Hai ngày này thời tiết oi bức đến thập phần quỷ dị. Đại quân Triệu Nghị công phá thành Đông Sơn trên không trung sấm sét nổ tung, mưa to tầm tã.

Trên mặt đất thi cốt chưa kịp rửa sạch bị nước mưa xối xả cuốn trôi, máu loãng uốn lượn thành một dòng thác nước, cọ rửa trôi xuống tường thành. 

Chiến sự thảm thiết như thế nào Tô Mạch không nhìn thấy, nhưng bắt gặp một đống thi thể lung linh máu, nàng chấn kinh đến độ quên cả nói chuyện, bên tai La Chiêu rốt cục cũng được thanh tĩnh.

Trò hay khi vào thành không phải là khao thưởng ba quân, mà là giết gà dọa khỉ, nhổ cỏ tận gốc. Gia quyến Đông Sơn vương cùng bọn nô tài và thần tử liên quan kéo dài một đường đến pháp trường, tất cà cùng quỳ xuống đất, bá tính Đông Sơn đứng ở hai bên đường, nhìn một cánh tay giơ đao lên rồi chém xuống.

Một cái đầu lăn cộc xuống nước bùn mang theo một mảng máu me, bắn xuống dưới chân Tô Mạch. Tô Mạch sợ hãi kêu lên, chạy một mạch nhảy lên xe tù chở La Chiêu, thân thể run bần nật.

Trảm nhiều người thân thể sẽ bị bắn tứ tung, bá tính bị đuổi tản ra. 

Nhiều ngày chinh chiến Triệu Nghị không được nghỉ ngơi, giờ phút này hai mắt đỏ sẫm, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Tô Mạch, nhìn đến chàng thiếu niên bị mưa làm ướt nhoẹt đang yếu ớt run rẩy. 

Sát khí lạnh thấu xương ập vào mặt, trong nháy mắt, Tô Mạch chỉ cảm thấy có phải bạo quân cũng tính đem nàng chém làm hai luôn không. Cặp mắt đỏ sọng phiếm hồng quang, quả thực chính là ác ma địa ngục, ngồi cạnh xe chở tù của La Chiêu cũng không giảm đi kinh sợ.

Nước mưa ầm ầm vang ở bên tai, lòng

Tô Mạch trùng xuống.Dọc đường đi, Tô Mạch nghe nói rất nhiều chuyện về Triệu Nghị. Hắn là đệ đệ cùng mẹ của hoàng đế trước, là Lục hoàng tử được sủng ái nhất, tất cả mọi người đã từng cho rằng hắn sẽ là người kế vị ngôi hoàng đế.

Ai ngờ, vào lúc mười bốn tuổi, Hoàng Hậu tự mình chọn một cung nữ làm thiếp thân thị nữ cho Triệu Nghị lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cung nữ bị Triệu Nghị tàn nhẫn giết chết được đưa đi, yết hầu tứ chi đều bị bẻ gãy.

Từ đây Triệu Nghị trở thành một con quái vật bạo ngược, bị tiên đế kiêng kị, ngôi vị hoàng đế cũng thuận lý thành chương mà rơi ở trên người huynh trưởng hắn. Vào năm mười lăm tuổi, bị phong làm vương đi trấn thủ biên quan. Mặc cho ở quan ngoại, Triệu Nghị lãnh khốc tàn bạo cũng truyền vào trong triều đình. Hắn vẫn dùng ba năm  đem kẻ thù lớn nhất uy hiếp phương bắc- man di bộ lạc đều bị tiêu diệt. 

Đại quân đa số đều là bộ hạ cũ của Triệu Nghị, trong mắt bọn họ Triệu Nghị chính là chiến thần bách thắng bách chiến. Nhưng đối với Tô Mạch, Triệu Nghị chính là Diêm La, ác ma thị huyết.

Cũng không biết qua bao lâu, cỗ sát khí kia bắt đầu chậm rãi tiêu tan, vị bạo quân sừng sững đứng trước mặt nàng lúc này mới lên tiếng.

Hắn ra lệnh cho người đem La Chiêu ra khỏi xe chở tù áp giải đi, Triệu Nghị tùy tay xách Tô Mạch ở bên cạnh lên, Tô Mạch run rẩy như miếng giẻ lau, run cho đến khi nàng hoàn hồn, lúc này hắn mới nhếch miệng nói, “Tô ái khanh đây là bị dọa đến choáng váng sao?”

Giọng nói này không mang theo sự thô bạo mà ngược lại còn có chút ôn hoà không xác định. 

Tô Mạch tròng mắt tận lực chuyển động, bị 

kinh hách quá độ, tâm thần giống như diều đứt dây, không tìm thấy đường về. Sau một lúc lâu cũng không rặn ra được một tiếng nào.

Sát khí của Triệu Nghị đã giảm bớt, xách theo người mà dường như quên bỏ xuống, nhìn cặp mắt Tô Mạch mở lớn vì hoảng sợ cảm thấy rất buồn cười.

Đúng lúc này, Tô Dự căng dù che lên đầu Tô Mạch, thay thế Tô Mạch trả lời, “Bẩm Hoàng Thượng, Gia huynh từ trước đến nay luôn nhát gan.”

Triệu Nghị rốt cuộc buông lỏng tay, thần sắc không đổi, “Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt.” Dứt lời phất tay áo bỏ đi.

Tô Dự đúng lúc mà đỡ lấy thân thể Tô Mạch, mới không khiến đôi chân mềm oặt của Tô Mạch té ngã xuống bùn.

Trở lại vương phủ Đông Sơn, Triệu Nghị làm trò giả vờ giảm nhẹ tội cho “Dư nghiệt” thái giám tuyên chỉ: "Ngay trong ngày này, trẫm phong Phùng Dịch thành Đông Sơn vương, hưởng những đặc lợi chu cấp của vùng này, và bao gồm những đặc quyền của Đông Sơn."

Phùng Dịch và những bộ hạ tâm phúc cũ may mắn quỳ gối dưới mưa to xối xả, hô to “Vạn tuế”.

Phía sau bọn họ là La Chiêu đang đứng tay vẫn bị trói. 

La Chiêu một thân thanh thiết cốt, đứng ở trong mưa dáng người thẳng tắp, tầm mắt bị nước mưa làm ướt nhoẹt, không thấy rõ lắm vẻ mặt của hắn.

Triệu Nghị đi đến bên người hắn, vung đao lên chặt đứt dây thừng trói chặt, chăm chú nhìn La Chiêu, “Trẫm xử trí như vậy, ngươi vừa lòng chứ?”

La Chiêu ủng hộ không phải là Đông Sơn vương, mà là thế tử Phùng Dịch. Không phải thế tử nào cũng trông đợi lão cha tự lập làm vua ngồi hưởng thiên hạ. Nghe nói 

từ lúc Đông Sơn vương khởi sự hắn luôn phản đối lão cha, do vậy còn bị lão cha đuổi ra khỏi phủ. Quan hệ của hai cha con càng bị thằng đệ đệ khốn kiếp châm ngòi, nếu không phải hắn có La Chiêu tay cầm binh ủng hộ, Phùng Dịch chỉ là sợ sớm chết không có chỗ chôn.

Phùng Dịch cũng không phải hạng người cổ hủ trung quân ái quốc. Chẳng qua là biết xem xét thời thế, biết lần này khởi sự tất sẽ bại, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Hắn không nghĩ vì bản thân mà khiến bá tính rơi vào cảnh chiến loạn lầm than.

Cho dù như vậy, Phùng Dịch cũng là con của Đông Sơn vương, huyết mạch của Đông Sơn vương. Dù là ai thì cũng sẽ nhổ cỏ tận gốc, nếu La Chiêu cũng từ bỏ Phùng Dịch, hắn hẳn phải chết là điều chắc chắn. Đây chính là lí do vì sao La Chiêu không chịu quy thuận.

Hiện giờ Đông Sơn vương và tâm phúc được bảo toàn, không thể không nói Triệu Nghị có khí phách có đảm lược.

Rõ ràng thân hình La Chiêu có chút rung động, ngay sau đó, chỉ thấy hắn làm trò trước mặt muôn vàn tướng sĩ quỳ gối, buông xuống cao ngạo, đôi tay nâng ngang mày, “Tội thần nguyện ý nghe ngô hoàng xử lý!”

Triệu Nghị cười, lãnh ngạo cao quý, liếc nhìn thiên hạ mang theo khí độ vương giả.

“Ngươi không thể ở lại Đông Sơn. Ngày mai, theo trẫm hồi kinh!”

La Chiêu quỳ sát đất: “Tạ Hoàng Thượng khai ân!”