Bốc mùi. Anh ta đã nói là nàng bốc mùi! Rionna ngụp người xuống sâu hơn cho đến lúc nước chạm đến vành tai vẫn còn đỏ ửng vì xấu hổ của mình. Giờ đây nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười nhạo của đám đàn ông kia vang vọng bên tai trong khi tất cả những gì nàng có thể làm chỉ là chạy ào vào trong tòa tháp.

Anh ta đã làm bẽ mặt nàng. Không chỉ bằng lời nói mà còn bằng hành động. Anh ta đã chứng minh Rionna thiếu kỹ năng khi nàng phạm sai lầm tự để mình xao lãng lúc giao đấu.

Rionna biết tất cả những điều này. Nàng không phải kẻ ngốc và hoàn toàn có thể làm chủ trận đấu với một thanh gươm. Nhưng từ khoảnh khắc nhận ra sự có mặt của anh ta, mọi nhận thức đều rời khỏi tâm trí nàng.

Rionna thấy mình thật ngốc nghếch, vụng về khi bị Caelen chơi đùa, giễu cợt. Càng ngày, nàng càng vô cùng chán ghét người đàn ông này.

Ai đó gõ cửa phòng Rionna. Nàng cau mày, ngồi thụp sâu xuống bồn tắm cho đến khi chỉ còn mũi cùng hai mắt ở trên mặt nước. Lát sau, cánh cửa bật mở và Maddie ló đầu nhìn vào trong.

“À, thì ra phu nhân ở đây. Ngài Caelen nghĩ có thể cô cần giúp đỡ. Ngài ấy muốn cô xuống dưới lầu dùng bữa sáng trong nửa giờ đồng hồ nữa.”

“Ồ thế sao?” Rionna lẩm bẩm.

“Để tôi giúp phu nhân gội đầu. Chúng ta cần cố gắng để sấy khô tóc cô trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Phu nhân có mái tóc thật dài và dày dặn. Nó đẹp như tia nắng tỏa xuống mặt hồ ấy.”

Lời khen của Maddie cứu với tinh thần ủ rũ của nàng. Rionna tự biết mình không hề xinh đẹp. Chị Keeley mới như thế. Rionna... thôi được, một phần cũng là lỗi của nàng. Lúc trước đáng lẽ nàng nên chăm chút để bản thân nữ tính hơn.

Giờ đây cơ thể Rionna đã mất đi nét mềm mại trẻ trung. Không người phụ nữ nào có cơ bắp như nàng. Hai cánh tay rắn chắc. Vòng eo nhỏ xíu. Hai chân cuồn cuộn cơ bắp, còn phần bụng không hề có chút mỡ thừa. Thực tế là nàng khá gầy guộc.

Nơi nữ tính duy nhất của Rionna chính là bộ ngực nhưng nàng cũng thất vọng về chúng bởi đơn giản nơi đó không hề tương xứng với tổng thể dáng người nàng.

Đó là lý do Rionna luôn che kín ngực mình vì nó chỉ gây cản trở và tạo sự xao lãng cực lớn.

Đôi khi gia tộc McDonald đón tiếp những vị khách danh dự, cha khăng khăng bắt Rionna phải ăn mặc nữ tính. Những bộ váy của mẹ nàng đã được sửa lại, nhưng phần vạt trên vẫn còn quá chật. Ngực Rionna căng hết giới hạn phần thân áo và bọn đàn ông thường buông lời cợt nhả khi nhìn chằm chằm một cách dâm đãng vào khe ngực của nàng.

Đám đàn ông đều là những kẻ lố bịch. Chỉ cần lộ ngực cho họ xem, ngay lập tức họ sẽ trở thành một lũ ngốc mờ mắt vì ham muốn.

Giờ đây, Rionna đang phải gắn bó đời mình với một gã ngốc nghếch hơn hết thảy, đồng thời cũng là kẻ nàng sợ hãi nhất. Nhưng chỉ cần vẫn giữ vẻ ngoài nam tính này, Rionna sẽ không phải lo lắng kéo lấy sự chú ý không mong muốn nữa.

“Thưa phu nhân. Cô tính ngồi đây cả ngày cho đến khi nước lạnh ngắt hay sẽ để tôi gội đầu giúp rồi chúng ta có thể sửa soạn chu tất để xuống dưới lầu ạ?”

Rionna thoát khỏi những suy nghĩ của mình rồi gật đầu đồng ý. Thấy vậy, Maddie liền lẹ làng đến bên cửa sổ lấy cái xô rồi ra hiệu cho Rionna ngồi thẳng lên. Khi Rionna ngồi dậy, hai mắt Maddie mở to kinh ngạc.

“Coi nào, phu nhân đang che giấu thứ gì thế kia?”

Rionna ngó xuống, đỏ mặt nhận ra Maddie đang nhìn chằm chằm vào ngực mình. Chúng nhấp nhô trong làn nước và Rionna đặt cánh tay ngang ngực để đẩy xuống.

“Ta ghê tởm nó,” Rionna lầm bầm.

“Ôi Chúa ơi, phu nhân đừng làm thế. Phụ nữ sẽ giết nhau để có được bộ ngực như thế đấy ạ. Chồng phu nhân đã biết ngài ấy nhận được gì chưa?”

Rionna quắc mắt.

Maddie cười khúc khích. “Tôi sẽ xem biểu hiện đó thay cho câu trả lời không nhé. Ôi Chúa ơi nhưng ngài ấy sẽ ngạc nhiên cho mà xem?”

“Anh ta sẽ không thấy được chúng nếu như ta có cách che giấu.”

Maddie lại mỉm cười thích thú rồi đổ xô nước lên đầu Rionna. “Chắc chắn phu nhân sẽ không thể che giấu nó cả đời.”

“Không. Không thể cả đời?”

“Phu nhân nghĩ ngài ấy sẽ không muốn lén nhìn báu vật của cô khi cả hai lên giường với nhau sao?”

Rionna cau may. “Làm sao bà biết…”

Maddie chán chường nói. “Ôi thôi nào, phu nhân. Cô đã say khướt như gã chiến binh già về vườn, cũng không hề có vết tích gì trên giường của hai người cả. Trừ khi phu nhân tính nói với tôi rằng cô không phải là một trinh nữ.”

Mặt Rionna lại đỏ bừng lên. Dù Maddie đã cư xử sốt sắng kể từ lúc họ đến, nhưng Rionna vẫn chưa quen hỏi ý kiến những người phụ nữ lạ lẫm. Nó khiến nàng cảm thấy không thoải mái.

“Sẽ còn khối thời gian để phu nhân sưởi ấm giường cho chồng mình,” Maddie khuyên nàng. “Đến lúc ấy phu nhân cần cho ngài ấy nếm trải những gì ngài ấy đã bỏ quên quá lâu. Đàn ông sẽ trầm trồ, thèm thuồng nếu phu nhân phô bày bộ ngực mang lợi thế tuyệt vời nhất ra trước mắt họ.”

Rionna lắc đầu. “Ta không bận tâm đến phản ứng của chồng mình đâu.”

“Cô nghĩ ngài Caelen sẽ cho phép gã đàn ông khác đến gần vợ mình sao? Thôi nào, thưa phu nhân. Cô có thể lo lắng trước những rủi ro có thể xảy ra, nhưng nếu một người phụ nữ không thể trông xinh đẹp nhất trong lễ cưới của mình, thì còn chờ lúc nào nữa chứ? Chỉ có kẻ ngốc mới tiến lại gần phu nhân khi cô đang ở cạnh chồng mới cưới thôi.”

“Bà đang nghĩ gì trong đầu thế?” Rionna thận trọng hỏi.

Maddie bắn cho nàng nụ cười thỏa mãn rồi bắt đầu dội sạch xà bông. “Phu nhân cứ để việc đó cho tôi. Tôi vừa nảy ra một ý hay.”

Mỗi phút trôi qua Caelen càng thêm cáu kỉnh. Đức vua đã ngồi vào bàn để dùng bữa sáng còn bọn họ vẫn đang chờ sự hiện diện của Rionna. Ngay cả Mairin, dù vẫn còn yếu sau khi sinh và chăm sóc con nhỏ, vẫn phải ngồi bên cạnh chồng chờ bữa sáng và những cuộc trò chuyện bắt đầu sau đó.

Chàng đang tính tự mình lên kéo nàng xuống dưới lầu thì căn phòng bỗng trở nên yên ắng. Thực ra, sự thinh lặng quá rõ rệt này khiến gáy chàng nhoi nhói khó chịu.

Khi thấy mọi sự chú ý đều tập trung nơi lối vào hành lang, Caelen xoay người dõi theo những ánh mắt đó. Phản ứng đầu tiên của chàng là tức giận với người phụ nữ đã khiến mọi người chờ quá lâu. Nhưng khi chú ý đến diện mạo của nàng, Caelen lại trở nên bối rối bởi sự khác biệt quá rõ ràng.

Dù chậm chạp nắm bắt tình huống hơn những người xung quanh, bởi quá tập trung vào thực tế Rionna đã đến muộn nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn làm chàng kinh ngạc. Khép miệng lại, Caelen vội vã liếc nhìn xung quanh để chắc chắn không ai nhìn thấy phản ứng của mình.

Sau đó chàng hướng ánh mắt trở lại phía Rionna.

Caelen chưa bao giờ nghi ngờ nàng là một người phụ nữ duyên dáng. Đôi mắt Rionna có màu sắc lạ thường. Hổ phách ánh vàng. Màu tóc nàng cũng thế. Không phải đỏ hay nâu vàng, cũng không hẳn là màu vàng hoe. Màu sắc của tóc phụ thuộc vào cách mặt trời tỏa nắng xuống người nàng. Đôi lúc mái tóc có màu vàng óng, hay nâu đỏ nhạt, có khi lại nhạt hơn hoặc sẫm đi. Một sự hòa quyện tuyệt diệu của màu sắc trên bầu trời vào lúc hoàng hôn.

Đúng thế, Rionna thậm chí có thể được xem là xinh đẹp, nếu như nàng không mãi mặc trang phục đàn ông với gương mặt và tay chân lấm bẩn.

Nhưng giờ đây...

Chúa Giêsu thương xót. Người phụ nữ đó còn có ngực. Ai biết được kia chứ? Caelen nuốt cục nghẹn trong cổ họng xuống ngay lập tức. Chàng không mong đợi mình có phản ứng như thế này. Đáng lý, chàng đã phải khám phá ra chi tiết vô cùng thú vị này vào đêm hôm qua khi người ta nghĩ chàng đã lên giường với cô dâu mới của mình.

Cô ấy đã che giấu báu vật nữ tính kia ở nơi nào thế không biết? Và tại sao Rionna phải làm vậy?

Nàng mặc chiếc váy thật đẹp và trông có vẻ rất quen thuộc. Liếc mắt nhìn về hướng Mairin, Caelen nhận ra chiếc váy đó được may cho chị ấy. Khi mặc trên người Mairin nó đã thật xinh đẹp, nhưng lúc khoác trên người Rionna, bộ váy còn trở nên lộng lẫy.

Rionna trông thật... thanh nhã. Trước đây không ai nói về nàng thế cả, nhưng lúc này nàng có vẻ mảnh khảnh, đầy nữ tính. Tóc nàng được vấn cao búi lại trên đỉnh đầu, những lọn tóc rũ xuống cổ như những tia nắng nhỏ lấp lánh.

Trông Rionna cũng hoàn toàn có vẻ nghi ngại.

Caelen nhướn một bên lông mày khi sự sợ hãi lấp đầy trong ánh mắt nàng chiến binh nhỏ bé. Trước kia, chàng đã nghĩ Rionna sẽ tự sát trước lúc để bất kỳ ai nhìn thấy mình lo lắng.

Nhưng bây giờ, mới chưa hết một ngày mà chàng đã hai lần nhìn thấy sự sợ hãi cùng vẻ mong manh, dễ bị tổn thương trong ánh mắt cô dâu của mình. Điều đó khiến Caelen muốn làm những điều ngớ ngẩn.

Như việc chỉ nằm cạnh Rionna cả đêm vì lo lắng sẽ khiến nàng thêm sợ hãi nếu như mình lên giường với nàng.

Caelen đã suýt khịt mũi. Trong tất cả những việc làm dại dột, đó chắc chắn là việc ngu ngốc nhất. Nếu binh sĩ biết được sự kiên nhẫn đột ngột này của chàng, họ sẽ cười nhạo, chế giễu chàng.

Đó là lý do tại sao Caelen phải giả vờ đã nhìn thấy nơi nữ tính mà vợ chàng vừa mới để lộ.

Quắc mắt với những gã đang nhìn nàng hau háu, đầy dâm đãng, Caelen bước lên trước giúp vợ mình ngồi vào ghế. Chàng vẫn cau có khi chào đón Rionna. Điều đó có thể là nguyên nhân khiến những vết nhăn hằn quanh mắt cùng miệng nàng.

Caelen định nói rằng trông nàng thật xinh đẹp và chàng hết lòng tán thành sự thay đổi này. Tuy nhiên, những gì được thốt ra lại không như dự tính.

“Tại sao nàng không ăn mặc cho tử tế vào? Thật không đứng đắn?”

Giật cánh tay ra khỏi tay chồng, Rionna giận dữ, nhìn chăm chăm vào chàng bằng ảnh mắt có thể làm run sợ bất kỳ gã đàn ông nào. Rồi nàng tao nhã tự ngồi xuống, bỏ lại chàng đứng đó với cảm giác mình như một tên bạo chúa xấu xa nhất.

Caelen trừng mắt nhìn binh sĩ lần nữa khi họ tiếp tục nhìn đăm đăm và không ngớt bàn tán như thể trước giờ chưa từng nhìn thấy đàn bà con gái vậy.

“Trông em thật đẹp, Rionna ạ,” Mairin nói từ phía đối diện.

Mặc cảm tội lỗi trườn lên cổ Caelen. Đáng lý chàng phải là người thừa nhận vợ mình trông vương giả và thật xinh đẹp. Chàng không nên để mình bị ảnh hưởng bởi lời bình luận của người khác rồi đưa ra nhận xét vô cảm kia.

Nhưng Caelen không thể mở miệng cứu vãn sai lầm của mình.

“Ta chưa từng thấy cô dâu nào xinh đẹp như thế,” đức vua mỉm cười toe toét, khen ngợi.

Caelen quắc mắt cáu kỉnh với nhà vua và lờ đi vẻ mặt mang ý khiển trách của Ewan.

Trong khi vua David chỉ mỉm cười thích thú rồi tiếp tục thưởng thức món ăn của mình.

“Ewan, đây là điều tốt đẹp nhất chúng ta đã làm được đấy,” vua David vui vẻ nói lúc dùng mu bàn tay chùi miệng.

Caelen ước gì ngài ta đừng quá chắc chắn về chuyện mối liên minh này là điều cần thiết. Tuy nhiên, anh Ewan trông có vẻ thoải mái hơn đôi chút, nhiều tháng qua anh ấy phải lo lắng về Mairin, Isabel và Duncan Cameron. Còn Alaric trông... hài lòng. Trong thời gian dài, Alaric đã luôn bị dằn vặt bởi sự lựa chọn khó khăn giữa người phụ nữ mình yêu thương hoặc lòng trung thành với gia tộc. Trước đây, Caelen đã từng lựa chọn sai lầm vì thế chàng cảm thấy mình không đủ khả năng để quyết định những vấn đề như thế.

Nhìn thấy sự hào hứng, vui vẻ của những người xung quanh, thật khó có thể tranh luận rằng đám cưới này diễn ra không phải là sự đúng đắn. Dường như chỉ có chàng và Rionna là không hề vui vẻ.

Ewan nhìn về hướng Caelen trước khi quay lại với nhà vua. “Đúng như thế, chúng ta đã làm được một việc tốt?”

“Ngay khi đứa bé đủ khỏe để chịu được chuyến hành trình, ngươi phải nhanh chóng tuyên bố cai quản Neamh Álainn. Đây là điều quan trọng để đảm bảo mối liên kết sau cùng cho thành lũy của chúng ta.”

Nhà vua quay sang nói với Caelen. “Một trận bão mùa đông sắp tràn về, nhưng việc ngươi quay về pháo đài của gia tộc McDonald cũng rất quan trọng. Mối liên minh đã được xác lập, nhưng ta không tin vị lãnh chúa trước sẽ không khuấy động chia rẽ. Nhiệm vụ của ngươi sẽ là đưa người dân McDonald vào tầm kiểm soát và tôn trọng mối liên minh với gia tộc McCabe.”

Cứng đờ vì lời lăng mạ đó, Rionna hất đầu lên bắn ánh mắt mang đầy vẻ bực tức về phía nhà vua. Thấy vậy, Caelen liền giữ lấy tay nàng, siết chặt cảnh báo.

“Ngài quên thần là người McCabe sao? Ngài nghĩ thần sẽ phản bội người thân? Phản bội anh trai mình hay sao?” Caelen lên tiếng, cố kiểm soát cơn giận dữ. Chàng và Rionna đang phải hy sinh quá nhiều cho lợi ích của cả hai gia tộc. Chàng sẽ không bỏ qua lời lăng mạ đó. “Lãnh chúa McDonald là kẻ không trọng danh dự không đồng nghĩa với việc người dân của ông ta cũng thế.”

Rionna từ từ ngồi xuống ghế, hai vai căng cứng dần dần ra, thư giãn hơn đôi chút. Lúc Rionna hướng đôi mắt ánh sắc vàng lấp lánh đến Caelen, chàng nhìn thấy lòng biết ơn của nàng. Và cả sự kính trọng miễn cưỡng.

“Ta không có ý xúc phạm,” vua David nói. “Thật ra, ngươi sẽ không có thời gian thoải mái đâu. Người dân McDonald chưa thể sẵn lòng chấp thuận ngươi là lãnh chúa mới của họ. Ngươi cần phải đề cao cảnh giác. Duncan Cameron sẽ sử dụng bất cứ cách thức nào để làm suy yếu mối liên minh của chúng ta. Hắn là con rắn độc sẵn sàng làm mọi thứ.”

“Thần hoàn toàn tin tưởng em trai mình sẽ làm tất cả những gì cần thiết để huấn luyện gia tộc McDonald thành lực lượng chiến đấu hùng mạnh,” Ewan nói. “Chú ấy đã góp công lớn giúp gia tộc McCabe trở nên bất khả chiến bại. Thật ra thần rất thất vọng khi để mất chú ấy cho dù việc ấy giúp thần giành được một đồng minh hùng mạnh.”

“Anh sẽ không mất em đâu,” Caelen mỉm cười lên tiếng. “Giờ chúng ta đã là láng giềng với nhau rồi?”

Alaric, người vẫn im lặng từ nãy đến giờ, cau mày liếc nhìn giữa hai người anh em của mình rồi cất giọng nói. “Anh sẽ làm gì đây, Ewan? Anh không thể có mặt cùng lúc ở hai nơi. Neamh Álainn sẽ cần phòng ngự tốt, Mairin và Isabel phải được bảo vệ bằng mọi giá. Nhưng anh cũng không thể bỏ bê pháo đài cùng gia tộc chúng ta được.”

Ewan mỉm cười, trao đổi ánh mắt bí ẩn với nhà vua. “Alaric à, sự thật đúng như chú nói. Chú là người duy nhất không có điền sản của riêng mình. Dường như cách thích hợp duy nhất là chú sẽ bảo vệ pháo đài của gia tộc McCabe trong khi Mairin và ta cai quản Neamh Álainn?”

Alaric sững sờ hết nhìn Ewan rồi lại nhìn đến Caelen, sau đó lắc đầu. “Em không hiểu?”

“Ta không thể làm lãnh chúa lâu hơn nữa,” Ewan thì thầm rồi xoay người qua Mairin, hai mắt ngập tràn tìnhyêu. “Chắc chú đã thấy được điều đó. Với sự chào đời của Isabel, vận mệnh của ta, của tất cả chúng ta, đã thay đổi ngay khi con bé hít thở lần đầu tiên. Nhiệm vụ của ta là bảo vệ tài sản cho con gái mình. Ta không thể phân chia công bằng nhiệm vụ giữa gia tộc với vợ con mình. Đó chính là lý do chủ sẽ trở thành lãnh chúa McCabe. Ta nghĩ không còn ai thích hợp hơn để đảm đương nhiệm vụ này đâu.”

Lùa tay vào tóc, Alaric đăm đăm nhìn Ewan với vẻ khó tin. “Em thậm chí không biết nói gì, Ewan. Anh luôn là lãnh Chúa. Kể từ khi cha chúng ta qua đời, đã là thế. Em chưa bao giờ cân nhắc đến chuyện mình sẽ là người đảm đương vị trí đó cả.”

Nhà vua nhướn một bên mày. “Ngươi đang nói ngươi phải suy nghĩ về nó?”

“Dĩ nhiên là không rồi, thưa đức vua. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để đảm bảo sự an toàn và tương lai cho gia tộc mình.”

“Hình như ngoại trừ việc kết hôn với tôi,” Rionna khe lầm bầm.

Nhưng Caelen đã nghe thấy và nhanh chóng liếc ánh mắt sắc lẻm nhìn vợ mình. Chàng đã không suy xét đến việc Rionna có thể nuôi dưỡng tình cảm dành cho Alaric. Chắc chắn họ không ở bên nhau đủ lâu. Nhưng ai có thể giải thích những điều chứa trong đầu óc của một người phụ nữ chứ?

Alaric không lạnh lùng như Caelen. Chàng cũng biết mình là kẻ không có lòng khoan dung thậm chí còn cay nghiệt, nhẫn tâm. Alaric dường như hòa hợp với phụ nữ hơn. Họ yêu mến và cảm thấy anh ấy lôi cuốn.

Có phải Rionna khó chịu với thực tế mình đã kết hôn sai người? Caelen đã không cân nhắc đến điều này và giờ đây chàng không hề thích ý nghĩ ấy chút nào.

“Thế là mọi chuyện đã ổn,” nhà vua thông báo khi đặt ly rượu của mình xuống. “Chúng ta sẽ triệu tập các lãnh chúa để Ewan có thể chỉ định em trai mình là lãnh chúa mới của gia tộc McCaben.”

“Còn binh sĩ của chúng ta thì sao?” Alaric hỏi Ewan.

Caelen chúi người về phía trước, chăm chủ lắng nghe. Gia tộc McCabe có lực lượng chiến đấu hùng mạnh, nhưng nó sẽ bị phân chia. Điều này không có lợi cho ai cả.

Ewan nhăn nhó. “Ta sẽ mang theo một đội quân vừa phải để bảo vệ cho Mairin và Isabel. Khi đến Neamh Álainn, ta có thể cho vài người quay trở lại nếu cảm thấy vừa lòng với lính gác nhà vua cắt cử ở đó.”

Rồi Ewan nhìn sang Caelen. “Ta nghĩ chú nên để Cormac ở lại đây bởi cậu ta vừa mới kết hôn nên sẽ gặp nhiều khó khăn khi chuyển tới McDonald với cô vợ mới cưới của mình. Ta không thể chia người qua bên chú được nhưng có thể phái Gannon đi cùng để hỗ trợ việc luyện tập cho binh sĩ McDonald.”

Caelen ngạc nhiên nhìn anh trai. “Nhưng Gannon là cận vệ tinh nhuệ nhất của anh, cũng là người anh tin tưởng nhất. Anh ta đã trung thành bảo vệ cho vợ và con của anh mà?”

“Đó là lý do tại sao ta phái cậu ấy đi cùng chú,” Ewan nhỏ giọng nói, rồi liếc mắt biểu lộ ý xin lỗi về phía Rionna. “Chú sẽ cần một đồng minh thân cận, ai đó chú có thể thật tin tưởng.”

Rionna nén nhịn nhìn những tấm thảm thêu treo trên lò sưởi. Mặc kệ người ta có thể đập đá vào mặt mình nhưng nàng vẫn không mảy may biểu lộ chút cảm xúc. Hai mắt mang vẻ cảnh giác, không điều gì làm lộ ra suy nghĩ của Rionna.

Tiếp đó nàng xoay người như thể đang hạ cố đáp lời những người ngồi xung quanh, rồi khịt mũi theo kiểu tinh tế của phái nữ, nhưng không hiểu vì sao Caelen lại biết nàng đã cố để không khịt mũi rõ ràng như đàn ông.

“Việc ngài cho phép bản thân giao thiệp với những người của gia tộc McDonald thật là điều đáng kinh ngạc. Tại sao phải tạo mối liên minh này trong khi chúng ta rõ ràng không cùng địa vị và chẳng hề tin tưởng nhau như thế?” Rionna nói.

Caelen suýt nghiền nát tay nàng trong tay mình. Hai cánh mũi phập phồng, có lẽ chàng nên trừng phạt việc Rionna đã nói chuyện với đức vua lẫn anh Ewan như thế, nhưng điều gì đấy trong ánh mắt nàng ngăn chàng lại. Nó không chỉ mang vẻ tức giận mà còn là sự tổn thương ẩn núp nơi nào đó trước khi nàng kịp che giấu những cảm xúc vừa lộ ra.

Nó biến mất quá nhanh đến nỗi Caelen tự hỏi liệu có phải mình đã tưởng tượng ra không.

Nhà vua cười khúc khích còn mặt mũi Ewan nhăn nhó cả lại.

“Thật không dễ khi bắt cô phải nghe điều này, Rionna. Hãy nhận lời xin lỗi của ta. Nhưng ta sẽ không đưa em trai mình vào nơi nguy hiểm mà không hề có ai hỗ trợ?”

“Việc Caelen là chồng tôi khiến anh ấy được bảo vệ nhiều hơn khi là người của ngài đấy,” Rionna chỉ ra. “Có lẽ ngài nên quan tâm đến bản thân mình thì hơn và đừng lăng mạ tôi như thế.”

Hai mắt Ewan nheo lại đầy tức giận với lời đe dọa đầy ngụ ý kia. Còn Caelen chỉ đơn giản thấy thú vị.

“Coi nào, Rionna. Nàng sẽ làm anh ấy lo lắng, nghĩ rằng nàng sẽ cứa cổ ta trong khi ta ngủ đấy,” Caelen kéo dài giọng.

Rồi chàng ngả người, choàng tay quanh gáy nàng và làm điều mình đã mong muốn kể từ khi Rionna bước vào căn phòng này. Môi chàng chà xát trên môi nàng. Nhưng đây không phải một nụ hôn quyến rũ, đi kèm những cử chỉ ngọt ngào cùng lời lẽ êm dịu.

Đó chỉ là hành động để khiến nàng thinh lặng, trao uy quyền lại cho chàng. Và là lời gợi nhắc việc nàng thuộc về ai.

Cô gái nhỏ bé hiểu chiến này đã cắn lấy môi Caelen. Chàng nếm thấy vị máu nhưng cũng cảm nhận được sự ngọt ngào của nàng. Không lùi lại như Rionna mong đợi, Caelen tấn công mạnh mẽ hơn cho đến lúc máu của mình tràn lên lưỡi nàng. Thấy Rionna cố giật người ra, chàng liền kéo mạnh nàng ép sát vào người mình, khuôn ngực đầy đặn của nàng căng ra trong làn vải áo.

Chỉ khi Rionna yếu ớt tựa vào chàng, không còn chống cự nữa, Caelen mới từ từ kéo người ra dùng mu bàn tay lau miệng, trong lúc vẫn nhìn chằm chằm vào mắt nàng.

“Xem đấy, anh Ewan, cô ấy hoàn toàn vô hại. Anh vừa mới biết cách đối phó với cô ấy đấy.”

Rionna bật đứng dậy, hai mắt lóe lên tức giận. “Anh là kẻ ngu ngốc xấu xa nhất!”

Caelen kìm lại nụ cười toe toét lúc nàng xoay người hối hả rời khỏi phòng. Chắc hắn, nàng sẽ thấy bị xúc phạm khi biết sải chân dài mang dáng dấp đàn ông của mình đã hoàn toàn hủy hoại chỗ vải mềm rũ ngay chân. Rionna trông giống như một phụ nữ đang hờn dỗi.

Có lẽ đó là điều duy nhất khiến nàng không giận dữ.