Điêu Cốt Sư

Chương 57: Tiến hóa bắt đầu

Dịch:Kidlove

Sát khí!

Âu Mạc đột nhiên nâng đao che trước mặt một người đồng đội, chỉ nghe một tiếng "keng", chuôi đao bắn ra mấy tia hoa lửa.

(Truyện được đăng tại truyencuatoi.com và meomoon86.wordpress)

Bính lính được hắn ngăn cản một đòn trí mạng thì dần dần phiếm hồng đôi mắt, cả người giống như rơi trúng thùng thuốc nhuộm, tầm mắt trở nên rất kỳ lạ. Hắn phát hiện trên trường đao của Âu Mạc như có một bóng dáng lưỡi hái màu đỏ, tuy rằng không nhìn thấy rõ toàn cảnh nhưng lại có thể khẳng định đây chính là cánh tay của một con U Liêm, mũi nhọn chỉ cách hắn có 5cm, nếu không có Âu Mạc ngăn trở thì chỉ sợ giờ phút này đầu hắn đã bị vỡ toang.

Đúng lúc này, cánh tay U Liêm kia đột nhiên bắn lên chuyển hướng chém tới mặt Âu Mạc.

Trên trán Âu Mạc lập tức ngưng kết một tầng sương lạnh, đồng thời vung đao về phía trước, sau đó là cánh tay hạ xuống, giữa trán thẳng tắp xuất hiện một vết máu.

Không kịp sợ hãi, phía eo phải cũng xuất hiện hàn ý, hắn đột nhiên nhảy lên, hai cỗ kình phong đảo qua dưới chân hắn.

Binh lính bên cạnh đỏ mắt hét lớn một tiếng, tay cầm đao chém tới chỗ U Liêm vừa mới công kích Âu Mạc, vừa trúng giữa cổ nó. Nhưng một lần chém này chưa thể giết chết nó, lúc này, Âu Mạc từ trên không cũng bổ xuống một đao vào cùng vị trí, một tiếng "xì" máu tươi phun ra, U Liêm hiện hình, run rẩy một lát ở trên mặt đất, ngay sau đó mới tử vong.

Cùng lúc đó, tầng sương lạnh trên người Âu Mạc chậm rãi tiêu tán, mà ánh sáng đỏ trên người binh lính đỏ mắt cũng dần biến mất sau khi U Liêm chết. Trong lòng hắn vừa động, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Milos và Anthony, chỉ thấy trên người Milos có một tầng ánh sáng màu vàng mà trên người Anthony là ánh sáng màu trắng? Hai ánh sáng đều tinh khiết, nhìn cực kỳ đẹp mắt. Lại nhìn những người khác, phần lớn trên người binh lính đều là màu xám xịt, chỉ có một ít người có màu trắng nhạt giống như là màng vỏ trứng gà vỡ ra từng mảng, lộ ra lòng trắng trứng bên trong.

Giờ phút này, binh lính đỏ mắt mới hiểu rõ tình cảnh nguy hiểm trước mắt của bọn họ, xung quanh có ước chừng bảy, tám mươi đoàn ánh sáng đỏ, yêu dã thâm sâu, đem nơi này giống như địa ngục. Tuy rằng phần lớn U Liêm bị Milos và Anthony kiềm chế, nhưng còn hơn mười con cũng đủ làm bọn họ thương vong nặng nề.

"Tiếp tục!" Tiếng Âu Mạc vang lên bên tai người lính đỏ mắt. Bọn họ không có thời gian tự hỏi nguyên nhân bản thân tự biến thân, chỉ biết phải nhanh chóng tham gia chiến đấu.

"Tới cùng tôi." Bính lính đỏ mắt dẫn đầu nhắm tới một người đồng đội cách đó không xa.

Nhưng không chờ bọn họ cứu viện, đồng đội kia đã bị một U Liêm cắt đứt cánh tay trái. Toàn thân hắn bắt đầu băng bó, còn một tay thu hồi cánh tay bị U Liêm chộp được trở về, sau đó nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên nhấc cả người con U Liêm kia lên, hưng hăng ném xuống đất. Chỉ nghe "oanh" một tiếng, mặt đất tạo thành một hố to, hình dáng U Liêm cũng theo đó hiện ra, cùng bị Âu Mạc và binh lính đỏ mắt trước sau giết chết.

Sau ba người bọn họ, lại lần lượt có mấy người lính khác xuất hiện trình độ tiến hóa khác nhau.

Binh lính trung tướng Nader nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, không rõ binh lính Milos sao tự nhiên lại giống như được bơm máu gà, một người lại đến một người tự dưng phát cuồng. Vừa rồi bọn họ còn giống như bị treo lên đánh, ngay sau đó lại đột nhiên biến thân! Các vị vừa rồi chẳng lẽ là vẫn luôn che dấu thực lực sao?

Người bên ngoài theo dõi thấy một màn này cũng đều phi thường khiếp sợ. Một đôi mắt đỏ là chuyện gì xảy ra? Thật sự là cậy mạnh sao? Tên nhảy như con thỏ kia là chuyện gì đây? Binh lính Milos đều bị thứ gì kỳ quái bám vào người sao? Đây là chiến đấu chân chính không cần biểu diễn đặc thù đi!

Milos và An cũng chú ý tới tình huống của binh lính bên cạnh nhưng cũng không có vẻ mặt kinh ngạc đặc biệt. Milos đã sớm làm thí nghiệm với binh lính, sau khi người bệnh được tiêm vắc xin phòng bệnh nấm khuẩn đều có khả năng tiến hóa, hơn nữa, dưới sự kích thích, khẩn trương và áp lực, tỷ lệ tiến hóa sẽ lớn hơn nhiều.

Mà An thì, so với Milos càng sớm biết tới năng lực cường hóa của "nấm hảo chân", chuyện xảy ra trước mắt đều nằm trong dự kiến của cô.

"A". Lan Tước cười nói: "xem ra trên tay thiếu tướng Milos có cất giấu không ít bí mật đâu."

Những người khác nghe vậy đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên khó tin trên mặt. Xem biểu hiện của những binh lính đó, rất khó khiến người khác không hoài nghi trên người bọn họ nắm giữ kỹ thuật cải tạo cường đại nào đó.

(Truyện được đăng tại truyencuatoi.com và meomoon86.wordpress)

Hai tay Vưu Ân giao nhau, yên lặng chăm chú nhìn màn hình, trong mắt gợn sóng không sợ hãi.

Không khí trong phòng họp cao tầng nặng nề, còn bên ngoài lại là một mảnh ồn ào.

"KAO, thần ơi, người của thiếu tướng Milos đều là chiến sĩ siêu cấp sao?"

"Quá khốc, quá lóa mắt! Tôi sao không được phân vào đội lính của thiếu tướng Milos chứ!"

"MD, vừa rồi là làm gì vậy! Sớm một chút bùng nổ tiểu vũ trụ, còn có thể giúp tôn tử nhảy lâu như vậy sao?"

"Tôi đoán loại lực lượng này yêu cầu phải có cơ hội mới có thể phát huy, nếu không những người lính kia sao đến chết đều không phản kích? Chắc để đạt được lực lượng phải trả giá một đại giới tương ứng, không cần nhìn đến bề ngoài, binh lính hy sinh đều đáng giá tôn kính."

...

"Thiếu tướng Milos, Anthony, chúng tôi tới trợ chiến!" Vài người lính đạt được lực lượng tiến về Milos.

"Không được tự tiện rời khỏi đội ngũ!" Milos hét lên, "Bảo vệ tốt đồng đội các người!" Song, mệnh lệnh vẫn chưa kịp ngăn cản bọn họ thì bọn họ đã không biết sống chết vọt vào vòng vây đàn U Liêm. Năng lực tiến hóa của mỗi người đều khác nhau, giống như binh lính đỏ mắt chỉ có khả năng nhìn đến năng lượng người không nhiều. U Liêm đối với phần lớn binh lính mà nói, vẫn là sự tồn tại rất nguy hiểm. Chỉ là bọn lính đột nhiên có năng lực phi phàm đều kích động phấn chấn nên có chút đắc ý vênh váo. Một nguyên nhân khác, cũng là vì muốn trở thành trợ lực của Milos chứ không phải là nhìn trưởng quan của mình vì bọn họ tắm máu hăng hái chiến đấu.

Milos cảm giác vài cỗ sát khí đánh thẳng tới binh lính, trên đùi hắn dùng sức, đột nhiên nhảy lên, thật mạnh dừng ở trước mặt binh lính, đôi tay nắm đao quét ngang, đánh lui U Liêm hai bên, vì bính lính tạo ra một khu vực an toàn. Nhưng trên bả vai của hán cũng bị cánh tay hai con U Liêm đồng thời nhìn trúng.

"Thiếu tướng Milos!" Bọn lính nhìn đến tim và mật đều bị vỡ, binh lính đỏ mắt càng la hét: "Cẩn thận!" Gần như không dám nhìn thẳng vào bả vai thiếu tướng Milos bị chém đầy máu.

Song, tình cảnh trong tưởng tượng không có xuất hiện, cánh tay U Liêm mới đâm vào xương vai Milos mà không thể đâm vào nữa.

Binh lính đỏ mắt còn chưa kịp may mắn đã lại thấy hai con U LIêm đồng thời nhảy lên, một trái một phải đánh Milos.

Hắn há to miệng, muốn kêu mà không ra bất kỳ tiếng nào.

Đang trong lúc hết sức nguy hiểm, một thân ảnh nhảy lên cao.

【 đâm 】! 【 trói! 】 Hai miếng cốt điêu liên tục được bắn ra.

Một con U Liêm bị đâm ném ra thật xa, một con khác quỷ dị trôi nổi giữa không trung, cánh tao lung tung múa may.

Một màn này, chỉ có vài tên lính tiến hóa dị đồng (mắt khác thường) nhìn thấy, miệng lưỡi bọn họ cứng lại, không biết Anthony dùng kỹ năng gì. Trước kia bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, nhưng bây giờ đã tiến hóa, bọn họ cũng tự nhiên quy kết năng lực của Anthony là tiến hóa. Tuy rằng không biết năng lực sau khi "hắn" tiến hóa là gì nhưng có thể khẳng định, so với bất kỳ kẻ nào, Anthony đã sớm tiến hóa, cho nên năng lực "hắn" sở hữu cũng mạnh nhất trong số mọi người.

Nghĩ đến đây, mọi người càng thêm kính nể "hắn". Danh hiệu "Người đứng đầu", không phải "hắn" thì còn là ai.

(Truyện được đăng tại truyencuatoi.com và meomoon86.wordpress)

Loại nhận thức này của bọn họ cũng có chỗ lợi cho An, dĩ vãng không thể biểu hiện thì nay đều có thể sử dụng tiến hóa để giải thích.

Song, An bây giờ không có thời gian bận tâm điều này, còn lại 5-60 con U Liêm, tình hình nhìn thì giống như bởi vì bọn lính tiến hóa mà có chuyển cơ nhưng trên thực tế lại không ổn định, bọn lính mới vừa tiến hóa, trước mắt chỉ dựa vào cảm xúc mãnh liệt nhất thời trong chiến đấu, chờ sau vài phút, cảm xúc mãnh liệt bão hòa, phỏng chừng bọn họ sẽ bị đánh trở về nguyên hình. Phải biết rằng, Milos lúc trước tiến hóa phải mất một thời gian rất dài, sau đó mới chậm chạp thích ứng và linh hoạt nắm giữ.

Milos hiển nhiên cũng nghĩ tới điều này, hắn nhanh chóng hạ lệnh bảo binh lính trở về đội ngũ và phối hợp tác chiến.

Có một phen biến cố vừa rồi, binh lính cũng không dám tự chủ trương mà lui về đội ngũ, bắt đầu phối hợp cùng bọn họ diệt sạch U Liêm xung quanh mình.

Trên vai Milos có hai vết đao thật sâu, máu tươi theo động tác chiến đấu kịch liệt của hắn mà chảy ròng trên cổ xuống, gần như đã biến toàn bộ nửa người trên của hắn như tẩm thành màu đỏ.

Đúng lúc này, trên miệng vết thương truyền đến đau đớn, ngay sau đó lại là một sự ấm áp. Milos quay đầu nhìn lại, thì thấy lục quang vài giờ trên miệng vết thương đã biến mất, trong lòng liền hiểu rõ đây là An dùng cốt điêu dược tính giúp hắn trị liệu.

Hắn nhìn thật lâu bóng dáng gầy của An...

Các binh lính sau khi vợt qua sự ngạc nhiên ban đầu, đều bắt đầu vững vàng ứng chiến, phối hợp tiêu diệt U Liêm, bảo hộ đồng đội. Sau ba phút, năng lực của từng người biến mất.

Loại chênh lệch này khiến lòng họ rối loạn, trong lòng lại cảm thấy mất mát táo bạo, có người thậm chí còn rơi vào trạng thái suy yếu. Vừa mới rồi tình thế còn tốt mà giờ lại nghịch chuyển lần nữa. Dư lại bốn năm con U Liêm liên tiếp sát thương mấy người, hơn nửa số binh lính tiêu hao thể lực, chỉ dựa vào ý chí chống đỡ, mọi cảm xúc mặt trái như sự đau khổ, lo âu, mất mát, áp lực gần như bao phủ bọn họ.

"Lui lại!" Milos không thể bứt ra chi viện, lập tức hạ lệnh nói: "Chỉnh đốn đội hình, rút lui khu cách ly, nhanh chóng trở lại trung tâm căn cứ."

Suốt hơn hai giờ, cho dù là nhân loại hay là U liêm đều đã mệt mỏi. Lúc này rút lui, tỉ lệ nhóm lính chạy thoát vẫn rất cao.

Milos nhảy ra khỏi vòng vây U Liêm, xoay người chặn ở cửa ra, vì nhóm lính mà cản ở phía sau.

"Thiếu tướng Milos!" Binh lính nhìn Milos cả người đầy máu che ở phía trước bọn họ thì đều lộ vẻ mặt khó chịu.

"Chạy nhanh đi!" Milos gầm lên: "Trở về tăng huấn luyện gấp ba lần, các ngươi đám hỗn đản thật sự thiếu roi."

Câu thô tục này khiến mọi người đều sợ hãi, vốn muốn ngoan ngoãn ở lại nhưng thấy An đột nhiên quỳ gối xuống đất, giơ tay đánh lên trên mặt đất, ngay sau đó liền xuất hiện một cái khe trông giống như mạng nhện lan tràn khắp bốn phía.

(Truyện được đăng tại truyencuatoi.com và meomoon86.wordpress)

Lúc này, An đứng lên, giơ hai ngón tay giữa với đám lính, cùng lúc đó, sàn nhà đổ ầm ầm, gạch đá bay lên, mấy con U Liêm đang định đánh lén đều thình lình ngã vào trong hầm. Con đường bị cắt đứt, tạm thời chặn được U Liêm truy kích.

Bị dựng ngón giữa vốn khiến người khó chịu, nhưng giờ phút này nhìn Anthony và Milos đứng một mình trong trung tâm đổ nát thì bọn lính đều tự dưng cảm thấy chua xót, hốc mắt đều đỏ lên.

"Rút!" Một tiểu đội trưởng nhịn đau khẽ quát một tiếng, mang theo mọi người nhanh chóng rút lui.

Âu Mạc cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua Milos và Anthony, hai tay nắm chặt, móng tay đều đâm vào trong thịt. Hắn thề rằng phải biến cường, tuyệt không thể trở thành trói buộc của thiếu tướng Milos.

Tay trái bắt đầu lại hiện ra một tầng sương mỏng, Âu Mạc buông bỏ sát khí, nơi đây không nên ở lâu, chỉ có thể cắn răng rời đi.

Cho tới lúc này, tất cả mọi người đều cho rằng Milos quyết định từ bỏ lần cứu viện này, lựa chọn lui lại.

Một khi từ bỏ, cũng đại biểu người trong khu cách ly đều trở thành đồ ăn trong mâm của U Liêm. Nhưng tình thế như vậy, cũng không thể nề hà.

Song, sau khi bính lính rút lui, Milos không có rời đi theo. Sau mấy chục phút, hắn và Anthony vẫn đứng tại chỗ, tiếp tục tiêu diệt những U Liêm còn sót lại.

"Thiếu tướng Milos, Anthony, nhanh chạy đi!" Không ít người nhìn theo hô. Nhìn Milos và Anthony đều một thân máu, trong lòng tất cả mọi người đều căng thẳng.

Lui lại đi, cho dù bây giờ lui lại cũng sẽ không có người trách cứ các vị, các vị đã tận lực.

Song, hai người vẫn chiến đấu...

Lui lại đi, thật sự đủ rồi.

Chiến đấu vẫn tiếp tục...

Bóng dáng hai người xuyên qua trong ánh đao kiếm, cùng vô số địch nhân ẩn hình chiến đấu, trong hình ảnh chỉ thấy bóng dáng người và đầu lâu không ngừng gia tăng 1, 2, 3... 7... 9... 10...

Mọi người bên ngoài nhìn xem, lòng lo lắng cũng dần hạ xuống, mà thay thế là sự hưng phấn khẩn trương, không biết là ai bắt đầu, bọn họ từng người đếm số đầu hai người kia chém rơi, mỗi một cái tăng lên, liền kích động bọn họ thêm một phân.

Đây mới là sát thân chân chính! Đây mới là dũng mãnh chân chính!

Cho dù vết thương chồng chất, nhưng vẫn sừng sững không ngã như cũ; cho dù thân ở nghịch cảnh nhưng vẫn anh dũng đứng thẳng; cho dù gặp toàn cường địch nhưng vẫn dũng mãnh không sợ chết như cũ.

(Truyện được đăng tại truyencuatoi.com và meomoon86.wordpress)

Đây là anh hùng, trong lòng mọi người đều cảm nhận không thể tranh luận hai chữ anh hùng!

Tác giả có lời muốn nói: (Lười edit)

Tiểu kịch trường ——

An Diệc: Số đầu binh lính ngươi.

Milos: Làm cho số bọn họ.

An Diệc: Nếu đầu ta bị chém bay, ta là hẳn nên thả đầu đi tái chiến, hay là dùng thân thể không đầu tiếp tục chiến đấu?

Milos:...... Ngươi vẫn là nằm xuống yên tĩnh mà giả chết đi.

An Diệc: Được rồi, ta đây trước hết nghĩ cách dùng tư thế gì đi tìm chết thì mới tương đối đẹp mắt.

Milos: Ngươi liền không thể giữ được đầu ngươi, không chết đi sao!