Lúc Hứa Khiêm mở mắt ra, đã là ở bệnh viện.

Đùi phải bị treo cao lâm râm truyền đến từng cơn đau nhức, Hứa Khiêm hít sâu một hơi, đang định chợp mắt một hồi, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, tiểu trợ lý của y cầm cà mèn đứng ở cửa, thấy y tỉnh dậy, thoáng chốc mắt đỏ lên.

“Hứa ca…”

“… Gọi hồn cái gì, câm miệng.” Hứa Khiêm chậc một tiếng, nhức đầu nhắm mắt lại, lại nói: “Có gì ăn còn không mau đem tới, anh chết đói rồi.”

Trợ lý đi nhanh xách đồ qua, mở cà mèn ra, một mùi gạo toả ra trong phòng, Hứa Khiếm liếc mắt, hỏi: “Có dưa muối không?”

“Còn có cháo mẹ em làm.” Trợ lý nói, thay y chuẩn bị xong bộ đồ ăn: “Hứa ca anh đã hôn mê cả ngày, tất cả mọi người đều sốt ruột muốn chết.”

“Vất vả cho mọi người rồi… nhưng mà chuyện anh nằm viện trước hết không nên lộ ra ngoài.” Hứa Khiêm cúi đầu nhấp một hớp cháo, lại gắp một miếng dưa muối, cười nói: “Tay nghề của dì vẫn luôn tuyệt vời trước sau như một.”

Trợ lý có hơi ngượng ngùng sờ sờ đầu: “Cũng biết anh sẽ nói như vậy, cho nên em chỉ nói cho mấy người cao tầng… Hứa ca, không phải anh nói đi dự tiệc rượu sinh nhật của bạn sao? Làm sao uống nhiều rượu như vậy, còn xảy ra tai nạn xe, lúc nhận được điện thoại từ bệnh viện em cũng bị hù chết, may là không có chuyện gì lớn, nhưng mà chân này của anh, e rằng trong mấy tháng sẽ không bước xuống được.”

Hắn ở một bên càu nhàu, Hứa Khiêm giống như không nghe thấy, thổi phù phù húp xong cháo, lau miệng: “Được rồi, thân thể của mình trong lòng anh biết rõ, không chết được. Làm phiền cậu quay về công ty một chuyến, nói với bọn họ một tiếng, mấy tháng này anh có thể phải làm việc ở bệnh viện. À đúng rồi, lúc đi thuận tiện giúp anh mang tài liệu qua, cùng đống báo cáo ngổn ngang gì đó nữa, sổ sách tháng trước anh còn chưa xem qua đâu.”

Trợ lý sững sờ nhìn y, lắp bắp nói: “Cái này, cái này không được đâu, Hứa ca, anh mới tỉnh không bao lâu, bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng nhiều vào…”

Hứa Khiêm cười cười: “Lão tử ở phòng bệnh đắt tiền nhất, trả phí tổn không thiếu một đồng tiền, hắn còn quản được ta làm gì hay sao? Yên tâm, Hứa ca của cậu là người như thế nào —— hơn nữa ngựa còn có lúc ngã người có lúc sẩy chân, lần này sẩy chân, cũng coi như nhận được một bài học…”

Y càng nói tay chân càng lạnh cóng, cháo nóng vừa rồi giống như mất đi hiệu lực, mồ hôi lạnh chảy ra làm ướt cả quần áo, ngực càng co rút từng trận đau nhức, đau đến nỗi y hận không thể tát mình vài cái, mắng thêm vài câu không có tiền đồ.

Hứa Khiêm run rẩy thở ra một hơi, hắn nhắm mắt lại, giữa hai lông mày lộ vẻ mệt mỏi.

“Cậu đi trước đi, để một mình anh ngẩn ngơ một lúc.”

Trợ lý thận trọng liếc nhìn y, thấp giọng nói: “Cái kia, Hứa ca… Kỷ Văn Chương đã tốt nghiệp, mấy ngày nữa sẽ về nước…”

Hứa Khiêm thờ ơ ừ một tiếng: “Điện thoại di động của anh ở đâu rồi? Lấy giúp anh.”

“… Hả.”

Khi Hứa Khiêm xảy ra tai nạn xe cộ, điện thoại di động để ở trong túi, màn hình có hơi bể nát, nhưng sử dụng thì không có vấn đề gì.

Trợ lý đưa y điện thoại đã được cẩn thận sạc đầy, nhưng máy vẫn còn chưa mở. Hứa Khiêm dùng ngón tay lần theo vết rạn nứt ở phía trên, như là do dự thật lâu, cuối cùng cũng quyết định được.

Lúc hình quả táo hiện trên màn hình, y có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt trong nháy mắt của mình.

Bởi vì y còn nhớ rõ… lời nói qua điện thoại trước khi gặp tai nạn.

Trong bữa tiệc sinh nhật của Văn Bân, Hứa Khiêm uống rất nhiều rượu, nhưng càng uống càng tỉnh táo.

Y tỉnh táo nhìn Nghiêm Mạc tặng bức tranh đã được tỉ mỉ trang hoàng cho Văn Bân, khung tranh vẫn là dùng gỗ tử đàn do mình ra giá rất cao để mua. Lúc chụp hình gỗ thô Nghiêm Mạc ở bên cạnh y, còn cười nói hắn rất thô bỉ.

Hứa Khiêm không nói cho hắn biết, bởi vì y cảm thấy chỉ có khung như vậy, mới xứng với bức hoạ kia.

Về sau Nghiêm Mạc muốn tặng bức tranh cho người khác, Hứa Khiêm nhìn khung tranh trơ trọi cảm thấy thật phiền lòng, liền nói xem như là phần quà mình cùng tặng cho Văn Bân.

Cho tới bây giờ y cũng không hối hận.

Y chỉ có chút khó chịu, y thích Văn Bân không phải là giả, nhưng Văn Bân đã kết hôn rồi, con cũng đã chào đời, y không cần thiết bỏ ra vốn liếng lớn như vậy để lấy lòng đối phương.

Y đã từ từ buông xuống hết, nhưng Nghiêm Mạc vẫn u mê không tỉnh ngộ.

Hứa Khiêm không lay tỉnh Nghiêm Mạc lại được, cũng không có tư cách đánh thức.

Dù sao từ lúc ban đầu lập trường của bọn họ đã là đối lập, cho dù sau này trời đất xui khiến lên giường, thành bạn giường, cũng không có khả năng đồng cảm yêu thương nhau.

Đêm hôm đó, y mượn cớ say điện thoại qua bày tỏ lòng.

Sau đó thì sao?

Sau đó Nghiêm Mạc cúp điện thoại, y nghe được tiếng bíp bíp lạnh như băng.

Kế tiếp liền bị tai nạn, hôm nay Hứa Khiêm nằm ở chỗ này, nắm điện thoại di động đã bể màn hình, ngay cả khởi động máy cũng do dự.

Bởi vì y đã đoán được kết quả.

Màn hình chuyển một cái, chuyển đến màn hình điền mật mã vào.

Hứa Khiêm cắn răng, tự cổ vũ lấy lại tinh thần giải khoá.

Nghiêm Mạc cũng không điện lại, nhưng hắn nhắn qua một tin ngắn, chỉ có vài chữ ngắn ngủn.

“Chúng ta vẫn nên tách nhau ra thì tốt hơn.”

Trong chốc lát Hứa Khiêm có chút rùng mình, y nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt giống như khóc vừa giống như cười.

Y không cam tâm mà, nhưng lại không muốn mất hết mặt mũi, vì vậy tay y đỡ run run lại.

“Tôi thao thằng cha cậu.”

Sau khi đè xuống nút gởi đi, tảng đá trong ngực rốt cuộc cũng rớt xuống, rõ ràng toàn thân phát run vì đau, nhưng Hứa Khiêm cảm thấy thoải mái.

Y là người sĩ diện hảo, sau khi nói rõ mà đối phương từ chối sẽ không bao giờ quấn lấy không thôi, tất cả mọi thứ làm ra trước kia đã là cực hạn, y sợ tiếp tục nữa, y sẽ không còn quan tâm đến một chút tôn nghiêm cuối cùng ở bên trong.

Tiểu tử kia rõ ràng không thích mình, là y không tự trọng dâng lên, lừa mình dối người lâu như vậy, cuối cùng đã thanh tỉnh.

Cũng may, y còn chưa hãm vào quá sâu.

Hứa Khiếm càng nghĩ càng vui mừng, y cười lớn ném di động vỡ tan tành, như buông bỏ được gánh nặng ngã xuống giường.

Tình yêu đi mẹ nó đi, Nghiêm Mạc đi mẹ nó đi.

Nếu như có thể lựa chọn, y thà chưa bao giờ gặp Văn Bân.

Chí ít như vậy, y cũng không đến mức yêu… tình địch của mình.