Diệu Diệu

Chương 14: Rải cẩu lương những năm 70 (14)

Diệu Diệu xoa xoa ngực, "Không có việc gì, có hơi buồn nôn," cô hơi suy nghĩ một chút, nhìn đồ ăn đầy ắp trên bàn nhỏ, "... Có thể là, ăn hơi nhiều?"

Tần Trường An nhẹ nhàng thở ra, "Thật sự?"

Không có việc gì thì tốt.

Diệu Diệu cảm giác một chút, cảm giác buồn nôn vừa rồi đã biến mất, trong thời gian ngắn như vậy... Khẳng định gật gật đầu, "Trường An, không cần lo cho em, em thật sự không sao."

Cô ôm anh, cười khanh khách, "Em muốn ở bên anh cả đời mà."

Bên tai Tần Trường An không đỏ hồng,, liền, "Sao, sao lại biết nói nhiều lời ngọt ngào như vậy a."

"Em cũng không biết." Diệu Diệu chớp chớp mắt, ngay thẳng nói, "Chính là em nhìn thấy anh là muốn nói những lời này nha, nói ra bất tri bất giác lại biến ngọt."

Lỗ tai Tần Trường An càng nóng.

Tức phụ của anh luôn nhiệt tình như vậy...... Anh ngượng ngùng một lúc, ngọt ngào hôn cô một cái, "Anh, anh cũng vậy."

Diệu Diệu nhào vào trong ngực anh, đó là, Diệu Diệu rất đáng yêu a!

Hai vợ chồng ở sân sau ngây ngốc ôm nhau, ngay cả không khí cũng có vài phần ngọt ngào.

Nuôi gà kỳ thật là một công việc rất nhẹ nhàng, ít nhất Tần Trường An nghĩ như vậy. Bởi vì gà là động vật ăn tạp, nuôi dễ nhất, bởi vì cái gì nó cũng thích ăn, chỉ cần có thể ăn là được, trước kia người nhà nông nuôi gà, cơm còn thừa lại, tùy tiện vứt cho nó một chút là có thể nuôi sống.

Càng đừng nói hiện tại mảnh đất bên trong trại gà là lúa non mới trồng vào, tuy rằng sau này có thể có gạo, để gà ăn sẽ có chút đau lòng, nhưng Tần Trường An nếu đã hạ quyết tâm, thì sẽ không hối hận.

Thêm vài mẫu đất này, lúa non trong đất cũng đủ cho gà ăn, hơn nữa còn có sâu hoặc giun, còn có thể tăng thêm chút dinh dưỡng chi gà, phân gà cũng không cần dọn dẹp, dường như không có việc gì phải làm.

Duy nhất muốn phòng là có chồn hoặc là một số người tới ăn trộm gà.

Bởi vì lưới dùng kéo là có thể cắt đứt, nếu thực sự có người muốn ăn cắp chắn cũng không ngăn được, nhưng vấn đề này bởi vì con chó lớn nhà họ, cũng đã giải quyết được phần lớn.

Chó lớn nhà họ...... Không phải nói quá, thật sự rất hung dữ.

- - đều nói chó sẽ cắn người không ngoan, chó lớn nhà họ tới đây lâu như vậy rồi, ngoại trừ khò khè trong cổ họng, từ trước tới nay chưa sủa bậy lần nào.

Để ngừa vạn nhất, Tần Trường An còn chuẩn bị nuôi hai con ngỗng, người già thường nói chồn sợ ngỗng.

Nhưng ngỗng cũng không phải thứ đơn giản, lực công kích đặc biệt mạnh, nếu anh nuôi một đàn ngỗng, một đám gà thả ra khả năng cũng không ai dám tới gần.

Trừ lần đó ra, số lượng gà càng ngày càng nhiều, hiện tại là gà con còn tốt, lăn lộn trong đất không nhìn ra được bao nhiêu con, nhưng nếu lớn lên thì thấy quá rõ ràng.

Một thời gian sau mới có thể mang bán, người ghen tị vẫn phải ngăn chặn một chút.

Không thể lập tức đổi lưới, Tần Trường An chuẩn bị trồng cât xung quanh, muốn loại tương đối cao, mang gai, có thể ngăn người bên ngoài nhìn vào, còn có thể bảo vệ.

Xoay vài vòng, vẫn cảm thấy cây cẩu kỷ tương đối tốt, cây cẩu kỷ có gai, đừng nhìn nó nhỏ, đi qua một loạt cây cẩu kỷ trên người khẳng định vị xước hơn trăm vết.

Hơn nữa thứ này trên núi rất nhiều, đều là hoang dại, không cần trả tiền mua cái gì cây giống, trực tiếp chạy đào mấy cái hố mang về là được.

Bất quá cái này phải từ từ.

Hôm nay.

Tần Trường An cùng Diệu Diệu ở trại gà đổi tới đổi lui, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào sai sai, lại kiểm tra lại một lần, anh mới phản ứng lại, "Tức phụ, gà mái nhà mình có phải thiếu một con không?!"

Ạn rõ ràng nhớ rõ có một con gà mái già, hai con gà mái rừng, còn có một con gà trống, bây giờ nhìn lại thấy thế nào cũng chỉ có ba con.

Anh vỗ vỗ đầu, lại đếm một lần, "Thật đúng là."

"Hắc..." Tần Trường An phát hỏa, vén tay áo, lập tức quay chung quanh nhìn xem lưới vị thủng ở chỗ nào, anh muốn nhìn ai cắt lưới, "Đừng làm cho tao biết là thằng nào!" Còn lấy một con gà!

Anh vừa đi vừa dạy chó săn, "Béo, thái độ gần đây của mày không được a, ở trong phạm vi công tác có kẻ địch vào mày cũng không biết......"

"Em bắt đầu kiểm tra từ bên này nhé." Diệu Diệu ngáp một cái, mềm mại nói.

"Không cần!" Tần Trường An lập tức kiên quyết từ chối, "Này lại không phải việc lớn gì, anh đi một vòng không mệt, em qua tàng cây bên kia ngồi nghỉ ngơi, chờ anh trở lại."

Hai hôm nay không nôn, nhưng thường thường mệt rã rời, ngồi ngồi một lúc đã ngủ rồi,...... Nếu không phải lượng cơm nhiều hơn, có thể ăn có thể uống, vừa thấy là biết không có gì chuyện, chỉ sợ anh cũng phải lo lắng gần chết.

Anh dứt khoát bê ghế dựa lại đâg, "Tới, đừng để anh lo lắng."

Diệu Diệu ngáp một cái, xoa xoa nước mắt, nghe lời gật đầu, "Được rồi."

Tần Trường An lúc này mới vừa lòng, bắt đầu kiểm tra lướt, nhưng ngoài dự kiến, đi một vòng, ngoại trừ dấu vết lần trước chồn làm hỏng, thế nhưng tất cả đều không có vấn đề gì.

Sao thế nhỉ, gà còn có thể vô duyên vô cớ biến mất??

Ngồi ở trên ghế Diệu Diệu chần chờ một chút, ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng Tần Trường An, "Trường An, hình như em...biết chuyện gì xảy ra." Cô chỉ chỉ phía sau.

Tần Trường An ừ một tiếng, nghi hoặc quay đầu lại. Liền thấy không biết khi nào, bên ngoài có hai con gà màu đen, trong đó một con thoạt nhìn còn có chút quen mắt, nhìn lưới, đột nhiên thầm thì hai tiếng, vỗ vỗ cánh, dùng sức bay lên.

Sau đó phành phạch phành phạch nhảy xuống.

Con gà đi theo thử một chút, không tới đây, kêu khanh khách, lại bay vào trong trại gà.

Tần Trường An: "........."

Cho nên là nói, nhà gà trống chính mình bay ra, hơn nữa không chỉ có tự bay ra, còn thuận tay xách một bà vợ quay về?

...... Gà thành tinh?

Đương nhiên, sau khi bay vào, chính là gà không có tự do. Tần Trường An nhanh chóng mua thêm hai tấm lưới, binh binh bang bang chuẩn bị làm cao hơn hai mét.

Ạn vừa chỉnh vừa nghĩ cần bao nhiên cây cẩu kỷ, cảm thấy chỉ dựa vào một hai người thì hơi quá sức, vì thế nói với người trong thôn, mình cần cây cẩu kỷ, một cây 5 phần tiền.

Một cây cẩu kỷ thụ năm phần tiền nghe không nhiều lắm, nhưng đừng quên, cây cẩu k chính là đồ trên núi, mua bán không vốn, hơn nữa cây cẩu kỷ không lớn, một người đàn ông một buổi sáng làm được 5 mao là không thành vấn đề, nếu tính cả phụ nữ, vậy hai người một nhà cũng có hơn một khối, tuyệt đối xem như không nhỏ.

Người trong thôn hưng phấn, "Kia cái gì, cậu nói một thân cây năm phần tiền có phải thật không." Có người tới hỏi.

Lớn tiếng như vậy! Tức phụ của anh còn đang ngủ đấy!

Tần Trường An rùng mình, vội vàng ngừng tay, suỵt một tiếng, mới gật đầu, "Cứ yên tâm đi, chỉ cần mang tới, cháu sẽ lập tức đưa tiền."

"Thật sự?!" Lão thái thái đôi mắt lập tức sáng, vui vẻ ra mặt, vỗ đùi, thanh âm nhỏ lại, "Được được được, ta hiện tại liền cùng ông già đi đào a!"

Lão thái thái này quay người liền đi ra ngoài, hai cái chân đi như bay, ở cửa thiếu chút nữa đâm bay Tần Thắng Lợi vừa vào.

Tần Thắng Lợi xoa bả vai đi vào tới, hoài nghi, "A,...... Quốc Hữu thẩm có chuyện gì, hoảng loạn như vậy."

Cậu là Tần Trường An gọi tới hỗ trợ trồng cây.

Tần Trường An ngáp một cái giải thích, "Tôi thu cây cẩu kỷ." Thời tiết quỷ này, anh cũng muốn ngủ trưa cùng tức phụ.

Tần Thắng Lợi nâng nâng tay, "Ở đâu, anh còn chưa dẫn em đi?"

"Gấp cái gù," Tần Trường An chậm rì rì đi xuống, một chút đều không vội, "Cây còn chưa mang tới."

Hai người vào trại gà, chỉ có hai cái cuốc sắt, chưa thấy bóng Diệu Diệu, Tần Thắng Lợi đã quen, lần này không hỏi tại sao Diệu Diệu không ở đây.

Chê cười, nếu lão Tần nỡ để tức phụ tới đây, vậy mới kỳ quái.

Tần Trường An nhìn ánh mắt cậu, giải thích một câu, "Diệu Diệu gần nhất thân thể không thoải mái, đang ở trong phòng ngủ, một hồi..."

"A." Tần Thắng Lợi mặt không biểu tình, được rồi, anh vui là được. Còn có, "Anh không phải giải thích."

Cậu đều hiểu.

... Ai giải thích?? Tần Trường An vô ngữ liếc cậu một cái, bổ sung thêm, "Ý tôi là, chốc nữa cẩn thận một chút, đừng la to."

Tần Thắng Lợi: "......" MMP

Cậu cho rằng lời này là lý do của Tần Trường An, không nghĩ tới, một lát sau, hai người đang làm khí thế ngất trời, Tần Trường An đột nhiên liền ném đồ xuống, bước nhanh đi đến cửa, đỡ một người --

"Đi chậm một chút!" Anh bước nhanh đi qua, nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng hỏi, "Có khỏe không? Có cảm thấy không thoải mái không?"

"Không có việc gì, Trường An anh đừng lo lắng như vậy a..."

??

Tần Thắng Lợi nhìn động tác liên tiếp của lão Tần, trong lòng căng thẳng,... Ngọa tào? Chẳng lẽ thật đúng là có chuyện??

Sau đó liền thấy sau khi hai người kia nói xong, chuyển qua hôn...

Tần Thắng Lợi: "........."

Tần Thắng Lợi muốn giết người.

Nhìn khí sắc trong trắng lộ hồng còn tốt hơn cả Tần Trường An kia... Thậm chí khuôn mặt đều bụ bẫm hơn, Tần Thắng Lợi chỉ muốn hỏi một câu:

...... Hai người nói, ai không thoải mái?

Tác giả có lời muốn nói:

Thắng Lợi: Nói như thế nào đây, cậu liền bội phục bọn họ người đang yêu chỉ số thông minh vứt cho chó ắn.

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ