Lúc nghe được câu chuyện này, Lâm Huyền Nguyên và Lý Mạn Ni đang ngồi trong căn nhà thuê dười tầng hầm của Thành Tây.

Ha ha ha ha ha..

"Lâm Huyền Nguyên ôm bụng cười, cười tới nước mắt chảy ra," Hắn, hắn sao lại ngốc..

a ha ha haha..

"

Trong căn phòng nhỏ hơn mười mét vuông của Thành Tây chất đầy đồ đạc, là quần áo cô đi chợ buôn mua về từ sáng sớm, cô tìm Lâm Huyền Nguyên và Lý Mạn Ni là để hai cô nàng làm người mẫu chụp ảnh treo lên mạng bán.

Lý Mạn Ni ưu sầu nhìn quần áo rẻ tiền cùng căn phòng rách nát của Thành Tây, không ngừng lắc đầu:" Tớ nói này Tây, loại quần áo như thế này cho dù người nổi tiếng mặc vào chụp cũng chưa chắc bán đi được, huống hồ chỗ này tàn như vậy làm sao mà chụp? "

" Không sao.

"Thành Tây nắm chắc mười phần nói," Dùng photoshop thì tầng hầm cũng có thể biến thành biệt thự! "

" Cao minh! "Lâm Huyền Nguyên giơ ngón cái lên.

Thành Tây mở máy tính cũ cô mới mua, chuẩn bị sẵn máy tính, vung tay lên với Lâm Huyền Nguyên và Lý Mạn Ni, bộ dáng bức bách người mẫu chụp ảnh cấp ba:" Nhanh lên! Đừng chậm chạp! Chụp xong buổi tối tớ còn phải ra ngoài bày sạp hàng! "

Lâm Huyền Nguyên và Lý Mạn Ni nhìn nhau một cái, Lâm Huyền Nguyên nửa đùa nửa thật nói:" Đừng nhìn, thay đi.

"

Lăn qua lăn lại qua hai tiếng, Lâm Huyền Nguyên cùng Thành Tây khiêng đống đồ đạc kia đi tới chỗ cầu vượt, chợ đêm phồn hoa.

Thành Tây bày một miếng vải trắng trên mặt đất, chất đống quần áo lên trên, vừa bày ra vừa hỏi:" Này? Sao Mạn Ni lại không tới? "

" Không biết.

"Lâm Huyền Nguyên lắc đầu," Gần đây cậu ấy rất thần bí, không nói với tớ, quần áo nhiều hơn, khả năng lại đi lừa gạt một thiếu nam vô tri nào đó! "Lâm Huyền Nguyên căn bản không biết giá cả quần áo, còn ngây thơ cho rằng mấy bộ quần áo kia mỗi món chỉ tầm mấy chục, nhiều lắm là một trăm!

" Cậu nói lúc này Tiểu Vũ đang làm gì? "

" Hát đi! "Lâm Huyền Nguyên thản nhiên nói," Simon không chừng đang cầm bảng cổ vũ cho cậu ấy! "

" Cậu nói hai người bọn họ có thể thành không "Thành Tây nghiêm túc," Tớ thấy Simon rất tốt, lại kiên trì rất lâu, không chừng anh ta có thể chịu đựng được Tiểu Vũ, Nhân Tri biết chuyện này chứ? "

" Ai da! "Lâm Huyền Nguyên vừa nghe đến hai chữ Nhân Tri lập tức uể oải, cô ngồi xổm xuống che đầu, thống khổ nói:" Cậu đừng nhắc đến hắn, tớ lừa hắn chuyện Tiểu Vũ để hắn chuyên tâm lấy được bằng tốt nghiệp rồi lại cùng nói chuyện hai người bọn họ, dạo này hắn đang điên cuồng học tập, nếu Tiểu Vũ và Simon tiến triển thì thực sự không biết phải nói chuyện với hắn thế nào đây..

"

" May mà tớ không nghe cậu.

"Thành Tây tắt đề tài," Bằng không bây giờ chính tớ cũng đang điên cuồng ôn tập.

"

" Giải thoát, là nên thừa nhận sai lầm! "Lâm Huyền Nguyên tự nhiên cất tiếng hát.

Thành Tây bày xong quần áo, vội vàng đem nắp bình nước mang theo đặt ở trước mặt Lâm Huyền Nguyên:" Đừng lãng phí, không chừng có người có thể cho cậu chút tiền, tiếp tục hát đi.

"

" ahihi! "Hai người đánh nhau đùa giỡn qua lại, cho tới khi một âm thanh vang lên.

" Thành, Thành Tây? "Thanh âm này Thành Tây rất quen thuộc, là Lục Minh Chí.

" Lục Minh Chí? "Thành Tây kinh hãi ngẩng đầu, đúng là Lục Minh Chí, với ai phông trơn, quần jean Smith Barney và giày Anta.

Anh ta thế mà lại nỡ mua đồ hiệu? Đây là phản ứng đầu tiên của Thành Tây, cô quen biết Lục Minh Chí một thời gian dài như vậy, còn chưa từng thấy anh ta mặc quần áo đắt tiền bao giờ.

Lâm Huyền Nguyên trước tiên là tìm nguyên nhân Lục Minh Chí mặc đồ như vậy, phía sau hắn còn có một cô gái trên tay đeo vòng tay châu đại phúc lúc trước Lục Minh Chí nhờ Thành Tây đưa cho Lý Mạn Ni.

Cô gái kia trang điểm rất đậm, kiểu trang điểm khiến mắt cô ta to tròn long lanh, nếu không tang điểm trông cô ta sẽ có vẻ thô tục.

" Ai vậy? "Cô gái sau lưng Lục Minh Chí gọi một tiếng, kém xa Lý Mạn Ni, giày cao gót trên chân cô ta chắc chưa tới bảy phân.

" Bạn "Lục Minh Chí đối với cô gái phía sau đáp lại một câu, nhìn Lâm Huyền Nguyên cùng Thành Tây giới thiệu," Đây là học muội của tôi.

"

" Mẹ ơi, là học muội nha.

"Lâm Huyền Nguyên quay đầu nhỏ giọng lẩm bẩm," Tớ còn tưởng rằng là một lão thái bà có tiền ở bên hắn.

"

Thành Tây tức giận đẩy Lâm Huyền Nguyên một cái, sau đó cười nói:" Bạn gái anh đúng không? Tôi bán quần áo ở đây, xem có thích nó không, tôi sẽ tính toán theo tiền gốc! "

Lục Minh Chí nghe vậy, sắc mặt thoáng cái liền thay đổi, Thành Tây cùng Lâm Huyền Nguyên trăm mối suy nghĩ không giải thích được, cô gái phía sau hắn giống như super saiyan hai mắt phóng quang vọt thẳng về phía đống quần áo, cơ bắp trên tay ẩn hiện, Lâm Huyền Nguyên trong lòng thầm nghĩ: Hàng này không phải người, không phải người a..

Chọn hơn mười phút, học muội của Lục Minh Chí chọn được năm bộ quần áo, cô ta không để ý Thành Tây cùng Lâm Huyền Nguyên, ôm quần áo tới trước Lục Minh Chí:" Ông xã, em muốn cái này.

"

" Ọe! ", Lâm Huyền Nguyên như muốn nôn, Thành Tây nhếch miệng.

Lục Minh Chí có chút xấu hổ móc ví tiền ra, Lâm Huyền Nguyên nhìn thấy bên trong chỉ có hai tờ 100 tệ.

Lục Minh Chí đau lòng như gả con gái móc ra tờ 100 tệ, cẩn thận hỏi:" Đây, đủ chưa? "

" Đương nhiên là chưa đủ.

"Lâm Huyền Nguyên mở miệng trước một bước," Đây chính là năm bộ quần áo nha! "Kì thật là đủ rồi, hơn nữa là dư, Thành Tây biết nhưng không nói ra, cô muốn xem thái độ của Lục Minh Chí, chờ xem thái độ của người đàn ông mình thích, xem anh ta sẽ có phản ứng gì.

Lục Minh Chí nhìn học muội cầm quần áo không buông, dùng ngữ khí thương lượng nói:" Cái kia, tôi thiếu trước được không? Lần này chúng tôi còn muốn đi xem phim..

"

Lục Minh Chí vừa nói xong, cô gái kia lại xách hai đôi bông tai ở quầy hàng bên kia, khoe với Lục Minh Chí:" Thế nào? Đẹp không? "Anh ta kiên trì gật đầu, cô gái kia vội vàng nói tiếp," Vậy thì mua đi, lát nữa cất đồ vào khách sạn rồi chúng ta đi xem phim! "

" Đã ở chung rồi.

"Lâm Huyền Nguyên thốt ra sau đó nhớ tới Thành Tây còn đang bên cạnh, lấy tay che miệng, dĩ nhiên phát hiện Thành Tây đang chết lặng.

Thành Tây rất thất vọng, thất vọng tới mức có chút hối hận vì quyết định bỏ học của mình, bất quá rốt cục cũng thoải mái, đàn ông như vậy căn bản không đáng để cô nhớ tới, khẩu vị độc đáo như vậy, cùng học muôi kia đúng là xứng đôi vừa lứa.

Lục Minh Chí tràn đầy mong chờ Thành Tây trả lời, Thành Tây mỉm cười," Được rồi, không cần thiếu, một trăm liền một trăm.

"Tiếp nhận tiền bỏ vào túi, cho lâm huyền nguyên một ánh mắt" Cậu câm miệng ", cười ha hả nhìn Lục Minh Chí vẫy tay," Tạm biệt, chơi vui vẻ! "rõ ràng là tiễn khách.

Lục Minh Chí giống như được giải thoát, nắm lấy vị học muội già nua kia chạy trốn, không biết là trốn Thành Tây hay là trốn sạp hàng bên cạnh.

Thành Tây nhìn chằm chằm bóng dáng hai người kia dần đi xa, lắc lắc đầu:" Thật đáng thương! "

" Ai? Anh ta hay là cậu? "Lâm Huyền Nguyên hỏi.

" Anh ta! "Thành Tây kiên định trả lời sau đó vươn vai nói," Cả hai! "

" Hẳn là cậu, phải không? "

" Là tớ.

"Thành Tây vừa nói vừa lấy sổ sách ra, nhanh chóng ghi vào 100," Hôm nay là khoản làm ăn đầu tiên, lãi được 20 tệ.

"

" Oh, không tệ nha! Mời tớ ăn tối! "Lâm Huyền Nguyên nói," 20 tệ này có nửa công lao của tớ nha.

"

" Được! "Thành Tây làm bộ hào phóng," Lát nữa ăn mì bò! Thêm thịt! "

Lâm Huyền Nguyên vỗ tay liên tục:" Tạ chủ long ân! "

" Hai chúng ta ăn một bát.

"Thành Tây rũ bỏ gánh nặng.

" Phốc! "

" Ha ha ha ha.."

* * *

Khi tôi nói thích anh, anh nói gì, chúng ta không hợp? Anh nói anh là loại người không xứng với tôi.

Lời này quá đúng, Thành Tây hiện tại ngày càng thấy Lục Minh Chí thô tục, càng nghĩ càng thô tục, ánh mắt anh ta cũng vậy.

Để cô gái thô tục kia chơi anh ta đi!.