Sáng hôm sau, Rionna tỉnh dậy rất sớm. Ánh sáng duy nhất trong căn phòng tỏa ra từ lò sưởi và ngọn nến trên chiếc bàn gỗ đựng đồ đạc cá nhân của Caelen. Chàng ngồi trong yên lặng, chiếc bút lông ngỗng trên tay đang nguệch ngoạc những đường mực lên cuộn giấy da.

Bị mê hoặc trước cảnh tượng ấy, nàng lẳng lặng ngắm nhìn. Hai hàng lông mày chàng nhíu lại vì tập trung, thỉnh thoảng lại nhúng chiếc lông ngỗng vào lọ mực rồi tiếp tục viết lách.

Đó là lần đầu tiên, Rionna thấy chồng mình sử dụng giấy da, nhưng giờ đây nàng băn khoăn không biết có phải chàng luôn làm thế vào mỗi buổi sáng trước khi nàng thức dậy hay không. Nhiều lần nàng tỉnh dậy vì cảm nhận được chàng đâm sâu vào cơ thể mình, nhưng có lẽ chàng giải quyết các công việc cá nhân trước.

Rionna nằm yên lặng, chờ chàng quay trở lại, nhân tiện âm thầm ngắm chồng mình trong chốc lát.

Chàng thật điển trai. Vóc người vạm vỡ của chàng quyến rũ tất cả bản năng nữ tính của nàng. Mạnh mẽ. Đầy sẹo, không hoàn hảo. Có lẽ với người phụ nữ khác, đó là một nhược điểm, nhưng với Rionna thì không. Trái tim người chiến binh dũng mãnh của nàng ôm lấy từng vết sẹo như một huân chương danh dự.

Trên mũi Caelen có đường cong nhỏ cho thấy trước đây nó đã từng bị gẫy. Ngoài ra, khuôn mặt chàng thật hoàn hảo, trông như được chạm khắc tinh xảo bởi xương gò má khỏe mạnh và quai hàm rắn chắc. Đôi mắt màu xanh lục nhạt của chàng mê hoặc nàng. Chúng là đặc điểm chung giữa ba anh em chàng, và Rionna hình dung con mình cũng sẽ mang màu mắt ấy.

Một cô bé với mái tóc sẫm màu cùng đôi mắt tuyệt đẹp của cha. Rionna sẽ phải chiến đấu hết mình để ngăn chặn những chiến binh đến với con gái nàng.

Rionna nín thở khi Caelen cất chiếc bút lông và cuộn giấy lại. Chàng đứng lên, nhẹ nhàng bước về phía giường. Cả cơ thể nàng râm ran chờ đợi sự chiếm hữu của chàng.

Nhưng thay vì túm lấy hông Rionna, kéo đến cạnh giường, Caelen lại cúi xuống, đặt môi lên trán nàng, giữ nguyên tư thế đó một lát rồi lùi lại, lặng lẽ ra khỏi phòng.

Nhìn chằm chằm theo chồng, Rionna bối rối và... thất vọng. Cả cơ thể nàng đang ngóng đợi. Cơn đau nhức rộn ràng đã bắt đầu len lỏi tới sâu thẳm trong lòng nàng, thế mà giờ đây, Caelen lại đi mất, chỉ còn lại nàng nằm một mình, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Buông một tiếng thở dài, Rionna xoay người nhìn lò sưởi ánh mắt lướt qua chiếc bàn làm việc và những cuộn giấy nằm gọn gàng bên cạnh. Caelen đã viết gì khi chìm đắm trong những suy nghĩ của mình nhỉ?

Caelen đứng trước toàn thể gia tộc, còn Rionna đứng bên cạnh. Chàng nói chuyện với họ từ ban công nhô ra ngoài sân trong. Tất cả đàn ông, phụ nữa và trẻ em đã tụ tập lại để nghe tuyên bố của lãnh chúa. Khi hay tin Rionna đang có thai, một số người reo lên chúc mìmg, số khác thì yên lặng.

Simon và Arlen bước về phía trước, giơ kiếm cao lên không trung. Tuy nhiên hành động tung hô của họ không lay chuyển nhiều binh lính.

Hugh bước lên bên cạnh Simon và Arlen rồi quay lại liếc nhìn cả gia tộc của mình trước khi xoay người, ngẩng lên nhìn nơi Caelen đang đứng cùng Rionna.

“Đứa bé sẽ mang họ McDonald hay McCabe?” Caelen cau mày. “Tất nhiên là họ McCabe rồi.”

Vẻ giận dữ lan ra trên khắp khuôn mặt của những người đàn ông trong gia tộc và tiếng càu nhàu vang lên. Rất nhiều người đã quay lưng bỏ đi.

Rionna đan tay vào tay Caelen. Chàng siết chặt tay vợ mình để trấn an vì biết nàng đang run rẩy, sợ hãi.

“Không ai được phép bất kính đối với vợ ta,” chàng uy nghiêm nói.

“Người chúng tôi bất kính không phải là Rionna,” một người hô lên trước khi quay đi.

Caelen phập phồng cánh mũi khi thấy sự chán chường trên khuôn mặt vợ mình. Chàng đã chịu đựng đủ gia tộc mới cùng sự thù địch của họ rồi. Cứ như họ muốn bị xâm chiếm và phá hủy vậy. Chưa bao giờ chàng muốn ngay lập tức đưa vợ trở về lãnh địa McCabe và để mặc đám người McDonald ở lại chết dần chết mòn như lúc này.

Đã đến lúc phải dùng đến sức mạnh rồi. Chàng đã nhún nhường họ quá lâu.

Một là họ thay đổi thái độ, hai là họ phải ra đi.

Niềm vui ít nhiều vơi đi trong đáy mắt Rionna khi tận mắt chứng kiến gia tộc đang quay lưng lại với mình. Nàng nhìn chằm chằm vào họ một lúc lâu trước khi Caelen ân cần đưa nàng quay trở lại pháo đài.

Ngay khí bước vào bên trong, Rionna liền giật tay ra khỏi tay Caelen rồi vung lên đầy căm phẫn. “Sao họ có thể ngu ngốc đến thế? Nếu Cameron đưa quân đến đây ngày mai, làm sao chúng ta trụ được. Hy vọng duy nhất của chúng ta lúc này là dựa vào một gia tộc lớn hơn, mạnh mẽ hơn để họ có thể chiến đấu giúp chúng ta. Thật đáng hổ thẹn. Em chưa từng xấu hổ khi là một người McDonald, nhưng hôm nay, nỗi nhục đó như nhấn chìm em vậy.”

Caelen chạm vào vai vợ mình để an ủi. Nàng không cần phải đau buồn đến thế. Chắc chắn, điều đó sẽ không tốt cho đứa bé.

Nhưng thật khó có thể đứng đó trấn an nàng trong khi bản thân chàng cũng đang vô cùng giận dữ.

Siết chặt tay, Rionna đi tới đi lui trên đầu cầu thang. “Có lẽ em nên nói chuyện với họ. Em biết chàng phản đối điều đó, nhưng biết đâu em có thể khiến họ tỉnh ngộ thì sao.”

Caelen giơ tay lên, chờ nàng yên lặng. “Vị trí của nàng không phải là ra lệnh cho những người này, Rionna ạ. Ta là lãnh chúa và chúng ta sẽ không thể nào là một gia tộc đúng nghĩa nếu họ không chấp nhận điều đó. Ta cũng không thể bắt họ thực hiện nghĩa vụ của mình.”

“Em sẽ không trách cứ nếu như chàng bỏ nơi này và quay trở về gia đình của mình,” nàng thì thầm. “Chắc chắn, nhà McCabe có thể tìm được mối liên minh danh giá hơn gia tộc của em.”

Kéo vợ vào vòng tay, Caelen tựa cằm lên đỉnh đầu nàng. “Chúng ta có thời gian mà. Anh Ewan sẽ không khởi chiến trong tiết trời mùa đông thật khắc nghiệt thế này đâu. Ta sẽ không từ bỏ trách nhiệm của mình. Đây không chỉ là vấn đề của gia tộc ta và nàng nữa mà còn liên quan đến tương lai của con chúng ta. Cho nên, ta sẽ không đời nào lẳng lặng quay lưng bỏ đi như thế.”

“Vậy chàng sẽ làm gì?”

Chàng buông nàng ra. “Ta muốn nàng ở yên trong nhà. Hôm nay trời rất lạnh và một cơn bão đang tích tụ ở phương bắc.”

“Thế còn chàng?”

“Ta có việc cần giải quyết với những người kia.”

Rionna có vẻ sợ hãi, nhưng chàng nhất định không nhượng bộ. Thậm chí là cả với nàng. Bây giờ không phải lúc để chàng đi nói lý với đám người đó. Nói chuyện suông không giải quyết được vấn đề gì. Giải thích hành động không thích đáng của họ cũng thế. Đã đến lúc phải cho họ thấy sức mạnh của chàng rồi.

Để Rionna ở lại pháo đài, chàng sải bước ra ngoài sân. “Tập hợp đàn ông lại, chàng nói với Gannon. “Ta muốn tất cả mọi người có mặt. Nếu có ai từ chối, hãy dùng bất cứ vũ lực nào cần thiết. Đã đến lúc phải dừng sự nhượng bộ vô nghĩa này rồi.”

Miệng Gannon nhếch lên thành nụ cười thỏa mãn đầy dữ tợn. “Thời điểm chết chóc đã đến.” Anh ta tuốt gươm ra và hiên ngang bước đi, quát tháo ra lệnh tập hợp một lần nữa.

Caelen đứng ở giữa sân khi đám binh lính tụ tập xung quanh, vẻ mặt đầy toan tính. Chàng nhìn họ chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng, không khoan nhượng.

Khi Gannon báo hiệu cho chàng người cuối cùng đã đến, Caelen liền tuốt gươm ra, chĩa mũi gươm vào đám đông và xoay một vòng để tất cả bọn họ chú ý đến lời nói của chàng.

“Đây là lúc đưa ra lựa chọn. Nếu các người theo ta, chấp nhận ta là lãnh chúa, hãy bước lên phía trước, đưa ra lời cam kết và thề sẽ trung thành. Còn không, hãy bước lên thách đấu cùng ta. Nếu các người đánh bại được ta, ta sẽ rời lãnh thổ McDonald và không bao giờ quay lại nữa.”

Tràng cười ha hả cùng âm thanh hoài nghi vang lên trong đám đông. “Ngươi định chấp tất cả bọn ta ư?”

Tiếng cười nhạo rần rần vang lên.

Caelen nhếch môi, gầm ghè. “Ta sẽ cho các ngươi thấy một chiến binh McCabe đáng giá hàng trăm người các ngươi.”

“Ta sẽ nhận lời thách đấu đó,” Jamie McDonald nói trong lúc tiến lên phía trước.

Đó là một gã trai vênh váo, vẫn còn chưa thực sự trưởng thành. Caelen liền lắc đầu.

“Các người cho ta khởi đầu dễ dàng, ta hiểu rồi.”

Mặt Jamie đỏ bừng phẫn nộ, trước khi Caelen kịp tuốt gươm ra, thằng bé vừa hét vừa chạy về phía chàng. Caelen khéo léo tránh đòn tấn công vụng về đó, rồi rút gươm và tung nắm đấm vào Jamie trong lúc cậu ta loạng choạng chạy qua. Thằng bé ngã sóng soài, gươm văng ra phía khác đến vài mét.

Caelen lắc đầu chán nản. “Không hề thận trọng. Vợ ta còn cầm guơm tốt hơn gấp trăm lần.”

Jamie nâng người dậy, khuôn mặt tím lại vì tức giận trước lời lăng mạ.

“Thật khó có thể đánh nhau mà không có gươm nhỉ,” Gannon dài giọng nói, rồi cúi xuống nhặt vũ khí, ném nó sang một bên. “Tránh ra đi, cậu bé. Cậu đã bị hạ.”

Buổi chiều cứ thế trôi qua, chồng gươm mỗi lúc một cao hơn vì Gannon liên tục ném lên đó hết cái này đến cái khác. Trong lúc Caelen tỉ thí, những người còn lại được yêu cầu ngồi sang một bên để theo dõi từng người đàn ông McDonald đứng lên thách đấu.

Rõ ràng, những chiến binh lão luyện hơn đang chờ đến phút cuối, khi Caelen đã thấm mệt. Chàng mất nhiều thời gian hơn dự kiến mới có thể hạ được Oren McDonald. Ông ta thực sự đã khiến Caelen loạng choạng trước lúc chàng hất văng gươm của ông ta bay về phía chồng gươm của những kẻ bại trận.

Khi người chiến binh McDonald tiếp theo bước về phía trước, Caelen thầm rên rỉ. Đó là Seamus McDonald, trông anh ta thật lực lưỡng. Cơ bắp rắn chắc, chân tay anh ta vạm vỡ như thân cây, vòm ngực rộng lớn như đá tảng, còn độ táo tợn thì khỏi phải bàn đến.

Không quá giỏi dùng gươm, nhưng anh ta hoàn toàn có thể nghiền nát một người đàn ông chỉ bằng tay không.

Cảm nhận được sự bất an của Caelen, đám người McDonald liền đứng nhổm dậy hét hò ầm ĩ khi Seamus và Caelen đi vòng quanh nhau.

Seamus vung gươm tấn công trước nhưng Caelen đã chặn lại được. Âm thanh loảng xoảng của tiếng kim loại va vào nhau vang vọng khắp sân khiến cho tiếng cổ vũ ngày càng hào hứng.

Ở rìa sân, đám phụ nữ đã xúm lại cùng những người đàn ông luống tuổi không còn là chiến binh nữa. Lũ trẻ con cũng xuất hiện và tiếng hò reo cổ vũ “Seamus! Seamus! Seamus!” vang lên tứ phía.

Trừ một người.

Xen giữa tiếng ồn ào và âm điệu nhịp nhàng là tiếng hét lanh lảnh “Caelen!

Caelen! Caelen!”

Vợ chàng đã tìm đường rẽ qua đám đông, đứng ngay ở ngoài vòng chiến. Chàng vô cùng kinh ngạc khi nhận thấy Rionna không hề mặc trang phục của đàn ông hay mang theo gươm mà đang khoác trên người bộ lễ phục dùng trong ngày cưới. Mái tóc nàng búi lên tao nhã với những lọn quăn rủ xuống xung quanh.

Nàng xinh đẹp đến mức khiến chàng không hít thở nổi.

Ngay lúc ấy Seamus lao về phía chàng, làm chàng ngạt thở thực sự chứ không còn là ẩn dụ nữa.

Hai người đàn ông cùng ngã lăn ra đất, cuộn tròn người lại. Caelen rõ ràng ở thế bất lợi hơn khi gươm của chàng đã bị văng khỏi tay. Seamus còn to gấp rưỡi chàng và anh ta không phải đánh nhau với tất cả các chiến binh McDonald như chàng.

Seamus tung nắm đấm như trời giáng vào một bên mặt Caelen, làm hai mắt chàng mờ đi. Những đốm sáng đầy màu sắc lờ mờ xuất hiện trước mắt khiến chàng phải lắc đầu để tỉnh táo đầu óc.

Caelen vung nắm đấm và bồi thêm một cú thật mạnh nữa bằng tay trái. Chàng sử dụng hai tay đều thuận như nhau, không như nhiều người khác chỉ thuận một bên. Nhưng Seamus không hề suy suyển trước cả hai đòn tấn công của chàng.

Caelen chợt nhận ra sau lần thứ ba đứng dậy từ mặt đất rằng phương pháp tấn công trực diện không có tác dụng. Seamus không phải người bình thường. Dù không nhanh nhẹn, thiếu sự khéo léo, nhưng anh ta lại sở hữu sức mạnh phi thường và khả năng chịu đựng bền bỉ trước bất kỳ đòn tấn công nào. Caelen thầm nghĩ phải cần thêm năm mươi người như anh ta nữa thì họ mới có khả năng đánh lại Cameron.

Lau máu trên miệng, chàng đi vòng quanh Seamus, tìm kiếm cơ hội. Sự nhanh nhẹn sẽ là một lợi thế rõ ràng nếu như Caelen không sắp ngã quỵ vì mệt mỏi. Cuộc giao đấu với những người McDonald khác đã lấy đi phần lớn sức lực của chàng. Dù có dễ dàng hạ gục từng người trong số họ, nhưng không ai có thể chiến đấu với cả đội quân và đi ra trong chiến thắng cả. Nhưng chàng vẫn hạ quyết tâm sẽ cố gắng đến cùng. Tất cả mọi thứ phụ thuộc vào chiến thắng này. Gia tộc McDonald đã chơi xấu bằng cách giữ lại những người thiện chiến nhất cho đến khi Caelen đã mệt lử và gần như quỵ ngã. Nhưng đánh cuộc vẫn là đánh cuộc, nếu Caelen thua, chàng sẽ bị ép từ chức lãnh chúa và quay trở về như một bại binh.

Caelen hít một hơi thật sâu. Thất bại không phải sự lựa chọn mà chàng yêu thích.

Liếc nhìn Rionna, chàng thấy ngọn lửa niềm tin bùng cháy trong đôi mắt nàng. Ánh mắt ấy như giục giã, truyền thêm sức mạnh vào cơ bắp đang rã rời của chàng.

Nguồn sức mạnh dự trữ diệu kỳ bỗng nhiên ùa đến, cùng với sự tin tưởng hoàn toàn của Rionna đã tiếp sức cho Caelen. Chàng di chuyển nhanh hơn và nhảy vòng quanh Seamus cho đến khi người đàn ông to lớn phải xoay xở, ngó nghiêng hết bên này tới bên kia để bắt kịp chuyển động của Caelen.

Ngay khi Seamus quay lưng lại, Caelen liền nhảy lên. Chàng vòng tay quanh cổ Seamus rồi giữ chặt bằng toàn bộ sức mạnh của mình.

Seamus gầm lên như một con thú dữ, bắt đầu lắc tới lắc lui. Khi không thể nới lỏng vòng tay của Caelen, anh ta quay người, chạy về phía tường thành, còn chàng vẫn bám chặt trên suốt đường đi. Cuối cùng, Seamus xoay người và đập Caelen vào tường.

Nhăn mặt vì đau đớn nhưng chàng vẫn không lùi bước mà đè chặt hơn cánh tay vào cổ họng Seamus và siết mạnh cho đến khi gã đàn ông lực lưỡng bắt đầu run rẩy và điên cuồng hít thở. Seamus lại lao vào tường, cố gắng nới lỏng vòng tay Caelen. Nhưng giờ đây Caelen đã cảm thấy chiến thắng gần ngay trước mắt và nguồn sức mạnh tràn ngập trong huyết quản của chàng.

Seamus túm lấy tay Caelen, cố lôi chúng ra. Loạng choạng đi vào vòng tròn, anh ta khuỵu một đầu gối xuống.

“Ngươi có khuất phục không?” Caelen hét lên. “Không!” Seamus gầm lên.

Caelen lại giật mạnh và siết chặt vòng tay.

Seamus quỳ cả hai gối xuống, gập người về phía trước, còn Caelen vẫn dán chặt lấy lưng anh ta như sam. Sau đó Seamus lao về phía trước, đổ sầm xuống mặt đất.

Caelen buông tay ra khỏi người đàn ông vừa gục ngã và đứng dậy, phủi tuyết ra khỏi áo. Những chiến binh McDonald há hốc miệng nhìn Seamus chằm chằm, có vẻ như anh ta đang nằm bất tỉnh trên mặt đất. Sau đó họ nâng ánh mắt lên nhìn Caelen, người đang đứng khoanh tay trước ngực, lạnh lùng quan sát họ.

“Giờ ta hỏi lại một lần nữa. Ai đi theo ta?”

Khoảng im lặng kéo dài thật lâu trước khi một người bước về phía trước. “Tôi, thưa Lãnh chúa.”

Một người khác cũng bước ra khỏi đám đông. “Cả tôi nữa, thưa Lãnh chúa.”

“Vâng, tôi xin theo ngài.”

Đột nhiên cả đám đông hô lên đồng ý. Tiếng “Vâng!” vang vọng khắp khoảnh sân cho đến khi âm thanh đó gần như làm chói tai chàng.

Gannon đến đứng bên cạnh Caelen với nụ cười toe toét nở trên môi, anh ta vỗ vỗ vào vai chàng. Nhưng Caelen lại quay người tìm kiếm vợ mình trong đám đông hỗn loạn.

Rionna đang đứng ở một bên, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời chói lọi. Nàng giơ một nắm đấm lên cao rồi chĩa thẳng về phía Caelen. Ra hiệu cho nàng tiến lại, chàng đột nhiên muốn được gần nàng.

Nàng bước đến ngay lập tức, bộ váy thướt tha, tung bay khi nàng đi qua đám đông. Những người đàn ông để ý thấy và tránh đường cho Rionna. Một số người còn đưa tay ra khi nàng bước qua đám tuyết. Những người khác nhắc nhở nàng cẩn thận vì nàng đang có mang.

Dừng lại trước mặt Caelen, nụ cười của nàng vẫn tươi tắn, rạng rỡ. Sau đó nàng đưa ngón tay lên, lau vết máu đang nhỏ ra ở khóe miệng chàng.

“Chàng chảy máu này, chồng yêu quý.”

Kéo Rionna lại phía mình, Caelen đưa tay ra phía sau cổ nàng và nhấn khuôn miệng còn dính máu vào miệng nàng. Quanh họ, tiếng hò hét vang lên và cuối cùng, cuốt cùng, gia tộc McDonald cũng quyết định họ đã có lý do để ăn mừng.