Năm Thái Nguyên thứ tư, mùng hai tháng hai, thành Tương Dương bị bao phủ bởi chiến hỏa, một con ngựa lao ra ngoài thành, thoát khỏi khói đen, hướng về phía Nam bỏ đi thật xa.

Mặt trời ban trưa với ánh nắng chói chang, Trần Tinh không ngừng giục ngựa chạy khỏi thành Tương Dương, chở theo Hạng Thuật chạy gần hai mươi dặm. Người người chen chúc xô đẩy, trên đường hướng về Tương Dương ở phía Nam, tất cả đều là bá tánh chạy nạn dìu già dắt trẻ, tiếng kêu khóc vang vọng khắp nơi, đùn đẩy không chỗ đặt chân, tiếng khóc tìm người huyên náo không dứt.

Một trăm năm mươi năm trước, Quan Vũ vây kín chỗ đóng quân của Tào Ngụy ở ngoài thành, nước nhấn chìm bảy đạo quân, lập nhiều chiến tích huy hoàng. Sau này ông bại trận chạy tới Mạch Thành, đã đi qua chính con đường này. Nhất thời, tiếng khóc bi thương ai oán chấn động trời đất, như chiến thần bất diệt của Thần Châu ở tế điện vào nhiều năm về trước.

Trần Tinh tâm phiền ý loạn, thấy bọn họ qua không được, đành phải đổi sang đường nhỏ, tới chân núi thì thả Hạng Thuật xuống, cởi bỏ mấy lớp dây thừng đã trói người ta.

Những năm chiến loạn nổ ra, Kinh Châu tử thương vô số, hoang vắng điêu tàn, dân chúng hoặc dời sang Nam hướng về Giao Chỉ, hoặc xuôi Đông trốn sang Kiến Khang, Cô Tô và những nơi khác. Trần Tinh xuyên qua rừng cây, tìm được một thôn nhỏ dưới chân núi, trời chiều đông xuân luân phiên, hết nóng rồi lạnh, sương mù từ từ xuất hiện, bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Hiển nhiên dân trong thôn đã chạy nạn hết rồi, mọi thứ nằm hỗn loạn ngổn ngang, gia cầm chó dữ đều bị mang đi, Trần Tinh xông vào mấy hộ không cửa mà chẳng thấy ai. Đành phải ra giếng tìm chút nước cho tên này uống, lại kiểm tra khí sắc, sau một đêm vất vả, may mà hắn không xảy ra chuyện gì. Đã sắp qua sáu canh giờ, sau khi ngấm hết dược lực, dự là kinh mạch của Hạng Thuật có thể khôi phục, phải mau chóng tìm chút gì cho hắn ăn, giúp hắn bổ sung thể lực mới được... Tên này gầy quá thể, nếu nuôi thêm tí nữa chắc bề ngoài không tệ lắm đâu.

Dựa theo sổ ghi chép trên tay Chu Tự, năm nay Hạng Thuật đã hai mươi, chỉ lớn hơn Trần Tinh có bốn tuổi. Nhưng người Hồ qua mười ba cưới vợ sinh con không ít, chừng tuổi này đã đủ thành gia lập nghiệp rồi.

"Hộ pháp, ngươi thấy đỡ hơn chút nào chưa?" Trần Tinh nương theo ánh mặt trời để nhìn rõ dáng dấp Hạng Thuật, Hạng Thuật bị khói hun cho mặt đen thùi, dáng người vốn đã cao, nhìn y chang dã nhân. Trần Tinh lại dòm bản thân, cũng chẳng tốt hơn là bao, trải qua trận binh hoang mã loạn vừa rồi, hai người trông hệt như hai tên khất cái.

Trần Tinh lập tức lấy nước lau mặt cho Hạng Thuật, vừa lau một cái là sạch ngay, bên trong đống râu mép lộn xộn vẫn là đôi mắt sáng ngời nọ, gương mặt thon gầy, hàng mi đen sẫm, mày như lưỡi bảo kiếm, mắt sâu thẳm như trời đêm, nhờ tác dụng của thuốc mà đôi môi dưới râu đã trở nên hồng hào, chỉ cần cạo sạch, nhất định sẽ là mỹ nam tử tuấn tú tuyệt thế!

Hộ pháp nhà mình anh tuấn thiệt đó!

Trần Tinh không khỏi tán thưởng: "Quả là viên ngọc đẹp!"

Chưa kể nhìn quét cả người, ngoài phần dưới khố đạt kích cỡ tiêu chuẩn của người Hồ... thì ngũ quan, da dẻ, chẳng có điểm nào giống đặc trưng của người Hồ. Sao tên này có thể là người Hồ? Nếu để hắn mặc áo bào văn sĩ, hông đeo một thanh kiếm cổ, đảm bảo sẽ là một danh sĩ tuấn mỹ, guốc gỗ đạp gió, réo rắt dưới ánh trăng, đám văn nhân Kiến Khang chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt chỉ còn nước đứng sang một bên.

Trần Tinh không có yêu cầu gì đối với ngoại hình của hộ pháp, chỉ cần đánh giỏi là được. Con đường trắc trở muôn trùng phía trước hãy còn dài, đối với bản thân chẳng còn gì ngoài vận may, ra trận chỉ biết dựa vào ông trời giúp lui địch, một hộ pháp đánh đấm giỏi hết sức quan trọng.

Cơ mà nếu có nam nhân anh tuấn ở bên cạnh để ngắm thì sẽ vui tai vui mắt phải biết, tâm trạng dù sao vẫn tốt hơn. Chỉ mong ông trời phù hộ, hộ pháp đừng là gối thêu hoa giống y chang mình.

"Nghe nói Thiên Vương Phù Kiên của Đại Tần thích nam nhân có mã ngoài." Trần Tinh ngồi dưới tàng cây, để Hạng Thuật nằm trên đùi mình, tiện tay lau cổ cho hắn, bảo: "Hồi trước hắn còn nuôi Mộ Dung Xung trong cung. Mấy tháng sau, chúng ta phải tìm cơ hội Bắc thượng tới Trường An một chuyến, lúc đó tô điểm cho ngươi chút đỉnh, dùng sắc đẹp của ngươi mê hoặc hắn!"

Hạng Thuật giật ngón tay, Trần Tinh đứng dậy, ra bờ sông giặt khăn, trong nước suối có đầy vụn băng, dòng nước lạnh thấu xương.

"... Bất kể ngươi là người Hồ hay Hán, chỉ cần không gϊếŧ người lung tung, thì ..."

Còn chưa dứt lời, ót Trần Tinh bất ngờ ăn một chưởng, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Một khắc sau, Trần Tinh bị giội nước đầy mặt, tỉnh dậy phát hiện mình đã bị lột ngoại bào, chỉ còn lại áo đơn, bọc chăn bông, ngồi trên ghế dựa, bị Hạng Thuật trói chặt, nhấc ra bên ngoài đặt ở hậu viện.

Trần Tinh lập tức phẫn nộ quát: "Ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy đó hả?"

Hạng Thuật chẳng thèm đếm xỉa, lần lượt kiểm tra đồ của Trần Tinh, bên cạnh có một bếp than đang bắt lửa, trên bếp nấu một nồi cháo trắng. Hiển nhiên là chút gạo cuối cùng còn sót lại tìm được từ nông hộ.

Trần Tinh: "Khốn nạn, mau trả lời!"

Hạng Thuật nhìn chủy thủ của Trần Tinh hết lần này tới lần khác, chơi mấy lần rồi đặt sang một bên, lại kiểm tra túi thuốc y hay mang theo bên người, đống thuốc bên trong hắn chẳng biết cái nào.

Trần Tinh bị trói chặt như con sâu, không thể cựa quậy.

Hạng Thuật múc một thùng nước từ giếng, cởi trần như nhộng, không thèm tránh Trần Tinh, vì những gì cần coi cậu cũng coi hết rồi, vì vậy bắt đầu tắm gội cho mình. Sau khi tắm xong, Hạng Thuật soi mặt nước, dùng chủy thủ của Trần Tinh cạo râu.

Trần Tinh: "Ê! Ê!"

Từng mảng râu rơi xuống, chưa tới nửa canh giờ, Hạng Thuật đã sửa soạn xong cho mình, lúc xoay người, tuy vẫn còn gầy tới mức không ra hình ra dạng, nhưng gương mặt vẫn tuấn tú, mắt sâu thẳm có thần, đường nét ngũ quan rõ ràng, trông vô cùng anh khí. Hạng Thuật ngồi trước bếp, bắt đầu ăn uống.

Bụng Trần Tinh kêu "ọt ——" một tiếng.

Ăn cháo xong, Hạng Thuật vào phòng, lật mấy bộ đơn y của nam chủ nhân nơi này để thay, nam chủ nhân khi còn sống là thợ săn, Hạng Thuật cầm áo ngoài thợ săn, buộc tay áo, lúc bước ra, tuy rằng y phục hơi nhỏ, song lại có tư thái uy phong lẫm liệt.

Trần Tinh: "......"

Tên này rõ ràng là người Hán mà, chỗ nào giống người Hồ? Trần Tinh nhất thời quên bẵng mấy chuyện khác, chỉ lo nghĩ tới điều này.

Hạng Thuật cầm cung tiễn thợ săn, gom hết chủy thủ, ngoại bào và túi thuốc của Trần Tinh, kế đó dắt ngựa, xoay người leo lên, lạnh lùng liếc cậu.

Trần Tinh giãy giụa: "Mau thả ta ra! Ngươi cột ta ở đây, ta sẽ chết đó!"

Hạng Thuật quay đầu ngựa, Trần Tinh vẫn còn la oai oái ở đằng sau: "Có phải ngươi không muốn làm hộ pháp không? Không làm thì không làm! Đến cùng ta đã trêu chọc ngươi chỗ nào! Ta cứu mạng ngươi, vốn có cơ hội gϊếŧ ngươi, nhưng ngươi coi, ta có động thủ đâu ..."

Hạng Thuật đưa lưng về phía Trần Tinh, giục ngựa đi lững thững, nghe cậu nói lời này thì chậm rãi ngừng lại, giương cung cài tên, ngắm về phía Trần Tinh.

Trần Tinh: "......"

Ngay sau đó, Hạng Thuật bắn tên, mũi tên bay xẹt tới!

Trần Tinh nhắm tịt mắt, nhận ra dây thừng trên người lỏng đi, hóa ra đã bị tên cắt đứt.

"Jia!" Hạng Thuật quát.

Hạng Thuật cưỡi ngựa, chuyển sang đại lộ, rời khỏi thôn.

"Này!" Trần Tinh mặc một thân áo đơn chạy ra, cắn răng nghiến lợi: "Quay lại cho ta! Hộ pháp! Vương bát đản!"

Đây là lần đầu tiên Trần Tinh được nghe giọng Hạng Thuật, tiếng "Jia" kia trong trẻo mạnh mẽ, cất giọng khí phách, Trần Tinh nhịn không được mà nghĩ, giọng hộ pháp nhà mình nghe hay thật ... Không đúng! Khốn kiếp chính là khốn kiếp! Quái nào hộ pháp lại chạy mất cơ chứ!

Trời chiều ngả về Tây, một cơn gió lạnh thổi qua, Trần Tinh mờ mịt, đứng trong thôn, hết nhìn trái lại nhìn phải.

Giờ phải làm gì đây? Trần Tinh hoàn toàn choáng váng. Bụng lại kêu "ọt ——" thêm tiếng nữa.

Đói quá đi ... Cháo của Hạng Thuật còn thừa một ít, giờ lấp bụng trước cái đã. Lúc này Trần Tinh đã đói mờ mắt, cứ ăn trước rồi tính tiếp. Chẳng biết tên khốn khiếp kia đã chạy đi đâu, rốt cục mình đã trêu hắn chỗ nào! Trần Tinh nghĩ tới nghĩ lui, thiếu chút nữa lật úp cả nồi cháo.

Ban đêm, đại địa Kinh Châu thoáng chốc trở lạnh, Trần Tinh trốn vào nhà dân bỏ hoang kia tìm y phục, một con chó chẳng biết từ đâu ra, cứ sủa không ngừng về phía cậu. Trần Tinh trấn an nó mấy câu, lại tìm chút gì cho nó ăn, con chó ấy được một bữa cơm, dường như đã chấp nhận sự thật mình bị chủ bỏ rơi, cùng cậu vượt qua đêm dài rét mướt này.

Trần Tinh gói hết những thứ có thể mang đi ở ngôi nhà hoang này, ôm con chó kia, run cầm cập: "Lạnh quá đi, tại sao có thể như vậy? Hộ pháp do Tâm Đăng chọn thế mà lại là vương bát đản?"

Trần Tinh than thở trong lòng, trong đêm dài lạnh giá này, cậu không khỏi nhớ lại kỳ vọng đã bị hiện thực vùi dập hoàn toàn. Ngày rời núi, cậu vạn vạn không thể ngờ rằng, mọi chuyện lại biến thành như vậy.

Chỉ vì từ trước tới nay, bên cạnh thầy trừ tà đều có một "Hộ pháp", nhằm bảo vệ thầy trừ tà bắt yêu trừ yêu, không bị quấy nhiễu. Mà những thầy trừ tà cấp cao tọa trấn tổng thự, hộ pháp của họ còn có một cái tên vang dội đó là "Võ thần".

Hiện giờ, khắp thế gian này chỉ còn mỗi Trần Tinh là thầy trừ tà, đồng nghĩa cậu cũng là "thầy trừ tà cấp cao" kia, còn về Võ thần, Tâm Đăng đã chỉ rõ Hạng Thuật làm hộ pháp cho cậu.

Trần Tinh từng đọc không ít cổ thư, bên trong để lại sách lụa thời xưa, đó là nửa phần tế văn mà hộ pháp Ôn Triệt viết cho thầy trừ tà Tân Viên Bình, Tân Viên Bình chết khi đấu với yêu long Tứ Thủy, sau khi Ôn Triệt gϊếŧ yêu long báo thù cho ông cũng đã nhảy vào Tứ Thủy tự sát.

Tương truyền thời Hán cũng có, người kế nhiệm Thứ sử Kinh Châu — Tạ Di Ngô, đồng thời cũng là thầy trừ tà cấp cao, cả đời không thú thê sinh con, lại làm bạn với dũng tướng danh chấn thiên hạ, đệ nhất kiếm khách giang hồ — Vương Việt, trở thành truyền kỳ một thế hệ.

Lại ngược dòng về trước, Lưu hầu Trương Lương bái Hoàng Thạch Công làm sư, tinh thông thuật số. Còn về hộ pháp của ông thì vẫn còn nhiều ý kiến tranh cãi, có người bảo là Tiêu Hà, lại có người nói là Hàn Tín. Nhưng sau khi Trương Lương giả chết lẩn trốn nhiều năm, Hàn Tín bị Tiêu Hà và Lã Hậu lừa vào cung rồi gϊếŧ, xưa nay các thuật sử giả luôn phê bình kín đáo với Tiêu Hà, càng phỏng đoán hộ pháp chính là Hàn Tín, cũng có tòa tiền(*) thầy trừ tà cấp cao vào thời Hán có riêng cho mình Tả Hữu hộ pháp Võ thần.

(*) Cách gọi cung kính với người bề trên thời xưa.

Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, cậu rơi vào hồi ức lúc sư phụ đang hấp hối.

"Tuế Tinh nhập mệnh, chính là chỗ dựa cả đời này của con, cũng là vực sâu mà con buộc phải đối mặt. Tuế Tinh trăm năm luân hồi một lần, chỉ nán lại nhân gian hai mươi năm, qua hai mươi năm sẽ tự động quay về trời."

Trần Tinh theo sau sư phụ, nói: "Cho nên vận may của con chỉ có thể dùng tới hai mươi tuổi."

"Không, chuyện không chỉ có thế, đến lúc ấy, Tuế Tinh sẽ phóng thích từ trong mệnh con." Sư phụ ngừng bước, ngoảnh đầu trước rừng phong, giải thích cho Trần Tinh: "Ở tình huống nào thì một người mất đi chủ tinh trong mệnh mình? Nói vậy có lẽ con đã sớm biết, không cần ta nhiều lời."

Khoảnh khắc ấy, Trần Tinh như nghe thấy sấm chớp vang rền.

"Con ... con sống không quá hai mươi tuổi."

Sư phụ hờ hững đáp: "Sinh lão bệnh tử, đều do ý trời. Vạn vật trên thiên địa tự có cách thức sinh sôi không ngừng, vạn vật thiên địa cũng có chốn cuối cùng chúng nên đi. Trời cao ban cho con số mệnh này, sao không nhân những năm hữu hạn mình có thể sống, làm chút chuyện cho Thần Châu?"

"Nếu đã nằm mơ, con hãy tới Tương Dương một chuyến, con là thầy trừ tà cấp cao." Giọng sư phụ hãy còn vang vọng bên tai: "Trong cơ thể con, có pháp bảo Tâm Đăng duy nhất còn tác dụng trên thế gian này, thiên địa ảm đạm, trong đêm tối mọi vì sao biến mất, con chính là hạt giống ánh sáng của nhân gian. Chi bằng trong bốn năm này, con hãy dùng hết sức mình, tìm lại pháp lực đã mất của nhân gian, tìm kiếm nguyên nhân linh khí khô cạn, dùng ngọn Tâm Đăng của con thắp sáng mọi nơi."

"Đương nhiên, con không muốn cũng chẳng sao, sống nay đây mai đó vượt qua quãng đời còn lại trước khi qua hai mươi, trong cuộc đời hai mươi năm ngắn ngủi này, cái gì mới là 'đạo' của con, thì đi tìm, theo đuổi đi."

Hôm sau, Trần Tinh vơ vét cả buổi mới tìm được chút lương khô, cho chó ăn no xong, cậu đành mặc áo hoa của nữ chủ nhân, quần bông của nam nhân, tuy ăn mặc qua quýt, nhưng ít ra cũng có cái để mà chống lạnh. Kế đó cậu rời khỏi thôn — ngựa, tiền bạc, túi thuốc đều bị Hạng Thuật cướp hết, chỉ có nước đi bộ. Trước tiên cần phải tới Mạch Thành, tìm cách kiếm chút lộ phí để lên Trường An rồi lại nói.

Chú chó thấy Trần Tinh bỏ đi thì cũng đi theo, phe phẩy đuôi đuổi theo sau.

Nghĩ tới Hạng Thuật, Trần Tinh tức thì ... hít thiệt là sâu, còn chẳng bằng một con chó! Chó này được cho ăn một bữa đã biết đi theo mình rồi! Thôi bỏ đi, sư phụ từng bảo, đời người phải nhìn thoáng một chút, thời gian vẫn còn nhiều, nếu thật sự là hộ pháp đã định sẵn trong số mệnh, tên này hơn phân nửa trốn không thoát. Còn nếu không phải? Vậy có gì phải tức giận?

Mặc dù nói vậy, nhưng rời núi chưa tới nửa tháng đã gặp tổn thất nặng nề nhường này, chung quy vẫn khiến tinh thần Trần Tinh vô cùng uể oải, thật sự nghĩ không ra mình đã làm sai điều gì.

Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, ven đường bỗng có xe ngựa chạy nạn ngừng lại.

"Này! Lên đây đi!" Có người gọi cậu: "Người ở đâu? Thái thái kêu cậu lên xe!"

Trần Tinh: "?"

Tảng sáng, trên đường xuôi Nam tới Mạch Thành có không ít bách tính dìu già dắt trẻ, trong đó không thiếu những nhà giàu có trốn từ Bắc xuống đây, Trần Tinh mặc áo hoa thật dày trên người, phía sau dắt theo con chó, nhìn như thằng con ngốc nhà địa chủ nào đó. Mà cậu còn có diện mạo đẹp, ít nhiều cũng khiến người khác nảy lòng thương xót, vì vậy có một đoàn xe chạy chậm lại, đưa cậu và chó đi cùng.

Đây là một nhà đọc sách trốn từ Phàn Thành, lão gia khoảng năm mươi tuổi, dẫn thái thái và nữ nhi mười tuổi, trong nhà có một lão thái thái, cùng gia đinh nha hoàn. Khi biết thành Tương Dương bị phá, cả nhà lập tức vội vàng chạy về phía Nam, chuẩn bị qua Mạch Thành, rồi qua quận Trường Sa tìm thân thích nương tựa. Tuổi lão gia đã cao, đêm khuya đã phải hoảng hốt trốn đi, khi biết người Hán bị tàn sát khắp nơi thì bi thương vô cùng, nghẹn ứ ở ngực, nằm trên xe không thể động đậy, nhắm hai mắt sắp chống đỡ hết nổi.

"Xảy ra chuyện gì?" Trần Tinh cảm tạ ơn tương trợ của lão thái thái, sau đó kể sơ lai lịch của mình, chỉ bảo mình là kẻ sĩ từ Nam tới đây, lại nhìn sang lão gia sống dở chết dở kia, sờ lên mạch môn, sau khi biết bệnh tình thì hỏi: "Ông ấy bị bệnh ư? Có châm không cho ta mượn dùng chút, châm cứu sẽ khỏi ngay thôi."

Thái thái vội phân phó hạ nhân cầm tú hoa châm tới, Trần Tinh hơ nóng, châm cho lão gia kia, quả nhiên sau bảy châm, người trung niên ấy phun một ngụm tụ huyết, từ từ tỉnh dậy, khóc lớn thành tiếng.

"Thần y!"

"Thần y ——!"

Mọi người cuống quýt khấu tạ ơn cứu mạng của Trần Tinh, Trần Tinh xua tay khiêm nhường, cứ thế được đưa tới Mạch Thành, suốt chặng đường, Trần Tinh kể sơ quá trình mình bị Hạng Thuật đánh cướp, mọi người nhất thời thổn thức không thôi.

"Ngươi không phải tìm hộ vệ." Thái thái nói: "Mà ngươi tìm trúng tổ tông rồi."

"Thói đời ngày nay, phẩm đức không bằng xưa." Lão thái thái lại nói.

"Chẳng phải thế sao." Trần Tinh kể hết đầu đuôi, trong lòng thoải mái hơn nhiều, bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, đến Mạch Thành thì mỗi người một ngả, hộ nhân gia này tạ lễ cậu bằng bốn mươi lượng bạc, lại tặng thêm một con gà quay.

Trần Tinh áng chừng đống bạc nặng trịch này có hơn ba cân, bèn từ biệt với họ, giờ đã có tiền, trước tiên cậu phải đi thay y phục, rồi đổi bạc thành tiền, bằng không cứ để quần trĩu xuống một khối thì khó chịu lắm, không những không tiện mà còn dễ bị cướp.

"Ngày nương sinh ta ra." Trần Tinh nói với chú chó đi theo mình: "Tuế Tinh trong truyền thuyết giáng thế, từ lúc ta ra đời đã luôn gặp may không ngừng, mi xem, có gà quay để ăn rồi nè?"

Trần Tinh chia nửa con gà cho nó, rồi tìm phòng tắm, thư thả tắm một hơi, kế đó đến phường may chọn tới chọn lui, mua một thân y phục mới, lắc mình biến hóa, lần nữa khôi phục thành dáng vẻ công tử ca cao quý, lại mua cho con chó kia chiếc áo nhỏ bằng da chồn, nghênh ngang tới tiền trang.

Khi ấy Mạch Thành còn rất nhỏ, nhưng cần gì có nấy, là nơi tập kết hàng vận hành lớn nhất Kinh Châu, một năm trước, Tương Dương bị bao vây, thương nhân đều đổi sang nơi này buôn bán. Quân Tấn muốn cứu Tương Dương không thành, muốn bảo vệ Mạch Thành, thì cần có bản lĩnh tự vệ. Khi tin thành Tương Dương bị phá theo bách tính trốn sang Nam tới đây, chỉ trong một đêm, đầy rẫy trên đường đều là dân chạy nạn và bách tính.

Khách điếm, trà lều, nơi ăn uống trong thành chật ních nhà giàu xuôi nam, tiếng người ầm ĩ, có người bằng lòng góp tiền, để quân đội cướp lại thành, hoặc có người cảm thấy nơi này vẫn không an toàn, phải sớm xuôi Nam cho kịp, quả nhiên sợ tới mức không chịu nổi một ngày.

Bây giờ tới tiền trang đổi tiền trước, sau đó vào quan phủ ký một tờ công văn thông quan, mới có thể thuận lợi Bắc thượng tới Trường An, hai nước Tần Tấn đang giao chiến, muốn thông quan phải hết sức cẩn thận.

Trần Tinh đeo bao vải chứa ba cân bốn mươi lượng bạc, vào tiền trang, tiền trang đang thu dọn chuẩn bị chạy nạn. Vừa bước vào chính đường, cậu chợt phát hiện bên trong lặng ngắt như tờ, không khí quỷ dị không nói nên lời.

"Chưởng quầy, ta muốn đổi ..." Giọng nói véo von của Trần Tinh lập tức im bặt.

Tiểu nhị, chưởng quầy, tay chân trong tiền trang đều há to miệng, cổ tay, mắt cá chân bị thiết can tháo từ cửa sổ tiền trang quấn lại, nghe Trần Tinh đi vào thì đồng loạt quay đầu, há mồm ngóng về phía cậu — cằm mỗi người bị kéo trật khớp như ngỗng trợn mắt.

Một nam nhân vân đạm phong khinh dựa vào cửa sổ đổi tiền, nghiêng người, tay trái đặt trên quầy, mặc đồ săn bắn, chính là Hạng Thuật!

Hạng Thuật gõ ngón tay lên quầy, ra hiệu chưởng quầy lấy tiền mau lên, chưởng quầy nơm nớp lo sợ, há cái miệng bị trật khớp, dùng thước xếp một loạt vàng thỏi cho Hạng Thuật, gói trong tay nải, cuống quýt dùng mắt ra hiệu kêu Trần Tinh mau chạy.

Hạng Thuật nghe tiếng bèn nghiêng đầu, đối diện với Trần Tinh.

Bên ngoài có một đội binh Tấn đi ngang qua, Trần Tinh quyết đoán thét lên:

"Người đâu mau tới! Có kẻ cướp tiền trang ——!"