Dịch: Kidlove - Crescent Moon team _ PHL

Một tháng sau, Milos một lần nữa tuyển chọn đội viên, hộ tống mười nghiên cứu viên có danh tiếng tham dự thăm dò. Khu vực được lựa chọn lần này là khu 107, đây chính là khu có độ nguy hiểm cao. Trừ bỏ Âu Mạc và An là thân vệ binh đi theo thì tất cả đội viên còn lại đều được điều động từ những đội ngũ khác.

Vì để binh lính mau chóng thích ứng với hoàn cảnh tác chiến của khu có độ nguy hiểm cao này, mỗi lần Milos mang theo đội ngũ khảo sát đều lựa chọn đội viên khác nhau, chỉ cần là người có biểu hiện xuất sắc nhất đều được gia nhập danh sách tinh anh. Cho nên, tham gia nhiệm vụ của khu nguy hiểm cao, trên thực tế chính là một loại khảo nghiệm lựa chọn tinh anh.

Đội ngũ ba mươi sáu người đều trang bị đầy đủ liền mở ra tàu con thoi tới khu 107. Ở trong rừng cây, tàu con thoi dã ngoại còn an toàn hơn tàu bay rất nhiều. Tàu bay có nguyên lý lấy động lực làm trung tâm, là phương tiện sử dụng phổ biến ở hành tinh Staous, nhưng ở hành tinh thăm dò, bởi vì từ trường bất ổn nên tàu bay chỉ có thể sử dụng trong khu an toàn, một khi đi ra dã ngoại đều có sự nguy hiểm do mất khống chế.

Bởi vì tàu con thoi sử dụng quang năng để vận hành nên chạy trên lục địa không bị ảnh hưởng, chỉ là tín hiệu thường xuyên bị hỗn loạn hoặc bị gián đoạn nên liên lạc cũng không tiện.

Trước khi xuất phát, An cũng đã tìm kiếm tư liệu của khu 107, trong đó không có nhiều đồ vật có giá trị, chỉ biết sơ lược vị trí địa lý và diện tích của khu vực, cụ thể sinh vật hay nguy hiểm không biết tên nào tồn tại thì cần phải sau khi tiến vào thực địa mới có thẻ phán đoán chính xác.

An cũng biết rõ sau khi vào đại điểm khảo sát 107 lần này chính là để truyền lại tin tức cho nhóm xương thú của cô để chúng nó đi vào khu vực được chỉ định. Cứ như vậy, An có thể thông qua chúng nó để quan sát đầy đủ hoàn cảnh của khu 107.

Từ căn cứ địa số 3 đến khu 107, với tốc độ chạy cao nhất của xe cũng mất thời gian hai ngày. Trên mặt đất, lấy tốc độ của tàu con thoi hơn nữa cùng với báo động thăm dò lần trước cũng đủ để thoát được đại bộ phận mãnh thú đánh bất ngờ và truy kích. Sự lo lắng chân chính là tín hiệu xuất hiện hỗn loạn gây lệch đường đi, cuối cùng là lạc đường.

Tàu con thoi chạy vào khu vực có độ nguy hiểm cao, tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác chuẩn bị toàn lực ra trận. Chỉ có An là nhẹ nhàng nhất, cô nghiêng người dựa lưng trên ghế không hề nhúc nhích, trông giống như đang ngủ.

Dưới tình huống như vậy còn có thể ngủ đến không tim không phổi như vậy, Âu Mạc ngồi bên cạnh cô cũng tỏ vẻ cực kỳ khó chịu.

Hắn lặng lẽ đẩy cô một cái, ý nhắc nhở cô mục đích sắp tới nơi. An thoáng cái ngồi thẳng người liền nghe thấy người điều khiển báo cáo: “Thiếu tướng đại nhân, chúng ta đã đến phạm vi khu 107”

“Ừ.” Milos lên tiếng, đồng thời mở bản đồ điện tử dò xét, nhanh chóng đánh dấu mấy địa điểm hạ trại, phân tích ưu khuyết điểm của nó.

Lúc này, một bàn tay lướt qua bả vai Milos, chỉ một trong những hướng đó.

Milos không cần quay đầu lại cũng biết sau lưng mình là ai, trong toàn bộ đội ngũ bộ đội cũng chỉ có bộ xương kia dám khoác vai hắn.

“Nơi này? Ngươi xác định?” Milos hỏi.

An cũng gật đầu.

Milos không có hỏi nhiều, trực tiếp đem tọa độ của địa điểm truyền cho người điều khiển.

Âu Mạc thấy thế, trong lòng kỳ quái, An chẳng lẽ đã từng tới hành tinh thăm dò này? Bằng không vì sao thiếu tướng đại nhân không hề do dự mà tiếp thu ý kiến của “hắn”?

Còn có, gia hỏa này thật sự không chút quy củ, bả vai thiếu tướng đại nhân là nơi có thể khoác sao? Mau buông tay đi, ngu ngốc! Không thấy biểu tình của những người khác sao?

An hình như cũng đã cảm giác được oán niệm từ người nào truyền đến nên chậm rì rì thu hồi móng vuốt của mình.

Âu Mạc nhỏ giọng nói: “Anthony, mặc kệ quan hệ của cậu với thiếu tướng Milos đại nhân có tốt bao nhiêu, nhưng ở nơi công cộng, cậu vẫn nên chú ý sự khác biệt giữa cấp trên và cấp dưới.”

Xin lỗi nhé, cô là một người dân chưa từng tham gia quân ngũ, vẫn chỉ là một “người câm” đáng thương, xin hãy tha thứ cho cô không hiểu quy củ. An cũng thành khẩn mà nhìn hắn một cái.

Âu Mạc không thể nhìn ra biểu tình đằng sau mặt nạ bảo hộ của cô —— đương nhiên, cho dù cởi mặt nạ bảo hộ cũng nhìn không được —— nên không nhận được câu trả lời, chỉ đành hậm hực câm miệng. Trong khoảng thời gian sống chung này, hắn cũng đã đủ nhận thức chuyện tích lời như tích vàng của người này, ngay cả thượng tướng Milos hỏi chuyện, cô cũng chỉ gật đầu hoặc là lắc đầu để trả lời. Có đôi khi hắn thật sự hoài nghi gia hỏa này là một người câm, nhưng một người câm sao có khả năng trở thành quân nhân.

“Thượng tướng Milos, tàu con thoi đã đến địa điểm chỉ định, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.”Phòng điều khiển truyền đến tiếng báo cáo.

Milos xác định phạm vi dò xét không có nguy hiểm, liền hạ lệnh nói: “Toàn bộ nhân viên chuẩn bị, xuống xe cắm trại.”

“Rõ”

Mọi người nhận được mệnh lệnh, theo thứ tự xuống xe, sửa sang lại trang bị, nhanh chóng hạ trại.

Cuối cùng An cũng xuống xe, tâm tình vui vẻ khi nhìn về khung cảnh núi rừng diện tích rộng lớn.

Tuy rằng lúc trước cô một mình sinh hoạt ở dã ngoại có chút cô đơn nhưng so với căn cứ nhân loại, cô thấy nơi này càng khiến mình an tâm hơn.

Ở chỗ sâu trong rừng cây, có ba bóng dáng màu trắng chợt lóe rồi rất nhanh biến mất không thấy tung tích.

An cười cười, đó chính là đồng bạn ba bộ xương thú khô trước kia cô sở hữu. Một con chuột bay, một con hồ ly màu tím, một con khỉ, sau khi luyện hóa bộ xương khô, chúng nó nhỏ hơn ba bốn lần so với hình thể trước đó, khung xương chắc chắn, thân hình linh hoạt. Tuy rằng tạm thời không nhìn ra năng lực cường đại gì nhưng chúng nó có thể tự do đi lại trong dã ngoại, không e ngại bất luận mãnh thú nào, đặc biệt là lục yêu.

An đặt tên để phân biệt cho chúng nó vì “Vượng vượng”, “Đồ Đồ”, “Tư Thụy” là phiên âm từ one, two sang tiếng trung đơn giản để dễ nhớ. Nhớ lại năm đó, cô học tiếng Anh chính là học như vậy, học cũng thông thạo.

“Thượng sĩ Anthony!” Thanh âm tức giận của Âu Mạc truyền tới ở phía sau, “Cậu đứng ở nơi đó làm gì? Còn không qua đây hỗ trợ!” Toàn bộ doanh trại cũng chỉ có cậu là người nhàn rỗi, không cảm thấy hổ thẹn sao?

An chạy lộc cộc tới, Âu Mạc còn nghĩ cô đã giác ngộ, ai biết rằng cô lại lướt qua bên người hắn để trực tiếp chạy tới bên người Milos đang quan sát địa hình.

Âu Mạc tức giận đến hộc máu, nhưng rồi lại không thể tìm thiếu tướng Milos đòi người. Nếu làm như vậy, tám chin phần mười sẽ bị bác bỏ.

Thiếu tướng đại nhân thật sự quá mức chịu đựng với Anthony rồi! Hắn chỉ là thân binh, cái loại đãi ngộ khác biệt này thật làm tan nát cõi lòng.

“An, phụ cận này có sinh vật tương đối nguy hiểm không? Lấy vũ trang của chúng ta, có thể đối phó không?” Milos nhìn về phía An.

An cũng không biết nên trả lời như thế nào, căn cứ mấy ngày nay cô quan sát, sinh vật nguy hiểm nhất của nơi này chính là sói đen (Đây là An đặt tên cho chúng), chúng là động vật quần cư, thường thường kết bè kết đội để đi kiếm ăn nên tính nguy hiểm cực cao. Lấy sức chiến đấu của bọn người Milos, có lẽ có thể đánh được công kích của bầy sói, nhưng chỉ sợ khó bảo đảm không bị tổn thất.

Mặt khác còn có một loại trùng độc vô cùng kịch độc, rất nhiều động vật sau ba mươi giây khi bị chúng cắn thương sẽ bị chết. Khi nghiên cứu viên thu thập tiêu bản phải vô cùng cẩn thận.

Còn những nguy hiểm khác, An còn cần thời gian để quan sát.

Cô nghĩ vậy liền mở thiết bị cá nhân của mình, ở trên màn hình ảo vẽ hình ảnh vài loại sinh vật nguy hiểm. Là một nhà điêu khắc xương tài giỏi phải có nền tảng hội họa giỏi, thông thạo nét vẽ bức tranh.

Bảy tám phút sau, bản thảo vẽ vài loại trùng thú xuất hiện trên màn hình, hình ảnh sinh động vừa nhìn hiểu ngay.

Con ngươi màu vàng của Milos khẽ sáng lên, hắn vốn cho rằng An sẽ không trả lời vấn đề của hắn, ai biết được cô sẽ trực tiếp vẽ ra chứ.

“Cảm ơn!” Hắn nghiêm túc nói cảm ơn, sau đó cuối cùng cũng truyền hình ảnh cô mới vẽ tới mình. Đáng tiếc rằng không thể viết thêm chữ viết phụ đề, bằng không hắn có thể lập ra kế hoạch.

“An, cô thấy tri thức của Staous thế nào?” Milos đột nhiên hỏi.

An buông tay, tỏ vẻ không có tiến triển mấy. Trên thực tế, cô đã phân biệt phần lớn ngôn ngữ hàng ngày.

“Hy vọng cô sẽ mau chóng hiểu rõ.” An đối với hành tinh thăm dò rất quen thuộc, có thể giúp bọn họ tránh gặp những nguy hiểm, cũng tăng cao tỷ lệ sống sót cho bọn họ.

Chập tối, binh lính và nhân viên nghiên cứu sau khi chỉnh đốn xong, từng người lấy ra đồ vật tùy thân để bắt đầu ăn cơm tối.

“Đại nhân, tôi cảm thấy thượng sĩ Anthony giống như không hòa đồng, lúc ăn cơm cũng không ăn cùng nhau.” Âu Mạc bất mãn nói.

Milos ngẩng đầu, nhìn An đang ngồi một mình cách mọi người hai ba mươi mét, lưng dựa vào một cây đại thụ, màu đỏ hoàng hôn chiếu lên người cô tạo nên cái bóng thật dài, thoạt nhìn thật cô đơn.

Cô … không phải bất hòa không ăn cơm với mọi người mà là không cần ăn cơm.

Milos không thể giải thích ý nghĩa tồn tại của sinh vật này, mọi thứ tốt đẹp trên đời này bọn họ đều không được hưởng thụ, trừ bỏ tự do hoạt động bên ngoài thì bọn họ không khác gì người chết.

Milos không tự giác mà nhăn mày lại, thật kỳ lạ khi trong lòng cảm thấy không thoải mái. Hắn đứng lên, chậm rãi đi đến bên người An.

“Hoàng hôn thật đẹp!” Milos ngồi xuống bên người cô, ánh mắt lướt nhìn một bộ xương động vật không biết từ lúc nào đã ở trong tay cô, “Đây là?”

An không trả lời, cô cẩn thận xuyên qua kết cấu bộ xương để phác họa đồ án điêu hắc thích hợp cho nó ở trong đầu.

Đây chỉ là một bộ xương thú bình thường nhưng An đã thật lâu không có chạm qua cốt điêu, tay ngứa đến không chịu được nữa.

Cô hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của Milos, lộ ra hai chiếc nhẫn xương trên tay và bắt đầu luyện chế bộ xương.

Milos vốn định ngăn cản nhưng rất nhanh đã bị động tác của cô hấp dẫn. Khớp xương rõ ràng là ngón tay nhưng lại phát ra ánh sáng trắng nhu hòa, bộ xương thú thô ráp kia dưới ánh sáng nhu hòa đó dần dần trở nên tinh mịn, bóng loáng và chắc chắn.

Ánh sáng nhu hòa biến mất, An lấy dao trên tay mình để bắt đầu khắc tạo hình cho bộ xương.

Khi dao kia khắc lên, Milos không thể không ngờ lúc trước hắn làm mọi cách để lấy nó xuống không được mà giờ lại bị An lấy ra nhẹ nhàng. Trên bộ xương thú kia dần hạ xuống những đường nét, dần dần thành hình trước mắt Milos, mỗi một đao đều không mảy may chút sai lầm, kỹ thuật tinh sảo, tinh thần chuyên chú, có thể thấy tiêu biểu nhất.

Đúng lúc này, Milos phát hiện có người tới gần, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy người đến là Âu Mạc.

Hắn lập tức dùng ánh mắt ngăn lại ý bảo hắn đợi lát nữa lại đây.

Biểu tình Âu Mạc cứng đờ một chút, nhìn bóng dáng của An, suy sụp mà rời đi.

Khi điêu khắc, An vô cùng tập trung. Milos ở bên người cô lại có thể cảm giác một loại yên lặng kỳ diệu.

Hắn đột nhiên cảm thấy bộ giáp trên người cô thật chướng mắt, bộ xương trắng tinh dường như có một loại vẻ đẹp thần bí, linh hoạt, mạnh mẽ khiến người khác không thể dời đi. Cô không nên bị bao bọc bên trong đồng phục, tự do tự tại mới thật sự thuộc về cô.

Milos cho rằng cô tồn tại là một sự bi ai, nhưng trên thực tế khả năng cô chỉ đơn thuần đuổi theo. Đây là nền khoa học kỹ thuật phát triển cao độ của người Staous, phẩm chất trân quý đã mất đi từ mấy trăm năm trước. Nhưng dù nguyên nhân có là vậy, có thể tượng tượng sở trường điêu khắc xương cốt của cô rất mạnh, đó là đến từ linh hồn chất phác nhất, là sức mạnh nguyên thủy nhất.

An hoàn thành thu hồi đao, xuất hiện trên tay cô là một viên Phật châu chạm rỗng. Trên hạt châu có khắc bốn chữ Phạn văn, quanh thân có bạch quang chuyển động lộ ra hơi thở dịu dàng.

An cũng thầm giật mình, vật liệu điêu khắc chỉ là loại bình thường, nhưng thành phẩm lại chứa đựng linh lực nào đó, đây là bởi vì cô dung nhập lực lượng của bản thân trong khi điêu khắc hay là bởi vì tác dụng của chữ nhà Phật?

Trong truyền thuyết chữ viết có linh thiêng, có lẽ trong lúc vô ý nàng đã ngầm mở ra kỹ năng …

Đôi lời của mèo: Có thể thấy Milos đã có cảm giác với An, cũng có thể thấy bản chất của anh là luyến thi:3