Sáng hôm sau, Tần Trạm thức dậy từ lúc hừng đông, nhẹ tay mở cửa, bước ra ngoài, rồi lại nhẹ tay đóng cửa lại, sau đó đi đến phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, sửa soạn xong xuôi, lại nhẹ nhàng bước vào nhà bếp, chuẩn bị bữa sáng, việc nào cũng cố gắng làm nhẹ nhàng nhất có thể để không quấy nhiễu đến giấc ngủ của Luật.

Trên dàn bếp, gia vị vẫn còn nguyên trong gói, trong tủ lạnh cũng có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, Tần Trạm biết, mấy thứ này không phải do Luật mua, cho dù có rời xa gia tộc thì với thân phận và địa vị của bọn họ, nhất định sẽ có nhân viên phục vụ được gửi đến đây, nói cách khác, việc quét dọn căn hộ sạch sẽ cũng như chuẩn bị đầy đủ dụng cụ nấu nướng thế này đều là do người khác làm.

Không hiểu sao Tần Trạm lại có cảm giác không gian riêng của hắn và Luật bị người khác xâm phạm, bất quá cũng không thể làm khác được, bởi chắc chắn Luật sẽ không làm mấy chuyện này, mà trong tình cảnh hiện tại, hắn cũng không thể mỗi ngày đều ở đây. Khẽ thở dài, Tần Trạm quyết định, chỉ cần có thời gian, hắn nhất định sẽ đích thân làm tất cả việc nhà.

Nghĩ đến hình ảnh sau này Luật sẽ ở phòng khách xem tivi còn mình bận bịu trong nhà bếp, trong lòng Tần Trạm không khỏi cảm thấy thỏa mãn cùng ngọt ngào. Sau đó lắc lắc đầu, hắn đang suy nghĩ gì vậy a, bất quá độ cung nơi khóe miệng cũng không hề giảm bớt.

Đó là cảm giác “gia đình”. Cho dù chỉ là một ảo tưởng, cũng khiến cho Tần Trạm cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Lấy gia thế của Tần Trạm, hắn hẳn phải là một kẻ quanh năm không đụng đến gia vụ, thế nhưng, thực tế, hắn rất quen thuộc với mấy chuyện này. Lúc trước, vì tránh né tình cảm với Luật, Tần Trạm gia nhập vào một ngành đặc thù trong quân đội, do tính chất của nhiệm vụ nên hắn dọn ra sống riêng, từ lúc ấy, Tần Trạm đã bắt đầu học cách làm việc nhà. Tần Trạm người này quả thật rất khiến cho người khác phải ghen tức, bộ dạng tốt, gia thế không tầm thường, được người người yêu thích, cực kỳ hoàn mỹ, ngay cả làm gia vụ cũng rất có thiên phú, tài nấu nướng dù không đạt đến cấp đại sư, nhưng cũng nấu ra được những món ăn cực kỳ mỹ vị.

.

Khi Luật tỉnh dậy, bước ra khỏi phòng, hắn liền thấy một hình ảnh vô cùng kỳ dị.

Cửa nhà bếp không đóng cho nên Luật vừa đi ra là có thể nhìn thấy mọi động tĩnh trong đó. Mà lúc này, người đang đứng bên dàn bếp, nấu nướng đầy thuần thục không phải Tần Trạm thì là ai? Trước đó, hắn căn bản chưa từng nghĩ rới Tần Trạm lại biết nấu cơm, hơn nữa nam tử cường hãn lãnh khốc hơn người trong đại hội dị năng này lại có vẻ vô cùng quen thuộc với chuyện bếp núc.

Luật dụi dụi mắt, có khi hắn còn chưa tỉnh ngủ nên xuất hiện ảo giác rồi cũng nên. Nghĩ thế, hắn liền quyết định trở về phòng ngủ tiếp.

“Luật, ngươi dậy rồi.” Thanh âm của Tần Trạm vang lên khiến cho kế hoạch của Luật hoàn toàn thất bại, “Ngươi đi rửa mặt chải đầu trước, ta giúp ngươi làm nguội cháo.” Tần Trạm vô cùng tự nhiên nói.

Luật đang trong trạng thái chịu kinh hách, theo bản năng gật gật đầu, sau đó vào phòng tắm, đóng cửa, bắt đầu rửa mặt chải đầu, đây là việc hắn đều làm mỗi ngày nên tiến hành rất tự nhiên, khi dòng nước lạnh dội vào mặt, Luật cũng chính thức tỉnh táo lại. Hắn thật sự đã nhìn thấy Tần Trạm nấu cơm.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Luật mở cửa, nhìn bữa sáng đã được dọn lên bàn.

Cháo nùng trắng mịn như sữa, trứng chiên vàng óng thơm lừng, một ít xà lách xanh non, quả táo được gọt khéo, tuy giản đơn lại ngập tràn hương vị của “gia đình”.

Tần Trạm mở vung đậy một cái nồi to đang đặt trên bếp ra, mùi hương ngào ngạt bay lên, kích thích tuyến nước bọt trong khoang miệng.

Trong ***g hấp, là các lung chứa bánh bao, màn thầu cùng sủi cảo.

“Vì không có thời gian, nên ta chỉ làm đơn giản thôi.” Mấy món như bacon(thịt muối xông khói)của phương Tây, hay bắp cải muối truyền thống của Trung Quốc cũng không thể làm xong trong một buổi sáng, muốn ăn cũng phải mất chút thời gian chuẩn bị trước.

Đây mà gọi là đơn giản sao? So với bữa sáng ở Văn Nhân gia, quả thật Tần Trạm làm đơn giản hơn, nhưng nếu lấy tiêu chuẩn của một gia đình bình thường mà nói, một bữa sáng thế này đã là quá phong phú rồi.

Đem một ly nước ép trái cây đặt ở cạnh tay Luật, Tần Trạm ngồi xuống, chuẩn bị hưởng thụ bữa ăn của mình.

“Luật, sao không ăn?” Vừa cầm đũa lên, Tần Trạm phát hiện Luật vẫn chưa đụng đũa liền cất tiếng hỏi, “Ta nấu theo khẩu vị của ngươi đấy.” Mỗi khi cùng ăn với Luật, hắn luôn chú ý đến khẩu vị của y, “Bất quá tay nghề của ta cũng chỉ ở mức bình thường, có thể không giống với khẩu vị của ngươi, nếu cần sửa chỗ nào, ngươi cứ nói.” Hành vi này của hắn xem như ra sức lấy lòng.

Luật liếc nhìn Tần Trạm một cái, lại nhìn bữa sáng trước mặt, cầm đũa, “Có hạ độc cũng không có tác dụng với ta đâu.” Luật nói. Hắn thật sự nghi ngờ liệu Tần Trạm có bỏ thuốc độc vào mấy món này hay không, bất quá, thứ kia căn bản không làm gì được hắn.

Thì ra Luật đang nghĩ chuyện này, Tần Trạm chớp chớp mắt, sau đó có chút buồn cười, hắn sao có thể hạ độc cơ chứ, chính là, sau đó, tâm tình dần dần thấp lạc, sự nghi ngờ này của Luật cho thấy y không hề tin tưởng mình a.

Tâm trạng đang rất tốt của Tần Trạm lập tức phiêu tán, không khí vốn xem như hòa ái giữa hai người liền trở nên có chút cứng ngắc.

Luật vươn tay múc một muỗng cháo, thổi thổi, sau đó đưa vào miệng, hương cháo nùng đậm lan tỏa trên đầu lưỡi, vì có cho thêm chút muối vào nên không tạo cảm giác ngấy, cộng với vị ngọt của gạo, vị thanh của rau, vô cùng ngon miệng khiến cho ánh mắt của Luật lập tức sáng lên.

“Mùi vị không tồi.” Luật thành thực nói ra kết quả kiểm nghiệm của mình, tuyệt không để ý người hắn đang khen là kẻ trước nay đều chướng mắt, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên hắn khen Tần Trạm.

“Vậy sao?” Tâm tình của Tần Trạm lập tức tốt trở lại, “Ngươi nếm thử mấy cái bánh bao này xem, không béo chút nào đâu.”

Tần Trạm gắp một cái bánh bao để vào một chiếc đĩa trống trước mặt Luật.

Luật gắp cái bánh kia lên, quả nhiên như lời Tần Trạm nói, không hề béo, không biết Tần Trạm đã dùng phương pháp gì mà phần mỡ trong nhân thấm ra khi hấp trở nên thơm ngọt như súp, bánh bao vừa lấy ra khỏi ***g hấp lại không nóng đến bỏng môi, khẽ cắn một cái, chất lỏng trong nhân bánh liền rơi vào trong miệng, còn tràn ra ngoài một chút.

Tần Trạm liền tranh thủ cầm khăn tay đưa cho Luật. Luật trước tiên nuốt xong phần bánh trong miệng, bỏ tiếp miếng còn lại vào, sau đó mới lấy chiếc khăn Tần Trạm đang ân cần đưa đến.

“Màn thầu này phải ăn cùng với phomat.” Nhìn bộ dạng của Luật, chỉ biết y rất hài lòng với mùi vị bánh bao nên tâm tình của Tần Trạm trở nên càng tốt, có thể thấy người trong lòng ăn thứ mình nấu đầy thỏa mãn như thế chính là lời khen ngợi cao nhất, bảo sao mà tâm tình của hắn không tốt lên cho được?

Thấy Luật bỏ khăn tay xuống, Tần Trạm cầm màn thầu lên, quét phomat, sau đó lại để vào chiếc đĩa trống trước mặt Luật.

Luật uống thêm một ngụm cháo, cầm lấy cái màn thầu đã được Tần Trạm chuẩn bị tốt, xốp xốp mềm mềm, kết hợp với vị ngọt của phomat, vô cùng thơm ngon.

Tần Trạm lại gắp một cái sủi cảo cho Luật rồi mới bắt đầu ăn, vừa ăn vừa chú ý gắp thêm thức ăn cho Luật.

Thời khắc hai người cùng nhau dùng bữa như thế này, nhìn qua có vẻ như quan hệ giữa họ vô cùng thân thiết, trên thực tế, một người trong đó lại vô cùng chán ghét người còn lại, thế nhưng, nhìn hình ảnh ấm áp này, một chút cũng không thấy được điều đó.

“Luật, đợi ta dọn dẹp xong rồi chúng ta cùng đi làm.” Tần Trạm tuy là ăn sau, lại thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Luật, nhưng tốc độ dùng bữa của hắn cũng không chậm, chờ Luật ăn no nê, hắn cũng dùng xong bữa sáng của mình.

“Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản” (ý nói: Khi đã ăn đồ của người khác thì nói chuyện với họ cũng mềm mỏng hơn, khi đã lấy đồ của người khác thì cũng không nên gây khó dễ cho họ), câu này cũng dùng cho Luật. Nghĩ đến khi nãy đã ăn bữa sáng do người này chuẩn bị, Luật không khỏi có cảm giác không nên tranh chấp với đối phương, cho nên gật gật đầu, xem như đồng ý.

Luật bước đến sopha, mở tivi, chuẩn bị xem tin tức buổi sáng, cho nên hắn không nhìn thấy, khi hắn đứng dậy, trên mặt Tần Trạm lộ ra nụ cười ngập tràn hạnh phúc.

Trong nhà bếp vang lên tiếng nước, còn có tiếng va chạm của bát đũa, Luật không khỏi quay đầu nhìn sang, Tần Trạm lúc này đang xoay lưng về phía hắn, theo động tác di chuyển của tay có thể thấy hắn làm việc cực kỳ thuần thục.

Ánh mắt của Luật vô cùng phức tạp, rốt cuộc Tần Trạm đang suy nghĩ gì? Sao y lại đối xử với hắn như vậy? Hắn không hiểu, rõ ràng y hận đến nỗi muốn giết chết hắn cơ mà?. Trước khi việc đó xảy ra, hắn thật sự nghĩ rằng Tần Trạm không có ác ý với mình, thế nhưng, hắn quả thực đã nhìn nhầm, Tần Trạm hận hắn, hận đến nỗi muốn giết hắn. Sau đó, hắn càng quan sát Tần Trạm tỉ mỉ hơn, nhưng vẫn không nhận ra Tần Trạm có ác ý với hắn, là vì Tần Trạm ngụy trang quá tốt, hay bởi y là kẻ hai mặt? Đôi khi, hắn còn có thể nhìn thấy áp lực cùng bi thương trong mắt y, chính là hắn vẫn không biết được nguyên nhân.

Quên đi, hắn sao phải nghĩ mãi việc này? Dù sao cũng không định có quan hệ quá tốt với người kia, Tần Trạm có nghĩ gì thì cũng là chuyện của y.

Do chỗ này không cách Long Tổ xa lắm, cũng không cần ngồi xe, nên hai người chậm rãi đi bộ đến nơi làm việc, thuận tiện tiêu thực luôn, ai bảo một bàn đầy thức ăn, rốt cuộc bị cả hai tiêu diệt sạch sẽ.

“Ngươi làm cũng quen tay quá nhỉ?”

“Cái gì?” Tần Trạm không hiểu được hàm nghĩa trong câu hỏi của Luật.

“Ta nói việc nhà ấy.”

“Trước kia, vì chấp hành nhiệm vụ, ta từng sống một mình, do yêu cầu của nhiệm vụ cũng không thể thuê người giúp việc, chuyện gì cũng phải tự tay làm, mà ta lại không thích nơi ở của mình quá dơ dáy, cho nên học cách dọn dẹp, sau này lại thấy đồ ăn bên ngoài quá tệ nên cũng học cách làm, không nghĩ tới cũng không khó khăn gì.” Tần Trạm vui sướng trả lời. “Luật, nếu như ngươi thích…, khi ở nhà, cứ để ta nấu cơm nhé.” “Nhà”, khi nói ra từ này, trong lòng Tần Trạm có chút rung động.

“Được thôi.” Đối với sự ân cần của Tần Trạm, Luật không có ý từ chối, đối với cái “nhà” mà Tần Trạm nói, hắn cũng không ý thức được điểm đặc thù trong đó, với hắn, “nhà” của Tần Trạm, bất quá chỉ là chỗ ở hiện tại của hắn và Tần Trạm mà thôi.

“Nhà” sao, từ lâu Luật đã không còn cảm giác được ý nghĩa của nó rồi.

Bước vào Long Tổ, Luật liền phát hiện, tầm mắt của mọi người chung quanh nhắm vào mình, sau đó bắt đầu bàn tán xôn xao. Luật không để ý, cũng không có lòng hiếu kỳ tìm hiểu xem mấy người này đang nói gì, cho nên cứ thẳng đường tiến đến phòng làm việc của mình.

Tần Trạm cũng chú ý đến tình huống này, ánh mắt đảo qua một lượt, những người đang thì thầm to nhỏ lập tức im lặng, đứng nghiêm chào Tần Trạm, Long Tổ dù thế nào cũng là một tổ chức của quân đội, nên vẫn có quy củ. Tần Trạm quyết định lát nữa phải hỏi xem, rốt cuộc là có chuyện gì.

“Ca, Tần Trạm.” Luật cùng Tần Trạm là bởi vì bữa sáng quá phong phú nên đến muộn một chút, Văn Nhân Lẫm đã đến từ sớm, cho nên hắn biết rõ tại sao mọi người vừa nhìn thấy là xì xào bàn tán.

END 58.