Mae Pudtan làm thiếp thì không có điều gì không thích hợp.”

“Mẹ ạ, xây nhà thì theo ý người ở, xây võng thì theo ý người nằm đấy ạ. Con thấy rằng chuyện này thì tùy ý Por Rit đi ạ.”

“Cái gì? Hay là con đứng về phía họ hàng của mình đến mức quên mất chuyện phát triển thăng tiến của con trai ruột của bản thân, nên mới ăn nói không lọt tai thế này? Theo ý con cái không ngớt sẽ tổn thất cả dòng họ.”

“Dù thế nào thì cũng phải hỏi Mae Pudtan đã, rằng Mae Pudtan có muốn kết sui với chúng ta không. Đúng không Por Rit?” Ketsurang quay sang nhìn con trai do biết rằng người con gái đó sẽ quay về nhà của mình khi nào cũng không biết.

“Nàng cũng không có ghét bỏ khinh khi gì con, con nhìn ra được.” Ketsurang nghe xong thì thấy nặng lòng đôi chút, không phải nặng lòng con trai mà nặng lòng thay cho Pudtan nhiều hơn, do biết rằng đứa con này có điểm đáng sợ ở chỗ có thể làm mọi cách và mọi điều để mọi chuyện theo như mong muốn của bản thân.

“Dù thế nào bà cũng không đồng tình, hãy suy nghĩ cho kỹ đi nhé Por Rit của bà.” Meun Maharit chỉ mỉm cười nhẹ bình thản rồi lạy chào người làm mẹ và bà, đi xuống nhà cùng với đồ đạc mà anh cho nai Jerm và nai Chom chuẩn bị trước.

“Thế nào Mae Karaket? Nuôi con chiều ý đến mức quen thói, thầm bướng không nghe lời bà nội rồi đấy.” Khun Ying Jampa chỉ có thể thở dài khi nhìn thấy con dâu đang cúi mặt như thể đang đếm kiến bò dưới chiếu. Nhưng trước khi cất lời than phiền tiếp thì thân hình to cao của con trai đã bước ra khỏi gian phòng ngủ. Ketsurang cười tươi với người là hố tránh nguy hiểm di động của nàng, trước khi rủ người hầu thân cận đi chuẩn bị thức ăn mang đến đặt. Khun Ying Jampa không nói đến chuyện không vừa lòng do biết rõ rằng không thể nào ép buộc cháu trai làm theo ý mình. Nhưng mà gừng càng già thì càng cay… điều có thể làm có lẽ chỉ là đến chùa Dusitdaram để nói chuyện với bề trên mà có thể đưa mong muốn khát khao của bà lên trên cao. Để cho thấy rõ rằng nếu có vợ được đức vua chỉ hôn thì cháu trai tử tế của bà sẽ luồn tránh chệch đường như thế nào được.

* * *

Khi đến khu vực chòi nhỏ của Pudtan, Meun Maharit chỉ có thể đứng ngỡ ngàng vì cách không xa có hình ảnh mảnh rau bị nhổ giật tan nát la liệt cả vườn. Gần như mỗi một mảnh đều bị phá hủy đến mức không còn tươi mơn mởn như từng thấy. Rau vốn bắt đầu héo vì rễ không còn nằm trong đất còn không đáng giật mình bằng nhìn thấy đôi mắt đỏ au hung dữ của Pudtan, cho đến khi nàng Eung cầm sợi vòng tay vàng mỏng vấy đất đến cho cô chủ của mình.

“Của cô chủ Glin ạ, ta nhớ được.”

“Mae Glin. Hay lắm! Cắn không buông đấy, đắc ý thật nhỉ.” Pudtan nghiến răng cùng sự tức hận rồi quay ngoắt về phía nhà bà Kui.

“Nàng định đi đâu?” Giọng nam tính của Meun Maharit kêu hỏi trong khi vào cản.

“Ta sẽ đi mắng Mae Glin, mắng cho quên số nhà luôn, đợi mà xem.” Câu trả lời tạo sự hoang mang cho anh đến mức phải bắt lấy cổ tay mỏng manh của Pudtan lại.

“Khoan đã, số nhà là cái gì?”

“Ôi! Không biết một chuyện có được không? Có thấy đang có chuyện hay không?” Cô nàng hất ra đến mức thoát khỏi cái ấm nóng từ hơi bàn tay của Meun Maharit.

“Thấy, nhưng nàng đi mắng Mae Glin để được cái gì?”

“Tại sao ta lại không thể mắng? Đều là con người với nhau, nàng ta phá hủy đồ đạc của ta, ta mắng nàng win win gần chết.” Lời ăn tiếng nói lạ tai nhưng anh cũng vờ như không quan tâm. Đến giờ thì đủ hiểu rằng cha cảm thấy thế nào khi nghe mẹ nói lời kỳ lạ, mà hẳn không khác gì anh nghe thấy từ người con gái đang phát điên này đây.

“Mắng rồi có sinh ra ích lợi gì không? Dù sao nàng cũng phải ở cùng một nơi với nàng ta, vì nàng không có nơi để đi. Cho đến sống trong nhà ta thì nàng cũng sẽ không chịu, nơi đây là nơi mà bà Kui thuê nên nó là quyền của bà Kui. Mae Glin là cháu gái của chủ vườn, rồi nàng là ai, chỉ là người xin ở nhờ. Bà của nàng ta ưu ái nàng thì đã quá tốt rồi. Điều gì là hại thì khi suy xét sẽ biết, khi biết rồi thì sẽ quyết định được rằng nên hay không nên. Việc mắng người của nàng thì chỉ có lợi ích là sự hả dạ, phê phiếc chỉ một lúc. Nhưng phần hại thì có rất nhiều, điều đầu tiên, lòng dạ nàng u ám không thoải mái, định làm điều gì thì đều có thể sai lầm. Điều thứ hai, người mà nàng mắng có thể sẽ tức giận ghi hận. Khi ghi hận thì sẽ tìm cách trả hận qua lại nào có thể bình yên được.” Dù cho không mấy thấm lời dạy bảo nhưng nghe thấy từ ‘phê phiếc’ thì sự tức giận đang có gần như biến mất đi ngay lập tức. Pudtan thở dài thượt ra với người cố gắng khuyên ngăn và an ủi.

“Thế Khun Pi bảo ta nhẫn nhịn cho họ mổ cắn hay sao?”

“Có thể nào tránh đi hay không? Ít nhất cũng coi như là để cho người có ơn với nàng như bà Kui được yên tai.”

“Ngay cả khi ta không phải người bắt đầu trước.”

“Chó cắn nàng, nàng định đi cắn lại chó sao?”

Pudtan cắn môi đến mức suýt bầm máu, người đàn ông này nói đúng mọi điều nhưng mọi điều nói ra đấy đều không liên quan đến bản thân anh. Cô quay ngoắt lưng lại với chàng trai, cố gắng dập ngọn lửa tâm trạng của bản thân lần nữa. Meun Maharit nhìn thấy thì thoắt thảng thốt vội đến giữ lấy eo mảnh đấy cùng với cánh tay còn lại níu giữ ôm lấy bắp tay mảnh khảnh đang chống đối.

“Khun Pi bắt ta lại làm gì? Buông ta ra ạ.”

“Ta… ta chỉ là giữ không cho nàng lao đi tát đánh người khác thôi. Sẽ là sự tổn hại rất nhiều tiền nào có đáng.” Meun Maharit vội nói cho người ham tiền bỏ suy nghĩ đi cãi nhau om sòm nhưng tay không giãn ra đến mức gần như ôm kẹp lấy thân hình đó sát người.

“Buông ra ạ, ta không có đi tát ai cả, mà đi lấy cái thúng đến đựng đám rau này đây.”

“Ơ…” Bàn tay bắt lấy eo và cánh tay mảnh đấy từ từ giãn ra. Chủ nhân cánh tay đỏ ửng cả tai do ngượng ngùng nhưng vẫn hết sức gắng gượng tỏ sắc mặt khoan thai không hay biết gì. Pudtan quắc mắt liếc cho một lần trước khi đi cầm cái thúng trong lán bếp ra cất rau bị rút nhổ hết cây nhỏ cây con một cách hết sức tiếc nuối.

“Gom làm gì, lại phí sức không đâu, nếu đem cắm xuống đất lần nữa thì chắc không kịp nữa rồi.”

“Ta sẽ mang đi rửa mang đi ngâm nước, cắt rồi luộc tạp thái* đem đi bán ở chợ nhỏ khu nội nhai**. Chị Eung nói rằng người Hoa người Thái lao động tay chân ở đó rất nhiều.”

*Từ gốc trong tiếng Thái là ‘jap chai’, đọc ‘chặp chài’. Đây là cách nói trại đi từ tiếng Hoa, là món ăn hầm luộc các loại rau củ lại với nhau.

**Trong tiếng Thái đọc là ‘này cài’, cũng được đọc trại đi từ tiếng Phúc Kiến, dịch Hán Việt là nội nhai, nghĩa là đường chợ bên trong.

“Luộc tạp thái? Là mười kiểu rau sao? Là thế nào?” Người đủ hiểu phần nào tiếng Hoa từ việc học hỏi cùng Praya Gosathibordee người Hoa hỏi han.

“Hỏi thật giỏi, là món ăn mà người Hoa trong thời đại của ta truyền lại, không giống món ăn của người Hoa thời này cho lắm. Để ta làm xong thì Khun Pi sẽ biết, bây giờ ta muốn có ai đó đi mua thịt ba rọi và xì dầu ở chợ nhỏ giùm một chút, Khun Pi có tình nguyện không ạ?”

“Nếu đi thì phải đi cùng nhau, ta làm sao mà biết nàng muốn ít nhiều ra sao thế nào chứ.”

“Ừm cũng đúng, chị Eung hái mấy cái rau này rồi rửa cho sạch nhé, rồi cắt thành khúc, ngoại trừ củ cải thì tròn tròn dày khoảng nhiêu đây.” Pudtan làm tay khoảng một đốt ngón tay cho nàng Eung nhìn.

“Gom cho sạch mọi mảnh nhé, có thể sẽ luộc tạp thái được khoảng ba nồi to chăng. Nếu không đủ nồi thì đi mượn ở bếp của nhà bà Kui. Đừng quên mượn chảo to đến nhé chị Eung. Khun Pi ạ… sợi vòng tay này bán được khoảng mấy baht ạ?”

“Vừa nãy ta nghe nàng Eung nói là sợi dây chuyền của Mae Glin không phải sao?”

“Hừ, nàng đến phá hủy mảnh vườn rau của ta, ta không đến kiếm chuyện là đã tốt biết bao rồi. Tài sản có được một cách không chính đáng từ người ta không thích thì cũng nên đem đi làm vốn cho hả dạ.” Việc chuyển tài sản thành vốn… cô đây rất quen. Meun Maharit không thể nào nhịn cười với lời nói và thái độ của cô nàng trước mặt, rồi anh đi theo cô đến bến thuyền một cách tử tế.