Dịch: ngannguyetho

Biên: Kidlove

An bơi qua bơi lại dưới nước, con sông ngầm này cũng không sâu lắm, khoảng 10m, hai bên bờ sông đều là phủ tầng tầng lớp lớp quái thạch và nham thạch, có chỗ còn có nham thạch lóe ra ánh sáng nhiều màu, ánh huỳnh quang lập loè, thoạt nhìn cực kỳ bắt mắt.

Tầm mắt An lơ đãng quét về phía đáy sông, nháy mắt ngây ngẩn.

Đó là…… xương cốt?! Cô có chút không tin tưởng hai mắt của mình.

Trong đống bùn dưới đáy sông thế nhưng có hàng ngàn hàng vạn bạch cốt nằm chồng chất! Không biết có bao nhiêu loại động vật, cũng không biết tích lũy qua bao năm tháng. Có xương to lớn cỡ 7-8m, cũng có những mãnh xương vỡ nhỏ như cát bụi. Chúng nó nằm chồng chất lên nhau, kéo dài suốt bờ sông, nhìn không thấy điểm cuối.

Tuy rằng chỉ là xương cốt bình thường không có "linh hồn chi lực" nhưng ở trong mắt An, nơi này không khác một bảo khố khổng lồ là bao.

Cô đoán tất cả xương cốt ở đây không phải đều do thôn phệ thú “Bài tiết” ra, bởi vì số lượng thật sự rất nhiều, ít nhất phải có thời gian mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm, nếu không sợ là không đạt được mức độ như vậy.

“Anthony!” Phía trước truyền đến tiếng gọi của Milos.

An trồi lên mặt nước, nhìn hắn: Có chuyện gì?

Milos thấy cô trồi lên khỏi mặt nước, quay đầu nói với những người khác: “Tất cả chú ý, lát nữa chúng ta sẽ đi dọc theo con sông để tìm kiếm cửa ra. Nếu có người không cẩn thận tụt lại phía sau, nhớ rõ lưu lại ký hiệu ven đường, bảo trì cảnh giác.”

“Rõ.” Mọi người nhận lệnh, cùng nhau đi xuống nước bơi đi.

An bơi tới bên người Milos, thỉnh thoảng dùng ánh mắt nhìn hắn như muốn hỏi: Vừa rồi gọi tôi làm chi?

“Đi theo ta, đừng để lạc.” Milos sờ sờ sau gáy cô, nhưng chỉ sờ đến lớp giáp bảo hộ.

An xua xua tay, tỏ vẻ cô còn có việc khác, để Milos đi trước một mình.

Sau đó cô lại lặn xuống đáy sông, một cái bọt nước cũng chưa tùng bốc lên.

Milos cũng lặn theo xuống, bơi tới bên cô.

An trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người, dự định bơi lên trên mặt nước.

Đột nhiên Milos bơi tới ôm lấy eo An, kéo cô lên trên mặt nước, hỏi: “Cô định đi đâu?”

An dúng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, từ trước tới nay hắn chưa từng quan tâm tới hướng đi của cô, sao hôm nay lại bất chợt hỏi loại vấn đề này?

Milos nghiêm trang nói: “Đi cùng đi, ta…… cùng với các binh lính của ta đều rất cần tới sự trợ giúp của cô.”

Cần giúp đỡ đó là tất nhiên, An một chút cũng không nghi ngờ lý do đó. Ở thế giới mà khắp nơi đều là sinh vật nguy hiểm này, con người đi càng xa thì càng cận kề nguy hiểm. May mắn cô đã biến thành một bộ xương khô, hoàn toàn thoát ly chuỗi thực vật hung tàn.

“Anthony.” Ánh mắt Milos rất thành khẩn mà nhìn cô chăm chú.

Không biết có phải do ảo giác hay không, An bỗng cảm thấy giọng của Milos có vẻ từ tính hơn so với bình thường, mơ hồ đạt tới cảnh giới “Nghe xong là khiến lỗ tai người mang thai” trong truyền thuyết. Tiếc là cô không có lỗ tai, nên cô sẽ không mang thai.

An dùng khuỷu tay đẩy Milos ra, bơi về phía nhóm binh lính đang rời đi.

Milos thấy thế nên nghĩ cô đáp ứng rồi, đã không cần phải nói nhiều lời nữa liền bơi theo cô.

Hai người bơi xuôi dòng nước, rất nhanh đuổi kịp đội ngũ đi đằng trước.

“Thiếu tướng Milos, Anthony đâu rồi?” Âu Mạc thấy Milos theo kịp, lại không thấy bóng dáng An đâu, đành mở miệng hỏi.

Tầm mắt Milos nhìn xuống nước.

Âu Mạc cúi đầu nhìn, chỉ thấy một dáng người lúc ẩn lúc hiện đang chậm rãi bơi lội dưới nước, tư thái nhàn nhã, cứ như một người cá chứ không phải con người.

“ Từ nãy đến giờ ‘ cậu’ ấy vẫn luôn lặn à? Không cần đến thiết bị cung cấp oxi?” Âu Mạc có cảm giác khó có thể tin được.

Milos không nói gì, một bộ dáng thâm trầm bất biến.

Những binh lính khác cũng phát hiện sự xuất hiện của An, có người hô to: “Anthony, chúng ta đấu thử xem, xem ai kiên trì lâu hơn?”

“Tôi cũng tham gia!”

Lại thêm vài binh sĩ nữa tham chiến, lần lượt lặn xuống nước, dự định ganh đua cao thấp với An.

An nhìn bọn họ vài lần, đến khinh bỉ cô cũng ngượng ngùng làm.

Milos đối với nhóm binh lính tự tìm ngược này, không có tỏ vẻ gì cả, nhưng ai biết được trong đầu hắn có phải đang bắt đầu lên kế hoạch huấn luyện cường độ cao, đẫm máu… các kiểu này nọ hay không chứ.

Chiều sâu mà nhóm binh lính lặn xuống bất quá 3-4m, ở dưới nước ánh sáng tối tăm, cũng không ai phát hiện trong lớp bùn là bạch cốt nằm chồng chất, nếu không chắc sẽ không có tâm trạng nhàn hạ mà đi so lặn nước với An.

An vẫn đang tính toán chiều dài của con sông ngầm này, chuẩn bị biến nơi đây thành cứ địa thứ ba của cô, trong một hai năm tới chỉ sợ cô sẽ ở tại nơi đây.

Đang mặc cho trí tưởng tượng bay cao, bỗng nhiên cô cảm giác bên người có thứ gì tới gần. Quay đầu nhìn lại, thình lình thấy một con cá dài chừng sáu bảy cm bơi tới bên người cô. Bề ngoài của nó trông như kỳ nhông, đầu tròn dẹp, thân thon dài, màu xanh lam, không có vảy, hai con mắt nhỏ tròn xoe nằm ở hai bên đầu cá, lập loè ánh trắng nhợt nhạt.

Nó dường như cảm giác được ánh mắt của An, đột nhiên quay đầu qua, nhe răng cười với cô. Xác thật là cười lộ “răng”, hàm răng bén nhọn trắng sáng, chỉ sợ diễn viên đóng quảng cáo kem đánh răng cũng không có hàm răng trắng bóng được như vậy.

Đối mặt “nụ cười” như vậy, cô nên tỏ vẻ hữu hảo mà đáp lại hay là trực tiếp làm lơ đây?

“Ư, ư” Quái ngư thế nhưng chủ động giao lưu với cô.

Cái này là sinh vật đầu tiên trên hành tinh này chủ động giao lưu với cô, nên cô không tránh khỏi yêu thích nó.

“Xin chào.”

“Ư, ư” Quái ngư trở mình, bơi về hướng ngược lại.

An quay đầu nhìn, chỉ thấy phía sau khoảng hơn 10m, không biết khi nào đã xuất hiện vô số đôi mắt nhỏ phát ra ánh trắng. Chúng nó nhìn thấy An quay đầu lại, đồng thời nhe răng, lộ ra từng hàm răng trắng bóng thẳng tắp.

“……”Đột nhiên có dự cảm bất thường. An bất động thanh sắc mà bơi tới chỗ một binh lính, nghĩ đi nhắc nhở bọn họ một chút.

“Xi xi.” Quái ngư bơi trở lại đây, chặn không cho cô đi.

Cho nên, ý nghĩ của tiếng “Xi xi” là cô không cần thông báo, để chúng nó đánh lén càng thêm thuận lợi?

“Tập thể chú ý, chuẩn bị leo lên vách đá, rời khỏi đường sông!” Giọng nói nghiêm túc của Milos chợt vang lên trên mặt nước.

Ngay sau đó là từng trận tiếng nước vang lên, các binh lính đã trải qua huấn luyện nhanh chóng nhảy lên bám vào vách đá.

“Ai da! Cha mẹ ơi! Thứ gì vậy? Cắn đau chết mất!” Một binh lính động tác hơi chậm mới vừa bò lên vách đá, đột nhiên cảm thấy đau đau, quay đầu nhìn lại, tức khắc sợ tới mức “Hoa dung thất sắc”, một con quái ngư nhảy khỏi mặt nước, một ngụm cắn lên mông hắn, hộ giáp cứng rắn cũng bị nó cắn nát.

“Trong nước có cá ăn người!” Mọi người rốt cục nhận thấy nguy hiểm, tất cả đều lục tục muốn nhảy lên vách đá.

Theo động tác của bọn họ, quái ngư hết con này đến con khác nhảy ra khỏi nước, hung ác hướng thẳng về phía con mồi của chúng.

Nhưng mà, thân thủ của binh lính rất linh hoạt, sau khi được Milos nhắc nhở, đều leo lên vách đá hết, chỉ có vài người là bị quái ngư nhảy lên cắn bị thương.

Đám quái ngư nhìn thấy con mồi đến trước miệng rồi còn chạy mất nên cực kỳ khó chịu, chúng nó dựng đứng ở trong nước, mở miệng rộng ra, hai hàm răng va chạm liên tục phát ra tiếng “răng rắc răng rắc”, ý đồ lợi dụng hàm răng uy hiếp con mồi trên kia, để chúng sợ hãi mà trượt khỏi vách đá, rơi vào trong miệng chúng nó ……

An lặn sâu dưới đáy nước, ngẩng đầu nhìn một bầy cá đang dựng đứng trên kia, sâu sắc cảm thấy mình vẫn là làm tốt vai trò một bộ xương khô an tĩnh là được rồi.

“Thiếu tướng Milos, Anthony vẫn chưa lên!” Một tiểu đội trưởng kiểm kê nhân số xong, vội báo cáo lại.

Mọi người nghe vậy liền tìm kiếm khắp nơi, quả nhiên không thấy bóng dáng Anthony đâu.

Milos khẽ nhíu lông mày, gắt gao nhìn chằm chằm mặt sông. Khi mà tập trung tinh thần cao độ, hắn phát hiện mình hình như có thể xem đến sâu hơn, xa hơn nữa.

Nơi tối tăm dưới đáy nước, một hình bóng quen thuộc hiện ra trong nước. Cô đứng yên một lát, sau đó xoay người, lập tức bơi về phía trước.

Sau đó đám quái ngư cũng sôi nổi khép miệng lại, lẻn vào dưới nước, ngăn ngăn mà đi theo An Diệc du hướng nơi xa.

Vẫn rời đi sao? Ánh mắt Milos u ám, trong lòng không biết là mùi vị gì.

“Thiếu tướng, Anthony có sao không?” Âu Mạc lo lắng hỏi. Tuy rằng hắn không thích tác phong không theo khuôn phép của Anthony, nhưng hắn vẫn rất bội phục bản lĩnh của ‘ cậu ’.

“Không có việc gì, các cậu tự lo cho mình là được rồi.” Vẻ mặt Milos lạnh lùng, chuyên chú mà quan sát động tĩnh dưới nước.

Đợi đến khi đám quái ngư đều rời đi hết, dưới nước lại yên tĩnh trở lại. Bất quá những binh lính đó cũng không dám xuống nước nữa. Bọn họ có dụng cụ leo núi, có thể di chuyển trên vách đá, tuy rằng tốc độ sẽ chậm lại rất nhiều, song ít nhất hệ số an toàn tương đối cao. Ai biết được dưới nước còn có thể xuất hiện thứ gì đó càng khủng bố hơn hay không?

“Thật sự mặc kệ Anthony à?” Người binh lính đầu tiên muốn thi lặn nước với An chần chờ nói: “Tuy rằng không nhận thấy dấu hiệu gì cho thấy là ‘ cậu ta ’ bị quái ngư công kích, nhưng nói không chừng ‘ cậu ta ’ ở dưới nước nín thở tới hôn mê luôn rồi.”

Milos chợt cảm thấy không biết nên nói gì: “Các cậu yên tâm đi, cho dù các cậu lột sạch ‘cậu ta’ rồi trói thành bánh chưng ném vào trong nước thì ‘cậu ta’ cũng không chết được đâu.”

Thiếu tướng đại nhân, Anthony từng có huyết hải thâm thù gì với ngài sao?

Bọn lính không hẹn mà cùng nhìn Milos bằng ánh mắt quỷ dị, chẳng lẽ Anthony có thể bơi giỏi như hiện tại là do ngài dùng loại phương thức huấn luyện biến thái này mà ra?

Milos không để ý đến bọn họ, đạp lên một khối nham thạch nhô lên, nhảy về phía trước.

Bọn lính theo sát sau đó, bất quá động tác của bọn họ hiển nhiên không có tiêu sái được như Milos, chỉ có thể bám vào vách tường sau đó bước tiếp.

Trên thực tế, An cũng không nghĩ đám quái ngư kia sẽ bơi theo cô như vậy.

Nhìn đàn quái ngư chung quanh cứ như một đại đội hộ vệ, hiện tại An không biết nên biểu đạt tâm trạng cô muốn ở một mình như thế nào.

Cô dừng lại, đàn quái ngư cũng dừng lại; cô đi, đàn quái ngư cũng đi theo. Tóm lại, chính là bám theo cô như sam.

“ Tại sao các người lại bám theo tôi như vậy?” An nhịn không được hỏi.

“Đói.” Quái ngư trả lời như vậy.

“Đói bụng thì đi kiếm ăn đi, đi theo tôi không có thịt ăn đâu!”

“Muốn ngươi đi tìm đồ ăn cho bọn ta.”

“…Cái gì?”

“Những đồ ăn vừa rồi đều bị ngươi dọa mà chạy mất.”

“Rõ ràng là do chính các ngươi dọa!” Cô còn chưa kịp đi nhắc nhở có được không?!

“Khổ người của ngươi lớn nhất, chắc chắn là ngươi dọa chứ không ai hết.”

Cái gì mà khổ người của cô lớn nhất? Chẳng lẽ tiêu chuẩn phân định đúng sai của chúng nó là dựa vào khổ người của ai lớn hơn?! Cái thể loại logic thần kỳ này, còn có thể tiếp tục nói chuyện được sao? Lại nói trong nhân loại, dáng người của cô là tinh tế mảnh mai đó được không? Đã gầy đến mức tận cùng rồi.

Nhìn kỹ lại thì đàn quái ngư này tựa hồ có kích thước lớn nhỏ giống nhau, ít nhất chỉ bằng ánh mắt bình thường là không nhận ra khác biệt gì. Nhưng, cũng không thể nói là chúng nó vừa sinh ra đã có kích thước như vậy đi!

Nói xem cá nhỏ trong đàn các ngươi đâu? Đừng nói là do đói quá mà các ngươi ăn luôn rồi đó!

“Vẫn là các ngươi tự đi tìm đồ ăn thôi, ta cũng không giúp được gì.” An rất kiên quyết mà tỏ vẻ bản thân cũng bất lực.

Sau đó một trận tiếng nước vang lên, tất cả quái ngư đều quay đầu nhìn cô, lại một lần nữa nhe răng cười, hàm răng trắng bóc, sáng lấp lánh.

Thật sự là không dễ nói chuyện mà…