Luật vẫn giữ tư thế lôi kéo Tần Trạm, bước xuyên qua vầng sáng, bên kia chính là phòng ngủ của hắn.

Vừa về đến căn phòng quen thuộc, Luật lập tức buông tay Tần Trạm ra, bất quá, hắn chưa kịp tránh xa thì đã bị Tần Trạm giữ lấy bả vai, sau đó cảm giác được y dựa đầu lên vai hắn.

“Ta có phải rất vô dụng không?” Tần Trạm vùi đầu trên vai Luật, để hơi thở ấm áp phất qua da thịt của y. Rõ ràng hắn đã hạ quyết tâm, nhưng cuối cùng vẫn cứ do dự, không thể xuống tay.

Cả người Luật run rẩy, không phải vì lời nói của Tần Trạm, mà là vì cảm giác khác thường nơi da thịt mẫn cảm khi bị hơi thở của y phất qua. Nghe Tần Trạm nói vậy, Luật hơi mím môi, nhưng cuối cùng vẫn nói, “Nếu ngươi đối với thân nhân vẫn có thể lãnh khốc đến mức có thể xuống tay không chút do dự, thì ngươi cũng không còn là người nữa.” Bởi vì là người nên mới do dự, nếu quả thật có thể xuống tay mà không do dự, không có cảm giác gì thì kẻ đó đâu còn được xem là người nữa. Nếu Tần Trạm có thể dứt khoát xuống tay mà không có chút do dự nào, hắn sẽ không tin y, càng không tin tình yêu mà y nói. Nếu y là một kẻ vô tình đến mức có thể giết chính thân nhân của mình, thì làm sao hắn có thể tin tưởng rằng y biết yêu?

Tần Trạm vẫn vùi đầu trên vai Luật, nở một nụ cười chua xót, “Rất thống khổ.”

“Ta biết.” Luật để mặc cho Tần Trạm ôm. Hắn hiểu được cảm giác của Tần Trạm lúc này, thế nhưng, dù có đau đớn, thống khổ thế nào thì đây cũng là chuyện bọn họ bắt buộc phải làm.

“Để bọn họ chết trên tay ta cũng tốt.” Hắn sẽ dứt khoát xuống tay, không để bọn họ kịp cảm nhận chút đau đớn nào.

“Không cần, cứ để bọn họ sống đến giờ phút cuối cùng đi.” Tựa như với thân nhân của hắn, hắn chấp nhận để thân nhân của Tần Trạm cũng có thể sống đến khi thẩm phán cuối cùng tiến đến.

Tần Trạm yên lặng một lúc rồi nói, “Cảm ơn.” Hắn thừa nhận, khi nghe Luật nói vậy, hắn đã thở phào nhẹ nhõm, vì không cần phải đối mặt với sự thống khổ này thêm lần nữa.

Hắn còn chưa đủ kiên cường a. Ôm Luật, trong lòng Tần Trạm vẫn cảm thấy mất mát. Rõ ràng nói muốn bảo vệ Luật, làm chỗ dựa cho y, không ngờ còn phải để y an ủi, hắn đúng là quá vô dụng rồi.

Lẳng lặng hưởng thụ không khí an bình pha lẫn chút bi thương cùng Luật một lúc, Tần Trạm mới buông ra. Hắn cần phải thay bộ quần áo đã dính máu này rồi nấu cơm trưa. Lúc này, hắn cũng chỉ có thể chăm lo cuộc sống hàng ngày cho Luật thật tốt mà thôi.

“Luật, ngươi đi tắm trước đi.” Vốn muốn vào phòng tắm, Tần Trạm chợt nhớ ra phòng tắm là dùng chung khiến thần sắc hắn hơi thay đổi. Nếu hắn vào tắm bây giờ, thì sau đó Luật cũng sẽ vào, hai người sẽ lại chạm mặt nhau trong phòng tắm. Tuy hắn sẽ không xấu hổ, nhưng hắn không thể cam đoan bản thân không có ý đồ bất chính. Cho nên, cứ để Luật vào tắm trước thì hơn.

Nghe Tần Trạm nói như thế, Luật mới để ý quần áo của hai người đều dính máu. Hắn gật đầu biểu thị đồng ý với đề nghị của Tần Trạm, sau đó nhìn thấy biểu tình rối rắm của y, cũng liền nhớ đến chuyện tối qua, biểu tình không khỏi đông cứng, bỏ lại một câu, “Đợi ta tắm xong ngươi hẵng vào.”, rồi mới vội vàng chạy vào phòng tắm.

Sau khi đóng cửa phòng tắm, hắn lại phỉ nhổ hành vi vừa rồi của mình. Hắn làm cái gì vậy, chột dạ sao? Đều là nam nhân, hắn cần gì phải so đo như thế? Không, không, người kia là Tần Trạm, y đối với hắn có dục vọng, sao có thể không cẩn thận một chút? Đúng, đây không phải là trốn tránh, đây là đề phòng. Đối với Tần Trạm, hắn quả thật nên đề phòng.

Nhìn Luật đi như chạy, sau đó, khi cửa phòng tắm đóng lại, Tần Trạm liền bật cười. Luật của hắn sao lại khả ái như vậy a. Đáng yêu đến mức hắn muốn ôm y vào lòng để yêu thương. Nhờ Luật, tâm tình u ám của hắn tiêu tan trong phút chốc.

.

Sau hôm ấy, cuộc sống nước sôi lửa bỏng của nhân loại lại tiếp tục như trước, còn Luật và Tần Trạm thì lại cực kỳ bình thản.

Luật mỗi ngày đều tỉnh lại trong tiếng đập cửa của Tần Trạm, từ kháng cự ban đầu đến bình thản tiếp nhận, để Tần Trạm giúp hắn mặc quần áo xếp chăn mền, sau đó cùng y đến nhà ăn, cùng dùng cơm với đám người Balberith. Ăn xong, Balberith không biết đi đâu nhìn nhân loại diễn các loại bi hài của nhân sinh, còn Luật đi đến nơi có cự mộc để làm công tác của mình – tinh lọc.

Tần Trạm tựa vào cự mộc, lẳng lặng thủ hộ Luật, cho dù ở đây không có bất kỳ nguy hiểm nào, hắn vẫn muốn thủ hộ y, chăm chú ngắm nhìn mọi hành động của y. Khi đến giờ, hắn lại đi chuẩn bị cơm trưa. Khi Luật làm công việc tinh lọc này, y thường sẽ ngồi cả ngày không hề ngơi nghỉ. Đối với thái độ nghiêm túc hoàn toàn khác biệt với quá khứ của Luật, hắn đau lòng, nhưng lại không thể nói bất cứ gì, càng không thể ngăn cản. Luật tinh lọc được nhiều một ít, nhân loại sẽ sống được lâu thêm một chút. Đây là sự kiên trì và chấp nhất của Luật, hắn không thể thay đổi, cho nên chỉ có thể hết sức chăm sóc những chuyện thường ngày cho y.

Sau khi ăn trưa, Tần Trạm sẽ tìm cách cưỡng chế Luật ngủ trưa một lúc, hơn nữa còn ở cạnh để giám sát. Ban đầu, Luật cực kỳ không thích ứng, thế nhưng sau một thời gian, y cũng đã quen có thêm Tần Trạm bên cạnh khi ngủ. Luật không giống với Tần Trạm, hắn chưa từng ra chiến trường, không trải qua những tai hoạ gần đây, cho nên hắn không có tính cảnh giác như y, ngoại trừ không quen với việc có người nhìn khi ngủ, hắn cũng không có cảm giác đề phòng gì, sau khi đã quen, hắn hoàn toàn có thể nhắm mắt lại, bỏ qua sự có mặt của Tần Trạm và ngủ một cách an ổn. Cũng không biết tại sao, Luật càng lúc càng hưởng thụ thời gian an bình ngắn ngủi này.

Về phần Tần Trạm, khi Luật ngủ trưa, hắn sẽ ngồi bên cạnh, yên lặng đọc sách. Balberith cho rằng sách là một loại hình giải trí không tồi, cho nên góp nhặt rất nhiều, mà Tần Trạm, cho rằng sách là chứng minh cho văn minh của nhân loại, cho nên cũng dùng chút thủ đoạn để thu gom chúng, đem về cất giữ trong Thủy Tinh Thành. Hắn đã không còn là tổ trưởng Long Tổ vô cùng bận rộn như trước kia nữa, lúc này, hắn đã có rất nhiều thời gian để đọc sách, cũng học được rất nhiều, đặc biệt là những quyển có ích cho việc theo đuổi Luật.

Tiếng hít thở đều đặn của Luật, tiếng lật sách khe khẽ của Tần Trạm, ánh mặt trời ban trưa ấm áp, dù không chiếu lên hai người nhưng cũng tô điểm cho không gian xung quanh bọn họ một màu vàng rực rỡ.

Có khi, Tần Trạm sẽ chăm chú nhìn Luật, trong đầu sẽ thoáng nghĩ đến vài thứ không được đứng đắn cho lắm, sau đó lại xấu hổ quay mặt đi, bắt buộc bản thân tập trung vào trang sách, có khi trên mặt hắn sẽ xuất hiện một nụ cười ôn nhu, ấm áp, thỏa mãn khi nhìn Luật ngủ, có khi hắn chỉ liếc nhìn Luật một cái, khẽ cười, rồi lại quay về với trang sách trên tay. Bất quá, cho dù thế nào, ánh mắt của hắn cũng vẫn tràn ngập nhu tình.

Khi Luật tỉnh lại, có khi sẽ lập tức nhìn thấy ánh mắt ôn nhu đến chết người mà Tần Trạm hoàn toàn không có ý định che giấu này.

Sau giờ ngủ trưa, Tần Trạm sẽ đi làm điểm tâm chiều, còn Luật sẽ một mình đến chỗ cự mộc để tiến hành tinh lọc. Không lâu sau, Tần Trạm sẽ quay về với một chiếc xe đẩy nhỏ, bên trên là các loại bánh ngọt đủ màu sắc, lúc này, Balberith cũng sẽ lập tức xuất hiện.

Dưới cự mộc xanh ngắt, Balberith không chút khách khí, ăn bánh uống trà cực kỳ tự nhiên, có khi còn cướp đoạt phần của Luật. Luật dùng biểu tình châm chọc, ác thanh ác khí xỉa xói Balberith, còn Tần Trạm, hắn sẽ đứng sau lưng Luật, rót trà cho y. Đến lúc này, hắn đã có thể ngăn cản hành vi cướp đoạt thức ăn của Balberith, có khi bọn họ sẽ đánh với nhau vài chiêu chỉ vì giành miếng bánh ngọt trên tay, bất quá, đều là hắn thoái nhượng trước. Nguyên nhân, là vì hắn không muốn để Luật ăn thứ đã bị Balberith chạm qua.

Sau đó, Luật tiếp tục tinh lọc, Tần Trạm tiếp tục thủ hộ, rồi lại đi nấu cơm tối. Khi màn đêm kéo đến, cả Thủy Tinh Thành sẽ tụ lại một chỗ để cùng ăn cơm. Bây giờ, những cư dân khác trong Thủy Tinh Thành cũng đã có chút quen thuộc với Tần Trạm, khi gặp mặt cũng sẽ nói chuyện hoặc đùa giỡn với hắn. Có điều, bọn họ sẽ không cẩn thận, trân trọng như đối với Tế Tư là Luật, trước mặt Tần Trạm, bọn họ không hề e dè đàm luận về việc hôm nay bọn họ đã đi những đâu, giết bao nhiêu người.

Đối với loại đề tài này, tuy Tần Trạm không thích, nhưng cũng không đến mức có phản ứng gì kịch liệt. Hắn rất rõ ràng những kẻ trước mắt này là cái gì, bọn họ là kết tinh tội ác của nhân loại, vừa sinh ra đã ôm lòng thù hận với nhân loại, ngoại lệ duy nhất chính là Luật, hiện giờ lại thêm hắn nữa thôi. Mỗi lần nhìn thấy hưng phấn trong mắt bọn họ, Tần Trạm không khỏi thở dài bi ai cho nhân loại. Mà những “Người chấp hành” này, sau khi nhìn thấy thần sắc bi ai cực kỳ quen thuộc trong ánh mắt Tần Trạm, cực kỳ giống Tế Tư, cũng không nhắc đến loại chuyện này trước mặt Tần Trạm nữa. Với sức quan sát nhạy bén, Tần Trạm đương nhiên phát hiện ra điều này, cũng cảm thấy cực kỳ cảm kích lòng thông cảm của bọn họ.

Buổi tối, Tần Trạm lại cưỡng chế Luật đi tản bộ để tiêu cơm cùng hắn, đương nhiên, trong lòng hắn cũng có chút tư tâm. Tại những nơi hẹn hò truyền thống như quán cà phê, công viên trò chơi, thủy cung, rạp chiếu phim,… là không cần phải mơ đến nữa, nhưng tản bộ trong hoa viên hay xem bầu trời sao thì vẫn có thể làm được a. Nói cách khác, hắn xem hành vi tản bộ tiêu cơm này là một buổi hẹn hò để hưởng thụ.

Thái độ của Luật đối với Tần Trạm cũng chẳng thay đổi mấy, luôn thuận miệng châm chọc, phun ác ngôn ác ngữ đối với Tần Trạm như trước, có điều, Tần Trạm lại không còn thấy khổ sở như quá khứ, mà là dùng tư tưởng hưởng thụ đối với việc này. Khi nhìn thấy Tần Trạm bất kể mình đang nói cái gì vẫn mang biểu tình ôn nhu chìm đắm, có khi còn rất rõ ràng lộ ra ý “Luật thật đáng yêu”, Luật cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, theo sau đó là cảm giác xấu hổ không cách nào xóa bỏ, cho nên sau đó hắn sẽ lập tức quay về phòng mình.

Hiện giờ, bọn họ đã có một loại ăn ý, đó là Luật luôn tắm rửa trước Tần Trạm. Trước khi ngủ, Luật còn có thể nghe được tiếng nói của Tần Trạm do gió mang đến, một câu chúc ngủ ngon, sau đó là “Ta yêu ngươi”.

Luật cũng sẽ trả lời một tiếng “Ngủ ngon”, còn câu sau, hắn chưa từng đáp lại.

Có điều, thời gian an bình cũng không thể luôn luôn kéo dài, có những thống khổ không thể tránh khỏi mà Luật vẫn phải tiếp tục chịu đựng.

Ngày hôm nay, Balberith lại vẽ ra một tấm bản đồ, sau đó lại vạch một chỗ. Lần này cũng không dùng đến vật môi giới của nhân loại, mà là trực tiếp chiếu bản đồ lên bầu trời. Nhân loại nhìn thấy, lập tức hiểu được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Phạm vi trên bản đồ từ từ thu nhỏ lại, những người ở bên ngoài phạm vi sẽ từ từ thở ra, những người bên trong thì ngừng thở cho đến khi bản thân bị loại ra ngoài mới dám thở hắt một hơi, còn những người trong phạm vi sắp bị hủy diệt, vô cùng quen thuộc với địa đồ nơi mình ở, khi vừa nhìn thấy nơi của mình bị đánh dấu, bọn họ lập tức trở nên hoảng loạn, mà đây cũng chính là thứ Balberith muốn nhìn.

END 97.