Thời điểm Thành Tây nhìn thấy Tử Bất Ngữ, Cô cùng Lục Minh Chí đang bán đĩa CD, Buổi tối nhìn không rõ nhưng có chết cô cũng nhận ra Lâm Huyền Nguyên cùng một người đàn ông dáng người cực cao ráo đẹp trai ở cùng một chỗ, người đàn ông ở trên trán Lâm Huyền Nguyên in một nụ hôn, mặt lâm Huyền Nguyên Lập tức đỏ lên.

Chờ Lâm Huyền Nguyên phát hiện ra Thành Tây cùng Lục Minh Chí nhìn chằm chằm mình đã là chuyện của mười mấy phút sau.

Lâm Huyền Nguyên kéo tay người đàn ông kia, đỏ mặt cùng Thành Tây và Lục Minh Chí giới thiệu: "Anh ấy là Tử Bất Ngữ, Chính là người tặng hoa cho tớ."

Không đợi Thành Tây cảm thán vận khí tốt, Lý Mạn Ni liền đạp giày cao gót 8 cm xông tới, cô nhìn Thành Tây cùng Lâm Huyền Nguyên câu đầu tiên thốt ra chính là: "Các cậu biết Tiểu Vũ ở đâu không? Cô ấy bỏ học."

"Cái gì?" Thành Tây cùng Lâm Huyền Nguyên đồng thanh, "Bỏ học? Tiểu Vũ?" Ngay cả Lục Minh Chí bên cạnh cũng không thể tin được, vẻ mặt ngạc nhiên: "Bỏ học? Còn nửa năm nữa là có thể lấy bằng tốt nghiệp, cô ấy bỏ học liệu có nhận được?"

Thành Tây vỗ tay một cái, phảng phất nhớ tới cái gì đó, nói: "Xong rồi, cậu ấy nhất định vì cùng Nhân Tri chia tay chịu không nổi đả kích mà bỏ học."

Lâm Huyền Nguyên cầm lấy điện thoại cho Tiểu Vũ lại bị Lý Mạn Ni ngăn lại, cô lắc đầu nói: "Tớ tìm cậu ấy cả buổi chiều, điện thoại tắt máy chỉ trả lời tin nhắn, liền chỉ hai chữ rất tốt." Nói xong lấy điện thoại ra cho mọi người nhìn qua tin nhắn của Tiểu Vũ gửi.

Thành Tây cùng Lâm Huyền Nguyên hai mặt nhìn nhau trong lúc nhất thời không nghĩ ra chủ ý.

Lúc này Lý Mạn Ni hình như cũng chú ý tới hai người đàn ông bên cạnh hai người bạn của mình, trong nháy mắt hiểu được điều gì đó, vỗ vỗ bả vai Thành Tây cùng Lâm Huyền Nguyên nói: "Được rồi, việc này giao cho tớ các cậu làm việc của mình đi, chơi cho vui vẻ, yên tâm Tiểu Vũ đã có tớ giải quyết." Nói xong ý vị thâm trường nhìn Thành Tây cùng Lâm Huyền Nguyên sau đó cất bước dần dần đi xa.

Thành Tây cùng Lâm Huyền Nguyên nhìn bóng dáng Lý Mạn Ni lại nhìn nhau, đồng thời lắc đầu nhún vai nói: "Vậy giao cho cậu ấy đi."

Sau đó rất ăn ý túm lấy người đàn ông bên cạnh mỗi người làm một việc.

Nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, người bạn cùng phòng không biết đang suy nghĩ cái quái gì.

Lâm Huyền Nguyên lại lên chiếc sonataga màu đen của Tử Bất Ngữ, tâm tình vẫn cáo hứng như trước ngồi trong xe, cô dường như nhìn thấy tương lai của chính mình, cô nhìn thấy mình mắc áo cưới từ từ bước đi trên thảm cỏ xanh mướt, ở phía trước Tử Bất Ngữ mặc âu phục chờ cô bước tới, còn có linh mục treo thập tự giá chủ trì hôn lễ cho bọn họ.

Tất cả đều đẹp đến kì lạ, thật giống như một bộ phim thần tượng.

Nhìn gương mặt đẹp trai của Tử Bất Ngữ, Lâm Huyền Nguyên đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Anh còn chưa nói tên thật của anh là gì?"

Tử Bất Ngữ hơi sửng sốt một chút sau đó ôn nhu nhìn Lâm Huyền Nguyên nói: "Tên thật quan trọng đến vậy sao? Anh chỉ muốn nghe em gọi là Tử Bất Ngữ."

Tử Bất Ngữ quả thật không đẹp trai tới mức làm cho người ta quên đi suy nghĩ ban đầu nhưng Lâm Huyền Nguyên lại là ngoại lê, si mê tới cùng.

Lâm Huyền Nguyên cũng vì nụ cười này của anh ta mà chìm đắm trong đó, quên đi vấn đề ban nãy mình hỏi, cảm thấy tên thật không quan trọng tới vậy.

Sonataga kẹt xe cộng với chờ đèn giao thông mất khoảng 40 phút lái xe, cuối cùng dừng lại phía trước cửa của một quán bar.

Lâm Huyền Nguyên một bước liền vọt xuống xe, chỉ sợ nếu tiếp tục cô sẽ liền nôn trên xe.

Đây là một quán bar dưới lòng đất với thương hiệu lớn: Fly to sky.

Bên trong truyền ra âm thanh ầm ầm, chấn đến mặt đất không ngừng rung làm cho Lâm Huyền Nguyên càng thêm muốn nôn.

Tử Bất Ngữ khóa xe lại, rất tự nhiên ôm lấy eo Lâm Huyền Nguyên đem cô dẫn vào trong.

Càng đi xuống càng đinh tai nhức óc nhưng Lâm Huyền Nguyên vẫn cảm giác được tim mình đập nhanh hơn.

Đây là lần đầu cô đi vào quán bar, âm nhạc, rượu vang, tất cả loại người.

Cảnh tưởng như vậy cô chỉ nhìn thấy trên tv, cũng từng ảo tưởng rằng sẽ có ai đó dẫn cô tới đây, người trong tưởng tượng chính là một nam nhân đẹp trai có khí phách.

Lâm Huyền Nguyên nghĩ vậy, nhìn thoáng cái không nói gì sau đó quay đầu cười trộm, hắc hắc, xem ra ảo tưởng không khác hiện thực bao nhiêu đâu!

Đây là một bar lớn, rất sạch sẽ, trang trí cũng rất đẹp, ánh sáng phát ra trên biển treo màu đỏ ở vị trí rõ ràng nhất, trên đó nói: Cấm hút thuốc.

Lâm Huyền Nguyên có chút kinh ngạc, trong câu lạc bộ đêm không phải là nơi tùy ý hút thuốc sao? Xem ra ông chủ nơi này là người không tồi.

Nhân viên phục vụ nhìn thấy Tử Bất Ngữ trông có vẻ rất quen thuộc với anh, bọn họ mặc âu phục màu trắng chào hỏi Tử Bất Ngữ, dường như hiểu ra nghi hoặc của Lâm Huyền Nguyên, tiến đến tai cô nói: "Trước kia anh là người khiêu vũ đường phố, thường xuyên biểu diễn ở đây."

Chúa ơi! Lâm Huyền Nguyên che miệng, hai mắt mở to như sắp khóc ra, trên vách tường trong phòng dán áp phích giống như đèn ngựa xẹt qua đầu cô, Mỹ nam nhảy múa siêu huyễn giờ phút này chỉ là gió thoảng mây bay, người đàn ống trước mặt cô nghiễm nhiên trở thành thần tượng mới nhất của cô nàng.

Nữ nhân viên phục vụ mặc váy trắng trang điểm đậm ân cần mở bia trên bàn cho Tử Bất Ngữ, Lâm Huyền Nguyên trong lòng thầm mắng: Hừ hồ ly tinh các cô, nam nhân này đã có chủ rồi.

Sau đó kiêu ngạo nhìn qua, đèn neon không ngừng thay đổi màu sắc, trên sân khấu không có nhạc cụ, không người biểu diễn, âm nhạc này đến từ đâu..

Lâm Huyền Nguyên tiếp tục quan sát, Tử Bất Ngữ đã đi tới trên đài, dưới sân khấu nháy mắt phát ra tràng vỗ tay nhiệt liệt, cùng với âm nhạc, Tử Bất Ngữ bắt đầu nhảy điệu MJ đẹp trai.

Một bóng người quen thuộc đột nhiên lọt vào tầm mắt Lâm Huyền Nguyên, "Tiểu Vũ?" Lâm Huyền Nguyên không kìm được mà gọi to, mà bóng người kia vì nghe được tên mình mà khựng lại, sau khí nhìn thấy Lâm Huyền Nguyên bất đắc dĩ thở dài.

Ai, vẫn là bị bắt a.

Tiểu Vũ lắc đầu, chiếc váy trắng trên người tôn lên đường cong uyển chuyển.

Sau khi Lâm Huyền Nguyên xác định người kia là Tiểu Vũ càng thêm khiếp sợ, cô cố sức chen qua, gắt gao nắm lấy tay Tiểu Vũ kéo vào nhà vệ sinh, không thể lý giải mà hô to: "Cậu điên rồi sao? Lại bỏ học đến đây làm!"

Tiểu Vũ lắc đầu không nói lời nào cũng không biết giải thích làm sao.

Lâm Huyền nguyên nhìn bộ dáng này của Tiểu Vũ càng thêm khẳng định cô nàng này vì tình yêu mà buông bỏ bản thân, vì thế nói sâu xa: "Tiểu Vũ, cậu phải lý trí lên, tình yêu không phải toàn bộ sinh mệnh, cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp chờ chúng ta khám phá, everythings gonna ne alright!"

Tiểu Vũ vừa định nói chuyện tự nhiên vọt tới hai người, đương nhiên là phụ nữ.

Một người phụ nữ trung niên mặc chiếc váy đen, da được bảo dưỡng rất tốt, còn rất quyến rũ và một người phụ nữ khác mặc váy siêu ngắn đi giày đen, cô ta nhìn chằm vào người phụ nữ trung niên nói, "Nếu không thêm tiền chúng tôi sẽ không làm."

Người phụ nữ trung niên rõ ràng rất tức giận, hai tay ôm ngực nói: "Thêm bao nhiêu"

"Một ngày thêm 1000" người phụ nữ váy ngắn ngửa đầu nói, "Ban nhạc chúng tôi cần kiếm ăn, bây giờ những nới khác đang đào chúng tôi với giá cao hơn thế."

"Các người có đạo đức nghề nghiệp không?" người phụ nữ tức giận dậm chân, "Lúc mới tới các người nói thế nào? Bây giờ rời đi, buổi biểu diễn hôm nay kết thúc làm sao?"

Lâm Huyền Nguyên nhìn đến sửng sốt, Tiểu Vũ nhân cơ hội trốn thoát khỏi ma chưởng của cô, chạy đến bên người phụ nữ trung niên nói "Chị Ngô, nếu chị tin tưởng tôi có thể hát."

Ánh mắt chị Ngô và người phụ nữ váy ngắn đồng thời đặt lên Tiểu Vũ, người phụ nữ váy ngắn khinh thường nhìn Tiểu Vũ với ánh mắt khinh thường, giọng điệu khinh miệt: "Cô? Một bồi bàn hát à? Cô có ban nhạc không?"

Tiểu Vũ không nói gì, ngược lại chị Ngô thở dài một hơi, nhìn Tiểu Vũ hỏi: "Cô được không?"

Tiểu Vũ quay đầu nhìn Lâm Huyền Nguyên sau đó hạ quyết tâm, "Được." Có thể trốn một lúc.

Người phụ nữ váy ngắn hung tợn nhìn Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ chỉ coi như không khí, trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Huyền Nguyên, đi lên sân khấu, sờ đàn dương cầm, chị Ngô đi đến hậu trường ngừng phát nhạc.

Tiểu Vũ thở dài ra một hơi, nhìn Lâm Huyền Nguyên đang toát ra cả tầng mô hôi, ấn đàn dương cầm, cổ họng phát ra âm thanh mạnh mẽ: "Somestime i wonder where ive been, who i am.."

Đây là nhạc phim của bộ phim "Nổi tiếng bốn biển".

Tiểu Vũ kì thật không thích bài hát này, nhưng giờ đây cô không nhớ nổi ca khúc nào ngoài nó.

Tiếng đàn dương cầm du dương, giai điệu nhẹ nhàng, giọng hát đắm say.

Chị Ngô rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm lẳng lặng dựa vào tường lắng nghe bài hát, người phụ nữ váy ngắn hung hăng nhìn chằm Tiểu Vũ cũng không tìm được điểm bắt lỗi đành tức giận dậm chân rời đi.

Lâm Huyền Nguyên ngây ngẩn cả người, cô chưa bao giờ biết Tiểu Vũ biết đàn cũng chưa thấy Tiểu Vũ biết hát, ở cùng nhau hơn ba năm, hình như cô đối với Tiểu Vũ hoàn toàn không biết gì hết..

Vẫn là Tử Bất Ngữ kéo cô về hiện thực, sau khi phản ứng lại liền lấy điện thoại ra gọi cho Lý Mạn Ni, vừa mới kết nối liền nóng lòng nói: "Mạn Ni, Chúa ơi! Cậu có biết không, Tiểu Vũ cậu ấy quá ngưu bà rồi, cậu ấy biết hát còn biết đàn dương cầm cậu có biết không? A, đúng rồi, chúng tớ đang ở một quán bar, chờ tớ xem chút.."

Hai tiếng sau, một chiếc taxi dừng trước cửa quán bar, Lý Mạn Ni phóng xuống, giày cao gót 8 cm dường như không chịu nổi sự giày vò của cô đột nhiên nghiêng một cái nhưng Lý Mạn Ni cũng không hề có dấu hiệu ngã xuống đất.

"Không sao chứ?" Phía sau Lý Mạn Ni đột nhiên dừng lại một chiếc BMW Z4, chủ xe là một người đàn ông rất trẻ, anh ta lắc cửa xe, quan tâm hỏi.

"Không có, không sao đâu?" Lý Mạn Ni đỡ cột một bên đứng lên nhìn chiếc xe cùng chủ nhân của nói lộ ra biểu tình sát thủ- giả bộ nhu nhược.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát sau, chủ xe liền đi xuống, nhìn đôi giày cao gót của Lý Mạn Ni, lại đi trở lại xe lấy ra đôi dép hello kitty đưa cho Lý Mạn Ni, "Tôi chuẩn bị dép cho em gái tôi, trước hết đi tạm, cô để như vậy sẽ trẹo chân."

Lý Mạn Ni lộ ra biểu tình cảm kích, cởi giày cao gót mang dép vào, không đợi cô nói chuyện, điện thoại di động trong xe reo lên, người đàn ông nhận điện thoại, phất phất tay với Lý Mạn Ni, nháy mắt chiếc BMW biến mất trong bóng đêm.

Lý Mạn Ni đứng đó hồi tưởng một chốc rồi nhét đôi giày cao vào thùng rác kế bên, đi vào bên trong.

Trong quán Tiểu Vũ cùng Lâm Huyền Nguyên đang giằng co, Tử Bất Ngữ căn bản không xen vào được, Lý Mạn Ni chạy tới cùng Lâm Huyền Nguyên bắt lấy Tiểu Vũ tức giận hỏi: "Cậu ở đây làm gì đây! Làm việc trong một quán bar? Cậu sẽ sớm tốt nghiệp, tội gì phải vì một người đàn ông mà như vậy chứ."

Tiểu Vũ bất đắc dĩ quay đầu nói: "Tớ không phải vì anh ấy."

"Ai tin chứ" Lý Mạn Ni cùng Lâm Huyền Nguyên đồng thanh.

Chị Ngô dường như thấy mấy người đang cãi nhau liền đi tới vỗ lưng Tiểu Vũ "Làm sao vậy, có chuyện gì?"

Tiểu Vũ lắc đầu nói: "Chị ngô, không có việc gì, các cô là bạn tôi, khuyên tôi trở về trường tiếp tục học."

Chị Ngô cười cười, nói: "Nói thật, Tiểu vũ cô nên trở về tiếp tục đọc sách đi, dù sao loại địa phương này.." chị ngô dừng một chút, chuyển đề tài, tiếp tục nói, "Tiểu Vũ hôm nay thật sự cảm ơn cô, bằng không chỉ dựa vào những chiếc đĩa kia thì tôi không biết làm sao giải thích với khách hàng, trước tiên mặc kệ chuyện gì, hôm nay tôi mời khách cho cô cùng bạn của cô tùy tiện ăn uống vui chơi!"

Lâm Huyền Nguyên muốn nói gì đó lại bị Lý Mạn Ni ngăn lại cười nói với chị Ngô: "Cảm ơn chị Ngô, vậy chúng ta liền không khách khí."

"Cám ơn nể mặt." Chị Ngô rất thưởng thức nhìn Lý Mạn Ni sau đó quay đầu nói với Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ có khách gọi cô hát, cô có thể ứng phó được không?"

Tiểu Vũ nhún vai: "Không thể cũng phải đi." nói xong liền trở lại sân khấu nhìn tờ giấy do nhân viên phục vụ đưa tới, nói lên micro, "Hôm nay là sinh nhật cô Lý Na, chúc cô Lý sinh nhật vui vẻ, Vương tiên sinh yêu cầu một bài hát tặng cho cô, bài hát là.." Tiểu Vũ cẩn thận xem danh sách một chút sau đó liền nói: "Tôi không biết bài này, tặng cho Lý tiểu thư một bài chúc mừng sinh nhật đi, biết hát liền hát cùng nhau."

Một tiếng cười lớn vang lên.

Chị Ngô cùng Lâm Huyền Nguyên và Lý Mạn Ni không hẹn mà nuốt nước bọt, nhao nhao cảm thấy Tiểu Vũ thật can đảm, thế nhưng sau khi giai điệu đơn giản vang lên mọi người trong quán bar đều vỗ tay theo giai điệu nhẹ nhàng..

Happy birthday to you..

Happy birthday to you..

Happy birthday..

Happy birthday..

Happy birthday to you..

Chị Ngô rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, Lâm Huyền Nguyên cuối cùng cũng nhớ tới vương tử của cô- Tử Bất Ngữ, dán mặt tiến tới gần áp vào ngực hắn, thế nên nagf căn bản không nhìn thấy lông mày nhíu lại của chị ngô cùng đôi dép lê trên chân Lý Mạn Ni..