“Annabelle, cậu bị sao vậy?” Sáng hôm sau Lillian hỏi dồn dập trong khi ngồi cùng những cánh-hoa-cô-đơn khác quanh chiếc bàn xa nhất ở hàng hiên sau dinh thự. “Cậu trông tàn tạ quá. Sao cậu không mặc trang phục cưỡi ngựa? Mình đã nghĩ cậu sẽ luyện cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật vào sáng hôm nay. Và tại sao tối qua cậu lại biến mất? Cậu đâu có hay mất tăm không một lời giải thích – ”

“Lúc đó mình không được lựa chọn” Annabelle xác nhận, quắp những ngón tay xung quanh tách trà bằng sứ mảnh khảnh. Trông có vẻ xanh xao và kiệt sức, quầng thâm hằn bên dưới đôi mắt xanh, cô uống trà ừng ực trước khi nói tiếp “Tại thứ nước hoa quỷ quái của cậu đó – ngay khi anh ấy ngửi thấy nó liền trở nên quạu quọ”

Lillian điếng người, cố thu nạp thông tin, dạ dày cô quặn thắt. “Nó…nó có hiệu quả với Westcliff sao?” cô ngọng nghịu hỏi

“Lạy Chúa, không phải Ngài Westcliff” Annabelle xoa xoa đôi mắt nặng trĩu “Anh ta không thèm để ý mình có mùi thế nào. Chồng mình mới là người phát điên hoàn toàn. Sau khi ngửi được mùi hương, anh ấy kéo mình về phòng, và…à thì, chỉ cần nói thế này, Hunt buộc mình thức suốt đêm. Suốt đêm” Cô nhấn mạnh lần nữa, và uống cạn tách trà.

“Để làm gì?” Daisy ngờ nghệch hỏi

Lillian vừa cảm thấy nhẹ nhõm khi biết Ngài Westcliff không bị Annabelle thu hút khi cô ấy dùng loại nước hoa kia, rồi quẳng cho em gái cái nhìn giễu cợt “Em nghĩ hai người đó làm gì? Chơi đánh bài chắc?”

“Ôi” Daisy bừng tỉnh. Cô quan sát Annabelle với vẻ tò mò không giấu giếm “Nhưng mình đang nghĩ rằng cậu thích làm…chuyện đó…với Hunt cơ mà”

“Ừm, đúng là mình có thích, nhưng…” Annabelle ngừng nói và đỏ mặt “Chuyện là, khi một người đàn ông bị khuấy động cực độ - ” Cô ngừng lần nữa khi nhận ra ngay cả Lillian cũng chú tâm nghe cô nói. Là thành viên duy nhất trong nhóm đã kết hôn, cô có một lượng kiến thức về đàn ông và những vấn đề thầm kín khiến những người còn lại cực kì quan tâm. Nhìn chung Annabelle khá thoải mái bộc bạch, nhưng cô cũng lược bớt một số chi tiết riêng tư về mối quan hệ với Hunt. Giọng cô thì thào “Mình chỉ có thể nói chồng mình không cần thêm thuốc để tăng cường ham muốn tình dục của anh ấy”

“Cậu có chắc đó là do tác dụng của mùi nước hoa?” Lillian hỏi “Có lẽ do thứ khác đã khiến anh ta – ”

“Chính là do thứ nước hoa đó” Annabelle nói dứt khoát

Evie bối rối “Nhưng t-tại sao nó không phát huy tác dụng với Ngài Westcliff? Tại sao chỉ với chồng cậu mà không phải một a-ai khác?”

“Và tại sao không ai chú ý đến Evie hay mình?” Daisy cáu kỉnh hỏi

Annabelle uống hết tách trà, rót thêm tách mới, và cẩn thận cho vào một cục đường. Đôi mắt sụp mí của cô quan sát Lillian qua mép tách sứ. “Còn cậu thế nào? Có ai chú ý đến cậu không?”

“Thật ra thì…” Lillian nhìn chằm chằm tách trà của cô. “Có Westcliff” cô nhăn nhó nói “Lần nữa. May hết sức. Mình phát hiện ra thứ thuốc kích thích tình dục chỉ có hiệu quả với người đàn ông mình căm ghét”

Annabelle sặc một ngụm trà, trong lúc Daisy đưa tay che miệng để ngăn tràng cười. Sau khi tiếng ho và khúc khích lắng dịu, Annabelle soi mói Lillian qua đôi mắt ngân ngấn nước. “Mình không thể hình dung được nỗi buồn vô hạn của Westcliff khi anh ta nhận ra bản thân bị cậu thu hút, nhất là vì hai người luôn đối đầu khốc liệt”

“Mình đã bảo anh ta nếu anh ta muốn sửa chữa sai lầm thì hãy yêu cầu nữ bá tước làm người bảo trợ cho tụi mình” Lillian nói

“Tuyệt chiêu” Daisy kêu lên “Anh ta có đồng ý không?”

“Anh ta nói sẽ suy nghĩ lại”

Ngả người ra tay ghế, Annabelle nhìn vào khoảng không mù sương buổi sáng phủ kín cánh rừng. “Mình không hiểu…tại sao loại nước hoa đó chỉ có tác dụng với Hunt và Westcliff? Và tại sao nó không phát huy công dụng khi mình đứng gần bá tước, trong khi cậu thì…”

“Có thể là do phần phép màu” Evie suy xét “đã g-giúp ta tìm ra tình yêu thật sự”

“Tào lao” Lillian nhận xét, công kích ngay ý tưởng kia. “Westcliff không phải tình yêu thật sự của mình! Anh ta là một tên khốn độc tài, trịch thượng mà mình không thể nói năng lịch sự. Và bất kì người phụ nữ nào xấu số phải cưới anh ta sẽ mục rữa ở Hampshire này, và phải xin phép anh ta trong mọi chuyện cô ta muốn làm. Mình hả, cho xin đi”

“Ngài Westcliff không phải dạng người cổ hủ đó” Annabelle nói “Anh ta khá thường lưu trú ở Luân Đôn, và anh ta được chào đón ở khắp nơi. Về tính độc đoán thì – mình cho rằng mình không thể tranh cãi về điểm này. Ngoại trừ phải nói rằng một khi quen thân hơn với anh ta, và tấm khiên bảo vệ được hạ xuống thì Westcliff là một người khá hòa đồng”

Lillian lắc đầu, miệng cô vểnh lên bướng bỉnh “Nếu anh ta là người duy nhất chịu ảnh hưởng của mùi nước hoa thì mình sẽ không đụng tới nó nữa” T

“Ôi, đừng mà” Mắt Annabelle bất thần trở nên ranh mãnh và hoạt bát “Mình nghĩ cậu vẫn muốn hành hạ anh ta”

“Đúng đó, tiếp tục dùng đi” Daisy giục “Chúng ta không có bằng chứng rằng bá tước là người duy nhất bị nước hoa của chị quyến rũ”

Lillian liếc sang Evie lúc này đang vác nụ cười mếu máo “Mình có nên?” cô hỏi, và Evie gật đầu “Rất tốt” Lillian nói “Nếu có một cơ hội bất kì được hành hạ Ngài Westcliff kia thì mình không muốn bỏ lỡ” Cô lôi chai nhỏ từ túi “Có ai muốn xức thêm nữa không?”

Annabelle trông có vẻ thất kinh “Không. Để nó xa, xa thiệt xa khỏi mình”

Hai người còn lại đã chìa tay ra sẵn. Lillian toét miệng cười và đưa nó cho Daisy, người nhỏ thêm vài giọt vào cổ tay và chấm một ít sau hai bên tai. “Rồi đó” Daisy hoan hỉ nói “Nhiều gấp hai lần tối qua. Nếu tình yêu đích thực của em ở trong bán kính 1 dặm thì anh ta sẽ chạy đến với em”

Evie đón lấy cái chai và xức thêm vài giọt dưới cổ họng “Ngay cả khi nó không phát huy tác dụng” cô nhận định “thì đây cũng là một mùi hương tuyệt diệu”

Ném chai nước hoa vào trở lại túi, Lillian đứng lên khỏi bàn. Cô vuốt thẳng chiếc váy cưỡi ngựa màu sô-cô-la mặt bên dài thượt được cột bằng một cái nút giữ gấu váy thẳng nếp trong lúc đi bộ. Tuy nhiên, trên lưng ngựa, chiếc váy sẽ phủ phục một cách thu hút bên hông ngựa và trang nhã che chắn đôi chân. Tóc cô được cột sau gáy, với một chiếc mũ lông trên đầu. “Tới lúc tập hợp trước chuồng ngựa rồi” Hai hàng chân mày nhướng cao khi cô hỏi thêm “Có ai đi cùng không?”

Annabelle quẳng cho cô bạn ánh mắt biết nói “Sau tối qua thì miễn”

“Mình cưỡi không giỏi lắm” Evie tiếc rẻ

“Mình và Lillian cũng không” Daisy nói, đăm đăm nhìn chị gái

“Có, mình cưỡi giỏi” Lillian phản đối “Em thừa biết chị cưỡi ngựa ngang ngửa đàn ông!”

“Chỉ khi nào chị cưỡi giống đàn ông thôi” Daisy bắt bẻ. Nhận ra sự bối rối của Annabelle và Evie, cô giải thích thêm “Lúc ở New York, Lillian và mình thường cưỡi ngựa dang chân lắm. Nó an toàn hơn, thật đấy, và thoải mái hơn rất nhiều. Cha mẹ thì không bận tâm chừng nào tụi mình còn ở trong khuôn viên nhà, và mặc đồ bảo hộ dưới váy. Một vài dịp khi tụi mình cưỡi ngựa cùng đàn ông, tụi mình sẽ ngồi nghiêng trên yên – nhưng không ai trong tụi mình thành thạo kĩ năng đó. Lillian là một tay nài cừ khôi khi chị ấy cưỡi kiểu dang chân. Tuy nhiên, theo những gì mình biết, thì chị ấy chưa từng vượt chướng ngại vật khi ngồi nghiêng cả. Trọng tâm sẽ hoàn toàn khác, và các nhóm cơ cần dùng cũng không giống nhau, và buổi tập lần này ở Stony Cross – ”

“Im đi, Daisy” Lillian càu nhàu

“ – sẽ rất cam go, và mình khá chắc là – ”

“Nín ngay” Lillian đe dọa

“ – là chị mình sẽ té gãy cổ” Daisy kết thúc và ném trả tia nhìn gay gắt cho Lillian

Annabelle trông có vẻ băn khoăn trước tin tức vừa nhận “Lillian thân mến – ”

“Mình phải đi” Lillian nói cộc lốc “Mình không muốn đến trễ”

“Mình biết cuộc thi cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật của Ngài Westcliff sẽ không thích hợp với người thiếu kinh nghiệm”

“Mình không thiếu kinh nghiệm” Lillian rít qua kẽ răng

“Có một vài đoạn khó, và thanh chắn nằm ở trên cùng. Simon, à, Hunt, đã dẫn mình tham quan chỗ tập luyện sau khi nó hoàn công ít lâu, và tư vấn cho mình làm thế nào tiếp cận những cú nhảy vượt khác nhau, và ngay từ lúc đó nó đã khó nhằn rồi. Và nếu tư thế cưỡi của cậu không thật sự chuẩn xác, thì cậu có thể ngã dúi dụi vào khoảng không giữa đầu và cổ con ngựa, và – ”

“Mình sẽ ổn thôi” Lillian nói mát “Lạy Chúa, Annabelle, mình không hề biết cậu lại có thể trở nên nhút nhát như thế”

Bây giờ Annabelle đã quen với giọng điệu châm chích của Lillian nên cô chỉ chú tâm khuôn mặt ương bướng của bạn. “Có cần thiết phải mạo hiểm bản thân như vậy không hả?”

“Cậu thừa biết mình không bao giờ lùi bước trước thách thức”

“Và đó là một phẩm chất đáng nể đấy cô bạn của tôi” Annabelle ôn tồn đáp “Trừ khi cậu áp dụng nó vào một buổi tập vô nghĩa”

Đó gần như trở thành một cuộc tranh luận họ chưa từng trải qua “Xem nào” Lillian sốt ruột nói “Nếu mình ngã, cậu có thể nói thẳng vào mặt mình, và mình sẽ lắng nghe từng chữ một. Nhưng không ai được ngăn mình cưỡi ngựa hôm nay cả…và vì đây chỉ là một buổi tập vô nghĩa nên không cần cậu xía miệng vào”

Cô quay lưng bước đi, trong lúc Annabelle ré lên bất lực ở phía sau, và tiếng lẩm bẩm lờ mờ chán chường của Daisy “…và sau đó, cổ chị sẽ gãy…”

Sau khi Lillian bỏ đi, Daisy nhăn nhó xin lỗi Annabelle “Mình xin lỗi. Chị ấy không định nói nặng như vậy đâu. Cậu biết chị ấy mà”

“Cậu không cần xin lỗi” Annabelle cau có nói “Lillian mới là người phải làm việc đó…mặc dù mình cho rằng mình nên biết trước cậu ấy sẽ nói như thế”

Daisy nhún vai. “Có những lần chị mình phải gánh chịu hậu quả từ hành vi của chính chị ấy. Nhưng điều mình ngưỡng mộ Lillian là khi chị ấy biết mình đã sai thì chị ấy nhận ngay, và thậm chí tự chế nhạo bản thân”

Annabelle không cười đáp trả “Mình cũng ngưỡng mộ cậu ấy mà Daisy. Nhiều đến mức mình không thể để cậu ấy đâm đầu vào nguy hiểm – hay trong trường hợp này, là cưỡi thẳng vào nguy hiểm. Rõ ràng cậu ấy không hiểu buổi cưỡi ngựa đó sẽ đáng sợ đến mức nào. Westcliff là một nài ngựa lão luyện, và đấu trường anh ta xây dựng phù hợp với trình độ của anh ta. Ngay cả chồng mình với khả năng cưỡi ngựa nhuần nhuyễn cũng công nhận đó là một thách thức. Vậy mà Lillian lại liều lĩnh trong lúc chưa quen với cách cưỡi ngồi nghiêng thì thật là – ” Trán cô nhăn nhúm “Chỉ nghĩ đến việc cậu ấy bị thương hay mất mạng là mình chịu hết nổi”

Evie ôn tồn nói “C-Chồng cậu đang ở hàng hiên. Anh ta đứng chỗ mấy cánh cửa kiểu Pháp”

Cả ba người họ đưa mắt về phía người chồng cao lớn, ngăm đen của Annabelle trong trang phục cưỡi ngựa. Anh đang đứng cùng với một nhóm ba người đàn ông đã tiếp cận anh ngay từ lúc anh bước xuống bậc thềm. Họ tặc lưỡi với một vài lời châm biếm của Hunt – một vài người tái mặt. Hunt là đàn ông trong số đàn ông, và khá được yêu thích ở Stony Cross. Một nụ cười ngạo nghễ cong cong trên miệng anh, khi nhìn qua đám khách lố nhố quanh bàn, trong lúc người hầu lượn lờ xung quanh họ với những đĩa thức ăn và bình đựng nước hoa quả. Tuy nhiên, kiểu cười đó thay đổi khi anh nhìn thấy Annabelle, và sự dịu dàng sâu sắc ấy đủ khiến Daisy khẽ xuýt xoa. Giống như có một sợi dây liên kết vô hình giữa họ và không gì có thể cắt đứt.

“Thứ lỗi cho mình” Annabelle thì thầm rồi đứng lên. Cô đi về phía chồng, người cầm tay cô ngay khi cô đến gần anh, và khẽ hôn vào lòng bàn tay cô. Nhìn đăm đăm khuôn mặt đang ngước lên của vợ, anh giữ tay cô lại và đầu anh cúi gần sát cô.

“Cậu có nghĩ Annabelle đang đề cập đến chuyện của Lillian?” Daisy hỏi Evie

“Mình mong là vậy”

“Ôi, anh ta phải thận trọng giải quyết vấn đề này” Daisy rên rĩ “Nếu mà lộ ra thì Lillian sẽ cãi bướng cho coi”

“Mình có thể tin Hunt sẽ thận trọng. Anh ta biết hết mọi mưu chước kinh doanh đúng không?”

“Cậu nói đúng” Daisy đột ngột cảm thấy khá hơn “Và anh ta đã quen ứng phó với Annabelle – một người cũng có bản tính nóng nảy” Trong lúc họ trao đổi, Daisy buộc lòng nhận thấy hiện tượng lạ thường mỗi khi cô và Evie ở riêng với nhau…Evie có vẻ thư giãn, và chứng nói lắp của cô biến mất.

Evie chồm người về trước, lơ đễnh chống cằm “Cậu nghĩ giữa hai người đó có chuyện gì không? Ý mình là Lillian và Ngài Westcliff ấy”

Daisy cau mày cười, và cảm thấy hơi lo lắng cho chị gái. “Mình nghĩ chị mình cảm thấy sợ khi nhận ra sức hấp dẫn của Ngài Westcliff. Và chị ấy không quen bị hoảng sợ – nó thường khiến chị ấy quay gót bỏ chạy và làm điều gì đó liều lĩnh. Và chuyện đó dẫn tới quyết tâm tự sát trên lưng ngựa hôm nay”

“Nhưng tại sao cậu ấy lại sợ?” Nét mặt Evie đượm vẻ hồ nghi “Mình đã nghĩ Lillian sẽ rất thỏa lòng nếu thu hút ai đó giống bá tước”

“Không phải như thế khi mà chị ấy biết họ sẽ chì chiết nhau nếu chuyện đó xảy ra. Và Lillian chẳng ham gì nếu được một người đàn ông uy quyền như Westcliff mê đắm” Daisy thở dài ngao ngán “Mình cũng không muốn chị ấy bị thế”

Evie miễn cưỡng gật đầu “Mình…Mình cho rằng bá tước sẽ không chịu nổi bản tính của Lillian”

“Dám lắm” Daisy cười nhạo “Evie, cô bạn đáng yêu của mình …mình tự thấy hơi khiếm nhã vì đã chú ý đến điều này, nhưng trong một phút vừa qua cậu không còn nói lắp”

Cô gái tóc đỏ gượng cười sau lòng bàn tay đang che mặt, và đưa mắt nhìn Daisy từ dưới khóe mi vàng nâu. “Mỗi khi mình đi khỏi nhà là như vậy đó…xa khỏi gia đình mình. Và nó đỡ hơn nếu mình nhớ phải ăn nói chậm rãi, và nghĩ về những gì mình sắp nói. Nhưng nó sẽ tệ hơn khi mình mệt, hoặc khi mình phải nói chuyện với ng-người lạ. Với mình không có gì đáng sợ hơn việc bước vào một phòng khiêu vũ và đối mặt rất nhiều người mình không quen biết”

“Bạn ơi” Daisy êm ái nói “lần kế tiếp cậu đối mặt với căn phòng đầy người lạ…cậu chỉ cần tự nhủ một vài người trong số họ là những người bạn đang đợi cậu đến làm quen thôi mà”

Buổi sáng trong lành và mù sương và những người cưỡi ngựa tập trung trước chuồng ngựa. Có khoảng trên dưới 15 người đàn ông, hai phụ nữ bên cạnh Lillian. Nhóm đàn ông mặc trang phục áo khoác đen có khóa kéo đa dạng từ nâu vàng đến mù tạc kèm giày bốt. Phụ nữ mặc trang phụ cưỡi ngựa ôm khít vòng eo, bím tóc tết lại, và kết thúc với váy xếp rộng thùng thình được đơm nút một bên. Người hầu và cậu bé giữ ngựa di chuyển giữa đám đông, mang ngựa ra và giúp người cưỡi lên yên. Một vài vị khách đã chọn mang theo ngựa riêng của họ, trong khi số khác sử dụng những con nổi tiếng của chuồng ngựa dòng họ Marsden. Bất chấp cô đã tham quan các chuồng ngựa vào lần trước đến đây, Lillian vẫn xúc động khi những vẻ đẹp thuần chủng được dẫn ra.

Lillian đứng bên cạnh giá đỡ với sự giúp đỡ của Ông Winstanley, một thanh niên tóc nâu có nét mặt quyến rũ nhưng cằm yếu ớt, và hai quý ông khác, Ngài Hew và Ngài Bazeley, lúc này đang rôm rả tán gẫu trong lúc chờ giá đỡ được khiêng ra. Không thấy hứng thú dự phần trò chuyện, Lillian uể oải quan sát khung cảnh xung quanh cho đến khi Westcliff sải bước ngang qua khuôn viên chuồng ngựa. Áo khoác của anh, dù được cắt may tỉ mỉ, vẫn bị rối mắt bởi quá nhiều phụ kiện, và đôi giày bốt da của anh khá mềm.

Những kí ức không được chào đón tấn công con tim cô. Tai cô nóng bừng khi cô đột ngột nhớ lại những lời thì thầm ướt át của anh…tôi muốn hôn em ở mọi nơi…đón nhận cảm giác hồi hộp sâu thẳm bên trong, cô nhìn theo Westcliff, anh tiến đến chỗ một con ngựa đã được dẫn ra từ trước…cô đã gặp con vật này trước đây. Con ngựa có tên Brutus, được đề cập đến trong mọi đề tài liên quan đến ngựa. Hiện thời không có thợ săn nào trên đất Anh đáng ngưỡng mộ hơn Brutus, một con ngựa hồng tuyệt đẹp với tư chất nhanh nhạy, khéo léo. Yên ngựa hồng sâu, hai bên vai nó cuồn cuộn cơ bắp và nghiêng nghiêng nặng nề cho phép nó di chuyển dễ dàng qua những địa thế hiểm trở và nhảy vượt một cách điêu luyện. Trên mặt đất, Brutus là một chiến binh được thuần hóa…tuy nhiên, trên không, con ngựa gầm gừ như thể nó có hai cánh.

“Người ta nói thế này, với Brutus, Westcliff không còn cần một con ngựa khác” một vị khách nhận xét

Lillian đang đứng trên bệ đỡ liếc nhìn người nói câu đó một cách tò mò “Nghĩa là sao?”

Người đàn ông tóc nâu cười nghi ngại, ra vẻ chuyện này thì ai cũng biết rồi chứ. “Vào một ngày săn bắn” anh ta giải thích “một người thường cưỡi con ngựa đầu tiên của anh ta vào buổi sáng, và rồi đổi ngựa vào giờ chiều. Nhưng có vẻ sức chịu đựng và sự dẻo dai của Brutus bằng hai con ngựa cộng lại”

“Giống chủ của nó” một người khác bình phẩm, và tất cả cười rúc rích.

Đảo mắt xung quanh, Lillian thấy Westcliff đang trò chuyện với Simon Hunt và rõ ràng câu chuyện đã khiến nét mặt bá tước khẽ cau có. Đứng bên cạnh chủ nhân, Brutus dịch chuyển và xì xào sục mõm vào bá tước, và Westcliff đưa tay chà mũi con vật.

Lillain bị phân tâm khi một cậu bé giữ ngựa, một trong số những cậu bé đã tham gia trận run-đơ hôm qua, đưa một con ngựa xám ra bệ đỡ. Cậu bé nháy mắt ẩn ý với Lillian khi cô bước lên đến bậc đỡ trên cùng. Cô nháy mắt lại và đợi cậu bé giữ ngựa kiểm tra yên và đai cột. Ước lượng con ngựa với tia nhìn tán đồng, cô nhận thấy chú ngựa xám rắn chắc và thuần chủng, với vẻ ngoài hoàn hảo và có dáng điệu uyển chuyển. Nó không cao hơn 13 gang tay…một con ngựa tuyệt vời cho một quý cô.

“Tên nó là gì?” Lillian hỏi. Nghe giọng cô, một bên tai ngựa vểnh lên chú ý.

“Starlight (Ánh sao), thưa cô. Cô sẽ rất hợp với nó – nó là con ngựa ngoan nhất trong chuồng sau con Brutus”

Lillian vỗ lên chiếc cổ mềm mại của nó “Mi trông có vẻ giống một quý ông đó Ánh sao. Ta ước gì có thể thoải mái cưỡi mi thay vì phải loay hoay với kiểu ngồi nghiêng ngu ngốc đó”

Con ngựa xám gục đầu liếc cô với vẻ trấn an điềm tĩnh

“Đức ngài đã bảo tôi nếu cô muốn cưỡi ngựa, thưa cô, thì nhất định phải đưa cô con Ánh sao” cậu bé giữ ngựa nói, có vẻ ấn tượng trước tin chính Wesstcliff chỉ đạo chọn một con ngựa cho cô

“Tử tế làm sao” Lillian lẩm bẩm, đặt chân lên bàn đạp và khẽ nhấc người lên trên núm yên (phần tròn của yên ngựa nhô lên ở phía trước). Cô cố ngồi vuông vức, với hầu hết trọng lượng tập trung vào đùi và xương bên phải. Chân phải cô gác xung quanh núm yên với ngón chân chúi xuống đất, trong lúc chân trái tự nhiên móc vào bàn đạp. Lúc đầu không thoải mái cho lắm, mặc dù Lillian biết chỉ ít phút nữa hai chân cô sẽ đau vì tư thế không quen. Ngồi yên, cô nắm lấy dây cương và chồm người vỗ con Ánh sao lần nữa, và cô cảm thấy hồi hộp cực kì. Cô thích cưỡi ngựa, và con ngựa này tuyệt vời hơn hẳn mấy con ở nhà cô.

“Ơ…thưa cô…” cậu bé giữ ngựa thấp giọng, và rụt rè chỉ vào chiếc váy vẫn đang cột nút của cô. Bây giờ Lillian đã trên lưng ngựa, và một phần chân trái cô đã lộ ra ngoài

“Cảm ơn” cô nói rồi cởi một cái nút to bên hông để lớp váy phủ qua chân. Hài lòng vì mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp, cô dịu dàng thúc ngựa rời khỏi bệ đỡ, và con Ánh sao phản ứng ngay tức thì, cảm nhận được sức ép nhẹ tênh từ gót giày của cô.

Tập hợp cùng nhóm người cưỡi ngựa đang tiến vào rừng, Lillian cảm thấy háo hức với cuộc thi vượt chướng ngại vật. Mười hai lần nhảy cả thảy, cô đã nghe nói như vậy, và được sắp đặt khéo léo trên đường đua xuyên suốt khu rừng và cánh đồng. Ngay cả khi cưỡi ngựa một bên, cô vẫn ngồi vững chắc, đùi cô áp vào đường cong nhấp nhô trên lưng ngựa để giữ thăng bằng. Và chú ngựa xám này được huấn luyện kĩ lưỡng, phấn khích nhưng vâng lời nên dễ dàng chuyển từ đi nước kiệu sang phi nước đại một cách thuần thục.

Khi Lillian đến gần điểm xuất phát, cô nhìn thấy cột nhảy đầu tiên, một cái lồng hình tam giác cao khoảng 6 feet. “Không vấn đề gì chứ Ánh sao?” cô thì thầm với con ngựa. Chậm rãi bước tới, họ tiến về phía nhóm người đang đứng đợi. Tuy nhiên, trước khi cô nhập bọn, thì một người trong số đó đã đến đứng cạnh cô. Là Westcliff, ngồi trên con ngựa hồng đen, cưỡi nó một cách điệu nghệ đủ khiến cánh tay và cổ cô tê rần, cô thường bị như thế mỗi khi chứng kiến sự hoàn hảo đáng kinh ngạc. Cô phải thừa nhận rằng, bá tước rất oai dũng trên lưng ngựa.

Không như những quý ông xung quanh, Westcliff không mang găng tay cưỡi ngựa. Nhớ lại tiếng kêu sột soạt từ những ngón tay chai sần của anh trên da cô. Lillian nuốt khan và tránh nhìn vào bàn tay anh trên dây cương. Thoáng nhìn mặt anh cũng đủ biết anh đang khó chịu vì một điều gì đó…khoảng cách giữa hai chân mày đen bị thu hẹp lại, và quai hàm anh giờ là một khuôn hình cứng nhắc.

Lillian lơ đễnh cười “Chào buổi sáng thưa ngài”

“Chào buổi sáng” anh lặng lẽ đáp. Anh có vẻ đang lựa chọn từ ngữ thích hợp trước khi nói tiếp “Cô có hài lòng với con ngựa này không?”

“Có, nó rất tuyệt. Có vẻ tôi phải cảm ơn ngài vì đã chọn nó cho tôi”

Miệng Westcliff khẽ cong lên “Cô Bowman…tôi vừa được biết cô không có kinh nghiệm ngồi nghiêng cưỡi ngựa”

Nụ cười vụt tắt để lại đôi môi lạnh run. Nhớ lại chi tiết Simon Hunt trò chuyện với Westcliff một phút trước đây, Lillian nhận ra vai trò của Annabelle trong tình huống này. Chết tiệt cậu đi vì đã can thiệp. cô nghĩ ngợi rồi quắc mắt “Tôi xoay xở được” cô cộc cằn “Không sao cả”

“Tôi sợ rằng tôi không thể để sự an toàn của một trong số những vị khách của tôi bị đe dọa”

Lillian nhìn chằm chằm những ngón tay đeo găng đang nắm chặt dây cương. “Westcliff, tôi có thể cưỡi tốt như những người khác. Và cho dù ngài đã nghe được chuyện gì, thì tôi không phải hoàn toàn mù tịt kĩ năng cưỡi ngựa ngồi nghiêng. Vậy nên ngài hãy để tôi yên – ”

“Nếu tôi biết trước chuyện này thì tôi đã cho cô tập luyện và đánh giá kĩ năng của cô. Nhưng giờ thì quá trễ”

Cô cố dung nạp câu nói của anh, sự chắc chắn trong giọng anh, sự uy nghiêm bao trùm khắp nơi “Ngài đang nói rằng hôm nay tôi không thể cưỡi ngựa?”

Westcliff cương quyết nhìn thẳng vào mắt cô “Không phải trong bài tập vượt chướng ngại vật. Cô có thể cưỡi ngựa đi bất cứ đâu trong lãnh địa. Nếu cô muốn tôi sẽ ước lượng năng lực của cô ngay trong tuần này, và cô sẽ có một cơ hội khác. Còn hôm nay thì không, tôi không cho phép”

Không quen nghe người khác ra lệnh chuyện này được làm còn chuyện kia thì không, Lillian chực chờ phun ra hàng loạt lời buộc tội nặng nề. Thay vào đó cô gắng gượng đáp trả một cách bình tĩnh “Sự quan tâm của ngài dành cho sức khỏe của tôi thật đáng trân trọng, thưa ngài. Nhưng tôi muốn thỏa hiệp. Hãy quan sát tôi nhảy hai hoặc ba cọc đầu tiên, và nếu tôi không vượt qua thì tôi sẽ tuân theo quyết định của ngài”

“Tôi không thỏa hiệp những vấn đề liên quan đến sự an toàn” Westcliff nói “Cô sẽ tuân theo quyết định của tôi ngay bây giờ, cô Bowman”

Anh thật bất công. Anh cấm cô làm những gì cô muốn chỉ để thị uy với cô. Nén cơn thịnh nộ, Lillian cảm thấy cơ mặt của cô đang co rúm. Thất vọng cùng cực, và cô không thể khống chế tâm trạng của mình

“Tôi làm được” cô gắt gỏng “Để tôi chứng minh cho ngài xem”