Edit + Beta: Vịt

Lãnh Tấn đang chỉnh đốn bản thân chuẩn bị dẫn Trình Nghị tham dự một bữa tiệc tối trong ngành, đột nhiên được thông báo khu bệnh có người đánh nhau ngay cả cảnh sát cũng đến, vội vàng ra khỏi nhà, vừa thắt cà vạt vừa chạy qua.

Nửa hành lang toàn là người, hắn tốn chút sức mới chen đến được "địa điểm xảy ra chuyện".

Không phải cảnh sát được nhân viên báo, mà là người nhà cầm điện thoại ở cửa phòng bệnh thò đầu xem náo nhiệt.

Cảnh sát khu vực lão Tiếu nhìn thấy Lãnh Tấn, ngoắc tay với hắn, câu thông sơ lược với hắn tình hình vừa hỏi thăm được.

Nghe nói Hà Vũ Bạch bị bắt nạt, trên trán Lãnh Tấn lập tức căng gân xanh, chán ghét lườm Phùng Tịnh nằm giả chết trên đất.

Thấy hắn đang ở đó gào khóc dạ dày mình chắc chắn bị Trịnh Vũ Hoàng đạp rách, Lãnh Tấn rất muốn thêm một đạp nữa để hắn "mơ ước thành sự thật".

Lão Tiếu khó xử nói với hắn: "Chủ nhiệm Lãnh, mặc dù xung đột giữa người nhà với người nhà, nhưng nguyên nhân gây ra là nhân viên của khu bệnh, cậu làm chủ nhiệm......!xem xem có phải đưa ra biện pháp giải quyết thỏa đáng không?"

Không đợi Lãnh Tấn nói chuyện, Trịnh Vũ Hoàng rút ngón tay chỉ camera: "Không liên quan đến bệnh viện, có vấn đề tôi tự chịu trách nhiệm.

Lại nói là nó đẩy Tiểu Bạch trước, không tin các anh có thể xem giám sát."

"Tôi tin tưởng cậu, nhưng tình hình thực thế là, cậu......!ra tay hơi nặng." Lão Tiếu một năm xử lý mấy trăm các loại ẩu đả, thấy máu cũng không ít, đã từ lâu luyện được thái độ bình thản của người hòa giải, "Tiểu tử, xem thân thể cậu là vận động viên nhỉ, người bình thường đâu chịu nổi một đạp của cậu......!nội thường thì có nhẹ có nặng, đúng không, chủ nhiệm Lãnh."

"Tôi thấy không sao đâu, vậy đi, chụp CT toàn thân cho hắn, tiền tính vào khu bệnh."

So với cái tên nằm trên đất, Lãnh Tấn lo cho Hà Vũ Bạch vẻ mặt lo lắng, núp bên người Trịnh Vũ Hoàng hơn.

Tên oắt này hẳn không phải bị dọa sợ, có lẽ vì mình tạo thành xung đột mà cảm thấy sầu não.

Đến khi Phùng Tịnh được đồng nghiệp đẩy đi, Lãnh Tấn để An Hưng hỗ trợ bên lão Tiếu tiến hành kết thúc công việc, mình gọi Hà Vũ Bạch và Trịnh Vũ Hoàng vào lối thoát hiểm.

"Tên kia không làm cậu bị thương chứ?" Hắn hỏi Hà Vũ Bạch trước.

Hà Vũ Bạch lắc lắc đầu.

Bị đẩy vai thôi, em trai cậu thật sự phản ứng hơi quá đà.

Nhưng cậu có thể thông cảm cho tâm tình của em trai.

Ý muốn bảo hộ của Trịnh Vũ Hoàng cực mạnh, cộng thêm trời sinh thể trạng tốt và tập luyện sau này, tự nhiên sẽ dùng thái độ tự cho rằng mình là người bảo vệ.

Hồi đó Hà Quyền không quá tán thành Trịnh Vũ Hoàng chơi bóng, mà hi vọng cậu có thể đi lính mấy năm, rèn luyện trong quân đội chút, thu lại tâm tính.

Nhưng Trịnh Chí Khanh luôn tính tình ôn hòa ở trong vấn đề giáo dục con trai út lựa chọn thái độ nuôi thả — nam tử hán đại trượng phu không thể không có chút chính trực, không phục thì đánh một trận rất bình thường.

Không gây chuyện, càng không thể sợ phiền phức, nhà họ Trịnh không nuôi tên hèn.

Trịnh Vũ Hoàng xoa cánh tay cậu: "Tiểu Bạch, anh đừng khó xử, xảy ra chuyện em chịu trách nhiệm."

"Không xảy ra chuyện lớn, tôi thấy dấu giày rồi, tên đó ngoại trừ ruột thì không sao cả."

Lãnh Tấn đưa tay kéo Hà Vũ Bạch đến bên cạnh, để đối phương rời khỏi phạm vi chiều dài cánh tay Trịnh Vũ Hoàng chạm đến — Nhìn Trịnh Vũ Hoàng làm hành động thân mật với Hà Vũ Bạch, trong lòng hắn khó chịu.

Trịnh Vũ Hoàng phát giác ý đồ của Lãnh Tấn, hơi khơi chân mày.

"Ừ, tôi đã kiểm tra rồi......!cùng lắm thì bị thương ngoài da......!cũng không đụng vào đầu." Hà Vũ Bạch gật gật đầu, hoàn toàn không chú ý tới tâm tư của hai người trước mặt, nhưng cậu chú ý tới Lãnh Tấn thắt cà vạt, "Chủ nhiệm Lãnh, anh có phải có việc phải làm không?"

"À đúng, tôi phải tham dự bữa tối." Lãnh Tấn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, "Được, tôi phải đi đây, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi."

Hà Vũ Bạch nhìn thấy trên ống tay áo sơ mi của Lãnh Tấn là chiếc khuy măng sét cậu tặng, trong lòng bỗng nhiên dễ chịu chút.

Đã qua tan làm, Hà Vũ Bạch hiếm khi không cần tăng ca lại không không dám đi.

Đến lúc bên X-quang gửi kết quả kiểm tra của Phùng Tịnh đến, xác nhận đối phương không bị thương cậu mới rốt cuộc thở phào.

Nhưng nhìn kỹ, cậu quả thực phát hiện chút vấn đề.

Trong ảnh chụp CT não bộ của Phùng Tịnh có một điểm vôi hóa, đường kính khoảng 14mm, tới gần thân não.

Điểm vôi hóa trong não hết sức thường gặp, nhưng suy nghĩ đến tuổi thọ của Phùng Tịnh và vị trí điểm vôi hoá, trong đầu cậu nhanh chóng xuất hiện vài loại bệnh liên quan dễ chẩn nhầm.

Gọi điện thoại cho chủ nhiệm La của khu bệnh phẫu thuật thần kinh, Hà Vũ Bạch gửi ảnh X-quang cho đối phương.

Đợi một lát, bên kia gọi lại cho cậu.

Chủ nhiệm La nghi ngờ là phình vôi hóa, đề nghị làm thêm MRI cho người bệnh.

Phùng Tịnh đang nằm trên giường bệnh gọi điện thoại, thấy Hà Vũ Bạch vào phòng, mặt lập tức còn xệ dài hơn con lừa.

Đặt thẻ ngân hàng lúc nãy bị Phùng Tịnh vứt lên người trên tủ đầu giường, Hà Vũ Bạch nói với hắn: "Trong não anh có một điểm vôi hóa, chủ nhiệm phẫu thuật thần kinh nghi ngờ là phình vôi hóa, cần làm thêm MRI xác nhận."

"Cậu nói cái gì?" Phùng Tịnh đề cao âm lượng hô to với điện thoại: "Cha! Bọn họ đánh đầu con bị bệnh rồi!"

Hà Vũ Bạch vội vàng giải thích: "Không phải không phải, đây không phải do ngoại thương gây ra, là máu của cậu xảy ra bệnh biến, vôi hóa cũng không phải chốc lát là tạo thành, cần phải thời gian."

Phùng Tịnh căn bản không nghe lọt, nói mấy câu với bên kia sau đó cúp, xoay mặt uy hiếp cậu: "Ít nói nhảm, nhà họ Phùng bọn tôi chỉ có độc đinh tôi, các cậu chờ đấy, không kiện cái bệnh viện rách này của các cậu với thằng ngu kia phá sản, mẹ nó chữ Phùng của tôi viết ngược lại!"

"Tên ngốc kia là em tôi, bệnh viện này là cha tôi mở."

Nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc, Hà Vũ Bạch lập tức xoay người, kinh ngạc trợn to mắt.

"Vũ Huy!"

Tề Vũ Huy toàn thân váy lông đỏ rực, chân giẫm một đôi giày cao gót 8cm, khí thế trương dương.

Cô đứng bên giường bệnh, khoát lên vai anh trai, trên cao nhìn xuống Phùng Tịnh nằm trên giường: "Phùng tiên sinh, tôi vốn còn muốn nói xin lỗi với anh thay cho hành động vô tình của em tôi, nhưng xét thấy sự vô lễ của anh, tôi cảm thấy miễn được rồi."

Phùng Tịnh nuốt khan ngụm nước miếng — Cô gái này thực sự cao, xem ra có thể đạp hắn một cái lên tường.

"Động mạch não phình vôi hóa phải không?" Cô hỏi Hà Vũ Bạch.

"Vẫn chưa chẩn đoán chính xác, là anh với chủ nhiệm La của phẫu thuật thần kinh nghi ngờ cao."

"Được." Tề Vũ Huy gật đầu một cái, lại quăng ánh mắt về phía Phùng Tịnh, khuôn mặt trang điểm tinh xảo lộ ra nụ cười lạnh, "Phùng tiên sinh, tôi đại diện ban giám đốc bệnh viện đưa ra quyết định: Tổng hợp Đại Chính nhận chữa trị anh, miễn tất cả chi phí, khi nào chữa khỏi, thì ra viện lúc đó."

Phùng Tịnh bị bóng của Tề Vũ Huy đè trên giường, thở mạnh cũng không dám thở.

Hà Vũ Bạch không nghĩ tới, là Âu Dương Diễn Vũ gọi điện thoại cho Tề Vũ Huy.

Nghe nói Trịnh Vũ Hoàng lại ra tay đánh người, Âu Dương Diễn Vũ mặc dù biết nhất định là sự tình có nguyên nhân, nhưng vẫn tức giận.

Vì mình có thể sống lâu thêm mấy năm không bị thằng oắt này làm tức chết sớm, y quyết định gọi người có thể áp chế đối phương nhất đến.

Tề Vũ Huy ngay cả ngựa chiến thuần chủng cũng có thể thuần phục, Trịnh Vũ Hoàng hơn một trăm cân là cái rắm?

"Anh không trị được nó, Vũ Huy, giao cho em." Âu Dương Diễn Vũ vừa nói vừa nhận lấy khăn giấy Hà Vũ Bạch đưa tới, lau vết son môi trên mặt bị Tề Vũ Huy lưu lại.

Tề Vũ Huy nghiêng đầu lườm em trai, đến lúc đối phương chột dạ dời ánh mắt mới mở miệng: "Vũ Hoàng, em có phải muốn để các ba biết em đã về không?"

Đầu Trịnh Vũ Hoàng ở trước mặt Tề Vũ Huy đi giày cao gót không có chút ưu thế nào, khí thế cũng rõ ràng kém hơn, "Vũ Huy, đừng nói với —"

"Gọi chị!" Tề Vũ Huy trợn mắt.

Trịnh Vũ Hoàng theo bản năng rụt vai lại, từ nhỏ đã bị bao phủ dưới "dâm uy" của chị gái, thân thể và đại não đều tạo thành phản xạ có điều kiện.

"Chị......!đừng nói với các ba em đã về."

"Chị không nói là được?" Tề Vũ Huy hai tay ôm ngực, hất cằm kéo thẳng chiếc cổ đường cong đẹp đẽ, ánh mắt sắc bén như ngữ khí, "Em ít nhiều cũng tính là người nổi tiếng, ra tay đánh người ở nơi công cộng, không sợ lên hot search?"

"Thằng chó kia đẩy vai Tiểu Bạch!" Mặc dù chỉ sinh ra kém 10 phút, nhưng ở trước mặt chị, Trịnh Vũ Hoàng hoàn toàn là đứa trẻ chưa lớn.

Huống chi chịu chút sợ hãi cũng không thiệt, chị cậu hôm nay là đi giày cao gót.

Tề Vũ Huy rút tay túm cổ áo em trai kéo người đến trước chân, mặt đè mặt quát: "Hắn đẩy Tiểu Bạch em không biết đẩy trả à? Đi lên dùng chân đạp, may mà phình vôi hóa, nếu không bị em đạp một cái, em không phải còn đền mạng cho hắn!? Ba dạy em thế nào? Đánh nhau phải biết nặng nhẹ trong tay!"

"Vũ Huy, đừng mắng nó nữa, nó cũng là nóng nảy nhất thời."

Thấy em gái nổi giạn, Hà Vũ Bạch trốn một bên nói nhẹ nhàng khuyên bảo.

Cậu mới không đến gần trước mặt, kẹp giữa em trai em gái, chênh lệch chiều cao khién lòng tự ái không có chỗ đặt.

Âu Dương Diễn Vũ thì nằm trên giường thảnh thơi xem náo nhiệt.

Chỉ cần Tề Vũ Huy mở miệng, Trịnh Vũ Hoàng cực ít dám phản bác, trước giờ chỉ có nước cúi đầu nghe dạy bảo.

Có câu nói 3 tuổi nhìn lớn 7 tuổi nhìn già, hồi đó thấy hình ảnh Tề Vũ Huy đè thằng em trai cướp đồ chơi với mình ở dưới người đánh, Âu Dương Thiều Hoa đã chắc chắn nha đầu này tuyệt đối có tư cách trở thành nữ chưởng môn của Hoa Y Đường.

Ngay cả bản thân Trịnh Vũ Hoàng cũng nói, nó đánh tên vén váy chị, thật ra là vì tốt cho đối phương.

Bởi vì Hà Quyền sợ con gái tương lai ở bên ngoài bị người bắt nạt, để Tề Vũ Huy 3 tuổi đã bắt đầu luyện thuật phòng thân.

Từ đó Trịnh Vũ Hoàng làm bao cát của chị gái rất nhiều năm.

Trình Nghị ở tiệc tối cảm thấy nhàm chán, người lớn đều đang thảo luận vấn đề chuyên ngành, nhìn khắp nơi chỉ có mình nó chưa thành niên, cũng không có bạn để kết.

Nhưng đây là nơi rất quan trọng, nó hiểu mình phải quy củ.

Lãnh Tấn mặc âu phục đeo cà vạt, tóc vuốt đến mức con ruồi đậu bên trên cũng có thể giạng chân, mở màn còn đi lên phát biểu.

Trình Nghị vì có ông bố vẻ vang như vậy, mặc dù lời đọc diễn văn không nghe hiểu mấy câu, nhưng vẫn vỗ tay rất vang.

"Tiểu Nghị, con chậm rãi ăn một mình, cha chào hỏi các tiền bối."

Người khác đều là mang theo bạn tham gia, chỉ có Lãnh Tấn mang con trai.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn, ai gặp Trình Nghị cũng khen, nói đứa nhỏ này lớn lên tinh thần lại biết lễ phép, nhìn đã thông minh, tương lai nhất định là nhân trung long phượng.

Hỏi han vài thái đẩu trong giới, Lãnh Tấn từ xa nhìn thấy Trịnh Chí Khanh trong một đám người.

Chủ tịch đã ở đây, không chào hỏi không thích hợp.

Thế là hắn từ chỗ bồi bàn đi qua bên cạnh bàn bưng hai chén rượu sâm banh, đi về phía Trịnh Chí Khanh.

"Chủ tịch Trịnh, vừa nãy không nhìn thấy ngài ạ." Lãnh Tấn nâng chén đưa cho đối phương.

Trịnh Chí Khanh nhận lấy chén rượu, vừa định nói chuyện đột nhiên chú ý tới khuy măng sét trên ống tay áo sơ mi của Lãnh Tấn, lập tức nhận ra đây là cái mình tặng Hà Vũ Bạch.

Tuyệt đối không sai, đây là hắn vì chào mừng con trai tốt nghiệp cố ý đặt làm, độc nhất cả thế giới.

"Tôi vừa đến, có việc kéo dài." Ngữ khí Trịnh Chí Khanh ôn hoà, mắt thỉnh thoảng nhìn cổ tay đối phương.

Sau đó hắn theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Hà Vũ Bạch trong đám người, không nhìn thấy, bèn hỏi: "Chủ nhiệm Lãnh, cậu đến cùng ai?"

"À, dẫn con trai tôi tới, nó được nghỉ từ Anh về, gần đây ở khu 1 làm thực tế xã hội." Lãnh Tấn ngoắc tay với Trình Nghị, "Tiểu Nghị, qua đây."

Trình Nghị đi tới đứng bên người cha, hết sức lễ phép chào hỏi Trịnh Chí Khanh.

Thấy có trẻ con ở đây, Trịnh Chí Khanh đè xuống nghi ngờ đầy bụng, treo khuôn mặt tươi cười.

Chờ về nhà hỏi A Quyền đi, Tiểu Bạch rốt cuộc là sao, đồ cha cho sao lại chạy đến chỗ Lãnh Tấn?.