"Bởi vậy, những kẻ địch đê tiện, vô liêm sỉ kia đã dùng hết mọi thủ đoạn để diệt trừ ngươi, thậm chí còn hạ độc ngươi nữa.

Nhưng vi phụ chắc chắn sẽ không để ngươi có việc gì!""Nếu như đúng là bệnh lạ thì có lẽ vi phụ chẳng có cách nào, nhưng nếu chỉ là trúng độc mà thôi, vậy biện pháp kia liệu có thể dùng được hay không! "Cao Chiêm Hổ hít một hơi thật sâu, trong mắt hắn ánh lên một thứ ánh sáng kỳ lạ.

Có lẽ trong lòng hắn đã có một quyết định nào đó rồi.

Đêm đã khuyên, Cao Gia Bảo cũng yên tĩnh trở lại.

Trong phòng của Cao Ngọc Thành, đèn vẫn còn sáng.

Chẳng qua, trong phòng hắn lúc này còn có thêm vài bóng đen đeo mặt nạ nữa.

"Cao Ngọc Thành, chuyện thế nào rồi?"Một bóng đen trong số đó lạnh lùng hỏi.

Mặt Cao Ngọc Thành tái xanh, hắn trầm giọng đáp: "Lão già kia bắt ta tới thành Nam Dương tìm danh y Ngô Cảnh.

""Tên Ngô Cảnh này thật sự có chút ít bản lĩnh, còn biết Cao Ngọc Chí trúng độc hỗn hợp, suýt chút nữa đã làm hỏng đại sự của chúng ta!""Cũng còn may Ngô Cảnh chỉ là lang trung, tuy hắn biết đó là độc hỗn hợp nhưng không có cách nào để giải độc cả.

Ngược lại, việc này còn giúp chúng ta một ân huệ lớn.

""Phỏng chừng là vào lúc này, lão già sắp quyết định dùng biện pháp kia rồi, chắc chắn hắn sẽ không để Cao Ngọc Chí chết đâu.

""Một khi lão già muốn dùng cách đó thì đây sẽ chính là cơ hội của chúng ta! "Trong mắt Cao Ngọc Thành lóe lên sự hung tàn.

"Yên tâm đi, loại độc hỗn hợp mà chúng ta chế ra không phải thứ chỉ một lang trung có thể giải được.

""Ngươi vẫn nên theo dõi Cao Chiêm Hổ cho kỹ vào, một khi hắn có bất cứ động tĩnh gì thì ngươi phải đi theo, nhất định phải tìm được thứ kia.

"Sau đó, mấy bóng đen này lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện vậy.

Cao Ngọc Thành nhìn theo hướng mà mấy bóng đen biến mất, khóe miệng hắn dần nhếch lên, hắn nở một nụ cười lạnh lùng: "Coi ta là kẻ ngu si sao? Chờ xem ai mới thật sự là kẻ ngu!"Sau đó, Cao Ngọc Thành đẩy cửa ra ngoài rồi biến mất trong bóng đêm!.

Ở trong phòng, sau khi đã luyện vài lần Hàn Băng Đoàn Cốt công, Lục Trường Sinh nằm xuống nghỉ ngơi.

"Xoẹt xoẹt.

"Lục Trường Sinh loáng thoáng nghe thấy tiếng động lạ.

Hắn lập tức mở bừng mắt.

Lục Trường Sinh nghiêng tai lắng nghe, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía nóc nhà.

Rõ ràng là tiếng động này truyền tới từ phía nóc nhà.

Lục Trường Sinh nhíu mày.

Đã muộn thế này rồi, vậy mà trong Cao Gia Bảo lại có người đi trên nóc nhà, rõ ràng là kẻ này không muốn bị người của Cao gia phát hiện.

Lần này, khi tới Cao Gia Bảo, Lục Trường Sinh cũng mang theo khăn đen và quần áo dạ hành.

Hắn cân nhắc một lát rồi nhanh chóng thay quần áo dạ hành, dùng khăn đen bịt kín mặt, sau đó yên lặng chạy ra khỏi gian phòng mà không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.

Lục Trường Sinh luyện rất nhiều vũ kỹ, tất nhiên cũng có cả vũ kỹ làm cơ thể nhẹ nhàng.

Trong lúc đi, hắn gần như không tạo ra bất cứ âm thanh nào.

Lục Trường Sinh cũng trèo lên nóc nhà, hắn thấy có vài bóng người lén la lén lút, dường như bọn chúng đang đi về phía phủ Bảo chủ.

Ngay sau đó, Lục Trường Sinh cũng đi theo.

Bên trong phủ Bảo chủ, Cao Chiêm Hổ đang hít một hơi thật sâu rồi ôm lấy Cao Ngọc Chí vẫn đang hôn mê.

"Ngọc Chí, sẽ mau thôi, chẳng mấy chốc nữa mà ngươi sẽ tỉnh lại, khôi phục như lúc ban đầu, tất cả đều sắp qua rồi.

"Cao Chiêm Hổ bế Cao Ngọc Chí rời khỏi gian phòng này, đi tới tổ trạch.

Dưới bài vị trong tổ trạch có một cơ quan, Cao Chiếm Hổ mở nó ra.

"Ầm ầm ầm.

"Bài vị ở tổ trạch tự động tách ra, trên vách tường xuất hiện một lối vào đen kịt.

Cao Chiêm Hổ mau chóng bước vào.

Ngay khi Cao Chiêm Hổ vào trong đó không bao lâu, Cao Ngọc Thành cũng tới.

Hắn nhìn lối vào, trong mắt là tràn đầy điên cuồng và hung ác.

"Lão già, quả nhiên ngươi chưa từng từ bỏ ý định, ngươi muốn dùng biện pháp đó để cứu Cao Ngọc Chí.

""Nhưng ta cũng là con trai của ngươi! "Cao Ngọc Thành lẩm bẩm, trong giọng nói của hắn ngập tràn thù hận.

Ngay sau đó, Cao Ngọc Thành cũng bước vào lối đi kia.

Con đường đen kịt.

Thế nhưng Cao Chiêm Hổ đã rất quen thuộc với con đường này, hắn mò mẫm đi tới một đại sảnh trong lòng đất.

Hắn thắp nến lên, phòng khách cũng dần được soi sáng.

Đây là một đại sảnh khổng lồ.

Bốn phía của đại sảnh là rất nhiều mật thất, mỗi một mật thất đều chất đầy đồ đạc.

Đây là nơi quan trọng nhất cũng như bí mật nhất trong Cao Gia Bảo.

Chỉ có các đời Bảo chủ mới biết về nơi này.

Cao Chiêm Hổ đặt Cao Ngọc Chí trên giường đá, sau đó, hắn mở một trong các gian mật thất ra.

"Ầm ầm ầm.

"Cánh cửa mật thất từ từ mở ra.

Bên trong mật thất này chất đầy các loại đao thương, cung tên, còn có cả mũ giáp và áo giáp nữa.

Triều đình không cấm đao thương thế nhưng lại có sắc lệnh nghiêm cấp giáp trụ.

Nếu ai tư tàng giáp trụ sẽ luận xử theo tội mưu phản.

Vậy mà trong mật thất lúc này lại có rất nhiều giáp trụ, dùng để vũ trang cho vài trăm người cũng không thành vấn đề.

Chẳng qua Cao Chiêm Hổ lại nhắm mắt làm ngơ với những giáp trụ này, dường như hắn hoàn toàn không để ý tới chúng.

Hắn ấn một cái trên vách tường của mật thất.

"Rắc rắc.

"Một hốc tối lập tức xuất hiện trên vách tường.

Cao Chiêm Hổ lấy một cái hộp từ trong hốc tối ra.

Hắn đặt chiếc hộp sang bên cạnh Cao Ngọc Chí rồi nhẹ nhàng mở nó.

"Cạch.

"Chiếc hộp mở ra, bên trong có một hạt châu màu đỏ rực.

Hạt châu đỏ rực này chỉ to bằng ngón cái, mặt trên có từng hàng hoa văn tinh tế, trông có vẻ vô cùng kỳ lạ.

Thấy hạt châu đỏ này, trong mắt Cao Chiêm Hổ cũng xuất hiện sự cuồng nhiệt.

"Ngọc Chí, đây là bảo vật quý giá nhất của Cao gia, là Hoán Huyết Châu!""Chỉ cần dùng Hoán Huyết Châu là có thể từ từ thay da đổi thịt, độc có mãnh liệt đến đâu cũng giải được.

".