Hơn nửa đêm trên đường không có xe, Nghiêm Mạc điên cuồng đạp chân ga suốt dọc đường, liên tiếp vượt ba cái đèn đỏ, nhưng hắn vẫn còn sợ không đủ nhanh, hận không thể đạp thủng chân ga.

Lúc hơn 10h tối hôm nay, hắn nhận được cuộc điện thoại từ đội xây dựng, nói là nhà ở bên kia xảy ra vài vấn đề, muốn hắn nhanh chóng đi qua một chuyến. Kết quả chuyến này đi gần mấy tiếng, chờ đến khi nhận được điện thoại của người nọ, hắn thậm chí vừa mới về đến nhà, giày cũng chưa kịp cởi mà lại quay người xông ra ngoài.

Trong điện thoại, thanh âm của Hứa Khiêm cực kì suy yếu, mỗi lần thở lộ ra tiếng thở dốc khó nhịn được nữa, hắn nghe được mà xoắn cả lòng.

Không rảnh suy nghĩ nguyên nhân hậu quả, Nghiêm Mạc nắm chìa khoá xe, không tìm được nhà trọ mà đối phương nói trên định vị trên di động nên đành phải đến gần đó trước, rồi từ từ tìm.

Từ trung tâm thành phố đến ngoại ô, hắn lái xe mau hơn nữa cũng phải hơn một tiếng, nhưng sau mười mấy phút Hứa Khiêm ở đầu kia đã hoàn toàn không có một tiếng động, bất luận hắn gọi lại thế nào đều tắt máy. Nghiêm Mạc nóng ruột đến mắt đều đỏ cả lên, tay cầm vô-lăng cũng hơi run rẩy, hắn rất sợ Hứa Khiêm đã xảy ra chuyện gì -- sợ mình tới trễ một bước sẽ đánh mất một thứ gì rất trọng yếu.

Nghiêm Mạc càng nghĩ càng sợ hãi, đây là lần đầu tiên mà hắn mất bình tĩnh trong mấy năm gần đây, thậm chí... thậm chí hơn xa lúc Văn Bân kết hôn.

Hắn không biết làm sao lại như vậy, cũng không có thời gian nghiên cứu kĩ, đành phải gởi gắm tất cả vào trên bánh xe chạy như băng này, trong lòng cầu khẩn mau hơn nữa, mau hơn nữa...

Uy lực từ thuốc kia của Bành Nghị thật không phải dạng vừa, lúc đầu nước lạnh còn có tác dụng, về sau giống như mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang thiêu đốt, một vài tác động bên ngoài căn bản không thể tiêu diệt được lửa dục vọng trong cơ thể y, Hứa Khiêm phát ra tiếng kêu trầm thấp gần như rên rỉ, thả người mạnh vào trong bồn tắm bên cạnh, còng tay chưa tháo ra được treo ở trên cổ tay trắng nõn, di chuyển theo phát ra tiếng ầm ĩ.

Tay Hứa Khiêm run run cởi quần ra, quần tây ướt nhẹp dán ở trên người, hơi nặng, khoá giống như mở không ra làm y vất vả kéo kéo một hòi lâu, cuối cùng mới thả được tính khí đã nín thật lâu ra ngoài, ngâm mình ở trong nước lạnh cứng đến phát đau.

Y vô lực cầm lấy căn kia của mình, chà chà lên xuống, bọc lấy quy đầu ẩm ướt mềm mại trong lòng bàn tay xoa nắn, ngón cái gảy gảy cái lỗ nhỏ ở chóp đỉnh, từng đợt sóng sảng khoái như thuỷ triều đánh tới, nhưng dưới tác dụng vô cùng khuếch đại của thuốc làm cho cơ thể như một hố đen không thể lấp đầy. Hứa Khiêm nhăn mày lại, thống khổ và vui sướng đan xen hiện lên trên gương mặt, quy đầu rỉ ra từng dòng dịch đầy tay, nhưng vẫn còn thiếu gì đó để đạt đến cao trào...

Nếu có gì có thể cắm vào cơ thể thì tốt rồi.

Một khi nảy ra ý nghĩ như vậy liền lan rộng nhanh chóng như vi-rút vậy, tràng đạo trống không thít chặt lại, miệng huyệt bắt đầu đóng mở, tràng thịt tươi đỏ co vào mở ra, cảm giác ngứa ngáy trong cơ thể khiến người ta gần như phát điên, Hứa Khiêm dễ dàng cắm vào một ngón tay, cả người thoải mái đến phát run, vui sướng mãnh liệt đánh vào trí não y, trước mắt nhoà đi, giống như muốn ngất đi.

Chẳng biết từ lúc nào nước đã ngừng lại, loại nhà trọ thế này đều hạn chế lượng nước, Hứa Khiêm nửa nằm trong bồn tắm, nước lạnh theo động tác của y hơi tràn ra, văng xuống trên đất phát ra tiếng ào ào.

Nghiêm Mạc ở dưới lầu lằng nhằng hồi lâu mới lấy được chìa khoá nơi bà chủ, vội vội vàng vàng mở cửa, nhưng bên trong là một mảng đen kịt, chỉ có tiếng động truyền đến từ phòng tắm, hắn không buồn suy nghĩ tiến tới tiện tay mở đèn lên...

Dưới ánh đèn huỳnh quang màu vàng ấm áp, hắn thấy được một màn như vầy --

Toàn bộ quần áo của Hứa Khiêm đều ướt đẫm, áo sơmi màu trắng dán lên thắt lưng gầy gò, lộ ra hai đầu núm vú màu nhạt. Y để chân trần vắt lên thành bồn tắm, chẳng biết từ lúc nào đã đạp rớt tất, bởi vì quần tây thấm nước quá nặng nề nên chỉ cởi nó cùng quần lót đến ngang chân, hai chân mở rộng ra, sau quần là một màn cảnh xuân. dương v*t phồng cứng dựng thẳng lên cao, ngón tay cắm vào hậu huyệt đang đâm vào rút ra với tần số điên cuồng, lực đạo mạnh mẽ khiến đáy chậu cũng đỏ lên, nhưng hình như vẫn không đủ nên nhăn mày lại, sắc mặt ửng hồng như rỉ máu, đôi môi cắn chặt lại, mắt nhắm lại vì không thể thích ứng với ánh sáng choang, trên lông mi run rẩy đầy bọt nước, hầu kết chuyển động, gợi cảm nhưng lại cực kì... khiến người ta thương yêu.

Trong nháy mắt này, Nghiệm Mạc thậm chí nghĩ rằng nếu như một màn như vậy bị bất kì kẻ nào thấy được thì... hắn sẽ phát điên.

Mà bây giờ, hắn cũng đã điên rồi -- Nghiêm Mạc bước nhanh về phía trước, vớt thân thể ấm áp như nhũn ra của đối phương từ trong nước lên, hai ba bước ôm đến giường, cởi quần áo vướng víu ra, dùng khăn trải giường sạnh sẽ phủ lên... Ánh mắt Hứa Khiêm rã rời, trống không, chỉ còn lại dục vọng, xiềng tay rung lên, y bám vào cần cổ Nghiêm Mạc, giống như điên kéo hắn xuống, run rẩy dán lên cánh môi nóng lên, mang theo hơi nước lạnh lẽo, khoé môi cũng khẽ cong lên như đang cười.

Từ trong miệng y Nghiêm Mạc nếm được mùi máu tanh nồng nặc... và mùi rượu, hai mùi trộn lẫn vào nhau, nồng nặc như thuốc kích thích không thể nào kềm chế được, trong nháy mắt hắn suýt cứng lại, tính khí ở phía dưới phồng cộm lên, đặt trên bắp đùi trần trụi của Hứa Khiêm khẽ cọ xát.

Toàn thân Hứa Khiêm giống như bị lửa đốt, da dẻ nóng đến doạ người, nhưng mềm nhũn như bông, ôm giống như không có xương. Nghiêm Mạc biết đây là ảnh hưởng của thuốc -- nhưng hắn nghĩ người nam nhân có nội tâm cứng rắn hơn bất kì ai khác mà lúc này lại rơi vào tình cảnh này khiến khi hắn nhìn cặp mắt hoa đào vì vui sướng mà ngập hơi nước kia thì trong lòng đau như kim đâm.

Hắn dùng giọng nói run rẩy gần như nghẹn ngào gọi khẽ một tiếng "Hứa ca", ôm ngang eo người này siết chặt lấy tay y, hận không thể làm người này hoà tan vào trong thân thể.

Hứa Khiêm trừng mắt nhìn, con ngươi rời rã co rút lại, đôi môi vô lực khẽ nhếch lên, phun ra hai chữ nhỏ đến gần như không thể nghe thấy.

"Làm... tôi..." Hô hấp của y cứng lại, tim đập lên xuống kịch liệt, nước bọt theo khoé miệng chảy xuống, nhưng cũng có mấy phần si dại: "Nghiêm Mạc... làm chết tôi..."

Nói đến cuối cùng còn mang theo tiếng nghẹn ngào.

Y vịn vào thân thể hắn, hạ thể căng đau đến nổ tung chà chà lên khăn trải giường, hậu huyệt bị ngón tay cắm vào đến mềm nhũn trống rỗng khép mở, dâm thuỷ theo từng đợt tràng đạo co rút mà chảy ra khiến khăn trải giường cũng ướt nhẹp -- loại cảm giác này khiến Hứa Khiêm hoảng sợ, y sợ mình sẽ thật sự biến thành một dâm phụ không biết liêm sĩ, nhưng sự tồn tại của Nghiêm Mạc lại khiến y thấy an tâm.

Là hắn... cho dù đường nhìn đã mờ ảo, cho dù thần trí bị ngọn lửa dục vọng thiêu rụi, y vẫn nhận ra.

Bởi vì đó là người y thích... y yêu.

"Nghiêm Mạc..." Giọng Hứa Khiêm khàn khàn hết hơi, nhưng có thêm mấy phần tỉnh táo. Con người y đỏ ngầu, tứ chi vô lực căng thẳng lên, kéo nhăn khăn trải giường dưới thân.

"Tôi muốn cậu... cắm vào... Nghiêm mạc..."

"Chịch tôi..."

Nghiêm Mạc ôm lấy eo y, hơi lạnh từ ngón tay chạy dọc xuống theo xương cột sống, cọ xát da dẻ nóng hập như bốc lửa.

Hắn hôn xuống khoé mắt ửng hồng của Hứa Khiêm, ngón tay chìm vào cơ thể ấm áp...