Nghiêm Mạc ngẩng đầu nhìn y.

Hứa Hiêm ừ một tiếng: “Tìm được chưa?”

“Vẫn chưa, không có, nhưng mà em đã nói chuyện với người môi giới rồi, nội trong tháng sau nhất định có phòng trống, nhưng mà không nhất định cho dưỡng thú nuôi.”

“Không sao, cậu trở về gọi người dọn dẹp, chuẩn bị sạch sẽ một chút…”

Y phân phó rồi căn dặn Giang Thành Vọng xong chuyện ở công ty thì đuổi hắn đi, yên tâm ăn hết cơm, Nghiêm Mạc rửa chén trở lại, liền thấy Hứa Khiêm đã mệt đến nỗi gục xuống bàn ngủ gật, do dự một chút vẫn tiến tới, lay y tỉnh lại.

“Anh đi về nghỉ một lát đi, đến lượt tôi trông chừng.”

“Hả? À… không cần…” Hứa Khiêm ngáp một cái: “Nhà tôi cách đây quá xa, đi tới đi lui bất tiện.”

“… Vậy đi tới chỗ tôi trước đi.” Nghiêm Mạc móc chìa khoá kèm thêm cà mèn đưa hết cho y: “Cũng mang cái này về đi, nhớ khử trùng tủ chén bát.”

Khi Hứa Khiêm nhận lấy đồ thì hơi sửng sốt, lập tức cười lên, y thừa dịp bốn bề vắng lặng, tiến lên phía trước hung hăng hôn một cái lên mặt đối phương: “Bảo bối, cậu thật tri kỷ.”

Người kia có chút bối rối né ra mấy bước: “Tôi không phải làm việc này vì anh…”

“Tôi biết, là vì Tiểu Mễ Tô của chúng ta.” Hứa Khiêm nói, nhìn thoáng qua trong phòng bệnh: “Cậu nói thử… chờ nó khỏi bệnh, nhận cậu làm cha nuôi, thế nào?”

Khoé miệng Nghiêm Mạc giật một cái, rõ ràng nghĩ tới thứ gì đó không tốt: “… Không cần, cảm ơn.”

Hứa Khiêm vẫn muốn nói gì đó, lại bị đẩy ra khỏi phòng bệnh, liền bị từ chối.

“Không phải làm cha nuôi thôi sao, đâu cần uất ức thành như vậy chứ…” Y nhún nhún vai, giơ cà mèn lên đi ra ngoài, lúc nghịch di động dọc đường mới phát hiện trên Moments có tin @ tới, mở ra nhìn, lại là Văn Bân đang phơi nắng cho con.

Hứa Khiêm phụt một tiếng, thật sự nhịn không được mà nở nụ cười.

Hèn gì mình thấy sao lại nhạy cảm như vậy chứ, thì ra là chịu đả kích ở chỗ này… Nhưng mà cũng không biết có phải sinh con đều như vậy hay không, spam đủ loại trên Moments, giống như hận không thể thông cáo khắp thiên hạ.

Hứa Khiêm ngồi trên xe, nhìn điện thoại di động, không biết dây thần kinh nào trong đầu bị chập, đăng lên hình bán manh của Mễ Tô trên Moments, còn kết hợp thêm một câu.

Hứa Khiêm: Hy vọng tiểu bảo bối nhanh khoẻ lên một chút, cậu nói phải không cha nuôi @Nghiêm Mạc của nó.

Sau khi đăng lên, chính y cười trước một lúc lâu, yy đủ loại mọi biểu tình của đối phương sau khi nhận được tin tức. Một lát sau điện thoại di động vang lên, liếc nhìn chính là Văn Bân bình luận đầu tiên.

“Con mèo thật xinh đẹp, Hứa ca đây là anh cùng sư huynh nuôi sao? Quan hệ của các anh không tệ đi…”

Hứa Khiêm còn chưa kịp đáp, đã thấy nghiêm Mạc giành trước một bước.

“Y dọn nhà, tạm thời gởi nuôi ở chỗ này của anh.”

Ngay sau đó là một tin nhắn riêng.

Nghiêm Mạc: Anh mau trở về nhà nghỉ ngơi.

Hứa Khiêm lười biếng tựa vào chỗ tài xế, dụi dụi con mắt: “Tình hình của Mễ Tô thế nào rồi?”

Lúc này lại nhận được voice message.

“Ban nãy bác sĩ vừa tới, nói có chuyển biến tốt đẹp, đã có thể ăn một ít đồ, khả năng sống tiếp rất cao…”

“Thật quá tốt! Chờ trị hết bệnh, chúng ta đưa nó về nhà… Tôi mướn một phòng rất có thể không cho dưỡng vật nuôi, còn phải làm phiền cậu nhiều một đoạn thời gian.” Hứa Khiêm trả lời: “Cậu có cần gì cứ nói với tôi, hoặc đi tìm Tiểu Giang, sau này sẽ ở gần nhau, tôi sẽ năng chạy tới hơn…”

Y nói lảm nhảm rất nhiều, Nghiêm Mạc chỉ có thể mở miệng nói đôi chút, cuối cùng khi Hứa Khiêm rốt cuộc nói phải về nhà, khó tránh khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Có chuyện gì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, tôi lập tức chạy tới…”

Nghiêm Mạc ừ một tiếng, lòng nói tốt nhất không nên có chuyện gì.

Mễ Tô mới vừa ăn cơm, bây giờ đã có tinh thần hơn, cái đuôi khẽ động đậy, muốn quấn lấy tay của Nghiêm Mạc. Người kia liền chà xát bàn tay cho nóng, vuốt bộ lông thật dài, mãi cho đến khi nó nheo mắt lại, phát ra tiếng gừ gừ thoải mái.

Tim của Nghiêm Mạc cũng mềm nhũn, không biết sao nhớ tới cái Moments kia của Hứa Khiêm, chợt có hứng thú mở ra nhìn, lại phát hiện có một người xin kết bạn.

Thần Hi? Là ai?

Nghiêm Mạc mở ảnh đại diện của người này ra, cảm thấy mặt của người này quen quen…

Quỷ thần xui khiến kiểu sao hắn liền đồng ý.

Nghiêm Mạc còn chưa kịp phản ứng gì, liền bị bắn tới một loạt tin nhắn vào mặt, tập trung nhìn lại, là vị “Thần Hi” không quen biết này đang chất vấn hắn, nói chuyện còn khá thiếu lễ độ.

Thần Hi: Anh với Hứa ca có quan hệ gì?

Thần Hi: Anh chính là người thiết kế nhà? Y bao dưỡng anh?

Thần Hi: Tôi ngắm được y trước, mặc kệ anh là ai, biết điều thì cút xa một chút.

Đọc từng tin nhắn đến, Nghiêm Mạc tức giận đến tay đều run rẩy, hắn lớn như vậy nhưng trước này chưa từng bị người sỉ nhục như vậy, huống gì còn là vì… vì một người đàn ông.

Mà người đàn ông kia, còn từng tình địch của hắn.

Thần Hi vẫn không ngừng spam, kỳ kỳ quái quái châm chọc hắn, lời nói vô cùng khó nghe, Nghiêm Mạc căn bản không muốn tranh luận với gã, dứt khoát kéo vào sổ đen. Nhưng vậy vẫn chưa đủ, ngực hắn nghẹn một cỗ tức giận, cảm giác cực kỳ bị khuất nhục hung hăng kích động lòng tự trọng của Nghiêm Mạc, hắn muốn gọi điện tìm Hứa Khiêm khởi binh hỏi tội, thế nhưng hắn đã nhịn được.

Cứ như vậy mình có khác gì mấy oán phụ kia chứ? Nghiêm Mạc còn chưa tới nỗi như thế, hắn chỉ là ghê tởm, ghê tởm Thần Hi kia, đến nỗi ghê tởm cả Hứa Khiêm —— nghĩ đến người như vậy giờ này đang nằm ở trên giường mình ngủ khò khò, trong dạ dày hắn liền khó chịu một trận, thậm chí có chút buồn ói.

Nghiêm Mạc có tính khiết phích, hắn có thể không quan tâm đối phương đã từng trải qua mấy cuộc tình, nhưng nếu ở chung với hắn còn đi dụ dỗ người khác —— cho dù chỉ đơn giản là quan hệ bạn giường thô bạo, hắn cũng không thể nhịn được.

Kỳ thật nghĩ kĩ lại thấy chính mình cũng có vấn đề, từ bắt đầu không nên ham mê khoái cảm, do đó tìm tới một kẻ phong lưu phóng đãng như Hứa Khiêm, người này luôn luôn không thành thật, trước kia nói thích Văn Bân, nhưng không biết bí mật bao dưỡng bao nhiêu “Thần Hi”… Đây tuyệt đối không phải là người thứ nhất, cũng sẽ không phải là người cuối cùng… cũng chỉ có mình ngu ngốc như vậy mới tin tưởng y, thậm chí, thậm chí…

Thậm chí đã từng xúc động nhiều như thế, bây giờ xem ra, đều là chó má.

Nghiêm Mạc dùng sức nắm điện thoại di động đến ngón tay trắng bệch đi, ngực phập phồng, tức giận đến choáng váng đầu óc.

Hắn đã nghĩ ra, Thần Hi mở miệng nói tục này chính là người đã bỏ thuốc hắn ở hộp đêm, hình như Hứa Khiêm cũng có đề cập tới, khi đó còn bảo hắn không nên so đo… cũng thật là đạo hạnh của hắn quá non, không nhìn thấu tiếng cười mập mờ kia của đối phương.

Phỏng chừng bắt đầu từ khi đó hai người đã quen biết nhau.

Nhu tình mật ý chẳng qua là “kinh nghiệm” của Hứa Khiêm đã từng trải sa trường… mình lại có thể vì câu “lần đầu tiên” kia mà hưng phấn, hiện tại nghĩ lại, chỉ sợ chẳng qua chỉ là một trò bịp bợm.

Xét cho cùng là hắn coi ảo giác thành thật —— lời của nam nhân ở trên giường làm sao có thể tin? Những lời đường mật vừa há mồm liền tuôn ra kia, y đã từng nói với vô số người, ngay cả tiếng “Hứa ca” kia, cũng có vô số người gọi…

Ngay cả người phụ tá Tiểu Giang bên cạnh y cũng không ngoại lệ.

Cơn tức giận đến rồi đi, Nghiêm Mạc đã bình tĩnh tĩnh lại rất nhiều, hắn kỹ càng nhớ lại khoảng thời gian sống chung trong mấy ngày này của hai người, tính chặt đứt phần liên hệ này.

Hắn và Hứa Khiêm, vốn cũng không phải là người đi trên cùng một con đường, là Văn Bân đưa bọn họ đến với nhau, sau khi Văn Bân rời đi, bên trong liền có một lỗ hổng, hai người bọn họ tìm mọi cách muốn bù vào, nhưng trời xui đất khiến lăn đến với nhau… Hắn không muốn trách ai, Hứa Khiêm không sai, lỗi chính là ở hắn, là hắn chủ động mời, hôm nay cũng chỉ trách hắn mắt mù đã nhìn lầm người, tự chuốc vạ vào mình mà thôi.