Ông chủ Trương còn nhớ hắn là một thiết kế sư khá có danh tiếng, sau khi nghe tình huống cụ thể, rất dứt khoát đáp ứng. Sau khi Nghiêm Mạc cúp điện thoại, khó tránh khỏi có chút chột dạ, hắn luôn cảm thấy việc mình thăm dò đời tư của đối phương có hơi không tốt, nhưng trừ cách này ra, thật sự không nghĩ ra được phương pháp nào để có thể nhanh chóng hiểu đối phương – nhưng hắn không cảm thấy hối hận, hắn đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, hắn không muốn kéo dài thế nữa, hắn muốn mau chóng hiểu được Hứa Khiêm, hiểu quá khứ của y, sở thích của y... toàn bộ về y.

Nghiêm Mạc chôn mặt trong lòng bàn tay, bên tai quanh quẩn tiếng tim đập kịch liệt, hắn hít một hơi thật sâu, cố hết sức an ủi sự run rẩy kia, mãi cho đến sau khi bình tĩnh lại mới chậm rãi khởi động xe.

Kết thúc công việc sớm, Nghiêm Mạc đợi ở nhà thấp thỏm chờ kết quả, ba ngày sau, hắn nhận được một bì thư, bên trong là một tài liệu đã qua chỉnh sửa. Nghiêm Mạc cầm xấp giấy không dày mấy kia nhưng giống như đang cầm một cái gì đó nặng đến khó chống đỡ, hai tay khẽ run một chốc sau mới ổn định lại, thật lâu mới có dũng khí lật ra một trang...

Trước lúc này, Nghiêm Mạc đã có rất nhiều loại phỏng đoán liên quan đến quá khứ của Hứa Khiêm – nhưng hôm nay rốt cuộc hắn đã biết, vì sao Hứa Khiêm không chủ động nhắc tới nó, bởi vì với lòng tự trọng của người kia, sẽ không chịu được bất kỳ một ánh mắt thương hại nào, sự kiêu ngạo của Hứa Khiêm là khắc từ trong xương, không phải chỉ vài đoạn văn hay mấy câu nói có thể tóm tắt được, nhưng càng như vậy, lại càng khiến người ta đau lòng y.

Ánh mắt của Nghiêm Mạc từ từ mơ hồ, nước mắt ấm áp rơi xuống nơi trang giấy in mỏng, làm nét mực nhoè đi, hắn cuống quýt lấy tay lau xoá, kết quả lại thành hai tay run rẩy không cách nào khống chế được, vo tờ giấy nhăn một cục.

Sau cùng hắn trước tiên dừng lại một chốc để nỗi đau đớn kia qua đi mới tiếp tục nhìn xuống...

Lúc đọc lần thứ nhất, Nghiêm Mạc chỉ dám lướt qua, hắn dựa vào ghế salon, trên mặt toàn nước mắt, lồng ngực phập phồng run rẩy, nơi cổ họng phát ra mấy tiếng nghẹn ngào mơ hồ, cũng đứt quảng kêu tên người kia. Nghiêm Mạc chưa bao giờ khó chịu như bây giờ, hắn thậm chí không có dũng khí đứng dậy, đi đối mặt với bức hoạ kia trong phòng vẽ... tác phẩm cuối cùng của Hứa Khiêm trước khi tay bị phế. Lúc y giao vật quý báu và cực kì có ý nghĩa như vậy cho mình là dành một loại tín nhiệm thế nào chứ?

Mà mình, lại gộp cả sự chân thành cùng tất cả đặt nơi góc tối không có ánh mặt trời rồi lặng lẽ bị bụi phủ lên, những khinh thường vô ý cùng thành kiến từ từ tích luỹ thành một vết thương không cách nào đảo ngược lại được nữa, mãi cho đến sau khi người đầy vết thương mệt mỏi rời đi, hắn mới chợt tỉnh ngộ.

Nghiêm Mạc không trách được bất kì kẻ nào, có trách thì phải trách hắn chưa bao giờ thật lòng với Hứa Khiêm, những thứ tốt đẹp hắn làm cho y, phần lớn chỉ là tốt trên bề mặt; mà Hứa Khiêm lại đặt ở hắn ở đầu quả tim, cưng chiều yêu thương và lo lắng, bây giờ y đi rồi, Nghiêm Mạc sẽ không tìm được một người như thế nữa, người ở bên dỗ hắn khi hắn không vui, sẽ tinh tế ghi nhớ sở thích cùng khẩu vị, lúc đang tranh chấp sẽ nhường bước trước, sẽ coi thường những thương tổn do hắn mang tới, mà lại bao dung, nhẫn nhịn... Một nam nhân kiêu ngạo và mạnh mẽ như thế sẽ vì hắn mà làm được đến trình độ này, buồn cười là đến hôm nay hắn mới phát hiện ra dưới vẻ ngoài phong lưu kia lại cất giấu một mảnh thâm tình. Nghiêm Mạc hối hận đến đứt ruột, như có một cây dao điên cuồng quấy phá trong cơ thể, nghiền vụn lục phủ ngũ tạng của hắn, đau đến hắn hận không thể quay về lúc trước, bóp chết thứ không coi ra gì như mình, và sẽ yêu Hứa Khiêm, hôn y, quý trọng y... thật sự yêu thương y.

Thế nhưng tất cả đều đã trễ rồi.

Nghiêm Mạc trợn to đôi mắt khóc đến đỏ, tự ngược đọc xấp tài liệu đó thêm một lần nữa, giấy trắng mực đen rõ ràng như vậy, dường như có một con dao vô hình rạch loạn trong tim hắn chằng chịt vết thương, giống như một hình phạt tàn khốc vậy.

Là chính tay hắn đánh nát lòng chân thành kia, là hắn không muốn nhận lấy tình cảm của đối phương, cũng không hiểu rõ chính mình – là hắn ngu xuẩn đã làm ra tất cả của ngày hôm nay, hắn đáng bị đau sống không bằng chết, bởi vì có một số việc, có vài người, một khi đã bỏ lỡ có muốn bù đắp cũng hầu như là chuyện không thể nào.

Với tích cách như thế của Hứa Khiêm, nếu dồn đến đường cùng chính là cá chết lưới rách, hắn sợ, hắn sợ sự dây dưa của mình sẽ làm tổn thương người nọ, sợ làm cho đối phương cảm thấy bất cứ một sự khó chịu nào... nhưng Nghiêm Mạc cũng không muốn buông tay ở đây. Hôm nay rốt cuộc hắn đã hiểu lòng mình, do dù đã trễ rồi, cho dù con người chói mắt kia đã không thuộc về hắn nữa – nhưng chỉ nghĩ đến tình cảnh Hứa Khiêm ở bên cạnh một người khác, nghĩ đến khuôn mặt ửng hồng của y nằm dưới thân người khác, nghĩ đến những thứ chỉ có mình mới có thể nhìn thấy lại bị người ngoài đoạt mất...

Nghiêm Mạc không thể nhịn được cũng không thể thừa nhận điều như thế, hắn cảm giác mình sẽ điên mất –

Kỳ thật bây giờ cũng đã sớm ngập chìm trong hổ thẹn, và hối hận ép điên.

Nghiêm Mạc phát ra một tiếng kêu rên khàn khàn cực đồ, vị mặn của nước mắt trượt vào trong miệng, đắng đến không có thể diễn tả được nên lời.

Hắn sụp đổ bụm mặt lại, khóc không thành tiếng.

Mấy ngày kế tiếp, Nghiêm Mạc như trải qua một giấc mộng, đây là lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là sống mơ mơ màng màng. Hắn dứt khoát chuốc say bản thân, liều mạng đổ rượu mạnh vào cổ họng, dung nham thiêu đốt đáy lòng, sặc đến hắn nước mắt đầm đìa, nơi ngực lửa cháy lửa đốt đến đau nhức, không tự chủ được cong lưng lại, liều mạng ho khan, một tiếng tiếp một tiếng, xé nát tim gan.

Cồn rượu làm tê liệt đại não, lúc không nhìn thấy sự vật ở trước mắt nữa, Nghiêm Mạc nhắm mắt lại, ngủ thật sau giữa đống lộn xộn đó, trong mơ hắn về lại lúc trước, trở lại lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ — khi đó hắn mới vừa về nước, là đang lúc còn nhiều nhiệt huyết, hết lòng ăn diện một phen chạy tới bữa tiệc, kết quả vừa vào cửa đã thấy một nam nhân xa lạ mặt mũi anh tuấn đang ngồi vắt chéo hai chân, đang khẽ thì thầm gì đó với Văn Bân, thấy hắn tới, còn khiêu khích cười một tiếng.

Cả đời này của Nghiêm Mạc cũng không quên được ánh mắt kia, là tự tin cùng kiêu ngạo, như một con dã thú muốn biểu lộ quyền sở hữu, giương nanh múa vuốt ra oai trước mặt hắn.

Sau đó bọn họ đánh nhau trong phòng vệ sinh, nguyên nhân là Hứa Khiêm nói gì đó mà người khác không thích nghe, Nghiêm Mạc đã nhịn lâu lắm rồi, hôm ấy bồn bề vắng lặng tự nhiên không nhịn được nữa. Không nói rõ ra được ai là người ra tay trước, nhưng khi tỉnh táo lại thì cũng đã quá chậm rồi, bọn họ không đếm xỉa hình tượng mà xông vào nhau, hắn đánh sưng mắt Hứa Khiêm, Hứa Khiêm đánh rách miệng hắn, sau trận ầm ĩ đó, hai người thở hổn hển dựa vào một bên, trừng mắt nhìn đối phương, trong ánh mắt đều là đốm lửa.

Đè Hứa Khiêm ở dưới thân, giống như khống chế một con dã thú, cảm giác chinh phục so với khoái cảm lại càng kích tình, Nghiêm Mạc hưởng thụ dáng vẻ người nọ khi bị mình làm đến cao trào, giống như một khắc kia hắn thật sự đã thuần phục được y, biến con báo ngạo mạn kia thành một con mèo nhà động dục, mà người này, chính là tình địch đối đầu gay gắt với hắn.

Đi nghiên cứu coi từ lúc nào đã thích không còn cần thiết nữa, đó là một quá trình tương đối khá dài, không thể dùng vài từ để kể được, Nghiêm Mạc chỉ cần đào được ra phần tình cảm này từ những mơ màng và xem nhẹ lúc trước cũng đã đủ hiểu rồi.