Nghe Balberith nói xong, Luật siết chặt nắm tay, nhếch nhếch môi, nhưng trên khuôn mặt vẫn không có ý cười. Hắn đương nhiên hiểu được hàm ý của Balberith, đó là khiến Tần Trạm hoàn toàn đoạn tuyệt với nhân loại. Một khi Tần Trạm ra tay, y sẽ không còn quay đầu được nữa. Hắn không đồng tình Tần Trạm, mà là vì hắn hiểu được sự bi thương và nỗi đau mà y sắp phải thừa nhận. Nơi y phải đến lần này là nơi y sinh ra, mà y lại còn từng là tổ trưởng Long Tổ, tổ chức phụ trách toàn bộ an ninh của căn cứ. Một khi ra tay, y sẽ phải đối mặt với Long Tổ, đối mặt với những đồng đội từng cùng bảo vệ kinh đô, với những người do chính tay mình huấn luyện.

Thêm nữa, sự thống khổ mà y phải thừa nhận tuyệt đối hơn hắn rất nhiều. Dù gì đi nữa, hắn cũng đã sớm có giác ngộ, mà Tần Trạm thì bây giờ mới bắt đầu. Hắn luôn ra tay từ xa, căn bản không quen không biết những người mà hắn đã giết là ai, chỉ đơn thuần thấy bi thống vì họ là đồng loại của hắn mà thôi. Còn Tần Trạm, y phải tự tay giết chết những người quen biết y, sùng bái y, tín nhiệm y, những người y quen biết, từng muốn thủ hộ.

Là tổ trưởng Long Tổ, vị thần bảo hộ cho căn cứ ở kinh đô, còn là hy vọng của toàn nhân loại, không cần nghĩ cũng biết sự phản bội của Tần Trạm gây cho nhân loại bao nhiêu đau thương và thống khổ, cho nên hắn không thể không động dung. Luật quay đầu nhìn về phía Tần Trạm, có điều ánh mắt vẫn không tiết lộ chút cảm tình nào.

Sắc mặt của Tần Trạm cũng thay đổi, hắn sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, chỉ là không nghĩ sẽ đến nhanh như vậy. Cho dù bản tính của hắn là tàn khốc bạc tình, nhưng vậy có nghĩa hắn vẫn để ý thân nhân bằng hữu của mình, tình nghĩa đối với chiến hữu, tình thân đối với gia đình, tình hữu nghị với hảo hữu, cho nên nếu phải tự tay giết bọn họ, hắn sao có thể không có cảm giác gì cho được. Còn chưa động thủ, hắn đã cảm thấy trái tim đau đến phát run, không thua gì cảm giác của hắn khi thương tổn đến Luật, áy náy và đau xót.

Chẳng qua, khi nhìn thấy ánh mắt Luật đang phản chiếu thân ảnh của hắn, cảm giác này liền giảm bớt. Hắn nhìn thấy được sự thương xót của Luật, là một loại thương xót đối với người đồng bệnh tương liên. Luật của hắn cũng phải thừa nhận nỗi đau như vậy, hắn chỉ vừa mới bắt đầu, mà Luật thì đã phải chịu đựng đến mười mấy năm, nhìn nhân loại từng bước diệt vong, tự tay mai táng đồng loại của mình.

Đưa tay đặt lên bàn tay đang siết chặt của Luật, biểu tình của Tần Trạm cực kỳ ôn nhu, đáy mắt hiện lên vẻ nhu tình, vẫn còn một người ở bên cạnh hắn, vẫn có một người cùng chung hoàn cảnh với hắn. Sau đó, ánh mắt hắn trở nên kiên quyết và tàn khốc. Hắn đã không còn đường lui, càng không thể cứ vậy mà lùi bước. Luật của hắn đã sớm giác ngộ và có dũng khí phản bội tất cả để bảo hộ thế giới, cho dù thừa nhận bao nhiêu thống khổ cũng vẫn không lùi bước, như vậy, vì Luật, hắn cũng có thể. Hắn đã đứng ở nơi này, đã hiểu được sự thật, hắn cảm thấy có lỗi với nhân loại, nhưng kết cục vốn đã định, không còn cách nào khác, tất cả đều là để kéo dài những sinh mệnh khác.

Lúc này, trong lòng Tần Trạm lại xuất hiện nghi hoặc, đợi sau khi nhân loại diệt vong, lấy cảm tình cùng áy náy của Luật đối với nhân loại, y sẽ như thế nào? Tần Trạm cảm thấy có chút bất an. Hắn không biết ý thức thế giới che giấu một việc, đó là lựa chọn cuối cùng của Luật, mà y cũng không biết ý thức đã vì lựa chọn này mà quyết định một số sự tình.

Bất quá, ý niệm này cùa Tần Trạm chỉ thoáng qua một chút rồi biến mất. Một câu “Sao? Ngươi không muốn?” của Balberith khiến Tần Trạm không còn miệt mài theo đuổi đáp án của vấn đề đó nữa.

“Khi nào thì bắt đầu?” Lúc đối mặt với Balberith, Tần Trạm hoàn toàn không còn vẻ ôn nhu nữa, ngắn gọn hỏi, cũng tỏ vẻ hắn chấp nhận đề nghị của Balberith. Hắn đã từng ăn nằm với chiến trường, cũng từng vì nhiệm vụ mà hy sinh chiến hữu, hiện giờ bất quá là vì thế giới, vì kéo dài sinh mệnh mà phải hy sinh nhân loại thôi.

“Ngay hôm nay.” Balberith sẽ không cho Tần Trạm thời gian chuẩn bị tinh thần, “Luật, ngươi sẽ không ngăn cản chứ?” Balberith hỏi Luật.

“Tại sao ta phải ngăn cản?” Luật hỏi lại. Đúng vậy, hắn sẽ không ngăn cản, là Tế Tư, hắn không có lập trường ngăn cản, y đã lựa chọn đứng ở đây thì sớm muộn gì cũng đều phải trải qua chuyện này, mà nếu tâm tính y không đủ kiên cường, vậy sẽ có một ngày y bị bức điên, người như vậy, không nên giữ lại, còn về tâm tư của Tần Trạm, đây không nằm trong phạm vi hắn cần cân nhắc.

Balberith nở nụ cười hài lòng, cùng thuộc hạ của mình rời khỏi phòng ăn.

“Có thể buông tay rồi.” Sau khi Balberith rời khỏi, Luật nói.

Tần Trạm đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn mà buông ra. Hắn bước xuống ghế, quỳ một gối trước mặt Luật, cúi đầu, khẽ hôn lên mu bàn tay của y, “Ta yêu ngươi.” Cho nên ta có dũng khí đối mặt với tất cả, cho nên ta có thể thừa nhận loại bi ai này, cho nên ta có thể đối mặt với những ánh mắt bi thương, oán hận của nhân loại. Luật, ta có thể kiên cường là bởi vì có ngươi, còn ngươi thì vì cái gì? Thế giới? Hay vì ngươi bẩm sinh đã kiên cường đến như vậy? Bất luận vì lý do nào, ngươi đều hơn hẳn ta, bởi vì ngươi đã một mình trải qua tất cả, còn ta, vẫn phải dựa vào ngươi. Một ngươi như vậy, làm sao ta có thể không yêu?

Luật không tránh né, vẫn giữ yên tư thế cho đến khi Tần Trạm chủ động buông ra, đứng dậy.

“Bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp.” Luật nhìn Tần Trạm đang thu dọn chén đĩa, nói.

Tần Trạm trả lời, “Ta đã lựa chọn.” Đã lựa chọn phản bội nhân loại thì sẽ không quay đầu lại. Điểm tương tự của hắn và Luật chính là chỉ cần quyết định thì sẽ tuyệt không đổi ý, cố chấp đến mức cho dù khó khăn thế nào cũng sẽ đi đến cuối đường.

Luật không nói gì nữa, tính tình của Tần Trạm, dù sao hắn cũng biết ít nhiều, khuyên bảo căn bản vô dụng, huống chi hắn cũng chỉ đưa ra đề nghị, không phải muốn khuyên bảo gì y.

“Luật,” Tần Trạm gọi lại Luật đang muốn rời khỏi, nói ra yêu cầu của mình, “Ta có thể hôn ngươi không?”

Luật bị yêu cầu của Tần Trạm làm choáng váng, lời châm chọc thường ngày cũng không thể ra khỏi miệng, bởi vì ánh mắt thâm trầm mà chấp nhất của y, lại ẩn chứa thứ gì đó mà hắn có thể hiểu được. Đã bao nhiêu lần, trước khi ra tay, hắn muốn có người nào đó ở bên cạnh, trở thành chỗ dựa cho hắn, nói rằng những việc hắn làm là đúng, để hắn có thể phóng tay mà làm, thế nhưng cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể nắm chặt hai tay, dùng đau đớn để giúp bản thân trở nên kiên cường.

Tần Trạm cũng không gấp, lẳng lặng chờ, nhìn Luật không nói những lời châm chọc, bộ dạng do dự không chừng, hắn đã biết có hơn phân nửa y sẽ đáp ứng, cho nên hắn không vội. Một lát sau, hắn cũng đã nhận được đáp án, tuy đó chỉ là một tiếng “Được” rất nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe thấy.

Nhìn thấy khẩn cầu trong mắt Tần Trạm, Luật cũng không biết tại sao mình lại mềm lòng. Đối với Tần Trạm trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không mềm lòng, bất kể y có thành khẩn hay bi thương đến mức nào, thế nhưng lúc này, hắn lại mềm lòng. Nói cách khác, khi Luật còn chưa phát giác, thái độ của hắn với Tần Trạm đã dần dần thay đổi

Được Luật đồng ý, Tần Trạm lập tức đến gần Luật, đặt tay lên vai y. Luật nhắm mắt, khẽ nâng mặt lên cao. Nếu đã đáp ứng, y cũng sẽ không trốn tránh nữa. Chiều cao hai người cũng không chênh lệch bao nhiêu, Tần Trạm chỉ cần hơi cúi xuống là đã chạm được môi Luật, đầu tiên chỉ là chạm vào, sau đó mới thử xâm nhập. Luật vẫn không lảng tránh, thậm chí phối hợp hé môi. Đã như vậy, Tần Trạm sao có thể kiềm chế được nữa. Hắn lập tức thả tay ra khỏi vai Luật, ôm lấy y, kéo sát vào lòng mình, sau đó làm càn xâm nhập vào khoang miệng của y, đoạt lấy tất cả mọi thứ. Hắn đảo qua lợi, rồi chuyển qua đầu lưỡi, nuốt hết tất cả thanh âm, cũng không để Luật kịp điều chỉnh hô hấp, chỉ có một dòng chất lỏng trong suốt thừa khe hở mà tràn ra khóe môi.

Luật cảm thấy bản thân sắp chết vì ngộp thở. Hắn chưa từng trải qua nụ hôn nào mãnh liệt đến vậy, cứ như đối phương muốn cắn nuốt toàn bộ của mình, tuyên cáo tình yêu say đắm đến điên cuồng, khiến hai chân như nhũn ra, cũng không thể suy nghĩ được gì nữa. Hắn cũng muốn bảo Tần Trạm buông ra, nhưng tất cả thanh âm đều bị nuốt hết, đầu lưỡi tê dại không thể phát ra âm tiết rõ ràng, chỉ có thể lấy tay tìm cách đẩy Tần Trạm ra.

Cảm thấy được Luật đang giãy giụa, Tần Trạm mới buông ra. Nhìn khuôn mặt tuấn tú với gò má ửng hồng, đôi môi hơi sưng màu đỏ mọng, khóe miệng vẫn còn nước bọt chưa kịp khô, ánh mắt mơ màng kèm theo hơi nước trước mặt, hắn chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng. Quả thật rất muốn có được y. Thế nhưng, khi đối phương rõ ràng lui về phía sau, hắn lập tức lấy lại lý trí của mình.

Không để cho Luật tiếp tục lùi, nhớ đến việc sắp phải làm của mình, dục niệm của hắn cũng biến mất vô tung. Đưa tay kéo Luật sát lại thêm một chút, Tần Trạm tựa đầu lên bả vai của y, nhẹ nhàng nói, “Luật, ta chỉ cần ngươi.” Chỉ cần có ngươi là được rồi, nếu cái giá phải trả để có được ngươi là mất đi tất cả, vậy có mất hết cũng chẳng sao.

Luật có thể cảm giác được giác ngộ ẩn giấu trong lời nói của Tần Trạm, giác ngộ tương tự như hắn, đó là không còn đường lui, không thể quay đầu, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, cho dù vạn kiếp bất phục cũng phải kiên trì đến cùng.

Lại ôm Luật thêm một lúc, Tần Trạm dứt khoát buông tay, trong không trung xuất hiện rất nhiều đốm lửa màu xanh lam, đưa những thứ còn lại trong bữa ăn vừa rồi quay lại trạng thái nguyên tố. Đây là biểu hiện Tần Trạm đã sẵn sàng chiến đấu.

“Chờ ta quay lại.” Tần Trạm khẽ hôn lên bờ môi Luật, biến mất, để đi đến nơi mà hắn đã sinh ra và lớn lên.

Nhìn Tần Trạm biến mất, Luật không biết tại sao lại muốn giữ y lại. Chính là, đến cuối cùng, hắn cũng không làm vậy, chỉ phức tạp nhìn chằm chằm nơi Tần Trạm vừa biến mất.

Tần Trạm nói chỉ cần hắn, mà hắn thì cần gì? Hắn từng muốn rất nhiều, nhưng không có thứ nào là của hắn, cho dù là cái gì thì hắn cũng vẫn mất đi, đến cuối cùng lại chẳng có gì cả.

Luật tự giễu cười. Hắn luôn tự nhủ không cần khát vọng, không cần tham lam, không nên đáp lại, nên ngăn cách tất cả tình cảm, vậy sẽ không khiến người khác tổn thương, thế nhưng hắn vẫn không làm được, bởi vì hắn còn chưa đủ vô tình. Đối với tình cảm của Tần Trạm, hắn chỉ có thể đến bước nào hay bước đó, nhưng tuyệt đối không thể đáp lại.

Thế nhưng, Luật sẽ làm được sao? Như hắn đã nói, hắn vẫn chưa đủ vô tình a.

END 93.