Pudtan nhìn Nai Perm và nhiều người hầu nam của bà Kui đang xây cái lán nhỏ xa xa chòi vốn là chỗ nghỉ ngơi của Pudtan.

“Nằm ngủ canh trước chòi còn khiến cho thấy ấm lòng hơn là tách ra sống thế này. Thật không hiểu xây thêm để làm gì.” Pudtan lẩm bẩm than trong khi chống nạnh nhìn.

“Nào có tốt ạ, nam nữ ở cùng nhà dù cho chia nhau ra ngủ trong phòng ngoài phòng, nhưng nếu người nào nhìn thấy thì có thể sẽ đem đi đàm tiếu, cô chủ sẽ bị tổn hại đấy. Cô chủ cũng chưa gả chưa cưới. Ngày đầu tiên thì còn qua loa rằng không có chỗ nghỉ ngơi nhưng nếu nhiều ngày trôi qua rồi thì nên đâu vào đó.” Người vốn là rường cột như nàng Eung vội giải thích, Pudtan nhìn ánh mắt vô tội của nàng Eung rồi quay sang nhìn nai Perm và hầu nam đang vội vàng xây lán nghỉ mà mồ hồi đầy người thì phải thở dài gật đầu.

“Ừm cũng đúng, đám Mae Glin lại càng thích đến ngó nga ngó nghiêng kiếm chuyện nữa. Thôi vậy, chúng ta đi kiếm gì hay ho để làm thì hơn chị Eung. Dù sao cũng chưa phải xuống mảnh vườn rau lúc này.”

Chỉ một chốc thì Pudtan đã nằm ngửa, trên mặt đắp thêm lòng trắng trứng trộn với bột đất sét trắng thật dày. Cả hai chân còn quẫy theo nhịp cùng tiếng ngâm nga bài hát trong họng. Nàng Eung với gương mặt trắng nhách không khác gì liền bật người dậy ngồi nhìn một cách âu lo.

“Kiến có lên không cô chủ? Và phải nằm yên cho đến khi nào?”

“Tí thôi không lâu, khoan rủ nói chuyện kẻo rúm mặt.” Pudtan giơ tay lên ngăn nàng Eung đang quỳ gối dậy rướn nhìn. Thời tiết thời gian này đang vào mùa lạnh. Khi nằm yên thế này thì có gió từ kênh thổi ngang qua chòi khiến cho cảm thấy thoải mái. Nhiều ngày qua cô được ngủ đầy đủ nên tâm trạng tương đối tốt. Dù cho Meun Maharit cho hầu tớ đến dời hẹn rồi cho đến lúc này vẫn còn chưa xuất hiện thì cũng không thành vấn đề. Với lại khi được ở đây lâu lâu khoảng hai tuần thì bắt đầu thấy quen thuộc hơn. Nàng Eung dù cho tiu nghỉu và hay sợ sệt một chút nhưng cũng không lợi dụng theo như cô thường cảnh giác với người đến tìm cô mỗi một lần. Chưa kể còn cung phụng cô như thể cô thật sự là tiên nữ bay từ trên trời xuống vậy. Dù cho cũng bực mình khi nói chuyện không mấy hiểu được nhau nhưng cũng không tồi tệ. Chính cô cũng càng ngày càng quen với chất giọng cách nói của nơi này hơn.

Cái lán nhỏ nằm cách xa ở đằng sau và đang sắp trở thành nơi sinh sống của nai Perm thì hẳn là phải xây thêm nhiều cái lán nữa nếu trong tương lai có hầu tớ đến phụ giúp việc gieo trồng trong trường hợp cô vẫn chưa tìm được đường quay về thời đại của mình.

Ngày mai phân bò khô và vụn trấu vụn rơm đều sẽ sẵn sàng cho việc làm phân bón gieo trồng. Hạt giống đỗ xanh mà cô xin bà Kui về được gieo tưới nước từ đầu cũng bắt đầu mọc ra đủ để làm phân xanh rồi, nên cô nghĩ rằng sẽ đi tìm mua hạt giống khác sau khi đắp mặt nạ xong. Lại còn phải đi tìm mua thêm đất sét trắng vì chỗ bà Kui cho sắp hết mất rồi, cô lại càng đem ra đắp mặt thế này thì lại càng nhanh hết.

Lần đầu cô đắp mặt, khi nàng Eung quay sang nhìn thấy nét đẹp theo kiểu giấy tẩy trắng thì đến mức bật ra sau cùng với la hét do giật mình. Nhưng khi biết nguyên nhân và bị bắt đến đắp cùng thì trở thành điều đành phải cam chịu, khiến cho nai Perm là người đàn ông duy nhất nhìn thấy hai người phụ nữ trong bộ dạng ma mặt trắng đâm vào mắt cùng với lắc đầu một cách bỏ cuộc.

Lần này khi đắp mặt rồi rửa mặt rửa mày xong xuôi thì Pudtan liền lên tiếng hỏi hầu nữ.

“Chị Eung, nhà của Meun Rit ở lối nào hả chị?” Nàng Eung ngập ngừng lưỡng lự đến mức Pudtan cười thành tiếng về sự cổ lổ sĩ của người đang bắt đầu thân thiết hơn.

“Bình tĩnh, ta không ập đến nhà đàn ông đâu chị à. Chỉ hỏi vậy thôi, lần vừa rồi anh ta nói sẽ đến làm rõ với ta, làm cất công đến chờ nhưng cũng tốt là gửi người hầu đến bảo rằng không rảnh, không biết xảy ra chuyện gì. Đây biến mất luôn, coi bộ quên ta luôn rồi chăng. Hay ta cho anh Perm đi tìm đến nhỉ. Ế… hầu nam đến bảo dời hẹn tên gì chị nhỉ?” Nàng Eung chớp chớp mắt cố gắng toàn lực để hiểu điều mà cô nàng này đây đang nói.

“Người hầu đó của nhà ngài Praya tên Jerm ạ. Là người hầu cũ lâu năm của ngài Praya, trước đó là người hầu thân cận của ngài Praya, sau này mới cho đi theo ngài Meun Rit do tháo vát hợp ý chủ không e ngại gì.”

“Thì đấy, để cho anh Perm đi dò hỏi từ anh Jerm.”

“Định đi đâu dò hỏi cái gì anh Jerm của ta?” Giọng trầm nam tính chào hỏi từ đằng sau khiến cho hai nàng chủ tớ giật mạnh người. Cả nai Jerm cũng đứng cười mãn nguyện bên cạnh cùng nai Chom.

Linh thế… Pudtan bắt bẻ trong lòng trước khi toét cười một cách vờ vịt.

“Meun Rit, ngài đến rồi à? Xảy ra chuyện gì, tại sao hôm đó không đến theo hẹn, anh Jerm cũng không nói gì, chỉ nói rằng vướng việc triều chính.”

“Người mà ta tôn trọng như anh trai và cũng là cận thần chính đã chết trong ngày hôm đó, nên ta không có thời gian đến theo như đã hẹn.”

“Chết thật, chuyện có người lén lúc làm hại ngài ấy phải không?”

“Phải.” Sắc mặt tái đi của Meun Maharit khiến cho Pudtan ngây ra một lúc lâu trước khi hỏi lại.

“Thế ngài có mang quyển sổ duối đến hay không?”

“Quyển sổ duối đấy là của ta.”

“Là của ai thì tùy, nhưng mà có mang đến không ạ?”

“Không có mang đến, anh trai ta đã mang đi Phitsanulok rồi, vừa lên đường vào rạng sáng hôm nay.”

“Cái gì!” Pudtan thốt vang giọng.

“Quyển sổ duối đấy thuộc về dòng tộc ta, nên anh trai ta mang đi cất giữ.” Khi cô nàng nghe đầy đủ ý thì chỉ có thể ngây ra. Gương mặt từng xinh đẹp lúc này liền bất bình và đỏ ửng cùng lực cảm xúc vụt lên ngay lập tức, trước khi cố gắng kiềm nén sự tức giận đấy lại đến mức ngấn nước mắt. Từ đời nảo đời nao thì nhu cầu của cô đều không quan trọng với ai cả, ngoại trừ một mình cô. Dù cho là thời đại kia hay thời đại này thì đều khá khó chịu trong lòng như nhau. Cô hít hơi vào thật dài để kiểm nén cảm xúc tồi tệ trong lòng trước khi lạnh giọng lên tiếng.

“Khi đã nhận lời với ta rồi, cớ gì lại để anh trai ngài mang đi Phitsanulok? Hay cho rằng nhu cầu của ta không quan trọng? Ngài có biết rằng điều mà ngài cho rằng không quan trọng thì nó có thể là cả tính mạng cuộc đời của một người cũng nên.”

“Nói năng lớn lao, chỉ một quyển sổ duối có thể so với tính mạng cuộc đời sao?”

“Được, ta sẽ đi Phitsanulok, ngài có biết vật đó quan trọng với ta nhiều thế nào không? Nó là cả cuộc đời ta nhưng ngài chắc không quan tâm đâu vì không phải là cuộc đời ngài. Ngài có biết rằng ta đến được đây là vì quyển sổ duối đấy không? Và nếu ta định quay trở về nơi ta rời đi, thì hẳn phải dùng quyển sổ duối đấy.” Càng nói thì Pudtan lại càng tức tối đến mức nước mắt ngập trong mắt. Giọt nước mắt to vốn cố gắng đè nén liền rơi theo xuống. Cô vội dùng tay gạt đi, vừa giận vừa xấu hổ khi không thể kiềm lại sự tức hận đến mức khiến cho đối phương nhìn thấy nước mắt mà cô không muốn cho ai thấy. Meun Maharit nhìn rồi thì ngây ra, trong chốc lát tiềm thức liền nhận biết rằng chuyện mà cô nàng này nói hẳn là sự thật. Dù trông tức giận đến mức rơi lệ nhưng vẫn xinh đẹp khiến cho trái tim xúc động. Đôi mắt sắc chớp mắt liên tục khi nhớ ra được rằng ngoại hình của người con gái trước mặt dẫn dắt cho anh suy nghĩ lung tung lệch đường đi xa quá rồi.

“Ngươi nói rằng quyển sổ duối kinh Kritsana Kali đưa ngươi đến đây sao?”

“Thì đúng rồi, nếu không ta làm sao đến đây được.” Pudtan nuốt sự tức tối vào trong lòng, đập người ngồi xuống sạp tre rồi yên lặng để dùng suy nghĩ sửa chữa tình hình đang bắt đầu đi vào đường cùng đối với cô.

“Ta xin lỗi vì không hỏi rõ ràng từ đầu, nhưng ngươi làm sao chắc chắn rằng nếu có kinh Kritsana Kali thì có thể trở về nơi mà ngươi rời đi? Và nơi mà ngươi rời khỏi là nơi nào?”

“Ta đến từ nơi nào nói ra thì hẳn cũng không ai tin, thế nên đừng biết thì hơn… Còn quyển sổ duối đấy có thể khiến ta quay về được hay không, ta cũng không chắc chắn đâu, nhưng ta muốn thử.”

“Cô chủ đến từ cõi tiên ạ.” Nàng Eung vốn ngồi nhìn hai người đối đáp qua lại vội nói khi nhìn thấy sắc mặt của Meun Maharit cau đanh lại từ câu trả lời của chủ mình.

“Nào có phải đâu chị Eung.” Sự tức giận biến thành sự cùng đường.

“Thế này được không? Ta sẽ mau chóng cho lính đưa tin đi theo đoàn của anh ta. Nếu theo kịp thì sẽ mang đến cho ngươi kiểm tra. Nhưng nếu không kịp thì lúc sau ta sẽ gửi tin cho anh ta. Và lần sau nếu anh trai ta quay về nhà thì sẽ mang theo cùng. Chắc không tổn hại bao nhiêu nếu ngươi phải chờ khoảng sáu tháng đâu chăng. Ai Chom, mày mau đi lệnh cho lính đưa tin ở nhà đi theo anh của ta. Nếu kịp thì báo rằng cho xin lại hòm sổ duối trước. Và hãy chờ tin tức của lính đưa tin ở nhà đó và không cần quay lại đây. Khi biết tin thì hãy quay lại. À, nhớ cẩn thận đừng để mẹ ta nhìn thấy rồi biết được việc.” Người hầu thân cận nhận lời trước khi rút đi theo lệnh của chủ.

“Nếu bỏ lỡ nhau hôm nay thì hẳn là thêm nửa năm, rồi ta sẽ sống thế nào?” Pudtan nhìn theo nai Chom rồi không thể nhịn không than ra.

“Làm thế này thì sao? Để chuộc lỗi khi ta không hỏi ngươi cho kỹ càng trước, nếu có chuyện gì vướng mắc hay có người nào đến gây khó dễ cho ngươi thì cho người đến nói với ta ở nhà Praya Wisutsakorn. Nếu ta có thể giúp thì sẽ giúp mọi thứ mà không để cho ngươi phải đau khổ khó khăn trong khi sống ở đây. Và nếu ngươi không thể quay về thì vào sổ làm bình dân thuộc sự cai quản của cha ta, sẽ không ai có thể đến ức hiếp ngươi được.” Hai ánh mắt quyện vào nhau, sự tức tối trong lòng Pudtan bắt đầu giãn ra khi nhìn thấy thái độ hối lỗi muốn chuộc lỗi một cách chân thành của đối phương, mà đối phương vội ngoảnh mặt che giấu suy nghĩ và ánh mắt tràn đầy chiêu trò một cách trơn tru.

“Cũng được, vì dù thế nào thì cũng không thể sửa chữa cho khác được. Nhưng mà tại sao Meun Maharit không giật mình gì khi ta nói rằng ta xuất hiện ở nơi này là vì quyển sổ duối đó?” Meun Maharit nhìn chăm chú khuôn mặt ngọt ngào duyên dáng đó một cách chuyên tâm hơn, từ việc nghĩ rằng người con gái này có gương mặt và dáng vẻ tựa như mẹ, khi suy xét kỹ càng thì thấy rằng có sự khác nhau tương đối. Cô nàng này có nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt trái, và có lông mày là đường thẳng tương đối đậm, không cong mềm như của mẹ, khiến cho đôi mắt đó nhìn nghiêm túc dữ dằn hơn là mẹ của mình. Cho đến vừa nãy, sự nhìn chăm chú một cách tức tối của người con gái đó còn có thể khiến cho anh cảm thấy bập bùng e sợ một cách khó tin. Khi đôi mắt đó ẩm ướt cùng giọt nước mắt thì lại có ánh khiến cho anh ngứa ngáy trong tim và mềm lòng đến mức gần như tan chảy theo kiểu chưa từng xảy ra trước đây.

“Meun Rit, hê! Tại sao không trả lời? Nhìn cái gì thế ạ?”

“Hừ, ngươi nói cái gì?” Giọng trầm trẻ trung đến gần như ngọt ngào đó khiến cho hơi thở của Pudtan bị vấp. Cô thầm nuốt nước bọt cùng bản năng phụ nữ trước khi nén lòng nhẫn nhịn.

“Ta hỏi rằng không lấy làm lạ, không giật mình với điều ta nói hay sao? Rằng tại sao bỗng dưng ta lại xuất hiện từ trong không trung vì quyển sổ duối đó.”

“Thì đâu có khác lạ gì, cha ta từng kể rằng ông từng có người thầy là nhà tu hành quấn vải trắng bỗng dưng biến mất ngay trước mắt, cho đến hiện giờ vẫn chưa tìm gặp được. Cha ta là người giữ gìn ngũ giới vững chắc, chắc hẳn không bao giờ nói dối ta. Nếu ngươi biến mất khỏi nơi mà ngươi rời khỏi rồi xuất hiện ở đây thì cũng nào có lạ lùng.”

“Marvel Avenger không đây?” Pudtan nghe rồi thì không thể lẩm bẩm với bản thân.

“Nói cái gì thế?”

“Không ạ, coi như nếu hôm nay không có quyển sổ duối thì hẳn phải đợi. Đợi thì đợi vậy, chỉ nửa năm thôi mà.” Pudtan nói cao giọng chọc khoáy rồi quay sang phía hầu tớ mà bà Kui giao cho cô để sai bảo.

“Chị Eung, anh Perm đi… đi chợ thôi, kẻo chèo đến mua đồ rồi chèo về thì trời vừa hay tối mất.”

“Định đi chợ sao?”

“Vâng, ta sẽ đi mua hạt giống rau của Tàu, hạt đậu, nhánh sầu đâu, riềng, xả thơm, húng quế, lá é, rồi đi mua cả bột đất sét trắng.”

“Nếu thế thì ta theo cùng, ngươi vừa đến hẳn chưa biết đường biết lối. Nếu có gì thắc mắc thì có thể hỏi ta. Quay về có thể vừa hay biết tin chiếc hòm kinh Kritsana Kali.”

“Không sao đâu, ta ngại lắm. Chúng ta tự đi được. Chị Eung, anh Perm hẳn là biết đường.” Meun Maharit liền có sắc mặt lạnh lùng, tựa như phật ý khi đề nghị sự giúp đỡ nhưng lại bị nói gạt đi một cách không vấn vương, khiến cho Pudtan quay sang nhìn thấy sắc mặt đó phải khựng lại một lúc.

“Chủ của ta là con trai của Praya Wisutsakorn, quản nhà bè của cả thành. Nếu đi cùng tiểu thư Pudtan thì hẳn sẽ giúp đỡ có được đầy đủ đồ đạc cần có hơn là đi một mình đấy.” Nai Jerm vội lên tiếng nói giúp cho cậu chủ của mình, nói xong thì cúi mặt thầm cười. Meun Maharit, người chưa từng quan tâm người con gái nào, lại tình nguyện đưa người con gái này đi dạo chợ, quả thật là khó tìm. Lại còn đi theo khiêu khích không chịu buông thế này thì không cần nghe nỗi lòng từ chính miệng cũng đủ đoán được.

“Ơ! Muốn đi cùng thì đi, nhưng ta không có xin nha.” Pudtan nói xong thì đi dẫn trước về phía bến sông tương đối cách xa cái chòi, nên không nhìn thấy đối phương hơi nhấc khóe môi trong khi nhìn chăm chú về phía anh Jerm của mình một cách hài lòng.

* * *

Meun Maharit sắp xếp cho Pudtan ngồi cùng mình rồi cho nai Jerm là người chèo. Còn một chiếc nữa do nàng Eung và nai Perm chèo theo. Ai nấy đều im lặng một lúc khi thuyền đi ngang qua dòng sông. Pudtan bức bối nên cố gắng tìm chuyện để nói, nên nghĩ đến chuyện mà bản thân cần biết vào hôm qua.

“Ta thắc mắc ạ.”

“Thắc mắc điều gì?”

“Tại sao đức vua lại trông quen thuộc với chất dân làng kiểu thường dân quá vậy? Ngài tên là đức vua Petch sao?”

“Ngươi nghĩ thế nào? Cớ gì lại hỏi như vậy?” Giọng đanh cứng của Meun Maharit khiến cho Pudtan bối rối rằng mình đã nói gì sai.

“Thì chỉ là muốn biết, thấy người không màng địa vị. Tại sao ạ? Không được hỏi sao?”

“Bình thường thì dân làng không nên nhắc đến đức vua, và cũng không nên nhắc đến tên của người.”

“Ơ, thì đây không có bình thường. Như vậy nếu cần thiết nhắc đến thì sẽ cho nói như thế nào? Người mà mọi người cũng biết là ai. Như thế sao?”

“Nói cái gì? Thật nhảm nhí nghe không hiểu.”

“Lại thế, quả thật là phẫn nộ quá mà.” Pudtan phàn nàn nhẹ trước khi im lặng rồi thở dài to tiếng nghe rõ rằng nhọc lòng.

“Nếu nói về đức vua thì hãy nói tránh đi. Ngài rất yêu thích đình cuối hồ. Nếu rảnh rỗi khỏi công việc triều chính thì người sẽ thường xuyên thả câu ở đó. Nên người nói chung thường gọi ngài là Vua Cuối Hồ*, còn không thì là Vua Thả Câu.”

*Vua Thai Sa.

“À, ra là đặt tên theo tính cách.” Pudtan suy nghĩ nhận ra, thấy buồn cười trong lòng rằng dù cho phần nào phê bình nhưng vẫn cất công giải thích cho.

“Vị vua trước là Vua Cọp.”

“Cọp… nghĩa là dữ lắm phải không?” Meun Maharit buột cười một chút trong khi gật đầu.

“Người quen thuộc với dân thường do vị vua từng là ông nội và cha của người, trong hai triều đại trước vẫn chỉ là quý tộc mà thôi.” Pudtan nghe rồi há hốc miệng.

“Không dám hỏi tiếp ạ.”

“Thuở thiếu thời người thường hay đến thăm nhà ta. Người từng kể rằng ngày cưới của cha mẹ thì cả người lẫn Phó vương vốn là em trai còn đến dự đầy đủ. Khi ta và anh trai còn sơ sinh thì còn từng ẵm bồng chơi, thế nên mới yêu thích sự thường dân như trước kia theo như người đã quen. Người nói nó không quá phiền nhiễu.”

“À, hiểu rồi ạ.”

“Sợi dây có cái mặt hình dạng lạ mắt của ngươi biến đi đâu mất rồi?” Bỗng dưng người đàn ông ngồi đằng sau lên tiếng hỏi một cách không có dấu hiệu báo trước.

“À, vừa nãy nhìn ta tới lui là tìm sợi dây chuyền sao? Đem đi đương* rồi ạ.”

“Đem… đi đương* là gì?”

*Pudtan dùng từ ‘đương’ ở đây có xuất phát từ tiếng Triều Châu, có nghĩa là cầm đồ. Mình dịch ra từ Hán Việt nhằm tạo sự khác biệt.

“Trời ạ, có vậy cũng không biết, là mang tài sản đi lấy tiền đấy ạ.” Meun Maharit thở dài nặng nề cùng lời nói nghe không hiểu được của cô nàng kỳ quặc này đây nhưng sự hiếu kỳ có nhiều hơn.

“Ta nghe ngươi không hiểu, dù có quen thuộc nhưng không hiểu.” Người nghe thú nhận giọng ngây thơ châm lên nụ cười trên gương mặt của Pudtan.

“Đem đi cầm đồ ạ, đem đi cầm đồ gửi cho bà Kui, đổi sợi dây và móc hình trái tim vàng thành tiền để dùng ạ. Nếu không thế thì sẽ có tiền đi mua đồ sao? Khi có tiền thì mang đến chuộc lại.”

“Thế tiền mà đức vua cho không đủ hay sao?”

“Ta đem đi gửi cho bà Kui trước khi gặp đức vua. Nếu đi mua đồ xong thì định sẽ đi chuộc lại, đức vua cho những năm baht.” Pudtan nói rồi thì không thể không cười nhẹ thành tiếng. Năm baht thời này và năm baht thời cô giá trị quả thật cách xa nhau quá.

“Cười cái gì thế?”

“…Ta chỉ là nghĩ ra được điều buồn cười thôi, đừng quan tâm làm gì.” Meun Maharit chỉ có thể nhìn đằng sau của người con gái có sự bí ẩn gợi cho anh thắc mắc gần như mọi chuyện.

“Thật thiếu phép tắc, nói năng trả treo. Lời nói quả là lỗ mãng, người con gái này…” Anh lẩm bẩm trong khi thầm thở dài, dù cho không muốn quan tâm nhưng xem ra người con gái này dường như có điều gì đó thu hút sự quan tâm của anh đến mức khó mà gạt bỏ đi được. Lời nói và hành động nào đó của Pudtan dù cho không ác độc nhưng nào phải có phép tắc như con gái Ayutthaya nên làm, nên khiến cho như thể có tường thành khổng lồ đến chặn bản thân nàng ra xa khỏi người xung quanh. Mà vốn là một điều khác biệt rất nhiều nữa so với mẹ của anh.

“Ở nhà của ngươi có cha có mẹ, hay là… người trong gia đình chờ đợi hay không?”

“Cũng có, nhưng không biết họ có đợi ta hay không.” Khi nghe thấy câu trả lời thì trái tim từng luôn bình lặng kiên định lại cảm thấy là lạ như thể làm mất đi món đồ quan trọng. Nên anh lặng thinh, Pudtan vẫn nói tiếp mà không hay biết gì.

“Còn cha mẹ, họ mất từ khi ta còn nhỏ. Trong sợi dây đeo móc hình trái tim có ảnh của hai người họ.”

“Ảnh… ảnh vẽ à?”

“Không phải ạ, để ta chuộc lại từ bà Kui rồi ta sẽ mở cho xem. Vì bố mẹ chết nên ta phải đến ở cùng bác vốn là chị gái ruột của mẹ, nhưng dường như không hợp nhau bao nhiêu. Ta biến mất, không biết bác ấy sẽ nhẹ lòng hay đau lòng nữa.”

“À, người đang chờ là bác sao?”

“Thì thế, mấy người họ hàng khác không một ai ưa ta.” Pudtan đáp rồi mắt quay lại giao nhau với đôi mắt sắc của đối phương vốn có ánh lạ nhìn chăm chú đến. Ánh mắt đó khiến cho trái tim cô đập mạnh đến mức phải nghía nhìn hai bên đường nhằm che giấu. Ngoại hình mặt mũi của người đàn ông thời xưa này cũng không phải tệ, còn có hơi đẹp trai quá nữa. Khi bị nhìn thì hai má cảm thấy nóng ran lên như thế.

“Trời nóng ạ.” Pudtan dùng chiếc khăn rằng yêu thích phẩy gió tới lui lên mặt mình.

Khi chèo thuyền một lúc lâu thì đến chợ Banggaja, khu vực này có rất nhiều nhà bè, lại còn có chợ nổi vốn là đảo bè cỡ lớn, Pudtan nhìn cùng sự lấy làm lạ.

“Nối lại với nhau bằng cái gì ạ? Tại sao lại có thể bám cụm lại thành chợ thế này được? Không sợ gió hay sao ạ? Và tại sao không bán trên mặt đất, như vậy không nguy hiểm sao?”

“Hỏi thật dài. Luôn có gỗ lõi được cột lại thành hàng để làm đăng chuyển hướng dòng nước. Cha ta cho làm nhằm giảm xoáy nước, nhất là ở chỗ sông giao nhau thì hay có xoáy nước khiến cho thuyền buồm hàng hóa bị lật nhiều lần. Khắp cả đảo thành liền có đăng chắn và chợ thế này. Cha ta từng ngồi thuyền rồi bị lật ở đây một lần. Cha bảo cha suýt chết, may có mẹ ta cứu nên thoát chết. Khi cha trở thành Praya trông coi nhà bè hàng hóa khác nhau thì cho dựng chợ nổi thật to và ra lệnh cho quân lính trông coi bè tre và bè được nối lại bằng thân dừa phải luân phiên thay đổi dây bện và luôn thay gỗ bổ trợ thêm.”

“Thế nó thật sự giúp được sao?”

“Từ khi có chợ này thì không có thuyền buồm hay thuyền nào bị lật vì xoáy nước nữa.” Pudtan nhìn sắc mặt tự hào về đấng sinh thành của Meun Maharit rồi thì không thể không thấy khó ưa… Người gì mà khoe cha mẹ như con nít, nhưng khi nghĩ về bản thân thì cảm giác thắt lòng, tay lỡ chạm vào giữa ngực vốn từng có sợi dây chuyền mặt trái tim rồi cảm thấy thảng thốt. Bây giờ thứ duy nhất tạo sự ấm lòng trong đời lại không ở bên người như mọi khi.

Dù cho từng được nghe rằng bố mẹ của mình từng làm việc và tích cóp được tài sản tiền vàng giỏi giang đến thế nào từ miệng của bác, nhưng cũng thật tiếc cô lại không nhớ được một chút nào. Nếu không có hình ảnh thì cô hẳn còn không biết rằng bố mẹ của mình mặt mũi ra sao.