Lần đầu tiên trong đời Lillian bị một người đàn ông hôn mà chưa xin phép. Cô vặn vẹo và gượng ép cho đến khi Westcliff giữ cô bằng cả cơ thể anh. Anh có mùi bụi, ngựa và ánh nắng…và có một cái khác…một mùi nước hoa ngọt dịu, khô khan làm cô nhớ đến mùi cỏ tươi. Áp lực từ môi anh gia tăng, say mê tìm kiếm cho đến khi môi cô bị dỗ dành hé mở. Cô chưa bao giờ hình dung ra những nụ hôn thế này, những cái vuốt ve sâu, dịu dàng nôn nóng có vẻ bào mòn sức lực cho đến khi cô nhắm mắt lại và dựa hẳn vào xương ngực rắn rỏi của anh. Westcliff ngay lập tức tận dụng sự yếu thế của cô, áp sát cô lần nữa cho đến khi không còn một inch khỏang cách nào giữa họ, và chân cô dang ra dưới sự tấn công của phần đùi mạnh mẽ.

Phần đầu lưỡi của anh trêu đùa trong miệng cô với những luồng hơi ấm, âm thầm khám phá viền răng và đôi môi mềm mại đằng trước nó. Choáng váng vì sự thân mật, Lillian lùi về sau, nhưng anh theo cô, cả hai tay khum khum quanh đầu cô. Cô không biết làm gì với lưỡi của mình nên cô lóng ngóng rụt lại khi lưỡi anh chạm cô, quấy nhiễu, kích thích, và thỏa mãn cô cho đến khi một tiếng rên rỉ rung rung phát ra từ cổ họng, và cô điên cuồng đẩy anh ra.

Miệng anh bùng nổ cạnh miệng cô. Nhận thức được rằng cha cô và những cộng sự của ông đang đứng ở phía bên kia cây bách xù, Lillian vật lộn với từng hơi thở, và quan sát những dáng người đen đen xuyên qua kẽ lá. Nhóm người đều đều đi trên hành lang, hoàn toàn mù tịt cặp đôi ôm nhau đang nấp ngay cổng vào. Nhẹ nhõm vì họ đang đi xa dần, Lillian thở hắt ra. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực khi cô rời miệng Westcliff, lúc này anh đang vòng xuống cổ, lần theo dấu vết của từng dây thần kinh. Cô quằn quại chống cự, vẫn bất lực giữa hai đùi anh, và một hơi nóng kinh người bắt đầu xuất hiện bên trong cô

“Thưa ngài” cô thì thầm “Ngài điên rồi à?”

“Phải. Phải” Môi anh lướt êm như nhung trên miệng cô…một cái hôn sâu đầy tính chiếm hữu. “Đưa miệng em đây…lưỡi em…đúng. Quá ngọt ngào…ngọt ngào…” Môi anh nóng và liều lĩnh, khuấy động giác quan cô, trong lúc hơi thở anh phì phò bên má cô. Môi và cằm cô râm ran ngứa bởi những sợi râu lởm chởm của anh.

“Thưa ngài” cô thì thầm lần nữa, giật đầu khỏi anh “Lạy Chúa – buông tôi ra!”

“Được…tôi xin lỗi…một lần nữa thôi…” Anh lại tìm môi cô và cô đẩy mạnh anh ra. Ngực anh cứng như đá tảng.

“Bỏ tôi ra, tên đần” Xoắn người hoang dại, Lillian xoay xở thoát khỏi anh. Toàn thân cô nóng bừng vì sự cọ xát với anh, ngay cả khi họ đã tách ra

Khi họ nhìn nhau chằm chằm, cô thấy một tia nhìn dâm đãng đang dần tiêu tan trên mặt anh, và đôi mắt đen của anh mở to với nhận thức chuyện gì vừa xảy ra. “Quỷ thần ơi” anh thì thầm.

Lillian không thể biết ơn cách anh nhìn cô như thể một người nào đó vừa gặp phải cái đầu rắn mối của Medusa. Cô quắc mắt “Tôi có thể tự đi về phòng” cô nói cộc lốc “Và đừng đi theo tôi – hôm nay tôi nhận đủ sự giúp đỡ của ngài rồi” Cô quay đầu băng ngang hành lang, trong lúc anh nhìn đăm đăm theo cô với quai hàm trễ xuống.

Nhờ vào phép màu của Chúa, Lillian đã chật vật quay lại phòng trước khi mẹ cô xuất hiện đánh thức hai chị em. Lách qua khe cửa hẹp, cô đóng nó lại rồi vội vã trút bỏ áo ngủ. Daisy cũng vừa cởi xong quần áo lót và cài lại chốt cửa giống lúc ban đầu.

“Sao chị lâu vậy?” Daisy hỏi trong lúc chăm chú làm việc “Em mong chị không giận vì em đã không đợi chị về cùng – em nghĩ em nên về và thay quần áo càng nhanh càng tốt”

“Không” Lillian lơ đãng nói, và bước khỏi đống áo xống nhàu nhĩ. Cô cho chúng vào ngăn tủ và đóng phắt lại. Một tiếng tíc báo hiệu Daisy đã thành công trong việc khóa cửa lại từ bên trong. Lillian nhanh nhảu chạy đến bồn rửa mặt và đổ hết chậu nước bẩn rồi lấp đầy trong nó bằng nước sạch. Hấp tấp rửa mặt và cánh tay xong cô lau khô bằng một khăn lông mới tinh.

Bất thình lình ổ khóa bật ra, và cả hai cô gái nhìn nhau cảnh giác. Họ cùng đâm bổ lên giường bằng những bước nhảy như chạy, và đáp xuống nệm suýt soát lúc mẹ họ vào phòng. May mắn thay là những tấm rèm cửa đều được kéo xuống nên Mercedes không phát hiện được chứng cứ nào từ những hành vi của họ. “Các cô gái?” bà ngờ vực hỏi “Đến lúc thức dậy rồi”

Daisy duỗi người và ngoác miệng ngáp “Mmm…chúng con ngủ ngon lắm. Giờ con thấy khỏe hẳn”

“Con cũng vậy” Lillian ủ ê nói, đầu cô vùi trong gối, tim cô đập liên hồi

“Bây giờ hai con phải tắm và thay đầm dạ hội đi thôi. Mẹ sẽ rung chuông kêu người hầu mang chậu tắm tới. Daisy, con sẽ mặc váy lụa vàng. Lillian, con sẽ mặc màu xanh với đăng ten vàng trên vai”

“Vâng thưa mẹ” cả hai đồng thanh

Khi Mercedes đi qua phòng kế bên, Daisy ngồi thẳng lên và nhìn đăm đăm Lillian một cách tò mò “Sao chị về phòng trễ quá vậy?”

Lillian lăn tròn và ngước lên trần nhà, nghĩ lại chuyện đã xảy ra trong vườn. Cô không tin nổi rằng Westcliff, người luôn tỏ vẻ chán ghét cô, lại có thể cư xử như thế. Không thể hiểu nổi. Bá tước chưa từng thể hiện tí ti cảm xúc chứng tỏ anh ta có hứng thú với cô. Thật ra mà nói, chiều nay là dịp đầu tiên họ thật sự hành xử có lễ giáo với nhau. “Westcliff và chị buộc lòng phải núp một lát” Lillian nói, trong lúc những dòng suy nghĩ cứ vồ vập trong đầu “Có cha trong nhóm người băng qua lối vào”

“Chúa ơi” Daisy quàng chân qua thành giường và nhìn chị thất kinh hồn vía “Nhưng cha có thấy chị không?”

“Không”

“Hên quá” Daisy khẽ cau mày, có vẻ nhận ra vẫn còn nhiều chuyện chưa được kể hết “Ngài Westcliff đã rất nghĩa hiệp trong việc che dấu chúng ta, phải không?”

“Nghĩa hiệp hả, ừ”

Một nụ cười bất ngờ cong cong trên môi Daisy “Em nghĩ điều buồn cười nhất xảy ra lúc anh ta hướng dẫn chị cách cầm gậy – em đã nghĩ chị sẽ quật nó thẳng vào anh ta cơ đấy”

“Chị bị kích động” Lillian ảm đạm nói, đứng bên giường và mở rèm cửa. Khi cô giật mạnh thớ vải lanh Đa-mat qua một bên, ánh nắng ban chiều lùa thẳng vào phòng, phơi bày những luồng bụi tí xíu lấp lánh trong không khí “Westcliff trông có vẻ đã tìm ra lý do biện minh cho hàng động hào hiệp của anh ta phải không?”

“Anh ta đã làm gì? Mọi chuyện trông khá giống anh ta cố tìm cớ để choàng tay quanh người chị”

Lời nhận xét làm Lillian choáng váng, cô nheo mắt “Sao em nói vậy?”

Daisy nhún vai “Có cái gì đó trong cách anh ta nhìn chị…”

“Cách gì?” Lillian chất vấn, trong lúc cơn chấn động ùa vào cô

“Chỉ là, à thì…cách thích thú”

Lillian bao biện sự rối loạn của bản thân bằng một cái quắc mắt “Bá tước và chị khinh miệt lẫn nhau” cô cộc cằn “Điều duy nhất anh ta có hứng thú là hợp đồng kinh doanh đầy tiềm năng với cha” cô ngừng lại và đến gần bàn trang điểm, nơi có lọ nước hoa rực rỡ trong ánh nắng chiều thu. Khép ngón tay quanh chai thủy tinh hình quả lê, cô cầm nó lên và chà ngón cái liên tục quanh nút chai. “Tuy nhiên” cô ấp úng nói “Có chuyện này chị phải kể với em, Daisy. Có chuyện đã xảy ra giữa chị và Westcliff trong lúc đứng chờ đằng sau hàng rào…”

“Sao?” Nét mặt Daisy giờ càng trở nên hiếu kì

Rủi thay mẹ họ lại chọn thời điểm này để quay lại phòng, theo sau là hai cô hầu đang vất vả kéo theo chậu tắm và chuẩn bị nước. Với bà mẹ lảng vảng xung quanh thế này khiến Lillian và Daisy không có cơ hội nói chuyện riêng tư. Và đó lại hóa ra hay, vì nó cho phép Lillian có đủ thời gian suy nghĩ về sự kiện vừa qua. Nhanh tay cho chai nước hoa vào chiếc túi xách tay cô dự định mang theo tối nay, Lillian tự hỏi liệu có phải Westcliff đã bị ảnh hưởng bởi mùi nước hoa của cô. Có điều gì đó khiến anh ta cư xử hết sức kì quặc. Và phán xét nét mặt khi anh ta nhận ra mình vừa làm gì, cô nhớ lại một Westcliff bị thất kinh bởi hành vi của chính bản thân.

Việc làm hợp lý bây giờ là kiểm tra chai nước hoa này. Cho nó có cơ hội thể hiện. Một nụ cười méo mó bật ra trên miệng khi cô nghĩ đến đám bạn, những người sẽ khá sẵn lòng giúp cô thực hiện một hoặc hai thí nghiệm nho nhỏ.

Nhóm cánh-hoa-cô-đơn đã quen nhau được khoảng một năm, luôn luôn ngồi dựa tường trong suốt dạ hội. Nhớ lại mọi chuyện, Lillian không biết điều gì đã ngăn cản tình bạn giữa họ quá lâu như thế. Có lẽ vào mùa lễ hội với một Annabelle vô cùng xinh đẹp, mái tóc cô có màu mật sẫm, và đôi mắt xanh lúng liếng, và dáng người gợi cảm gọn gàng. Không ai hình dung được một tạo vật tuyệt diệu như thế lại hạ cố kết bạn với những người bình thường. Evangeline Jenner lại là một trường hợp khác, cô nhút nhát đến đáng thương và gặp khó khăn kinh khủng trong giao tiếp vì giọng nói cà lăm.

Tuy nhiên, khi mà chuyện không ai trong số họ có thể tự chuyển đổi vị thế cánh-hoa-cô-đơn trở nên rõ ràng, họ đã lập nhóm và cùng nhau tìm chồng, bắt đầu với Annabelle. Họ nỗ lực giành giật một tấm chồng cho bạn, thậm chí Simon Hunt không phải là quý ông họ định cho vào rọ. Lillian phải thừa nhận rằng bỏ qua những nghi ngại ban đầu về cuộc hôn nhân, rõ ràng Annabelle đã chọn đúng người. Bây giờ đến lượt Lillian, người lớn tuổi thứ hai trong nhóm.

Hai chị em tắm gội và xả tóc, rồi tự lủi vào góc phòng cho người hầu giúp mặc trang phục. Theo chỉ dẫn của mẹ, Lillian chọn chiếc váy lụa xanh nhạt, với tay áo ngắn, đầy đặn cùng vạt áo có nếp cắt vàng ròng. Áo ngực đáng ghét đã giảm vòng eo cô thêm hai inch, trong lúc tấm lót giúp ngực cô căng tràn cho đến khi giữa ngực hình thành một đường rãnh sâu. Cô được đưa tới bàn trang điểm, nhăn nhó và tần ngần ngồi xuống, da đầu cô đau rát khi cô hầu chải tóc và bới thành một kiểu cầu kì. Trong lúc đó Daisy cũng trở thành mục tiêu bị tra tấn tương tự khi cô bị thắt eo, độn vải, và mặc vào người chiếc váy màu bơ với đăng ten trên vạt áo

Mẹ họ vẫn lượn lờ xung quanh vừa lẩm ba lẩm bẩm hàng loạt chỉ dẫn về hành vi đứng đắn “…hãy nhớ, đàn ông Anh quốc không thích nghe một cô gái nói chuyện ào ào, và họ không thích các con có ý kiến. Vì vậy, mẹ muốn hai con tỏ ra ngoan ngoãn và im lặng hết mức có thể. Và đừng đề cập gì đến thể thao hết! Một quý ông có thể tỏ vẻ quan tâm khi các con nói về run-đơ hoặc những trò chơi trên cỏ, nhưng trong thâm tâm họ khinh thường một cô gái thảo luận về những phạm trù của nam giới. Và nếu một quý ông có hỏi chuyện các con thì phải tìm cách hỏi ngược lại anh ta, vậy thì anh ta sẽ có cơ hội truyền đạt những kinh nghiệm của bản thân…”

“Lại một buổi tối hồi hộp ở Trang viên Stony Cross” Lillian thì thầm. Daisy nghe chị nói và khịt mũi thích thú ở góc kia phòng ngủ.

“Con nói gì vậy?” Mercedes gắt gỏng hỏi “Con có nghe mẹ dặn dò không hả Daisy?”

“Có, thưa mẹ. Con không thở được ạ. Con nghĩ áo ngực của con quá chật”

“Vậy đừng thở sâu quá”

“Không thể nới lỏng một chút sao?”

“Không. Quý ông người Anh thích con gái eo thon. Bây giờ, mẹ nói tới đâu rồi – à phải, trong bữa ăn, nếu có lúc nào đó cuộc trò chuyện bị ngắt quãng…”

Khổ sở chịu đựng bài thuyết giảng đã được trình bày dưới nhiều hình thức khác nhau trong suốt thời gian họ ở lãnh địa Westcliff, Lillian nhìn chằm chằm tấm gương soi. Cô cảm thấy bối rối với viễn cảnh chạm mặt Westcliff tối nay. Hình ảnh lóe qua tâm trí cô, khuôn mặt rám nắng của anh cúi gần cô, và cô nhắm mắt lại.

“Xin lỗi, thưa cô” cô hầu lẩm bẩm, cho rằng mình đã cột tóc quá mạnh

“Ổn cả” Lillian nhăn nhó cười “Cứ làm đi – tóc tôi cứng lắm”

“Lạ nha” Daisy đáp lại từ phía kia

Khi cô hầu tiếp tục xoắn và kẹp tóc, luồng suy nghĩ của Lillian quay lại với Westcliff. Liệu anh có giả vờ như nụ hôn ở đằng sau hàng rào là chưa từng xảy ra? Hay anh sẽ thảo luận về nó? Xấu hổ với cảnh tượng đó, cô nhận ra mình cần phải nói chuyện với Annabelle, người đã biết khá nhiều về Westcliff vì đã kết hôn với bạn thân của bá tước là Simon Hunt.

Ngay khi kẹp tóc cuối cùng vào đúng vị trí thì có tiếng gõ cửa. Daisy lúc này đang mang găng tay nhanh nhảu cất tiếng trả lời, phớt lờ chuyện Mercedes phản đối với lý do một trong hai cô hầu có trách nhiệm phải làm việc đó. Nhảy bổ ra mở cửa, Daisy reo hò hoan hỉ khi thấy Annabelle Hunt. Lillian bật dậy khỏi bàn trang điểm và chạy về phía cửa, cả ba ôm chầm lấy nhau. Đã mấy ngày trôi qua kể từ lần cuối họ gặp nhau ở Rutledge, khách sạn Luân Đôn nơi cả hai gia đình đang cư ngụ. Gia đình Hunt sẽ sớm chuyển đển ngôi nhà vừa được xây mới ở Mayfair, nhưng trong lúc chờ đợi những cô gái rất thường ghé thăm dãy phòng của nhau. Mercedes thỉnh thoảng có phản đối vì lo ngại những ảnh hưởng xấu Annabelle có thể gây ra cho con gái bà – một phán quyết thú vị khi mà sự thật rành rành đang diễn ra theo hướng ngược lại.

Annabelle trông có vẻ đẹp lộng lẫy như thường lệ, với váy xanh nhạt satanh vừa khít những đường cong mềm mại, với dải lụa tiệp màu gấp nếp ở mặt trước. Màu của chiếc váy càng tôn thêm sắc xanh trong mắt cô và nước da mật đào

Annabelle ngửa đầu ra quan sát hai chị em cùng đôi mắt rạng ngời. “Chuyến hành trình rời Luân Đôn thế nào? Đã phiêu lưu gì chưa? Không, hai cậu không thể, hai cậu mới đến chưa được một ngày – ”

“Tụi mình có lẽ” Lillian thận trọng thầm thì vì bận tâm đến đôi tai thám thính của mẹ gần đó “Mình phải nói chuyện này với cậu – ”

“Các con!” Mercedes cắt ngang, giọng bà the thé phản đối “Các con chưa trang điểm xong”

“Con sẵn sàng rồi mà mẹ” Daisy nói ngay “Nhìn này – xong hết rồi. Con mang găng vào luôn rồi”

“Tất cả những gì con cần là túi xách tay” Lillian nói thêm, lao về bàn trang điểm và chộp lấy chiếc túi màu kem “Đó – con cũng sẵn sàng rồi”

Biết rõ Mercedes không thích cô, Annabelle cười êm ái “Buổi tối tốt lành, Bà Bowman. Tôi hy vọng Lillian và Daisy sẽ được phép đi cùng tôi xuống lầu”

“Tôi e rằng chúng phải đợi cho đến khi tôi sẵn sàng” Mercedes lạnh nhạt nói “Hai cô con gái ngây thơ của tôi cần được một người thích hợp giám sát”

“Annabelle có thể làm người giám sát” Lillian rạng rỡ nói “Cô ấy là một phụ nữ có chồng đáng kính cơ mà”

“Mẹ nói một người giám sát thích hợp – ” mẹ họ tranh cãi, nhưng những lời của bà bị phớt lờ hoàn toàn khi hai chị em đã chuồn khỏi phòng và đóng cửa lại luôn.

“Hay thật” Annabelle nói, cười nắc nẻ “Đây là lần đầu mình được gọi là ‘phụ nữ có chồng đáng kính’ – nghe giống như mình bị nghễnh ngãng vậy đó”

“Nếu cậu mà nghễnh ngãng” Lillian đáp, khóa tay cô với hai người kia khi họ đi dọc hành lang “Thì mẹ mình sẽ thích cậu lắm – ”

“- và tụi mình sẽ không muốn làm gì với cậu cả” Daisy nói thêm

Annabelle cười “Vẫn thế, nếu mình là người giám sát chính thức cho cánh-hoa-cô-đơn thì mình sẽ áp dụng một số lề luật. Đầu tiên, nếu có một quý ông trẻ tuổi đẹp trai nào đó đề nghị các cậu vào vườn một mình với anh ta…”

“Tụi mình nên từ chối?” Daisy hỏi

“Không, chỉ cần chắc chắn kể mình nghe để mình che dấu cho các cậu. Và nếu các cậu có lỡ nghe trộm được vài tin đồn tai tiếng không phù hợp với đôi tai thơ ngây của các cậu thì …”

“Tụi mình nên phớt lờ nó?”

“Không, cậu nên nghe cho thiệt kĩ, và kể lại với mình ngay lập tức”

Lillian toét miệng cười và ngừng lại ngay điểm giao nhau giữa hai hành lang. “Chúng ta có nên tìm Evie không? Sẽ không phải là một cuộc họp mặt chính thức nếu thiếu cậu ấy”

“Evie đã xuống lầu với dì Florence rồi” Annabelle đáp

Cả hai chị em ré lên háo hức với tin mới nhận “Cậu ấy thế nào? Trông ra sao?”

“Ồ, vẫn giống như lần trước tụi mình gặp”

“Evie có vẻ khá ổn” Annabelle ủ rũ nói “Mặc dù cậu ấy hơi ốm. Và có lẽ hơi bị suy sụp tinh thần”

“Ai mà không bị” Lillian đanh mặt “Sau cái cách cậu ấy bị bọn họ đối xử”

Đã nhiều tuần trôi qua kể từ lần cuối họ thấy Evie, người bị sống tách biệt vì gia đình bên mẹ. Cô thường bị nhốt trong phòng cho những lỗi lầm vặt vãnh, và chỉ được ra ngoài dưới sự giám sát nghiêm ngặt của dì cô. Những người bạn của cô khi quan sát những họ hàng khó tính và không yêu thương đã nhận xét chính những kẻ đó đã góp phần không nhỏ vào chứng nói lắp của Evie. Trớ trêu ở chỗ, trong tất cả cánh-hoa-cô-đơn, Evie là người không đáng bị đối xử khắc nghiệt như thế nhất. Bản chất cô rụt rè, và vốn đã tuân thủ nguyên tắc. Từ những gì họ thu thập được, mẹ Evie đã nổi loạn trong nhà, cưới một người không môn đăng hộ đối. Bà chết trong lúc sinh Evie, để rồi sau đó cô gánh chịu những sai phạm cho mẹ. Và cha cô, người Evie hiếm khi được gặp, đang trong tình trạng sức khỏe tồi tệ và có lẽ không còn sống được lâu.

“Tội nghiệp Evie” Lillian rầu rĩ tiếp tục “Mình sẵn lòng nhường lượt kết hôn cho cậu ấy – cậu ấy cần thoát khỏi đó nhiều hơn mình”

“Evie chưa sẵn sàng đâu” Annabelle nói với vẻ chắc chắc dù có phản bội ý nghĩ vừa nãy về vấn đề này “Cậu ấy vẫn đang khắc phục chứng nhút nhát, nhưng hiện tại Evie vẫn không thể tự nói chuyện với một quý ông. Bên cạnh đó…” Nét phiền lụy lóe trong đôi mắt đáng yêu của cô, và cô trượt tay quanh vòng eo nhỏ nhắn của Lillian “Cậu không còn trẻ để có thể trì hoãn thêm nữa”

Lillian giả vờ nặn ra nét mặt chua chát khiến cho Annabelle bật cười.

“Mà cậu muốn kể mình nghe chuyện gì ấy nhỉ?” Annabelle hỏi

Lillian lắc đầu “Đợi đến khi gặp Evie mình sẽ kể luôn”

Họ đi vào phòng khách dưới lầu, nơi quan khách đã tụ tập thành từng nhóm. Màu sắc thịnh hành của năm, ít nhất cho trang phục của quý bà, và hàng hàng lớp lớp màu sắc sặc sỡ làm cả khu vực trông như trại bướm. Đàn ông chọn lễ phục đen và áo sơ mi trắng, sự khác nhau nho nhỏ thể hiện ở những đường cắt và cà vạt tỉ mỉ

“Ông Hunt đâu?” Lillian hỏi Annabelle

Annabelle cười uể oải khi được hỏi về chồng “Mình đoán rằng anh ấy đang thăm hỏi bá tước và một vài người bạn của họ” Tia nhìn của cô sắc bén ngay khi thấy Evie “Evie kia rồi – may quá dì Florence không bám sát gót như mấy lần trước”

Đợi một mình, tia nhìn hoang mang của cô khóa chặt vào bức tranh phong cảnh viền vàng, Evie có vẻ đã lạc trong suy tưởng. Dáng người rúm ró của cô giống như một người tầm thường đang hối lỗi…rõ ràng cô không cảm thấy mình thuộc về đám đông, và cô cũng không ước được như vậy. Mặc dù không ai có xu hướng nhìn Evie đủ lâu để chú ý đến cô, cô thật sự khá xinh đẹp – có lẽ còn đẹp hơn Annabelle – nhưng không phải theo quan điểm thông thường. Cô có những đốm tàn nhang và mái tóc đỏ, với đôi mắt xanh to tròn, và đôi môi đầy đặn, uyển chuyển hoàn toàn nằm ngoài phạm vi thời trang. Dáng dấp cô vô cùng quyến rũ, mặc dù những chiếc váy cục bộ quá đáng không tôn thêm những đường nét đó. Hơn thế nữa, tư thế co đầu rụt cổ không hỗ trợ nhiều cho vẻ yêu kiều của cô.

Lén la lén lút, Lillian hù Evie bằng cách túm lấy đôi tay đeo găng của cô và giật nó đi. “Đến rồi” cô thì thầm

Mắt Evie rạng rỡ mừng vui ngay khi gặp lại bạn. Cô ngập ngừng và lo lắng liếc sang dì cô, bà ta đang trò chuyện với một số quý bà ở góc phòng. Đoan chắc dì Florence đã quá nhập tâm tán dóc, cả bốn cô gái lẻn khỏi phòng khách và vội vàng đi khỏi hàng lang như những tên tù vượt ngục. “Chúng ta đi đâu?” Evie thì thầm

“Hàng hiên sau nhà” Annabelle đáp

Họ men theo rìa ngôi nhà và xuyên qua một hàng cửa Pháp được mở ra hàng hiên lát đá. Trải dài gần hết chiều dài ngôi nhà, hàng hiên nhìn thẳng ra vườn hoa xa xa bên dưới. Cảnh tượng đẹp như tranh vẽ, với vườn cây ăn trái và đường bộ đẹp tuyệt vời cùng khóm hoa vươn đến tận rừng, trong lúc dòng sông Itchen bên dưới chảy xuống một con dốc gần như dựng đứng được một bức tường sắt định hình.

Lillian quay lại nhìn Evie và ôm lấy cô “Evie” cô kêu lên “Mình nhớ cậu quá! Phải chi cậu biết tụi mình đã nghĩ ra bao nhiêu kế hoạch tuyệt vọng để giải cứu cậu. Sao họ không cho phép tụi mình đến thăm cậu vậy?”

“H-họ khinh bỉ mình” Evie nghẹn ngào nói “Gần đây mình mới nhận ra. Nó bắt đầu khi mình cố đến gặp cha mình. Sau khi họ bắt được mình, họ nhốt mình lại trong phòng nhiều ngày liền, k-không cho nước hoặc thức ăn. Họ nói mình vô ơn, và không vâng lời, và dòng máu xấu trong mình đang nổi lên. Với họ mình k-không là gì cả ngoại trừ một sai lầm khủng khiếp mẹ mình đã phạm. Dì Florence nói mẹ chết là vì mình.”

Lillian bị sốc, và giật đầu nhìn cô “Bà ta nói với cậu như vậy sao? Bằng những lời đó?”

Evie gật đầu

Không thèm suy nghĩ, Lillian văng tục đủ làm Evie trắng bệch. Một trong những thành tựu cần đặt dấu hỏi của Lillian là khả năng chửi thề như một thủy thủ mà cô đã học tập được trong khoảng thời gian ở cùng bà cô, vốn là một thợ giặt tại bến cảng.

“Mình biết điều đó không phải là s-sự thật” Evie lẩm bẩm “Ý mình là, mẹ m-mình chết trong khi sinh nở, nhưng mình biết đó không phải lỗi của mình”

Giữa một tay choàng qua vai Evie, Lillian thả bộ với cô đến gần một chiếc bàn ngoài hàng hiên, trong lúc Annabelle và Daisy theo sau “Evie, làm thế nào để giúp cậu thoát khỏi những con người đó?”

Cô gái nhún vai bất lực “Cha mình y-yếu lắm rồi. Mình đã hỏi ông rằng liệu mình có thể đến sống với ông không, nhưng ông từ chối. Và cha mình còn không đủ sức ngăn nhà mẹ mình đến bắt mình về”

Cả bốn cô gái im lặng một lúc. Sự thật khó chịu rằng bất chấp Evie đã đủ tuổi thoát khỏi sự giám hộ của gia đình thì một phụ nữ chưa chồng vẫn trong tình trạng bấp bênh. Evie sẽ không thừa kế tài sản cho đến khi cha cô chết, và trước lúc đó, cô không có phương tiện tài chính hỗ trợ cho chính bản thân cô.

“Cậu có thể đến sống với mình và Hunt ở Rutledge” Annabelle đột ngột nói, giọng cô tràn đầy sự quyết tâm lặng lẽ. “Chồng mình sẽ không để bất cứ ai đưa cậu đi nếu cậu không muốn. Anh ấy là một người có sức mạnh, và – ”

“Không” Evie lắc đầu trước khi Annabelle kết thúc câu nói “Mình sẽ kh-không bao giờ làm thế với cậu…sự áp đặt sẽ rất…ôi, không bao giờ. Cậu chắc phải biết mọi chuyện sẽ kì quặc đến mức nào…mọi chuyện sẽ trở nên…” cô yếu ớt lắc đầu “Mình đã cân nhắc vài lựa chọn…dì Florence có ý để mình lấy con trai dì ấy. Anh họ Eustace. Anh ta không tệ…và chuyện đó sẽ cho phép mình sống tách biệt với những người bà con khác…”

Mũi Annabelle hếch lên “Hmm. Mình biết ngày nay chuyện đó vẫn xảy ra, anh em họ đời thứ nhất lấy nhau, những vẫn có vẻ hơi giống loạn luân phải không? Có liên hệ huyết thống thì…eo ôi”

“Đợt chút” Daisy ngờ vực nói, đến bên Lillian “Tụi mình đã gặp anh họ Eustace rồi. Lillian, chị có nhớ dạ hội ở nhà Winterbourne không?” Đôi mắt nâu của cô nheo nheo cáo buộc “Anh ta là người làm gãy ghế đó, phải không?”

Evie ậm ừ xác nhận câu hỏi của Daisy

“Chúa lòng lành!” Lillian kêu lên, “cậu không định lấy anh ta chứ hả, Evie!”

Annabelle mang nét mặt rối ren “Sao anh ta làm gãy ghế? Anh ta có tâm tính thất thường? Hay anh ta ném nó đi?”

“Anh ta làm gãy cái ghế anh ta đang ngồi lên ấy” Lillian quắc mắt

“Anh họ Eustace khá to xương” Evie thú nhận

“Anh họ Eustace có nhiều cằm hơn mình có ngón tay” Lillian nôn nóng nói “Và anh ta bận lấp đầy cái miệng đến mức chẳng buồn nói chuyện”

“Khi mình đến bắt tay anh ta” Daisy nói thêm “Mình rời khỏi với nửa cái cánh gà”

“Anh Eustace quên mất đang cầm nó” Evie hối lỗi “Anh ấy có nói xin lỗi vì đã làm hỏng găng tay của cậu mà, nếu mình nhớ đúng”

Daisy cau mày. “Chuyện đó không làm mình thắc mắc bằng câu hỏi anh ta giấu phần còn lại của con gà ở đâu”

Nhận được tia nhìn van nài tuyệt vọng từ Evie, Annabelle cố gắng giảm dòng nhiệt huyết đang dâng trào của hai chị em. “Chúng ta không có nhiều thời gian” cô dàn xếp “Chuyện của anh họ Eustace để sau đi. Còn bây giờ, Lillian, không phải cậu có chuyện muốn kể cho tụi mình hay sao?”

Đó là một chiến thuật đổi đề tài hiệu quả. Mủi lòng trước nét mặt căng thẳng của Evie, Lillian tạm thời ngưng chủ đề Eustace và cùng mọi người ngồi vào bàn “Bắt đầu từ một lần ghé tiệm nước hoa ở Luân Đôn…” Đi kèm vài câu nói chen ngang của Daisy, Lillian mô tả chuyến thăm cửa hiệu nước hoa của Ông Nettle, và món thuốc cô đã mua, và thành phần nhiệm màu của nó

“Thú vị đấy” Annabelle nhận xét cùng nụ cười soi mói “Bây giờ cậu có đang xức nó không? Để mình ngửi thử”

“Đợi lát nữa. Mình chưa kể xong mà” Lấy chai nước hoa ra khỏi ví, Lillian đặt nó giữa bàn, chai nước hoa sáng lấp lánh dưới ánh sáng từ ngọn đuốc hàng hiên “Mình phải kể các cậu chuyện xảy ra hôm nay” Cô tiếp tục với trận đấu run-đơ đột xuất ở sân sau chuồng ngựa, và sự xuất hiện bất ngờ của Westclilff. Annabelle và Evie nghi ngại lắng nghe, cả hai cùng trợn mắt khi biết bá tước cũng dự phần vào trận đấu.

“Ngài Westcliff thích run-đơ thì có gì là lạ” Annabelle nhận định “Anh ta rất thích những hoạt động ngoài trời. Nhưng chuyện anh ta sẵn lòng chơi với cậu thì…”

Lillian đột ngột toét miệng cười “Rõ ràng việc anh ta không thích mình đã bị cảm giác muốn sửa lỗi đánh gục. Anh ta bắt đầu bằng cách nói cách đánh của mình sai, và rồi anh ta…” Nụ cười của cô biến mất, và cô biết có da cô đang dần đỏ ửng

“Rồi anh ta vòng tay quanh người chị” Daisy nhắc trong lúc sự yên tĩnh choáng hết cả bàn

“Anh ta sao?” Annabelle hỏi, môi cô hở ra kinh ngạc

“Chỉ để giúp mình biết cách đánh thích hợp thôi” Hàng chân mày nâu của Lillian se lại cho đến khi chạm gần sống mũi. “Sao cũng được, chuyện xảy ra trong trận đấu không phải là vấn đề - chuyện chính là ở sau trận đấu kia kìa. Westcliff dẫn mình và Daisy đi tắt vào nhà chính, nhưng tụi mình bị tách ra vì cha mình và một vài người bạn của ông đang băng ngang lối đó. Vậy là Daisy lẻn đi trước, trong lúc mình và bá tước buộc lòng phải đợi sau hàng rào. Và trong lúc chúng tôi đứng đó…”

Cả ba cánh-hoa-cô-đơn chồm người về trước, nhìn cô không chớp mắt

“Chuyện gì đã xảy ra?” Annabelle hỏi ngay

Lillian thấy chóp tai cũng đỏ luôn, và ngạc nhiên khi từ ngữ ngập ngừng nơi cửa miệng. Cô nhìn đăm đăm vào chai nước hoa và lẩm bẩm “Anh ta hôn mình”

“Chúa lòng lành” Annabelle ré lên, trong lúc Evie nhìn chằm chằm cô không nói nên lời

“Em biết mà” Daisy nói “Em biết mà”

“Sao em biết – ” Lillian bắt đầu nạt nộ, nhưng Annabelle vội vã cắt ngang

“Một lần? Hay hơn?”

Nhớ lại đợt hôn dây chuyền, Lillian đỏ mặt dữ dội “Hơn một lần” cô thú nhận

“N-nó như thế nào?” Evie hỏi

Vì một vài lý do, Lillian cảm thấy mấy cô bạn đang muốn một bản báo cáo chi tiết về kĩ năng tình dục của Westcliff. Bực tức vì sức nóng kinh người đã khiến hai má, cổ và trán cô đau nhói, cô suy nghĩ tìm cách làm chúng nguôi ngoai. Trong một lúc ấn tượng về Westcliff đến với cô một cách sống động…cơ thể rắn rỏi, hơi ấm, cái miệng dò hỏi…Bên trong cô đảo lộn như thể chúng bị kim loại nấu chảy, và bất thình lình cô không thể thừa nhận sự thật.

“Rất tệ” cô nói, chân cô sột soạt dưới bàn “Westcliff là người hôn tệ nhất mình từng gặp”

“Ôi iii…” Daisy và Evie cùng kêu lên thất vọng.

Tuy nhiên, Annabelle ném cho Lillian tia nhìn ngờ vực “Kì vậy. Bởi vì mình có nghe tin đồn rằng Westcliff rất giỏi chiều chuộng phụ nữ”

Lillian càu nhàu

“Thật ra mà nói” Annabelle tiếp tục “Khoảng hơn tuần trước mình đã tham dự một buổi chơi bài, và một trong số những người cùng chơi đã nói Westcliff tuyệt diệu trên giường đến mức làm cô ta quên bẵng những người tình khác”

“Ai nói như thế?” Lillian buột miệng hỏi

“Mình không nói được” Annabelle nói “Chuyện này thuộc vấn đề riêng tư”

“Mình không tin nổi chuyện đó” Lillian gắt gỏng đáp “Thậm chí trong xã hội cậu vừa gia nhập cũng không có ai đủ trơ tráo đến mức kể một chuyện như thế nơi công cộng”

“Không dám đâu” Annabelle ngờ ngợ liếc Lillian “Phụ nữ đã kết hôn luôn nghe được nhiều tin đồn hơn mấy cô gái chưa chồng”

“Chết tiệt” Daisy ghen tị

Cả bàn chìm vào im lặng một lần nữa khi tia nhìn thích thú của Annabelle khóa chặt Lillian. Còn với bản thân đương sự, sự chán nản khiến cô ngoảnh mặt đi tức thì “Thôi dẹp đi” Annabelle đòi hỏi, với giọng cười rung rung “Nói thật nhé – có phải Westcliff hôn cực kì tệ?”

“Ờ, mình cho rằng anh ta thuộc dạng tạm chấp nhận được” Lillian miễn cưỡng thú thật “Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó”

Evie nói ngay với đôi mắt trợn tròn vì tò mò “Vậy vấn đề ở chỗ nào?”

“Là tại sao Westcliff lại làm như vậy – hôn một cô gái mà anh ta ghét cay ghét đắng, cụ thể ở đây là mình – bởi mùi hương của loại nước hoa này” Lillian chỉ tay vào chai nước hoa lấp lánh

Cả bốn cô gái quay đầu nhìn cái lọ một cách tôn sùng

“Không phải chứ” Annabelle hoài nghi

“Thật đó” Lillian khăng khăng

Daisy và Evie vẫn miên man im lặng, nhìn qua nhìn lại như thể đang xem một trận đấu quần vợt

“Lillian, với cậu, cô gái thực tế nhất mình biết, lại nói rằng cậu có một loại nước hoa kích thích tình dục, thì thật là quá bất ngờ - ”

“Kích gì?”

“Tình dược” Annabelle nói “Lillian, nếu Ngài Westcliff thể hiện bất kì sự quan tâm nào với cậu thì chắc chắn không phải vì mùi nước hoa”

“Sao cậu chắc quá vậy?”

Annabelle nhướng mày “Vậy chứ mùi hương này có gây ảnh hưởng tương tự lên một người đàn ông nào khác mà cậu từng gặp hay không?”

“Mình không để ý” Lillian bất đắc dĩ thú nhận

“Cậu dùng nó bao lâu rồi?”

“Khoảng một tuần, nhưng mình – ”

“Và bá tước là người duy nhất có phản ứng với nó”

“Sẽ có những người khác” Lillian cãi “Chỉ là họ chưa có cơ hội ngửi nó” Thấy được nét mặt hoài nghi của bạn, cô thở dài “Mình biết chuyện này nghe thế nào. Mình đã không tin một lời nào của Ông Nettle về chai nước hoa, cho đến hôm nay. Nhưng mình cam đoan với cậu, khoảnh khắc bá tước hít nhẹ…”

Annabelle đóng khung Lillian với cái nhìn chăm chú, rõ ràng tự hỏi liệu chuyện cô bạn vừa nói có phải là sự thật

Evie lặng lẽ nói “Mình có thể x-xem thử không, Lillian?”

“Tất nhiên”

Với tay lấy chai nước hoa theo kiểu bên trong chứa chất nổ đủ sức gây chấn động, Evie mở nắp, đưa nó lên chiếc mũi lấm tấm tàn nhang và hít một hơi “Mình không c-cảm thấy gì hết”

“Em thắc mắc có phải nó chỉ có hiệu quả với đàn ông?” Daisy nói to

“Chị cũng không biết” Lillian chậm rãi nói “Nếu ai trong các cậu dùng nó thì Westcliff cũng sẽ bị thu hút giống như với mình?” Trong lúc nói cô nhìn thẳng Annabelle

Nhận ra Lillian sắp sửa đề nghị điều gì, Annabell giả đò nhăn nhó “Ôi không” cô nói, lắc đầu mạnh mẽ “Mình là phụ nữ đã kết hôn, Lillian, và rất yêu chồng, và mình chưa từng có ý tơ tưởng đến bạn thân của anh ấy”

“Có ai bắt cậu quyến rũ anh ta đâu” Lillian nói “Chỉ xức một ít nước hoa và đến đứng cạnh anh ta, rồi xem anh ta có chú ý đến cậu hay không thôi”

“Em sẽ làm” Daisy hăm hở nói “Mà em còn đề nghị tất cả chúng ta cùng dùng nó tối nay, và tìm hiểu công dụng của nó”

Evie cười nắc nẻ trong lúc Annabelle tròn mắt “Cậu giỡn hả”

Lillian ném cho bạn tràng cười khúc khích “Có hại gì đâu. Chỉ làm thí nghiệm thôi mà. Cậu cần có chứng cứ để làm rõ giả thuyết”

Một tiếng rên thảm não thoát khỏi môi Annabelle khi cô thấy hai cô gái trẻ bắt đầu vẫy vài giọt vào người “Đây là chuyện ngớ ngẩn nhất mình từng làm” cô bình luận “Nó còn nhảm nhí hơn lúc chúng ta chơi run-đơ với quần đùi nữa”

“Quần chẽn” Lillian nhanh nhảu nói, tiếp tục cuộc tranh luận dài hơi về tên phù hợp cho trang phục lót

“Đưa mình” Với nét mặt cắn răng chịu đựng, Annabelle đưa tay cầm lấy chai nước hoa, và thấm đầu ngón tay vào chất lỏng thơm phức

“Thêm tí nữa đi” Lillian khuyên, hài lòng quan sát Annabelle xức nước hoa dưới tai “Và thêm ở cổ cậu nữa”

“Mình không thường dùng nước hoa” Annabelle nói “Hunt thích mùi da sạch”

“Anh ta có thể thích Quý bà của buổi đêm”

Annabelle ngớ người “Tên gì vậy?”

“Là tên một loài hoa phong lan nở muộn” Lillian giải thích

“Chúa ơi” Annabelle mỉa mai “Mình còn sợ đó là tên của một ả điếm nào đó”

Phớt lờ nhận xét kia, Lillian nhận lại chai nước hoa. Sau khi dùng thêm vài giọt vào yết hầu và cổ tay, cô cho nó vào lại ví và đứng lên “Bây giờ” cô vui vẻ nói, liếc mắt sang các cánh-hoa-cô-đơn, “cùng tìm Westcliff nào”