Làm như lời anh bảo, cô đợi anh ở nơi đấy. Tim cô đập thình thịch, đôi má hây hây đỏ dần lên. Cứ nghĩ đến lúc anh ra đây thôi là sự hồi hộp ngày càng tăng.

Hôm nay cô chỉ mặc một bộ váy Valentino màu xanh lơ nhẹ nhàng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng điểm nhấn là đôi môi căng tròn đỏ mọng của cô. Đây là đêm cuối cùng nên cô muốn nhẹ nhàng một chút và không quá cầu kì.

Thiên Di ngồi đợi trên bãi co xanh mượt nhưng đã qua 15 phút kể từ lúc vũ hội bắt đầu mà anh vẫn chưa đến. Không sao, cô đợi được.

30 phút…

45 phút…

1 tiếng …

1 tiếng đồng hồ đã trôi qua mà anh vẫn chưa đến. Cô thầm cười nhạt, chắc câu” tôi đợi em” chỉ là nói đùa. Anh bảo đợi cô nhưng sao lại bắt cô chờ đợi lâu đến thế này? Cô dựa người vào bức tường trắng lạnh toát, ánh mắt nhìn về một phía xa xăm.

Trần Mặc bỏ mặc Thiên Di? Thật ra anh bị vướng vào cuộc mời gọi chúc mừng của mấy người bạn mà thôi. Anh đang rất sốt ruột đây, anh để cô đợi lâu quá rồi. Trần Mặc định chạy đến chỗ cô nhưng một cô gái đeo mặt nạ màu đỏ đã ngăn anh lại.

- Trần Mặc, anh đi đâu vậy? Uống với em một ly.- Giọng cô ta nũng nịu.

- Cô là ai?- Ánh mắt anh dò xét, co vẻ hờ hững làm cô ta hơi thất vọng.

- Em là người yêu anh mà. Anh không nhận ra sao?- Cô nàng tiếp tục diễn trò.

- Người yêu tôi?- Anh cố nhớ nhưng không nhớ được mặt cô ta, giọng nói cũng khá quen. Mà người yêu anh sao? Cô ta uống nhầm thuốc à?

Anh không muốn dây dưa gì với cô ta, quay lưng bỏ đi thì bất chợt cô ta lao vào ôm anh. Anh bị bất ngờ nên hơi dừng lại một chút. Bây giờ thì anh mới để ý, cô một cô gái mặc váy màu xanh lơ phía kia đang nhìn anh… với một đôi mắt buồn. Nhìn bóng dáng cô ấy quay lưng bước đi, anh chỉ muốn chạy lại ôm cô vào lòng. Anh hất tay cô gái kia ra, tặng cho cô ta một ánh mắt sắc lạnh rồi chạy đi tìm cô gái của anh.

Cô gái thầm mắng Trần Mặc và khá tức giận.

Trần Mặc chạy khắp nơi tìm Thiên Di, một bóng dáng của cô cũng không có. Anh biết tìm cô ở đâu đây?

Thiên Di lang thang một mình trên con đường vắng vẻ, cô đi chân trần, trên tay cầm một đôi cao gót màu đen. Cô cứ nghĩ anh sẽ đi tìm cô nhưng hình như cô đã lầm, anh sẽ không bao giờ đi tìm cô đâu, cô lại suy nghĩ lung tung nữa rồi. Cô tự tặng cho mình một nụ cười khinh bỉ. Có gì đâu, chỉ là cô đơn phương người ta thôi mà. Nhìn người ấy thôi cô cũng vui rồi, cô không cần được đáp lại tình yêu đơn phương ngốc nghếch này đâu.

Một dòng suy nghĩ mông lung tuôn trào trong đầu cô, chợt một cảm giác đau nhói dưới lòng bàn chân truyền đến đỉnh đầu. Khẽ cúi mình cô thầy một vệt máu dài chảy từ lòng bàn chân cô, cô bị thủy tinh đâm vào chân mất rồi! Cô bước đi tập tễnh, máu ngày càng chảy nhiều. Nếu để lâu quá cô sẽ bị nhiễm trùng. Cô cố đi tiếp đến nhà thuốc gần đấy để mua băng sát trùng.

Đang đi thì bỗng một đám thanh niên xuất hiện. Mấy người đấy chừng khoảng 25 tuổi, trên người bọn chúng là những bộ quần áo bụi bặm côn đồ, ánh đèn đường chỉ hắt lên nửa mặt bọn chúng làm cô không rõ được mặt của chúng. Bọn chúng chặn cô lại, với cái giọng đểu cáng:

- Cô em đi một mình sao?

Cô không để ý cố tình lướt qua chúng. Nhưng chúng cũng không tha cho cô.

- Ấy ấy cô em, làm gì mà vội thế?

- Tránh ra.- Cô nói giọng trầm trầm.

Tên đầu đàn bước lên nắm lấy cằm cô, ngắm nghía khuôn mặt thanh tú được tôn lên bởi ánh đèn điện mờ ảo xung quanh. “ Ở lại chơi với bọn này một lát, đừng lo tụi anh sẽ chăm sóc cho em thật cẩn thận.”, tiếp đó là những tràng cười khả ố ghê rợn vang lên. Cô nổi da ga, cảm thấy thật khinh bỉ chúng. Dù sao cũng là đai đen Karate và Taekwondo, cứ xông lên trước đã.

- Đụng nhầm người rồi.- Cô cười nhạt. Sau đó cô nhấc chiếc váy dài đá cho mỗi người một cú, đá xong cô mới nhớ ra cô bị thương đánh nhiều có thể làm rộng vết thương.

“Chết tiệt!” Cô thầm chửi. Thôi thì, 36 kế, chạy là thượng sách!! Cô cầm giày cầm váy chạy thục mạng, được cái là cô chạy rất nhanh vì dáng người nhỏ nhắn và học võ nhiều. Nhưng đang chạy thì vết thương của cô lại chảy máu nhiều hơn, và nó cũng quá đau làm cô phải dừng lại. Bọn chúng đuổi gần đến nơi, cô cố lết từng bước, đang đi thì bỗng một bàn tay kéo cô vào làm người cô mất thăng bằng mà ngã vào lồng ngực ấm áp của người đó.

Lúc này, không biết là ai nhưng tim cô đang đập rất nhanh và mặt cũng rất đỏ. Cô cũng có thể nghe được nhịp tim và thở hổn hển của người đó. Thiên Di cảm nhận được sự an toàn kì lạ khi dựa vào người đó, cô mỉm cười rồi nhắm mắt, người mềm nhũn dựa vào bờ ngực ấy mặc cho người ấy đang cố ôm thân hình bé nhỏ của Thiên Di thật chặt.

Đợi một lúc người ấy mới cất giọng, một giọng nói quen thuộc:” Thiên Di, em không sao chứ?”, cô chỉ khẽ lắc đầu, ai mà ngờ được anh lại tìm được cô, còn cứu cô nữa. Trần Mặc thả cô ra rồi dắt cô đi nhưng cô vừa bước một bước thì cô liền ngồi thụp xuống, mặt cô tái đi vì mất máu. Trần Mặc mặt rất điềm tĩnh đỡ cô dậy nhưng trong lòng thì như lửa đốt, vừa nãy ah nhìn thấy cô bị bọn côn dồ làm loạn kia đuổi theo, nếu như anh không đến kịp không biết cô sẽ bị bọn chúng làm gì nữa, anh không dám tưởng tượng đến. Trần Mặc lôi từ trong người ra một túi thuốc sát trùng, Thiên Di cũng bất ngờ. Anh nhẹ nhàng sát trùng cho cô, thỉnh thoảng cũng hỏi cô “có đau không?” làm tim cô ấm hẳn lên. Cô chỉ lặng lẽ quan sát động tác và khuôn mặt được chạm khắc tinh xảo của anh. Anh cúi người xuống bảo”Lên đi” Thiên Di khá lưỡng lự, anh cõng được sao? Tiếp đó anh “đe dọa” cô làm cô phải leo lên lưng anh.

Anh cõng cô được một lúc đặt cô ngồi lên một tảng đá ở gần vũ hội.

- Sao em lại bỏ đi?

- Tại vì anh đang….ừm, đang bên người yêu mình.

- Ai bảo đấy là người yêu tôi?

Cô trố mắt nhìn anh, đôi mắt đen thẳm của anh cương quyết. Anh đứng lên đi đến trước mặt cô, khẽ nói, đôi môi nở nụ cười dịu dàng:” Lần sau đừng đi lung tung nữa nhé, tôi lo đấy.” Tim gan cô mềm nhũn, chỉ biết ngồi đấy nhìn anh đang tiến lại gần cô. Trần Mặc đưa một tay lên khuôn mặt cô, cúi người xuống khẽ chạm vào đôi môi anh đào đỏ ấy. Nụ hôn nhẹ nhàng. Nhưng, ngọt quá! Thiên Di nhắm mắt lại.

Phía sau là những tràng pháo hoa của vũ hội, nó đẹp lắm, sáng lấp lánh giữa bầu trười đêm, nó đặc biệt lắm! Cũng giống như cô vậy, cũng giống như nụ hôn này…