Học nghiên cứu sinh ở Anh không tốn bao nhiêu tiền, nhưng Lâm Lập An mệt rồi, không muốn tiếp tục đèn sách nữa.

So ra, cậu may mắn hơn rất nhiều người trên đời này, nhà cậu có sản nghiệp đáng nỗ lực vì nó, không cần vất vả chuẩn bị hồ sơ rồi chạy đôn chạy đáo đi xin việc.

Một năm này không biết Nghê Hiển Hách bề bộn thế nào, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo trước đây đã được kiềm chế lại, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm sâu xa hơn, đủ để chứng minh một năm qua hắn không phí hoài thời gian của mình.

Vài ngày sau, Lâm Lập An thu thập vài bộ quần áo, chuẩn bị về nhà.

Một tay Nghê Hiển Hách vuốt ve cổ tay cậu, tay kia không ngừng gõ bàn phím laptop, con ngươi đen như mực ẩn sâu dưới cặp kính dày, nhìn không ra nét mặt hắn.

Lâm Lập An bị hắn gạt sang một bên, thấy có chút mất mặt.

Chẳng lẽ trên đời này, thứ không có được mới là thứ tốt nhất sao? Sao cậu vừa không kiên trì nữa, đáp ứng thử một lần, thái độ Nghê Hiển Hách đã thay đổi luôn rồi?

Lâm Lập An nghĩ vậy, lại cảm thấy sai sai, sao lại nói là không kiên trì nữa nhỉ?

Dịch SARS năm đấy, lúc làm tổ trong phòng với nhau, chẳng biết bị mê hoặc thất điên bát đảo thế nào mà cậu phun hết cả ra, không phải cái câu ‘tôi thích cậu’ vốn khó nói lắm hay sao?

Còn gì chưa nói nữa không nhỉ?

Hình như không còn.

Đương lúc Lâm Lập An thấy mây đen phủ kín đầu mình, Nghê Hiển Hách chợt ghé tới hôn môi cậu.

Nụ hôn mang theo cảm giác mát lành ngọt dịu, quyến rũ hơn tất thảy mọi thứ trên đời này, Lâm Lập An ưm một tiếng, hé môi chủ động làm sâu sắc nụ hôn này, trằn trọc ôn nhu hôn môi đối phương.

Ban ngày ban mặt, hai người kề sát bên nhau, Nghê Hiển Hách có thể thấy rõ đôi mắt đen to tròn của Lâm Lập An, hàng mi cậu run nhè nhẹ, hắn thở dài một tiếng, càng hôn sâu hơn.

Cũng không phải lần đầu tiên Lâm Lập An và Nghê Hiển Hách hôn nhau.

Nhưng sau khi Lâm Lập An đáp ứng “thử xem”, đây là lần đầu tiên họ hôn nhau dưới ánh ban mai trong trẻo.

Ánh nắng vàng chiếu xuyên qua rèm cửa sổ voan mỏng, ấm áp mà không hề chói mắt. Nghê Hiển Hách híp mắt lại, nét mặt trở nên nhu hòa.

Lâm Lập An thấy ánh dương sao mà nóng quá, nhiệt độ nóng rực trên môi lan ra như muốn làm tan chảy cậu.

Sau cùng, đầu lưỡi Nghê Hiển Hách lưu luyến liếm qua môi Lâm Lập An rồi rời khỏi đôi môi cậu.

Hơi thở nóng rực phả bên tai, “Này, vốn định làm nốt ba trang báo cáo trong sáng nay, nhưng cậu xem, cậu cứ bên tôi như vậy, làm tôi chẳng tài nào tập trung nổi.”

Lâm Lập An nghĩ, nếu trước mặt có một cái gương, nhất định sẽ thấy bản mặt đỏ bừng của mình trong đó.

Nhưng rồi cậu lại nghĩ, đàn ông đàn ang, bị hôn một cái, bị chọc một câu mà cũng có thể đỏ mặt thì mất thể diện quá chừng, vì vậy chỉ có thể lớn tiếng nói, “Chiều nay ông đây về nhà rồi, tha hồ chuyên tâm nhá?”

Nghê Hiển Hách kéo cậu đến bên người, Lâm Lập An nghiêng ngả, đụng phải bàn máy vi tính bên cạnh, Nghê Hiển Hách trượt ghế ra phía sau, vững vàng đỡ lấy cậu.

Không nghĩ lại an vị xuống đùi Nghê Hiển Hách, Lâm Lập An bất giác mắng một câu, “Dựa vào!”

Sắc mặt Nghê Hiển Hách trầm xuống, hai đầu ngón tay giữ lấy cằm Lâm Lập An, nghiêng mặt cậu về phía mình, chăm chú nhìn vào mắt cậu: “Dựa vào cái gì cơ?”

Lâm Lập An vô cùng thức thời, “À thì, dựa vào cậu, dựa vào cậu.”

Nghê Hiển Hách biết tên ngố này thuận miệng nói bậy, nhưng vẫn xì cười một tiếng, “Được rồi, nói cho tôi biết, cậu về nhà làm gì?”

Lâm Lập An đang ngồi trên đùi hắn, phản ứng đầu tiên của cậu là muốn tìm một chỗ ngồi khác, nhưng sau khi lui đi lui lại, lại cảm thấy ngồi trên đùi hắn cũng không tồi, đùi hắn không quá cứng cũng chẳng quá mềm, lại có ôn độ an toàn. Nhận được sự cho phép của đại não, cái mông nhích tới nhích lui tìm một vị trí thoải mái trên đùi Nghê Hiển Hách rồi an phận, ngửa đầu thờ ơ nói, “Về nhà thăm bố mẹ, đồ ngốc.”

Tiểu công tử thản nhiên tiếp nhận danh xưng ‘đồ ngốc’, “Bọn họ không hỏi khi nào thì cậu dẫn người về à?”

Mấy hôm nay vợ chồng Lâm Phương Hào gọi điện tới nhiều lần, nhưng ngoài hỏi han tình hình sức khỏe và ngày về ra, hình như cũng không nhắc tới ai.

Lâm Lập An suy nghĩ một chút, cuối cùng nghĩ ra được điều gì đó, cố ý mở to mắt nhìn Nghê Hiển Hách, “Cậu sẽ không, cậu sẽ không chứ?”

Nghê Hiển Hách nhìn biểu tình khoa trương trên mặt Lâm Lập An, nét mặt không thay đổi, giọng điệu vẫn bình thản như cũ, “Tôi có chút lưu tâm, thì sao chứ?”

Lâm Lập An nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, càng nhìn lại càng thấy đáng yêu, Nghê Hiển Hách như vậy mà cũng chịu thừa nhận mình đang ghen! Này là Nghê Hiển Hách đó, Nghê Hiển Hách biệt nữu ngàn năm không nói thật bao giờ đóóóóóó! Cậu không nhịn được cười, “Cậu muốn ăn dấm thì cũng phải có đối tượng chứ, tôi cô đơn một mình thế này, lấy đâu ra dấm ngon cho cậu ăn! Hơn nữa, bố mẹ tôi sốt ruột, rồi thì sao? Nước ta có bị chủ nghĩa phong kiến thống trị đâu! Tôi không đồng ý thì bọn họ làm được gì nào?” Lâm Lập An hừ hừ hai tiếng, cúi đầu xuống dựa vào người Nghê Hiển Hách, cười hì hì hỏi, “Nè nè, cậu ghen rồi, phải hông phải hông?”

Nghê Hiển Hách hận không để đá văng cậu xuống phía dưới, nhưng cuối cùng chỉ ôm mông cậu ném xuống đất nhẹ nhàng.

Lâm Lập An bị hắn đẩy xuống, vốn có thể đứng lên, cuối cùng lại tình nguyện ngồi luôn dưới thảm.

Thảm nhà Nghê Hiển Hách vô cùng xịn, nói là thảm, thực chất nó là một tấm da lông mềm mượt thì đúng hơn. Lớp lông trắng dài mềm mại ôm lấy mắt cá chân, Lâm Lập An ngồi dưới đất một lúc, thấy không tồi, cuối cùng nằm thẳng xuống.

Nghê Hiển Hách chờ vài giây, không thấy Lâm Lập An ngồi dậy, cúi đầu nhìn, chỉ thấy cậu vươn dài cổ ra, vặn vẹo người.

Nghê Hiển Hách nhịn cười, ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt cậu, “Này, giận rồi à?”

Lâm Lập An không giận, nhưng không muốn nhanh như vậy đã làm huề với hắn, cậu trở mình, quay lưng về phía Nghê Hiển Hách.

Nghê Hiển Hách cũng ngồi xuống dưới đất, như dỗ trẻ ngủ mà vỗ vỗ lưng Lâm Lập An.

Lâm Lập An im lặng không lên tiếng, cơ thể nặng nề dịch về phía trước.

Giọng Nghê Hiển Hách mềm nhũn, “Nè, tôi sai rồi, tôi sai rồi, được chưa? Cậu không ngồi dậy, tôi chỉ có thể ngồi đây cùng cậu thôi.”

Vai Lâm Lập An khe khẽ run lên.

Nghê Hiển Hách không khỏi nóng nảy, “Nè, đừng thế chứ, chuyện bé tí cỏn con như vậy mà cậu cũng khóc?”

Hắn vội vàng đưa tay ra sờ lên mặt Lâm Lập An, Lâm Lập An hất tay hắn ra, đoạn đứng lên.

Cậu đưa lưng về phía Nghê Hiển Hách, cả người khom lại, bờ vai không ngừng run lên.

Nghê Hiển Hách cũng vội vã bật dậy, kéo tay cậu hết lần này đến lần khác, giận thiếu chút nữa đánh cậu một cái.

Đúng là Lâm Lập An có chảy nước mắt, nhưng không phải bởi vì ủy khuất, mà bởi cười dữ quá nên nước mắt chảy ra.

Nghê Hiển Hách nhớn nhác, tiến lên kéo mạnh Lâm Lập An, ấn đầu cậu vào ngực mình.

Lâm Lập An cười đến đau bụng, không còn chút sức lực nào để chống trả, chỉ có thể ghé vào người hắn thở phì phò.

Hai người dựa vào một chỗ ôm chặt nhau, một lát sau, cuối cùng bụng Lâm Lập An cũng bớt đau, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt Nghê Hiển Hách.

Đúng lúc này, Nghê Hiển Hách cũng muốn xem biểu tình người trong lòng mình thế nào.

Bốn mắt bất ngờ giao nhau, hai người đều không kiềm được mà giật mình trong thoáng chốc, lại không tự chủ mỉm cười.

Nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi đối phương, cả Lâm Lập An và Nghê Hiển Hách đều quên luôn trò đùa ban nãy, nhịn không được mà tiến về phía trước, một lần nữa ôm thật nhẹ nhàng.

Nghê Hiển Hách ôm Lâm Lập An, giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Không còn sớm, tôi lái xe đưa cậu đến sân bay nhé?”

Lâm Lập An đang chìm trong cái ôm ấm áp, nhưng không thể không buông hắn ra, cậu giơ đồng hồ lên nhìn một cái, quả nhiên đã đến giờ xuất phát.

Ở nước ngoài một năm, kỹ thuật sắp xếp đồ đạc của Lâm Lập An tốt hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc cậu đã sắp xếp xong hành lý của mình.

Nghê Hiển Hách đổi xe, từ chiếc Audi Q5 đổi thành Audi Q7, Lâm Lập An ném hành lý ra ghế sau, lên ghế phó lái ngồi, mắng một câu, “Đồ phá gia chi tử.”

Nghê Hiển Hách làm như nghe được chuyện cười, “Cậu mắng tôi phá gia chi tử á?”

Lâm Lập An biết lúc còn ở trong nước mình tiêu tiền như nước, nhưng Nghê Hiển Hách không biết cậu tha hương một năm đã hiểu được giá trị của đồng tiền, bớt hoang phí hơn rất nhiều. Lâm Lập An cười một cái, “Chứ còn gì, xe cậu lái giá hơn trăm vạn, tôi chỉ đi chiếc Opel bốn vạn thôi đó.”

Nghê Hiển Hách nghiêm mặt, “Không thể so sánh như vậy. Cậu cũng biết giá xe trong nước và nước ngoài khác nhau thế nào mà.”

Lâm Lập An lầm bầm một tiếng, “Đừng nói là lương chính phủ của cậu đủ tiền mua xe này nhé.”

Nghê Hiển Hách cau mày, “Cậu muốn ám chỉ cái gì?”

Lâm Lập An nói câu kia là muốn chọc ngoáy thanh niên yêu nước Nghê Hiển Hách chứ không có ý gì sâu xa, nghe hắn hỏi vậy xong, cậu liền thức thời ngậm miệng im lặng.

Xe Nghê Hiển Hách dừng lại ở ngã tư đường, phía trước là đèn đỏ.

Bầu không khí trầm mặc không kéo dài được bao lâu, Lâm Lập An nghe thấy Nghê Hiển Hách thấp giọng nói, “Cậu yên tâm, tôi không đến mức làm con sâu mọt của tổ quốc. Quan hệ, tôi có dùng, nhưng tiền thì không. Mấy phòng khám nha khoa ở Bắc Kinh của tôi làm ăn không tồi, tiền lời coi như không ít, chút tiền kia không đáng để tôi mạo hiểm tiền đồ của mình.”

Lâm Lập An nghe hắn kiên nhẫn giải thích, không hiểu sao trong lòng lại thấy nhức nhối khó chịu, môi cậu mấp máy cả buổi, cuối cùng thấp giọng nói một câu, “Hiển Hách, cậu biết tôi không có ý đó mà.”

Nghê Hiển Hách nắm tay cậu đặt lên môi hôn một cái, “Tôi hiểu, tôi hiểu mà.”

Lâm Lập An nhìn mu bàn tay vừa được Nghê Hiển Hách hôn của mình, hướng hắn mỉm cười, nâng tay lên in môi mình lên dấu hôn đó.

-x-

Sắp tới có phiên ngoại của Tô Như Xuân x Hàn Nhược và phiên ngoại của Thiệu Vĩnh Chi. Mình định khi nào edit xong mới làm phiên ngoại. Vậy được chứ?