Sáng tinh mơ khi mà mặt trời còn chưa ló rạng, đã thấy tiếng lục cụ, lạch cạch từ trong nhà bếp phát ra, Lan Chi liền nhanh chóng kéo chăn chùm kín đầu bịt tai lại. Hôm nay Vân Khánh đi phỏng vấn, nghe đâu công ty này cũng lớn lắm, lại còn có quen biết với Hải Nam, anh chàng ân nhân cứu mạng của cô ấy, tối qua trong lúc mơ màng gà gật Lan Chi có nghe Vân Khánh thao thao bất tuyệt kể qua.

“Xoay xoay xoay, bác Gấu đen xoay xoay làm bánh.

Lăn lăn lăn, bác Gấu đen lăn viên bột tròn.

Xoay xoay xoay, bác Gấu đen xoay xoay làm bánh”.

Vân Khánh tay nhào bột, miệng thì nghêu ngao hát, ôi cái bài hát muôn thuở cô nàng học được của lũ trẻ mầm non gần nhà ở quê, bọn trẻ hát nghe nói mới dễ thương làm sao mà khi vào miệng cô nàng này nhịp điệu nó cứ ở đâu đâu ấy, người sáng tác ra nó mà nghe được không khéo chỉ có nước độn thổ cho đỡ đau lòng.

“Thơm thơm thơm, bác Gấu đen nướng bánh thơm lừng…” – Mày có ngậm cái mồm mày lại không hả con kia? – Lan Chi mắt lờ đờ thều thào hát tiếp câu cuối rồi gào rú lên đay nghiến. Cô nàng không thể nào ngủ tiếp được vì giọng hát đã ngang phè phè lại còn chả theo cái tông nào của con bạn thân.

Thả người cái phịch xuống ghế sofa mặt mày nhăn nhó nhìn vào gian bếp với vẻ mặt bất mãn nhất quả đất Chi rít lên:

– Tại sao mày lại làm bánh vào cái giờ gà chưa gáy này vậy? Động lực nào khiến mày làm cái trò điên rồ này?

– Gà gáy từ lâu rồi mẹ, không nhìn xem mấy giờ rồi. – Vân Khánh nhoẻn miệng cười hất mặt về phía chiếc đồng hồ treo trên tường. – Giờ cho bánh vào lò, rồi thay đồ, trang điểm các kiểu xong ra bánh chín là vừa, trên đường đi qua Heaven giao bánh rồi đi phỏng vấn là kịp giờ, không bị tắc đường, tính ra sẽ đến sớm tận mười phút. – Vân Khánh tự lẩm bẩm thán phục bản thân thật biết tính toán, trong khi đó con bạn thân đã lại vắt lưỡi gục đầu lên sofa ngủ tiếp từ lúc nào rồi.

Ba mươi phút sau.

– Dậy dậy đi, nhìn, nhìn tao đi. – Vân Khánh lay lay Lan Chi đang mơ màng ngủ trên sofa.

– Gì? Ô oái… Sáng ngày ra mày đã đi viếng đám ma đấy hả? – Lan Chi xém tí nữa là lăn từ trên sofa xuống đất khi nhìn thấy một cái cây đen xì xì từ trên xuống dưới của con bạn thân.

– Gì mà đi đám ma? Tao đi phỏng vấn mà. Phỏng vấn ấy. Tối qua bảo mày rồi còn gì. – Vân Khánh phụng phịu nhìn con bạn đang trưng cái vẻ mặt khinh bỉ ra nhìn mình.

– Nhà tang lễ? Mày đi phỏng vấn ở nhà tang lễ hả? Sao chơi nguyên cây đen thùi đen lụi vậy? Áo cưới thiên đường là nơi nào? Mới nghe cái tên thôi nó đã sáng lạn như thiên đường lắm rồi mà mày ăn mặc như này? Người ta không đuổi mày về khỏi phỏng vấn luôn mới là lạ, mày không tôn trọng mày thì thôi đi mày cũng đừng xúc phạm người nhìn vậy chứ? Thay, thay ngay bộ khác cho tao. – Vừa nói vừa nghiến răng đẩy ngay con bạn đang thộn mặt ngu ra quay lại phòng thay đồ.

Hai con bới tung tủ quẩn áo của Vân Khánh lên, thử hết bộ này bộ kia, cuối cũng cũng có cái gọi là được, nhưng nó có cái gì đó không được ổn, Vân Khánh cứ khúm núm kéo kéo cái chân váy xuống.

– Ê tao thấy nó có cái gì đó…

– Có cái gì là cái gì, chiều dài này quá hợp lý, chân mày có dài như chân tao đâu mà phải sợ ngắn. – Một con mét năm lăm chê con mét sáu chân không dài bằng chân mình. – Rồi, rồi để chụp con ảnh up lên facebook cho sang năm nó còn nhắc. – Lan Chi tiện tay lôi luôn con điện thoại hịn trong cạp quần ra chụp vài tầm, liền gật gù tán dương cái gu thẩm mĩ của mình.

– Không được, nó quá ngắn, tao phải thay. Đừng có ngăn. – Vân Khánh dơ ngón tay trỏ lên chỉ thẳng mặt con bạn đang định lên tiếng can ngăn, Lan Chi đành thở dài trưng ra bộ mặt kinh dị tránh đường.

Tự ngắm lại mình trong gương, chọn một chiếc chân váy xếp ly dài đến gối thay cho chiếc mini zuýp treo veo ngang đùi, đi thì sợ lộ hàng mà cúi thì sợ hở mông kia.

– Này, nữ sinh trung học, cởi bớt hai cái cúc áo kia ra, không người ta bảo mày đi đăng kí thi nữ sinh thanh lịch đấy. – Lan Chi thở hắt ra, nói với xuống.

Nhìn lại thì cũng hơi hợp lý đành làm theo mà chả nhìn lại gương.

Vân Khánh nhanh chóng dong con xe đạp chiến của mình ra khỏi cửa và rời đi, trong lòng có một sự phấn khởi đến lạ.

Mặt trời ló rạng, chiếu những tia nắng đầu tiên xuống con đường, soi lên cô gái đang thong dong vừa đạp xe vừa đeo phone nghe nhạc, bản nhạc "Sakura anata yokatta” nhẹ nhàng réo dắt.

***

– Cô đến phỏng vấn? – Một cô gái mặc đồng phục kiểu như lễ tân niềm nở hỏi Vân Khánh khi thấy cô ngáo ngáo ngơ ngơ nhìn nhìn ngó ngó.

– À, vâng, em đến phỏng vấn vị trí trợ lý giám đốc. – Vân Khánh thoáng chút bối rối, nhoẻn miệng cười cười.

– Sớm nhỉ? Còn tận mười phút nữa, giám đốc chưa tới đâu, em lên tầng ba ngồi chờ nhé, qua cầu thang rẽ trái phòng đầu tiên là phòng giám đốc nhân sự.

Được cô nhân viên nhiệt tình hướng dẫn, Vân Khánh cảm ơn rối rít rồi rời đi, đứng trước cửa thang máy, chợt nhớ ra điều gì đó liền quay lại.

– À, tặng chị cái này ạ, bánh em tự làm đó. – Đặt chiếc bánh nhìn ngon mắt lên mặt bàn, cười thật tươi trước vẻ mặt ngạc nhiên của cô nhân viên rồi chạy biến vào thang máy không kịp để cho cô ấy từ chối.

– Cảm ơn. – Cô nhân viên nói với theo, lúc này cửa thang đã đóng lại rồi. Cầm chiếc bánh trên tay cô khẽ mỉm cười rồi đặt nó vào ngăn kéo.

Buổi phỏng vấn hôm nay có vẻ như chỉ có ba người, Vân Khánh cùng hai người nữa.

Chụp một tấm ảnh rồi liền gửi đi.

“Em chuẩn bị vào phỏng vấn rồi, nhìn xem nay xinh không? Chúc em may mắn đi.” – Hải Nam đọc tin nhắn của cô nàng lơ ngơ gửi tới, khẽ lắc đầu rồi nhếch mép cười.

– “May mắn!” – Tin nhắn gửi đến cộc lốc vậy mà cũng khiến cô nàng cười đến độ không thấy giang sơn đâu, và cũng không để ý thấy phòng phỏng vấn mới có thêm người bước vào, tiện cũng không để ý luôn đang có người đứng ngay trước mặt nhìn mình cười như con điên.

– Á… Chị…

– Phỏng vấn? – Liếc mắt nhìn tập hồ sơ trên tay Vân Khánh cô gái hỏi.

– Vâng… – Vân Khánh có chú ngại ngùng vì hành động dở dại của mình vừa rồi mặt thoáng đỏ hơi cúi đầu, lòng thầm nghĩ “không ngờ lại gặp cô ấy ở đây”

– Nếu muốn qua phỏng vấn thì nên đóng bớt một chiếc cúc áo lại, hoặc cả hai, nếu không đảm bảo không qua được vòng gửi xe. – Tường San lạnh lùng nhìn đi chỗ khác mà nói.

– Ạ. – Vân Khánh khẽ ậm ự trong miệng rồi nhanh tay cúi xuống đóng tuốt hai chiếc cúc áo vào, đến khi ngẩng được mặt lên thì cô ấy đã rảo bước rời đi vào một căn phòng cuối hành lang rồi.

Tiếng đóng cửa chợt làm Vân Khánh trở về với hiện tại lòng thầm nghĩ là cô ấy đang giúp mình hay sao? Có lý nào lại thế, mà nhìn thế nào cũng không ra cô gái ấy có ý đồ không tốt.

– Bên trong đó nói năm phút nữa cô hãy vào. – Cô gái được phỏng vấn thứ hai bước ra thấy Vân Khánh đứng phắt dậy liền nói, thần sắc có vẻ không được tốt cho lắm, chắc là phỏng vấn không xuôi.

Muốn hỏi nhưng thấy vẻ mặt ấy liền thôi ngay cái ý định ấy, tiu ngỉu ngồi đợi thêm năm phút.

Trong phòng khi đó.

– Cậu xem xem, tôi đã làm theo ý cậu rồi còn gì? Người già, người đã có gia đình rồi, không tuyển gái trẻ, không tuyển gái xinh, không tuyển chân dài… còn muốn gì nữa? – Anh chàng đang mặc vest chỉnh tề có vẻ đang nóng máu mà phát tiết ra.

– Uống nước. – Người ngồi bên cạnh hơi đẩy người về phía trước lấy ngón tay đẩy ly nước về phía anh ta.

– Cậu không thấy dáng vẻ cô ta dâm đãng hay sao? Người trước đó nửa câu tiếng anh còn không nói được. Nói xem khả năng lọc người của cậu càng ngày càng tệ.

– Tệ cái đầu cậu. Phạm Hoàng Khánh Anh. Tôi nói cho cậu biết người ta đi ứng tuyển tạp vụ chứ có phải phiên dịch viên cho nhà cậu đâu mà yêu cầu cao thế hả? – Đức Huy không thể chịu được nữa bèn nói như hét lên với anh ta.

– Nói chung không ưng, ai bảo cậu kêu tôi đến đây cùng phỏng vấn làm gì? Tự vả thôi. – Khánh Anh cười khẩy trước vẻ bất lực của anh chàng giám đốc nhân sự.

Cốc! cốc! - Tiếng gõ cửa làm cả hai cùng hướng về đó.

– Việc gì? Vào đi. – Đức Huy cố nén giọng nói.

– Hì, xin lỗi anh đã năm phút rồi ạ. – Vân Khánh mở cửa lấm lét thò đầu vào, miệng cười cười nhìn người đàn ông đang ngồi trong đó.

Đức Huy lấy lại phong độ, trưng ra cái vẻ mặt thiện lương dễ mến mà vẫy tay bảo cô vào. Bị thằng bạn thân kiêm sếp áp bức đến phát hỏa mà quên mất còn một cô bé này đến phỏng vấn.

Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngơ cười cười của cô gái, Khánh Anh có chút giật mình, hình như anh từng thấy cô ta ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra.

Khánh Vân và Đức Huy cứ thế người hỏi qua, kẻ nói lại không mảy may để tâm đến người thừa đang ngồi bên cạnh anh chàng giám đốc kia.

– Cô này cũng khá lắm. Cái gì cũng tốt hết này, lại còn biết làm bánh. – Đức Huy nhìn vào tập hồ sơ của Vân Khánh mà gật gù, có vẻ ưng cái bụng lắm.

– Thì sao? – Khánh Anh cắm cúi vào điện thoại nãy giờ giờ mới ngóc đầu lên. – Người đâu? – Thật ra thì lúc cô ta nói cái câu “trợ lí coi như người nâng khăn sửa túi cho giám đốc…” thì Khánh Anh cũng có chút để ý, cũng có ngước lên nhìn cái vẻ mặt thật thà đến ngu ngốc của cô ta một cái rồi lại bị công việc lôi xuống cắm mặt vào điện thoại, đến khi ngẩng đầu lên thì còn nhà người ta đã đi từ đời nào rồi.

– Đi rồi. Chẳng hiểu phỏng vấn hay dự thính nữa. Hưm… Xem nào, cô nàng này có quen biết với Hải Nam.

– Cái gì? Quen ai? – Câu này của Đức Huy làm anh chàng rời mắt hẳn khỏi điện thoại luôn.

– Hải Nam. Nguyễn Duy Hải Nam. – Đức Huy nhấn mạnh như sợ anh ta bị điếc vậy.

– Nhớ rồi, con bé lẽo đẽo theo thằng Nam. – Khánh Anh cười khẩy, bảo sao anh thấy cô ta quen quen.

– Cậu biết cô ấy à? Họ hàng với Hải Nam hay sao?

– Bạn gái nó đấy.

– Hả? – Đức Huy trố mắt. – Vậy để làm trợ lý cho cậu nhé người nhà cả mà. – Liền thản nhiên đáp.

– Không. – Khánh Anh quả quyết.

– Vậy làm trợ lý của… – Đức Huy liền liếc mắt nhìn thằng bạn thân miệng ngân nga.

– Cậu dám mang bạn gái của Hải Nam đến làm trợ lý cho San San? Cậu lại không sợ cô ta bị ăn thịt hay sao? Để xem cậu ăn nói với thằng đó thế nào. Ha ha… – Khánh Anh phá lên cười thích thú rồi đứng lên, một tay để vào túi quần một tay dơ lên vẫy chào thằng bạn thong thả rời đi, để lại thằng bạn thân đang á khẩu vì bị cho vào tròng, tiến thoái lưỡng nan.

Tên khốn vừa bước ra ngoài kia thì không đồng ý để cô gái ấy làm trợ lý cho mình, lại không thể để cô ấy làm trợ lý cho Tường San, mà cũng chẳng thể đắc tội với Hải Nam, đánh trượt cô ấy thì cũng thật đáng tiếc, kiếm đâu ra một người xuất sắc như vậy? Đức Huy phát rồ với cái tụi này, bạn với chẳng bè, chắc chắn kiếp trước đã nợ họ lắm lắm nên kiếp này mới phải chịu áp bức thế.

Liếc nhìn mấy vị trí còn lại trong danh sách, trong đầu anh chàng chợt lóe lên một suy nghĩ táo bạo. Tự vỗ đùi một cái để tán thưởng bản thân.