Lúc Lâm Ngữ Khê cùng Kỷ Văn Chương đến thăm bệnh, Hứa Khiêm đang bưng cháo do Giang Thành Vọng đem tới thổi phù phù, y đã đói bụng mười mấy tiếng đồng hồ, căn bản là ngực dính vào lưng luôn rồi, cũng không phát hiện ra hai người mới vào cửa kia. Mãi cho cho đến khi Lâm Ngữ Khê nhào tới, không nói hai lời bắt đầu đập y, Hứa Khiêm bị doạ thiếu chút nữa làm rớt chén, vội vàng trấn an nói: "Không sao rồi, thật không có chuyện gì..."

Mắt Lâm Ngữ Khê đỏ lên vì tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vo thành một nắm, Hứa Khiêm rút tờ khăn giấy ra, đưa cho Kỷ Văn Chương đứng ngốc bên cạnh nháy mắt, người kia như từ trong mộng tỉnh ra liền đi lên trước, vỗ nhẹ vào lưng đang khẽ run của Lâm Ngữ Khê, an ủi: "Hứa ca phúc lớn mạng lớn, không dễ xảy ra chuyện như vậy đâu... Con gái, con gái không nên khóc, khóc lên thật khó coi..."

Lâm Ngữ Khê nhìn cậu chằm chằm: "Anh dám chê em khó coi?!"

Kỷ Văn Chương nghẹn họng, vội vàng xua tay, "Anh không phải ý này..."

Hứa Khiêm liếc mắt, lòng nói tên nhóc này bình thường thật lanh lẹ, vì sao đến thời khắc mấu chốt lại rối bời thế chứ? Thấy không khí sẽ lâm vào cục diện bế tắc, y thuận tay lấy áo khoác treo ở đầu giường phủ thêm, "Hai cô cậu ngồi ở đây đi, tôi qua xem Nghiêm Mạc bên kia thế nào đã."

Nghe thấy cái tên này, Lâm Ngữ Khê theo phản xạ nhíu mày lại, mới vừa muốn nói gì liền bị Hứa Khiêm cắt ngang, "Tôi biết cô muốn nói gì, yên tâm đi, trong lòng tôi hiểu rõ."

Lâm Ngữ Khê nhìn ánh mắt lạnh nhạt của y, dậm chân, không tranh luận: "Trước kia em không thể ngờ anh lại mềm lòng như thế?"

Hứa Khiêm nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ. "Tôi cũng không ngờ, có lẽ là tôi thật sự thích hắn... hơn nữa hắn là một người hội hoạ lại vì tôi mà tay bị thương thành như vậy... Bỏ đi, tôi cũng không biết nên nói như thế nào." Y phiền não nắm tóc, thở dài nói: "Mặc dù sau lần đó tôi cũng không để ý gì đến hắn, nhưng tôi không muốn để hắn chết, mấy người không nhìn thấy tình huống ngày hôm qua, hắn lên cơn sốt cao, ôm vào trong lòng mà như ôm một cục lửa, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn sợ." Bởi vì gặp phải quá nhiều sinh ly tử biệt nên y quý trọng mỗi một người bên cạnh, huống gì chuyện tình cảm này không phải nói dăm ba câu liền có thể giải thích rõ hết? Y với Nghiêm Mạc đúng là có một khoản nợ, nếu đã không còn để ý nữa thì cứ hãy xoá bỏ toàn bộ hết đi, dù sao mình vẫn còn yêu thích đối phương, cho dù ngoài miệng không nói, cũng không ai rõ ràng điều này hơn Hứa Khiêm.

"Hứa ca..." Kỷ Văn Chương nhìn trái một chút nhìn phải một tẹo, muốn nói lại thôi.

"Tóm lại, tôi rất cảm ơn cô cậu đã cùng tôi vượt qua đoạn thời gian khó khăn kia." Hứa Khiêm xoay cổ một vòng, hai tay y đan vào nhau, quai hàm khẽ nhếch, lộ ra nụ cười tự tin. "Tôi sẽ không để mình bị tình cảm điều khiển nữa đâu, cũng sẽ không toàn tâm toàn ý trả giá như trước kia... Hắn muốn có cơ hội này, tôi sẽ cho hắn, còn cuối cùng có đồng ý hay không, còn phải xem biểu hiện của hắn."

Lâm Ngữ Khê khẽ hừ một tiếng, "Tuỳ anh."

Hứa Khiêm vỗ vỗ mái toác dài của nàng, "Cô cũng đừng mãi quan tâm đến tôi, hay chú ý nhiều thêm một chút đến hạnh phúc của chính mình đi, không nên bỏ qua." Nói xong, đầy ẩn ý liếc nhìn Kỷ Văn Chương, xoay người phất tay rời khỏi phòng, để hai người có cơ hội.

Phòng bệnh của Nghiêm Mạc ở lầu trên, còn chưa tỉnh dậy, cũng may đã hạ sốt, không còn sốt cao như trước kia nữa. Hứa Khiêm khẽ gõ cửa phòng một cái, là y tá trông giường đến mở cửa, y trước tiên vào phòng nhìn thoáng qua một vòng, hạ thấp giọng hỏi: "Tay hắn thế nào rồi?" Mặc dù trước kia Giang Thành Vọng đã hỏi qua nhưng vẫn phải tự mình xác nhận một chút mới yên tâm.

"Không gì đáng ngại, bị thương ngoài da thôi, dưỡng mấy ngày sẽ lành lại."

"Có để lại sẹo không?"

"Ờ... cái này, lòng bàn tay có thể không dễ lành lại hoàn toàn, nhưng sẽ có không vấn đề gì về sinh hoạt, ngài có thể yên tâm."

"Vâng, mọi người khổ cực rồi." Hứa Khiêm thở phào nhẹ nhõm, "Tôi vào nhìn hắn một chút, cô có thể đi nghỉ trước, có việc gì tôi sẽ bấm chuông."

Y bước về phía trước đến ngồi xuống trước giường Nghiêm Mạc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang bày ra dưới ánh sáng mờ mờ. Bởi vì phát sốt nên hắn ra rất nhiều mồ hôi, tóc đen trên trán bị thấm ướt, từng sợi dính trên gương mặt, Hứa Khiêm nhịn không được, vươn tay ra cẩn thận vén lên, lộ ra khuôn mặt quen thuộc xinh đẹp kia, ấn đường thanh tú hơi nhíu lại, mang theo chút gì đó bất an, hình như đang mơ thấy gì đó không tốt.

Hứa Khiêm vươn tay sờ mặt Nghiêm Mạc, đầu ngón tay vừa nhẹ nhàng ấn ấn nơi ấn đường, vừa khẽ lướt qua đường viên tinh xảo kia, cuối cùng dừng trên đôi môi mềm dẻo.

Trái tim từ từ tăng tốc, y nhớ lại một màn rung động lòng người kia, nhớ lại bàn tay đầy máu của người nọ dưới cơn mưa như trút nước, nhớ lại vẻ mặt hoảng hốt của đối hường cùng giọt nước mặt mừng rỡ... cái ôm nồng nhiệt lại ấm áp không thể tả kia, Nghiêm Mạc dùng giọng nói run rẩy gọi tên y, y ôm lấy hắn, lồng ngực dán vào đập liên hồi, giống như ôm toàn bộ thế giới.

Cũng chính vào khoảnh khắc đó, Hứa Khiêm rõ ràng cảm nhận được đối phương thật sự yêu y, có thể từ trước đây rất lâu rồi, hoặc có thể từ sau khi hai người tách ra... Đã trải qua bao nhiêu điều rắc rối, quấn quýt thân thể nhiều như vậy, bọn họ đi một đường vòng lại trở về ngay điểm bắt đầu, nhưng lần này người bị động không còn là y nữa.

Vui vẻ không thốt nên lời, nhưng dù sao vẫn có chút xúc động.

Lúc Hứa Khiêm đang suy nghĩ lung tung, lông mi Nghiêm Mạc run rẩy, mí mặt nhẹ nhàng mở ra...

Đầu tiên hắn thấy hơi mờ mịt, rất nhanh liền nhìn thấy Hứa Khiêm ngồi trước giường bệnh, lộ ra một nụ cười yếu ớt, "Hứa ca..."

Hứa Khiêm bị tiếng khàn khàn này gọi làm sợ hết hồn, "Cậu tỉnh rồi à?" Y khom lưng dịch lại gần, rồi sờ trán đối phương, "Thế nào? Có đói bụng không? Tôi đi lấy chút cháo cho cậu nhé."

Nghiêm Mạc rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, mơ màng nhấp nháy con mắt đỏ bừng, đáng thương nói: "Nước..."

Hứa Khiêm vỗ đầu một cái, "Coi trí nhớ của tôi nè... Tôi lấy cho cậu, cậu đừng lộn xộn nha."

Người kia gật đầu, nhanh nhẹn vùi ở trong chăn, Hứa Khiêm rót cốc nước về, vươn tay đỡ lưng hắn dậy, từng chút từng chút một đút cho hắn.

Chờ uống nước xong, lại dùng khăn lông ướt lau mặt, Nghiêm Mạc tựa ở đầu giường, trên mu bàn tay vẫn còn cắm ống tiêm truyền dịch, môi trắng bệch, con mắt đen láy nhìn chằm chằm Hứa Khiêm không nháy mắt, rất sợ bỏ sót bất cứ hình ảnh nào.

Hứa Khiêm nhìn ánh mắt như sắp khóc của tên nhóc này liền bật cười nói: "Tại sao không nói gì vậy? Sốt đến ngốc rồi?"

Đôi môi Nghiêm Mạc run rẩy, giọng run run, "Hứa ca... Anh, anh tha lỗi cho tôi rồi?"

Hứa Khiêm hừ một tiếng, "Tôi cho cậu quyền theo đuổi tôi, cụ thể thế nào còn phải xem biểu hiện của cậu." Y nói xong liền lấy di động ra, gọi điện thoại cho Giang Thành Vọng, nhờ hắn mua ít cháo trắng ở gần đây đến, nói xong rồi đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.

Nghiêm Mạc lặng lẽ níu lấy góc áo của Hứa Khiêm, khe khẽ nói: "Anh... anh ở bên cạnh tôi... được không?"

Thì ra cảnh trước khi tới đây không phải là mơ... Hứa Khiêm thật sự đã tha thứ cho hắn, y đồng ý cho hắn một cơ hội, bắt đầu lại lần nữa với hắn.

Hắn thật may mắn biết bao.