Phòng làm việc của Tường San.

– Ờ, ra thế, được rồi, tôi sẽ để ý con bé, yên tâm, yên tâm, hi vọng gặp hai người sớm. – Tắt máy, Bà Minna nhìn Tường San. – Khánh Anh có trợ lý mới từ bao giờ?

Tường San nhìn bà ngạc nhiên liền lắc đầu:

– Không có ạ.

– Lê Trần Vân Khánh?

– Ợ… – Tường San bị ngạc nhiên nhìn bà, cô còn chưa biết tại sao bà lại biết Vân Khánh nữa, lại còn hỏi cô là trợ lý của Khánh Anh, đang phân vân không biết nên nói sự thật cho bà nghe không nữa.

Một lát sau.

– Làm càn mà, mấy cái đứa này, thằng nhóc đó thái độ nó không tốt thì thôi đi, hai đứa còn vào hùa với nó. – Bà nổi giận đùng đùng mà mắng Tường San và Đức Huy khi được tường thuật lại chuyện về Vân Khánh

– Con vô tội mà, Đức Huy là người sắp xếp công việc cho cô ấy. Còn bắt nạt cô ấy là Khánh Anh. – Tường San làm ra bộ mặt oan ức mà đổ hết tội vạ lên đầu tên hôn phu vắng mặt và tên giám đốc nhân sự kia.

Đức Huy méo mặt liếc mắt nhìn Tường San lòng thầm oán trách kẻ không có nghĩ khí kia. Anh ta đâu biết cô là con gái của người quen của bà đâu, riêng quen biết với Hải Nam đã làm anh ta một phen khổ sở rồi, thà ngay từ đầu nói quen với tổng giám đốc của họ đi thì có phải đã yên lành rồi không, Đức Huy thở dài ngao ngán.

– Để cháu tìm cô ấy. Nhưng làm trợ lý cho giám đốc thì e rằng… e rằng… – Đức Huy ngập ngừng liếc mắt nhìn bà rồi lại nhìn Tường San cầu cứu.

– Để nó làm trợ lý cho San San trước đi, còn thằng ranh đó, để đó. Thật là muốn tạo phản mà. Thằng nhóc này để nó lộng hành lâu quá rồi. Để xem ta xử lý nó thế nào. – Bà nheo nheo mắt nghiến răng mà nói.

Nghe được lời này của bà Đức Huy thở phào nhẹ nhõm hơn, vấn đề là chắc gì anh ta mời mà Vân Khánh chịu trở lại làm việc, cô còn đang hận tên giám đốc điều hành kia đến không đội trời chung kia mà, thảm trên cả thảm, đúng là sống chung với hổ có ngày bị ăn thịt mà.

Cuộc điện thoại mà tổng giám đốc vừa nghe được gọi đến từ người quen của bà ấy, cũng lâu rồi họ chưa có dịp gặp lại nhau, điều đáng nói là người có khoe với bà rằng con gái của họ đang làm trợ lý cho giám đốc điều hành ở đó, chính là con trai bà Khánh Anh, nhờ bà để ý hộ. Đứa con gái được nhắc đến ấy không ai khác chính là Vân Khánh, cô không dám nói mình bị người ta cho làm tạp vụ mà nói dối là trợ lý, bố mẹ cô mà biết người ta để cô làm tạp vụ chắc chắn đến đốt nhà người ta mất.

– Mày hại chết tao rồi.

– Đi ra ngoài, quan tài giờ cũng không đắt.

– Mày không nghĩ sẽ xin lỗi cô ấy sao?

– Xin lỗi? – Khánh Anh là ra cái vẻ mặt khinh khỉnh nhìn Đức Huy như muốn nói không bao giờ có cái chuyện anh sẽ xin lỗi Vân Khánh vậy. – Cô ta còn dám quay lại đây?

– Hai… nhờ Hải Nam giúp còn tốt hơn. – Đức Huy thở dài, liếc mắt nhìn Khánh Anh một cái rồi rời đi, anh ta thừa biết chẳng nhờ vả gì được tên cứng đầu này, muốn hắn đi xin lỗi, chắc nằm mơ quá.

***

– Chịu. – Hải Nam lạnh lùng lắc đầu. Đức Huy nhìn anh với ánh mắt kinh dị. Đúng hai thằng bạn tốt, lúc cần chẳng nhờ vả được thằng nào sất. Mà toàn chuyện tốt chúng nó gây ra đấy chứ, liên quan gì đâu mà anh chàng phải vạ như thế này. Đức Huy vò đầu bứt tai mặt đầy thiểu não.

Nhà Vân Khánh, thảm cỏ trước cửa nhà.

Đặt hai ly nước và chút bánh ngọt xuống chiếc bàn gỗ màu trắng, Vân Khánh tay vén váy ngồi xuống trước mặt hai vị khách không mời tự nhiên đến. Đức Huy nhăn nhó nhìn cô có vẻ ái ngại, Tường San với một chiếc bánh lên nếm thử, khẽ gật gật đầu tươi cười khen bánh ngon.

– Hai người tới gặp em là thăm em hay có chuyện gì khác nữa vậy? – Vân Khánh lúc này mới lên tiếng.

– Đương nhiên là thăm em rồi. – Tường San nhanh miệng nói trước khi Đức Huy định lên tiếng. – Thật ra thì Khánh Anh, anh ấy tính khí hơi nóng nảy, em cũng biết rồi đấy, chuyện đó…

– San san, chị không cần nói giúp anh ta, em quên chuyện đó rồi. – Vân Khánh cười toe, tỏ ra bình thường, nghe cô nói hai người kia liền nhìn nhau đầy nghi hoặc, nhưng khi thấy cô cười thì cũng có vẻ tin đó là sự thật.

Thấy vậy, Đức Huy liền vào vấn đề chính luôn, anh là muốn cô trở lại làm việc, khuôn mặt Vân Khánh có chút biến sắc, không hẳn là khó chịu nhưng cũng không thoải mái.

– Em không muốn quay lại đó. – Hơi cúi mặt xuống bình thản trả lời.

– Vân Khánh… – Đức Huy thốt lên sửng sốt.

– Em vẫn để bụng chuyện Khánh Anh đúng không? – Tường San nhìn cô, vẻ thấu hiểu. – Nói em đừng để ý anh ấy thì đúng là không phải, nhưng người như Khánh Anh ấy mà, anh ấy không đến nỗi không nói lý lẽ đâu, mà chị nghĩ em cũng không phải người dễ bỏ cuộc, vì chút khó khăn mà em bỏ cuộc thì quả là không đáng, với cả chuyện anh ấy hiểu lầm em không lẽ em không muốn chứng minh cho anh ấy thấy bản thân em có thừa năng lực à? Chị nghĩ em nên làm cho anh ấy trắng mắt ra. – Tường San là đang dùng chiêu khích tướng với Vân Khánh, mặt và hành động lại làm ra vẻ khích lệ ủng hộ cô.

Vân Khánh có vẻ suy nghĩ về vấn đề này. Đúng, cô mà phải sợ tên khốn đó hay sao, dù sao cô có làm trợ lý cũng không phải trợ lý của anh ta, chỉ cần cô tránh anh ta xa xa một chút không phải là được hay sao. Dù sao làm việc với Tường San cũng tốt. Vân Khánh ngước nhìn Tường San, Tường San gật gật đầu khích lệ, cô khẽ mỉm cười thay cho đồng ý.

Vân Khánh thế mà lại bị Tường San dụ trở lại công ty làm trợ lý cho cô ấy, ngày cô đi làm trở lại mọi người trong công ti có vẻ hào hứng, họ nói rất nhớ món bành mà cô làm.

– Vân Khánh đi làm lại rồi hả? – Cô nhân viên phòng mẫu thấy cô đến liền nói. Vân Khánh cười toe chào cô ấy.

– Sau này lại được ăn bánh Vân Khánh làm rồi, thật tốt quá mà. – Cô nhân viên thiết kế béo tròn cười tít mắt.

– Mong mọi người giúp đỡ ạ, nay có chút bánh mang đến cho mọi người đây ạ, cảm ơn mọi người đã thích. – Vân Khánh cười tít mắt đưa túi bánh to đùng đặt lên bàn, mọi người nhao nhao vui vẻ chia nhau bánh cô mang tới.

Vân Khánh đứng đó mỉm cười nhìn mọt người, họ rất tốt với cô, cô không thể chỉ vì một cái cây mục mà để mất cả vườn cây tươi tốt được.

Kẻ được ví như cây mục ấy đang đứng ở góc xa xa kia chỗ mà cô đang quay lưng lại nhìn cô cùng mọi người, khuôn mặt hẳn không một biểu cảm nên cũng chẳng ai hiểu hắn đang nghĩ gì trong đầu, không biết là đang mừng hay tức giận vì cô quay lại nữa.

– Này chị.

– Hử? – Tường San ngẩng đầu nhìn Vân Khánh.

– Sao anh ta lại như vậy? Từ nhỏ tính tình đã khó chịu thế hay lớn lên mới thế ạ? Là bẩm sinh hay do bị tác động mà ra ạ?

– Hì, em đang hỏi anh ấy hả? – Tường San cười nhẹ một cái rồi hất mặt về phía cửa, nơi mà tên vô lại ấy – Khánh Anh đang đứng, Vân Khánh liền quay lại, bắt gặp khuôn mặt ấy, cô giật mình quay đi, còn anh bị phát hiện cũng liền rảo bước rời khỏi đó.

– Đứng đó từ lúc nào vậy? – Vân Khánh lẩm bẩm, tự nhiên bị anh ta dọa cho trống ngực đập loạn lên thế này.

– Anh ấy là bị người ta làm cho thành ra như thế. – Tường San khẽ cười mà nói. Cô kể lại sơ lược nhưng lại khá chi tiết chuyện của Khánh Anh cho Vân Khánh nghe.

– Hai… chắc anh ta lúc đó đau khổ lắm nhỉ? Thật ra thì em cũng không hiểu mấy chuyện yêu đương rồi chia tay hay phản bội gì cho lắm, nhưng mà em cảm thấy thì mọi chuyện đều là được định mệnh sắp đặt rồi, đức phật không phải có nói: “Nếu không nợ nhau, làm sao gặp gỡ!”

“Duyên đến nên quý, duyên hết nên buông. Hoa nở là hữu tình, hoa rơi là vô ý. Người đến là duyên khởi, người đi là duyên tàn. Duyên sâu thì hợp, duyên mỏng thì tan. Vạn pháp do duyên, vạn sự tùy duyên. Bởi yêu khắc cốt ghi tâm mà cảm thấy cuộc đời như mơ, kiếp trước ngoái đầu nhìn năm trăm lần mới đổi được một lần gặp mặt ở kiếp này, đừng bỏ lỡ” hay sao?

Vân Khánh gật gù như thần nhập mà nói một tràng dài giáo lý phật điều khiến cho Tường San phải phì cười:

– Thật là, lại có thể thuộc cả một tràng dài như vậy, bái phục phái phục. Nếu ai cũng có thể nghĩ đơn giản như em thì làm gì có mấy cái chuyện hận tình này nọ chứ.

– Tình yêu thật đáng sợ. – Vân Khánh lại cất cao giọng mà cảm thán.

– Con bé này, chưa yêu bao giờ thật đấy hả? – Tường San trố mặt ngạc nhiên mà nhìn đứa con gái đang cười cười lắc lắc đầu trước mặt.

Nói con bé này hai mươi ba tuổi đến nơi rồi mà đến một mối tình vắt vai cũng chưa có thì cũng chẳng sai, từ nào giờ đó đến giờ cô vẫn chỉ luôn chờ đợi tìm kiếm người đã cứu mình ngày hôm đó, nhất kiếm chung tình với anh ta thì làm gì còn tâm trí đâu để ý đến kẻ khác, chưa kể những lúc rảnh dỗi không phải là trong thư viện thì lại trong bếp làm bánh, rồi làm thêm các kiểu, thời gian đâu để quen người khác mà yêu đương, kể ra thì cũng hơi thiệt thòi thật.

– Vậy còn Hải Nam? – Tường San e dè liếc nhìn sang.

Nhắc đến Hải Nam, Vân Khánh có chút xao động trong lòng, đúng cô thích Hải Nam, anh là người cứu cô, nhưng có cái gì đó không đúng lắm, chỉ là cô thích, rất thích anh, Hải Nam với cô đều rất tốt, tuy có hơi lạnh lùng lãnh đạm nhưng vẫn là khá quan tâm, nhưng cô chưa từng nghĩ nếu Hải Nam có người con gái khác sẽ khiến cô đau lòng đến chết như Lan Chi nói thì đó chưa phải tình yêu, kiểu của cô với anh chỉ giống như sự ngưỡng mộ, sự biết ơn.

– Không rõ, Lan Chi bảo đó không phải tình yêu. Em chỉ thích anh ấy thôi, rất thích, thích ấy chị biết không? – Vân Khánh cười rất hồn nhiên mà hỏi Tường San.

Tường San cười mà như mếu nhìn cô ấy thầm nghĩ “thì thích là thích chứ phải hiểu như thế nào nữa”

Nhìn cái vẻ lơ ngơ lơ tơ mơ của Tường San Vân Khánh lại tiếp tục:

– Em thích nói chuyện với anh ấy, thích gặp anh ấy, thích làm bánh cho anh ấy anh, thích được anh ấy để tâm tới…

– Vậy là em yêu anh ấy? – Tường San có chút sửng sốt mà thốt lên.

Vân Khánh thoáng đỏ mặt, xua xua tay:

– Nhưng mà em cũng thích chị như vậy. Không lẽ đó cũng là tình yêu? Trời ơi không lẽ em lưỡng tính? – Vân Khánh hoảng hốt mà thốt lên cảm thảm, hai tay lại ôm ngay lấy mặt làm ra cái vẻ xấu hổ ngại ngùng.

– Khục… – Tường San vội biệt miệng lại, cúi gập người, cơ thể rung rung lên, cô đang cố gắng để nhịn không phá lên cười, đoạn lại ngước lên nhìn cái vẻ mặt ngu ngơ khó hiểu của Vân Khánh.

– Hiểu hiểu, chị hiểu rồi. Này nhé, không biết sau này nếu em biết yêu sẽ thế nào nhỉ? – Tường San mỉm cười ngước mắt nhìn lên mà mơ màng tưởng tượng ra cái viễn cảnh đó. Đối với cô cô gái ngây thơ trước mặt thật đáng yêu và vô hại, vậy mà Khánh Anh kia nỡ vùi dập không chút lưu tình như vậy.

– Hừm… nếu yêu mà khổ sở như anh ta thì thôi, em không cần yêu cũng được. Nhưng mà với quan điểm cá nhân của em thì việc nhìn người mình yêu chết đi mới đau khổ, thà bị phản bội mà người đó vẫn có thể sống hạnh phúc thì vẫn tốt hơn.

Tường San im lặng, nhìn Vân Khánh, cái suy nghĩ của cô ấy khiến Tường San phải suy nghĩ, cô cũng từng đau khổ, cũng từng nghĩ mình bị phản bội, cũng từng dằn vặt, từng muốn chết, nhưng chưa từng nghĩ nếu thật sự lúc đó anh ấy chết ngay trước mặt mình thì liệu cô có bình thản sống cả đời được hay không.

***

DJ bar.

Cô gái trong bộ vest trắng toát lên sự cao ngạo đang ngồi uống rượu một mình tại quầy, một tay cầm ly cocktail màu xanh nước biển lắc qua lắc lại, một tay chống má, nghiêng đâu ánh mắt đăm chiêu nhìn vào thứ gì đó trên bàn, hoặc giả chỉ là cô ấy đang nhìn vào cái khoảng không ở ngay tầm mắt mình khi ấy.

Góc bên này, một đám mấy tên say xỉn, vẻ ngoài bặm trợn đã nhắm trúng cô gái ấy, chúng thì thầm gì đó với nhau, một tên có hình xăm quỷ Oni lớn trên bả vai trai liếc mắt nhìn cô đầy tà ý khẽ nhếch mép cười rồi loạng choạng đi về hướng ấy, mấy kẻ còn lại hùa vào phá lên cười tạo thành một đám ồn ào ở đó.

Bất chợt bị huých một cái từ phía sau vào vai, ly rượu trên tay cô gái đang cầm một cách hững hờ liền đổ xuống bà, giật mình cô đứng phắt dậy.

– Làm gì vậy?

– Ồ, xin lỗi người đẹp, áo em dính rượu rồi, để anh lau giúp. – cái giọng bỡn cợt của hắn khiến cô thấy ghê tởm, nhíu mày, tên đó được đà làm tới, túm lấy tay cô.

Thuận tay cô cho hắn một phát tát, dường như khiến hắn tỉnh hẳn mà rít lên: – mạnh mẽ lắm cô em, anh thích. – Nói rồi phá lên cười đầy man rợ. lahi định kéo cô vào lòng.

Xoảng! choang! – Tiếng thủy tinh vỡ.

– Hự… M…

Tất cả bị thu hút bởi tiếng động lạ như vậy, tên lưu manh kia bị đạp ngãn lăn giữa đống thủy tinh vỡ, miệng bật máu.

– Mày… mày… – Hắn run run vắt vằn lên tia máu mà chỉ vào kẻ vừa đánh hắn bất ngờ.

– Đừng mà. – Cô gái vội ôm lấy ngang người chàng trai đó mà giữ lại, cô không muốn thấy anh đánh nhau.

– Có chuyện gì, có chuyện gì? Thằng nào quấy rối. – lúc này một đám người mặc đồ rằn ri tay nắm dùi cui hùng hổ nhanh nhanh chóng chóng chạy vào. – anh Nam. – Một tên trong số đó thấy chàng trai liền cúi chào. Rồi cả bọn lôi tên kia lần lượt rời đi.

Đám người hiếu kỳ cũng nhanh chóng tản ra, tiếp tục hòa vào sự nhộn nhịp vẫn đang tiếp diễn. Mấy kẻ anh em của tên kia tuyệt nhiên không dám ho he mà lẳng lặng rời đi, không quên lấm lét liếc nhìn kẻ vừa đánh người của chúng, chúng nhận ra tên đó, chính là chủ cái bar này – Hải Nam, chúng cũng chẳng dại gì dây với anh, thật ra là không muốn chuốc họa vào thân, từ lâu chúng đã nghe danh cái tập đoàn đứng đằng sau cái bar này rồi.

– Cũng được lắm đó, thằng kia chắc lại nát xác. – Đức Huy và Khánh Anh từ đầu vẫn cứ đứng nhìn thằng bạn thân nổi cơn điên mà phát tiết lên người tên lưu manh kia.

– San San. Không sao chứ? Qua đây. – Khánh Anh kéo cô lại. Hải Nam nhìn theo. Im lặng.

Cả bốn cùng ngồi xuống chiếc bàn vuông ở gần đó. Nhân viên mang rượu lên, Đức Huy nhanh chóng rót vào mỗi ly một chút rượu.

– Nào, chả mấy khi đông đủ như này. Cạn. – Nói rồi tự nâng ly của mình lên, hất mắt ra hiệu cho hai thằng còn lại.

Tiếng ly thuy tinh va vào nhau “keng”, cả bọn cùng uống cạn số rượu trong ly của mình.

– Để anh. – Hải Nam lấy nốt ly của Tường San, uống cạn khi mà cô định đưa lên miệng.

Cô sứng sờ nhìn anh, lại hơi liếc sang Khánh Anh, khuôn mặt anh ta không biểu cảm gì.

Hai năm rồi, nhóm bạn vốn có bốn người lại không thường xuyên đông đủ như vậy, thường nếu là có Hải Nam thì mặc nhiên Tường San sẽ không có mặt và ngược lại, dường như trở thành quy tắc ngầm của họ, họ sẽ không gọi người còn lại nếu như người kia có mặt.

Hai người đó từng có thời gian yêu nhau rất dài, rất yêu nhau, nhưng vì một hiểu lầm mà ai đi đường nấy, mặc dù đến giờ vẫn chưa thể quên được người kia, nhưng bản tính cao ngạo, cái tôi quá cao mà không ai chịu nhường ai, chỉ lặng lẽ, quan sát, lặng lẽ quan tâm đối phương, lặng lẽ đau khổ.

Nhà vệ sinh nam.

– Hôm nay tự nhiên lại phát tiết ra vậy? – Đức Huy mặt quay về phía bồn cầu nói. Hải Nam im lặng không nói gì.

– Nó ra tay bảo vệ Tường San là điều đương nhiên. Vợ bạn thân thì bảo vệ là đúng rồi. – Khánh Anh nhếch mép cười lên tiếng.

Hải Nam liếc mắt nhìn sang cái thằng vừa thốt ra hai từ “vợ bạn” ấy. Nực cười thay, đúng, giờ cô ấy là vị hôn thê của bạn thân anh, sự đời thật biết trêu ngươi. Nhưng anh bảo vệ cô ấy không phải vì lý do ấy, anh không cho phép kẻ khốn nào động vào cô ấy, nhưng bản thân lại quên mất rằng giờ anh lại chẳng còn là gì của cô ấy.

Tường San ngồi trên xe của Khánh Anh trở về, khi xe rời đi, cô liền nghiêng đầu một chút, cố gắng nhìn cái người đang đứng một mình, im lặng kia cho đến khi xe rời đi hẳn không nhìn thấy gì nữa.

– Sao, vẫn còn lưu luyến? Đã vậy sĩ diện làm gì? – Khánh Anh liếc nhìn cô nói.

– Anh bớt luyên thuyên chút đi. – như bị nói trúng tim đen, Tường San có chút bối rối nhưng vẫn cố ra vẻ mà nói cứng.

– Nếu cứ cố chấp như vậy thì con bé kia nó sẽ cuỗm cậu ta đi đó.

– Họ không phải đang quen nhau. – Tường San bình thản nói.

Khánh Anh hơi ngạc nhiên khựng lại một chút rồi lại trở về nguyên cái vẻ mặt không phải của người sống như trước.

Không thèm để tâm đến anh, Tường San hạ kính xuống, quay đầu nhìn xa xăm ra khoảng không trung đầy ánh đèn xe xanh trắng nhạt nhòa ngoài kia.