Edit + Beta: Vịt

Lãnh Tần ký thư thông báo xong liền rời đi trước, công ty gọi trợ lý đến làm đại diện người nhà.

Trên thuyền không có thuyền trưởng, còn có một đống chuyện phiền phức phải xử lý.

Lãnh Tấn cũng không định giữ hắn lại — Nhìn phát ốm.

Thông báo phòng ống dẫn làm chuẩn bị trước phẫu thuật xong, lúc Lãnh Tấn gọi người phẫu thuật cùng, cũng tính cả Hà Vũ Bạch.

Hà Vũ Bạch cho rằng mình nghe nhầm, chờ sau khi người khác tản đi, vào phòng làm việc hỏi Lãnh Tấn: "Chủ nhiệm Lãnh, anh vừa nãy, gọi em cùng giải phẫu đặt stent?"

Lãnh Tấn kéo cậu đến bên cửa sổ, ôm lấy eo cậu hạ giọng nói: "Đặt stent căn bản không thấy máu, lúc mở động mạch cổ tay em quay lưng đi là được.

Sao? Không thích đi cùng?"

"Đương nhiên —" Hà Vũ Bạch hưng phấn đến mức thân thể ở trong khuỷu tay Lãnh Tấn phập phồng, "Đương nhiên thích!"

Lãnh Tấn nhắm mắt lại, dẩu môi: "Vậy......!hôn một cái."

Nhéo miệng Lãnh Tấn, Hà Vũ Bạch nhỏ giọng oán giận: "Anh càng ngày càng không phân thời gian địa điểm trường hợp, đây là phòng làm việc, bị người khác bắt gặp thì làm sao?"

Nhẹ nhàng đẩy tay Hà Vũ Bạch ra, Lãnh Tấn mở mắt cười nói: "Sợ gì chứ, hai bọn mình đang yêu đương nghiêm túc, sao phải che giấu."

"Bác sĩ Nguyễn mới cằn nhằn với em, nói bệnh viện có quy định, không được yêu đương cùng khu bệnh." Hà Vũ Bạch khó xử nhìn anh, "Công khai? Em có phải sẽ chuyển đi?"

"Ai dám động đến em? Huh?" Lãnh Tấn bỗng thu tay lại, hoàn toàn ép thân thể Hà Vũ Bạch trong ngực, "Cho dù phải chuyển, vậy cũng là — em đi đâu, anh đi đó."

Hai người dán chặt vào nhau, sau khi cảm nhận được bộ vị nào đó gồ lên Hà Vũ Bạch xấu hổ giận dữ tránh ra: "Lãnh Tấn anh buông tay!"

Lãnh Tấn khiêu mi: "Ừ ừ ừ, lần đầu nghe em gọi tên anh, gọi thêm tiếng nữa."

"Không muốn!" Hà Vũ Bạch tốn hết sức lực hất tay đối phương ra.

Mắt thấy sắp vào phòng giải phẫu rồi, Lãnh Tấn không làm ồn cậu thêm nữa, buông tay ra sau đó nhắc nhở: "Nè, Tiểu Bạch, máy X-quang trong phòng ống dẫn có phóng xạ, em nhớ bọc kín đồ bảo vệ."

Hà Vũ Bạch gật gật đầu: "Biết rồi, em đã vào tham quan."

"Bảo vệ bộ vị quan trọng nhé." Lãnh Tấn cợt nhả nhìn bụng dưới đối phương, "Đừng để sau này ảnh hưởng đến phát triển của Tiểu Tiểu Bạch của chúng ta."

"Tiểu Tiểu Bạch? Anh — đáng ghét!"

Cơn xấu hổ lập tức nổ tung, Hà Vũ Bạch cảm giác tóc xoăn dán chặt da đầu đã thẳng toàn bộ.

Trong phòng ống dẫn.

Lúc giúp Hà Vũ Bạch quấn áo chì bảo vệ nặng tới 9kg lên người, hộ sĩ trêu chọc cậu: "Bác sĩ Hà, đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy em ở phòng phẫu thuật."

Hà Vũ Bạch biết cô không có ác ý, mím môi cười: "Vậy phải phiền chị để ý em nhiều chút, nếu lát nữa em ngất xỉu, bấm nhân trung giúp."

"Em dám ngất, anh liền làm hô hấp nhân tạo." Lãnh Tấn ở bên cạnh tiếp lời.

Bình thường ở trong phòng phẫu thuật mọi người sẽ nói giỡn tùy tiện, nhưng chỉ có chủ nhiệm Lãnh sẽ không cợt nhả, lúc này lời hắn thốt ra, xung quanh lập tức an tĩnh lại.

Nghe giọng điệu chủ nhiệm, sao lại hơi có ý quấy rối tình dục văn phòng?

"Sao thế?" Lãnh Tấn nhìn quanh một vòng, phát hiện không khí hơi lúng túng, "Quy trình cấp cứu bình thường, tôi nói sai cái gì?"

"Không có không có, chủ nhiệm anh nói đều đúng." Nguyễn Tư Bình giảng hòa, hắn chú ý tới dưới kính phòng hộ của Hà Vũ Bạch sương mù mù mịt — Chắc lúc này trên mặt cũng có thể đun nước.

"Ít tâng bốc, qua đây chọc sinh thiết." Lãnh Tấn nói, lại giơ cằm với Hà Vũ Bạch, "Em quay lưng đi trước."

Hà Vũ Bạch nghe lời quay lưng, sau đó cậu nghe thấy Lãnh Tấn xác nhận kiểm tra triệu chứng bệnh của bệnh nhân với bác sĩ gây mê.

Đặt stent động mạch cổ tay phải, trước cần rạch da để lộ mạch máu sau đó tiến hành chọc sinh thiết, nếu đổi mổ chính khác, tuyệt đối sẽ không cho phép người sợ máu như cậu đến góp náo nhiệt.

Chọc sinh thiết thấy máu chảy ra, Lãnh Tấn bắt đầu đưa ống dẫn tạo ảnh vào khu vực quản lý, đồng thời lại nói giỡn: "Được rồi, bác sĩ Hà, nhìn kỹ màn hình, đừng để anh đâm vào phổi."

Y tá bên cạnh buồn cười nhưng không dám cười.

Hôm nay chủ nhiệm Lãnh sao thế? Tâm trạng tốt đến bay lên.

Bình thường ở phòng phẫu thuật không phải chửi cái này chính là mắng cái kia, nóng nảy còn dùng chân đạp.

Hà Vũ Bạch giương mặt lên, nhìn chăm chú hình ảnh trên màn hình.

Ống dẫn tạo ảnh đi qua động mạch cổ tay ngược chiều đến cửa mạch vành cần thông qua lối mạch máu phức tạp, mặc dù có phụ trợ của máy tạo ảnh thoạt nhìn cũng không phải việc khó, nhưng thật ra không đơn giản như tưởng tượng.

Mặc đồ chống phóng xạ 18 cân đứng đó, tay còn phải ổn định, bóng lưng cao lớn của Lãnh Tấn ở trong mắt Hà Vũ Bạch giống như vách tường kiên cố mạnh mẽ, duy trì hi vọng sống sót của bệnh nhân.

"Ok, đến nơi rồi." Đưa ống dẫn tạo ảnh đến vị trí, Lãnh Tấn dịch người, "Nguyễn Tư Bình, tiêm iodixanol tạo ảnh."

Trong quán trình chờ Nguyễn Tư Bình đẩy chất tạo ảnh, Lãnh Tấn giơ tay đứng bên cạnh Hà Vũ Bạch, cùng cậu nhìn đường mạch máu trên màn hình do chất tạo ảnh hiển thị.

Hắn dùng cánh tay huých nhẹ cánh tay Hà Vũ Bạch, cảm giác được người bên cạnh hơi dời vị trí, thế là hắn cũng di chuyển qua theo.

"Đừng làm rộn......!đang làm phẫu thuật đó......" Giọng Hà Vũ Bạch không khác gì muỗi đập cánh, lại đeo khẩu trang, gần như không nghe rõ.

"Từ kỹ thuật mà nói, đây cũng không tính là phẫu thuật." Lãnh Tấn cười cười với cậu, cũng đeo khẩu trang, nhưng mắt dưới kính quang lọc bảo vệ cong lên rõ ràng, "Này, lát nữa đưa túi khuếch trương vào trong, em có muốn trải nghiệm cảm giác không?"

"Em làm?" Hà Vũ Bạch gần như nhảy lên tại chỗ.

"Ừ, phần đầu em làm, đến gần miệng mạch vành tới lượt anh." Cảm nhận được hưng phấn trong giọng Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn rất muốn xoa mái tóc xoăn của đối phương, đáng tiếc, đội mũ giải phẫu.

Chủ nhiệm, em cũng muốn trải nghiệm cảm giác á.

Nguyễn Tư Bình vừa tiêm chất tạo ảnh vừa trợn mắt trắng.

Đúng là chủ nhiệm, đẳng cấp cao.

Người khác theo đuổi người yêu tặng hoa tặng đồ xa xỉ, haiz, khỏi cần tặng gì, dù sao cũng là dùng tiền chất đống.

Lại nhìn của nhiệm Lãnh của mình — "Có muốn trải nghiệm cảm giác không"? Ôi cục cưng của tôi ơi, rất đâm tim bác sĩ Hà, quả là một súng trúng hồng tâm.

"Ừ, tìm điểm chặn." Lãnh Tấn chỉ về phía vị trí mạch máu giống như "C" khuyết một nửa trên màn hình, sau đó chuyển balloon catheter hộ sĩ đưa tới cho Hà Vũ Bạch, "Bác sĩ Hà, xem em đó."

Lúc Hà Vũ Bạch nhận lấy ống dẫn kích động tới mức nhịp tim tăng vọt lên.

Dù lý luận căn bản vững chãi thế nào, cũng không bằng tích lũy kinh nghiệm thực chiến để lời nói có trọng lượng.

Mà trước lần này, cậu chưa bao giờ có cơ hội như vậy.

"Chậm chút, nếu cảm thấy trên tay không trơn, thì rút ra chút rồi lại tiến vào." Lãnh Tấn nắm tay Hà Vũ Bạch, hướng dẫn cậu đưa dây dẫn túi khuếch trương vào mạch máu bệnh nhân.

Nhân viên y tế trong phòng giải phẫu hai mặt nhìn nhau — Chủ nhiệm Lãnh làm sao thế này? Chưa từng thấy bộ dạng hắn kiên nhẫn với người khác như thế bao giờ.

Hà Vũ Bạch vừa trải nghiệm xúc cảm biến hóa, vừa nhìn chăm chú vào màn hình, đảm bảo mình nhớ kỹ từng chi tiết bên trên.

Hạnh phúc thật ra rất đơn giản, ví dụ hiện tại, cậu đã cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này — Lãnh Tấn hiểu cậu, cái này quan trọng hơn bất cứ gì khác.

Đột nhiên, tiếng kêu từ máy giám sát xuyên qua màng nhĩ mọi người.

Không khí trong phòng giải phẫu trong nháy mắt căng thẳng, tim người ở đây đều vọt lên cổ họng.

"Huyết áp giảm sâu!" Bác sĩ gây mê vừa nói xong lập tức sửa lời, "Nhịp tim không còn!"

Phản ứng của Lãnh Tấn còn nhanh hơn lời bác sĩ gây mê, anh kéo Hà Vũ Bạch ra, đưa tay bắt đầu nén nhịp tim người bệnh.

Đáng chết, sao lại như vậy? Chỉ là đặt stent động mạch vành đơn giản, ngay cả túi khuếch trương cũng chưa đưa đến vị trí vậy mà đã ngừng nhịp tim đột ngột!

"Đẩy adrenaline!" Hắn vừa làm hồi phục tim phổi vừa hét, "Nguyễn Tư Bình! Bảo cậu hỏi thăm người nhà bệnh sử của bệnh nhân, con mẹ cậu hỏi được gì!?"

Nguyễn Tư Bình sợ ngây người, phản ứng một lát mới lắp ba lắp bắp nói: "Con gái hắn......!con gái hắn nói......!hắn......!hắn trước đây cơ thể khỏe mạnh!"

Trước khi đưa người bệnh vào phòng giải phẫu, Lãnh Tấn yêu cầu Nguyễn Tư Bình liên lạc với con gái bệnh nhân thêm lần nữa, hỏi bệnh sử.

Nhưng bệnh nhân chạy thuyền trên biển 30 năm, từ thủy thủ đến lái chính rồi đến thuyền trưởng, không có sức mạnh cường tráng căn bản không duy trì nổi.

Nếu không phải lần này đột phát mạch vành cấp tính, hắn cũng chưa từng đến bệnh viện.

"Chủ nhiệm Lãnh, vẫn không có nhịp tim!" Bác sĩ gây mê hô.

"Đẩy thêm adrenaline! Ba phút 1 lần!"

Thái dương Lãnh Tấn căng gân xanh.

May mà người bệnh bởi vì bất tỉnh mất ý thức từ lúc cấp cứu bác sĩ đã cắm ống, miễn cho di chứng do thiếu oxi có thể tạo thành, nhưng nhịp tim vẫn cứ không quay lại, việc này —

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trên kính bảo vệ của Lãnh Tấn bởi vì mồ hôi mà ngưng tụ một lớp sương mù.

Tần số ghì mỗi phút 120 lần, may mà lực cánh tay của hắn mạnh, sau khi ghì mấy trăm lần cũng nặng như đeo chì.

Huống chi bây giờ trên người còn vác đồ bảo vệ nặng gần 20 cân, vừa nặng vừa nóng, quần áo dính người cũng đã đẫm mồ hôi.

"Nguyễn Tư Bình! Cậu làm!"

Tầm mắt đã mơ hồ, Lãnh Tấn đành phải thu tay lại rút lui.

Hắn giật kính bảo vệ xuống, giọt mồ hôi lập tức theo khẩu trang lăn xuống.

Nguyễn Tư Bình trực tiếp quỳ trên bàn giải phẫu tiến hành hồi phục tim phổi, khẩn trương đến tim đập sắp nhảy ra từ cổ họng.

Mười mấy giây sau, bác sĩ gây mê hưng phấn hô một câu: "Nhịp tim quay lại rồi!"

Lãnh Tấn thở hổn hển liếc số liệu trên máy giám sát, huyết áp còn rất thấp, thế là hắn để y tá tiêm dopamine tăng huyết áp.

Mẹ nó làm cái đếch gì đây? Trước giờ chưa từng gặp tình huống thế này!

"Chủ nhiệm Lãnh, là dị ứng."

Hà Vũ Bạch vén tấm trải giường màu xanh trên người người bệnh lên, bày ra vết mẩn trên cánh tay trái người bệnh cho mọi người ở đây.

Lúc nãy cấp cứu cậu không động tay được, đến lúc rảnh cậu lập tức kiểm tra cơ thể bệnh nhân, liền phát hiện cái này.

"Chất tạo ảnh, dị ứng i-ốt." Lãnh Tấn thở ra, quay đầu phân phó hộ sĩ: "Đẩy thêm 10mg dexamethasone, 40mg metyrapone tiêm nhỏ giọt vào tĩnh mạch......!à, bơm thêm vào norepinephrine."

Sau khi dùng thuốc huyết áp bệnh nhân dần tăng lên.

Đúng lúc tất cả mọi người thở phào, nên làm gì làm đó, đột nhiên thấy Lãnh Tấn trở tay túm cổ áo phẫu thuật của Nguyễn Tư Bình.

Hắn túm người đến trước mặt, sắc mặt âm trầm nghiến răng nghiến lợi chất vấn: "Mẹ sư cậu lại quên hỏi tiền sử dị ứng!?"

Người bên cạnh vừa thấy chủ nhiệm ra tay, vội vàng tiến lên khuyên can tách hai người ra.

"Em đã hỏi! Em thật sự đã hỏi!" Sau khi thoát khỏi phạm vi công kích của Lãnh Tấn, Nguyễn Tư Bình gào khóc kêu oan, "Em hỏi con gái ông ấy ổng có dị ứng với đồ ăn như rong biển không, con gái ổng nói, một thủy thủ, sao có thể dị ứng với mấy thứ đó!"

Hà Vũ Bạch kéo cánh tay Lãnh Tấn, giải thích thay Nguyễn Tư Bình: "Có thể là nguồn dị ứng tích đến mức độ nhất định, cộng thêm sau khi tiêm chất tạo ảnh vào, nồng độ i-ốt trong máu đột nhiên tăng cao mới bộc phát."

Lãnh Tấn vẫn tức giận khó tiêu, chỉ vào Nguyễn Tư Bình mắng: "Tôi lát nữa đi xem ghi chép, khác với cậu nói một chữ, cậu cút ngay cho tôi!"

Nguyễn Tư Bình ôm đầu ngồi xổm trên đất, tủi thân đến mức nước mắt rơi lộp độp xuống.

"Chủ nhiệm Lãnh?"

Hà Vũ Bạch gõ cửa phòng làm việc chủ nhiệm, cẩn thận thò nửa người vào.

Lãnh Tấn vừa rồi xem xong ghi chép tra hỏi, thấy bên trên chỉ viết "Không có tiền sử dị ứng" lại mắng Nguyễn Tư Bình dữ dội một trận, hét đến sàn gác cũng muốn thủng.

Ngược lại không bảo hắn cút, nhưng nghe nói 1 tuần kế tiếp, Nguyễn Tư Bình phải đến điều trị khẩn cấp trực đêm.

Thấy Lãnh Tấn ngoắc tay với mình, Hà Vũ Bạch đi vào.

Do dự một chút, vòng qua phía sau bàn làm việc đỡ vai đối phương: "Không xảy ra chuyện lớn, cũng không phải lỗi của bác sĩ Nguyễn, anh đừng tức giận.

Hơn nữa thật sự, ai có thể nghĩ đến một thuỷ thủ sẽ dị ứng i-ốt chứ."

"Đã rất cẩn thận, còn mẹ nó xảy ra vấn đề." Lãnh Tấn thở mạnh một hơi, ném bản ghi chép lên bàn làm việc, xoay người vỗ tay phải Hà Vũ Bạch khoác trên bả vai, "Chất tạo ảnh không dùng được, không nhìn được vị trí tắc nghẽn chỉ có thể mở ngực cắm stent, lại mẹ nó là giải phẫu cấp 4, còn nhịp tim ngừng đột ngột 1 lần.

Ài, đến lúc đó không xuống bàn mổ được, thực sự bế tắc."

Hà Vũ Bạch mím môi, đưa giấy photo cầm trong tay trái tới trước mắt Lãnh Tấn: "Em vẽ vị trí điểm tắc nghẽn, không cần mở ngực, anh xem hình X-quang, tìm được mạch máu này là được."

Xem tấm ảnh mạch máu giống như hiển thị chất tạo ảnh trên giấy photo, Lãnh Tấn khiếp sợ đến tột cùng: "Chỉ thời gian 2-3 phút, em ghi nhớ không lệch chút nào?"

"Ừ, trí nhớ của em trước đây rất lâu đã nói với anh, em đã nhìn là không quên được." Hà Vũ Bạch hơi xấu hổ chớp mắt, "Nếu anh không tin em, chờ người nhà đến, nói với cô ấy chuyện mở ngực cũng được."

"Tin tin tin!"

Nắm tay Hà Vũ Bạch ịn lên một nụ hôn, Lãnh Tấn còn ngại không đủ, lại đứng lên siết người vào trong ngực.

Hắn đang muốn dùng sức gặm đôi môi mím chặt kia để bày tỏ vui vẻ trong lòng, đột nhiên nghe thấy An Hưng gọi ở cửa phòng làm việc: "Chủ nhiệm Lãnh, phòng khám bệnh gọi anh qua!"

Thế là Lãnh Tấn chỉ kịp dán ngoài miệng Hà Vũ Bạch một cái liền vội vã rời đi.

Đến phòng khám bệnh, hắn sau khi hỏi y tá phân chia khám bệnh biết được là Từ Diễm tìm mình.

Gõ cửa phòng khám, hắn thò người vài, hỏi: "Bác sĩ Từ, cậu tìm tôi?"

Từ Diễm lắc đầu: "Không phải, là bệnh nhân."

Lúc này ông cụ đưa lưng về phía cửa phòng khám chậm rãi quay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Lãnh Tấn.

Lãnh Tấn nhất thời há to miệng.

"Cha?".