Ba người đến nhà hàng, Bao Đức cùng Lý Ngang tiếp tục nói chuyện với nhau, Lý Ngang vẫn luôn đi cạnh Lôi Khế Nhĩ, làm cho hai người bọn họ … song song sánh bước, nếu là Lôi Khế Nhĩ đi chậm lại, y cũng sẽ đi chậm lại. Tuy rằng không phải bắt buộc cùng cách thức đi đứng, nhưng lại khiến người ta không thể bỏ mặc y. Lôi Khế Nhĩ vẫn luôn cúi đầu, không hề nhìn Lý Ngang hay Bao Đức.

Bồi bàn dẫn bọn họ đến bàn ăn bốn người, Lý Ngang vô cùng tự nhiên mà ngồi ở bên cạnh Lôi Khế Nhĩ. Lôi Khế Nhĩ nhìn đông nhìn tây, gọi món đều tận lực tránh người bên cạnh.

Bao Đức chậm rãi nói với Lý Ngang, mặc dù bọn họ đang dùng cơm, cũng dừng không được mồm mép, nói mãi không ngừng.

Lôi Khế Nhĩ hình như không nghe thấy, cũng không tham dự đề tài. Đến khi Bao Đức hỏi Lý Ngang ở Pháp có gặp được người đẹp nào không, Lôi Khế Nhĩ mới ngẩng đầu lên, nhìn Lý Ngang bên cạnh, cậu cũng rất muốn biết câu trả lời của Lý Ngang.

Thái độ chú ý của Lôi Khế Nhĩ, rõ ràng là lấy lòngLý Ngang, y cố ý úp úp mở mở, hỏi lại, “Cậu cảm thấy được tôi ở Pháp có gặp được người đẹp hay không?”

“Khẳng định là có! Với điều kiện như anh thì ở trong nước hay nước ngoài đều tốt như thế, nhất định có rất nhiều mỹ nhân Pháp yêu thương nhung nhớ!” Bao Đức một hơi trả lời, nếu nói không có hắn nhất định sẽ không tin. Xưng hô cung kính từ đầu rớt xuống một bậc, giống như bọn họ rất quen thuộc nhau, có giao tình

Lý Ngang nghe cách nói này của hắn, chỉ cười, không có đáp lại ngay.

Thật giống như ngầm thừa nhận.

Cho nên Bao Đức liền cho rằng như thế, không hề nghi ngờ.

“Cho nên là có hay là không có?” Lôi Khế Nhĩ mặt nhăn mày nhíu truy vấn, vừa mở miệng, chính mình cũng bị dọa. Cậu không nên nói vấn đề này, ít nhất không nên hỏi trước mặt Bao Đức.

Lý Ngang trả lời cậu, “Có, nhưng không có gì xảy ra cả.”

Trả lời vừa ái muội lại khuôn phép.

Y đúng là ở Pháp có gặp được người đẹp, nhưng y cùng đối phương cũng không có phát sinh sự tình gì. Bất quá cũng có thể giải thích thành, Lý Ngang có gặp được người đẹp, nhưng đối với y mà nói chuyện đó không tính là gì cả.

Lôi Khế Nhĩ không hiểu y rốt cuộc có ý gì, nhưng cậu không thể tiếp tục hỏi. Cậu nắm chặt nắm tay, bình ổn cảm xúc, yên lặng hít sâu, tiếp tục động tác ăn, tận lực làm cho giọng nói của mình vừa kính trọng lại ao ước, “Thật tốt, em thực hâm mộ anh”

“Em cũng rất hâm mộ anh. Đẹp trai thật tốt.” Bao Đức không phát hiện ra điều gì kì quái, đồng dạng cảm thán. Tranh thủ thời gian hỏi vài chiêu trêu ghẹo con gái.

Tiếc nuối chính là, Lý Ngang người này không kinh nghiệm theo đuổi nữ nhân, đối với Bao Đức nóng lòng muốn biết mấy chiêu ghẹo gái, y cũng là lực bất tòng tâm.

Ba người ăn xong một bữa cơm, Lý Ngang lại đưa Bao Đức về nhà. Bao Đức kỳ thật rất luyến tiếc, nghĩ muốn cùng Lý Ngang tâm sự nhiều hơn. Hắn không nghĩ tới Lý Ngang lại là người hay nói như thế, hắn trước kia thấy Lôi Khế Nhĩ bị y cai quản gắt gao, vẫn luôn nghĩ Lý Ngang là một người rất khó ở chung. Khi hắn thực tế tiếp xúc qua mới biết được căn bản không phải như vậy, Lý Ngang thành thục lại tuấn mỹ, (so với ở trên TV còn đẹp trai hơn), dù vai vế là anh nhưng đối với hắn lại vô cùng thân thiết mà không tỏ vẻ kiêu ngạo vì mình là trưởng bối. Có thể chính là đối Lôi Khế Nhĩ tương đối nghiêm khắc, dù sao cậu ta cũng là em trai của anh ấy.

Bao Đức đã muốn nghiêng về phía Lý Ngang, hắn thậm chí cảm thấy Lý Ngang sở dĩ đối Lôi Khế Nhĩ nghiêm khắc quản giáo, có lẽ là bởi vì tính cách cổ quái vặn vẹo của Lôi Khế Nhĩ.

Hai người hướng Bao Đức nói lời từ biệt, lập tức xuất phát về nhà, không chút nào lưu luyến.

Bao Đức còn lưu luyến không rời ở tại chỗ nhìn theo bọn họ vẫy tay!

Lôi Khế Nhĩ quay đầu lại nhìn thoáng qua, biết lại có một người quỳ gối dưới sức quyến rũ của Apollo.