Nhạc thanh linh hoạt kỳ ảo, âm cuối cùng như vẫn còn dư vị, không ngừng vang vọng trong không gian, toàn bộ hội trường đều chìm đắm trong không khí tuyệt vời do phần diễn tấu tạo nên, đây thật sự là một buổi biểu diễn hoàn mỹ. Lần biểu diễn ở kinh đô này của Quý Phi Yên chắc chắn sẽ đưa sự nghiệp của nàng lên đến đỉnh cao.

Quý Phi Yên đứng dậy, cúi đầu, tiếng vỗ tay như sấm không ngừng vang lên, nàng mỉm cười nhận lấy sự tán thưởng cao nhất từ khán giả, đồng thời đưa mắt hướng xuống dưới sân khấu.

Ở ghế khách quý, Tống lão phu nhân đang nhiệt liệt vỗ tay, Tần Trạm cũng vỗ tay để thể hiện sự tán thưởng của mình, toàn bộ hội trường đều tỏ vẻ ca ngợi màn biểu diễn của nàng, chỉ có một ngoại lệ.

Văn Nhân Luật ngồi ở ghế khách quý lười biếng vỗ tay vài cái, có thể nhìn ra hắn bất quá chỉ đang phụ họa sự tán thưởng của những người xung quanh, thậm chí còn ngáp một cái, tỏ ra hắn hoàn toàn không hề thưởng thức màn biểu diễn của Quý Phi Yên, cũng cảm thấy phi thường nhàm chán.

Quả là một tên dung tục. Nếu không phải đang đứng trên sân khấu, Quý Phi Yên thật sự rất muốn làm ra hành động quay phắt người đầy xem thường không chút tao nhã, thể hiện sự khinh bỉ đến cùng cực đối với Văn Nhân Luật.

Bất quá, Văn Nhân Luật rất nhanh liền bị báo ứng. Tống lão phu nhân cũng không định làm gì quá mức trước mặt bao nhiêu người như thế, chính là lặng lẽ đưa một bàn tay đến bên hông Văn Nhân Luật, hung hăng bấm xuống, khiến gương mặt hắn đau đến vặn vẹo, muốn hét lên cũng không có cơ hội, bởi vì Tần Trạm, hợp tác vô cùng ăn ý với Tống lão phu nhân, lập tức dùng tay che kín miệng hắn, không cho âm thanh gì phát ra.

Trên sân khấu, Quý Phi Yên đối với một màn này lộ ra nụ cười vạn phần xinh đẹp. Xứng đáng. Đằng sau nụ cười của nàng chính là tâm tình vui sướng khi người gặp họa.

Văn Nhân Luật đương nhiên không dám oán giận bà ngoại của mình, cho nên, Tần Trạm làm đồng lõa tự nhiên mà trở thành mục tiêu chủ yếu để hắn xả giận.

Dùng tay đè lên tay của Tần Trạm, để nó sát vào miệng mình hơn, sau đó hung hăng cắn xuống một cái. Cảm giác được cơ thể Tần Trạm cứng lại vì đau đớn, Luật phi thường đắc ý, khóe mắt giương lên biểu thị tâm trạng của hắn lúc này, đồng thời, bởi vì đèn không đủ sáng, hắn cảm thấy thật đáng tiếc khi không thể thấy được thần sắc đau đớn của Tần Trạm.

Mà Tần Trạm, cảm thấy thật may mắn khi ngọn đèn sau lưng hắn không đủ sáng, làm cho người ta không nhìn thấy dục vọng thoáng hiện trong đáy mắt.

Bàn tay đang che miệng Luật có thể cảm giác được hơi thở của Luật, cũng vì vậy mà bàn tay hắn cùng môi của Luật có khi sẽ chạm vào nhau, xúc cảm ấm áp dễ dàng làm người ta lưu luyến. Sau đó, tay của Luật lại đè lên tay hắn, nhiệt độ cơ thể của Luật luôn luôn hơi thấp, trong hội trường có điều hòa nên bàn tay đó còn lạnh hơn bình thường. Bàn tay chưa từng làm việc gì nặng, bóng loáng non mềm, chỉ nhẹ tiếp xúc liền khiến người ta cảm thấy nó ôn nhuận như một khối ngọc, càng khiến Tần Trạm không thể tưởng được chính là, Luật thế nhưng lại cắn hắn, cảm giác mềm mại ướt át không khỏi làm hắn cứng đờ. Hắn chỉ là một người bình thường, đương nhiên sẽ có thất tình lục dục, huống chi hắn yêu  Luật, sao có thể không sinh ra dục niệm. Như còn ngại không đủ, Luật liếc hắn một cái, trong mắt hắn, ánh mắt kia tràn đầy phong tình cùng quyến rũ.

Thật sự rất muốn hôn Luật, áp đảo Luật, làm cho Luật thuộc về hắn. Chính là, hắn chỉ có thể lặng lẽ rút tay về, hai bàn tay nắm lại thật chặt, đem tất cả dục vọng không nên có vùi lấp thật sâu.

Thời điểm đèn sáng trở lại, Tần Trạm trong mắt Luật vẫn đáng ghét như trước, còn đối với thế nhân, vẫn là một con người khiêm cung ấm áp.

Ở gara tầng ngầm của hội trường, một nhóm bảo tiêu đang đứng xếp hàng xung quanh hai chiếc xe hàng hiệu xa hoa. Nhìn thấy Tống lão phu nhân, Tần Trạm cùng Văn Nhân Luật đi xuống, đám bảo tiêu liền mở cửa xe cho bọn họ, Tống lão phu nhân ngồi vào một chiếc.

Tống lão phu nhân lo lắng tay lái của Luật, lại không muốn có bảo tiêu gây trở ngại cho việc phát triển tình cảm của Luật và Quý Phi Yên, cho nên Tần Trạm bị Tống lão phu nhân lôi ra làm tài xế.

Tần Trạm ngồi ở ghế lái, trên bàn tay tao nhã cầm vô lăng có một dấu răng để lại phi thường rõ rệt. Cứ mỗi lần nhìn đến dấu răng đó, khóe miệng Tần Trạm lại khẽ cong lên.

Luật ngồi một cách tùy ý ở ghế sau, cũng không liếc nhìn Tần Trạm lấy một cái. Cho dù cảnh vật bên ngoài thật nhàm chán, hoàn toàn không có gì đẹp, hắn cũng tuyệt không bố thí một ánh mắt của mình cho Tần Trạm. Chính là, Tần Trạm vẫn luôn nhìn Luật xuyên qua kính chiếu hậu.

Không khí lưu chuyển giữa hai người, cho đến bây giờ cũng chưa từng có lúc ấm áp, trầm mặc yên lặng như hiện tại đã là nhẹ nhàng nhất rồi, cho nên Tần Trạm không lên tiếng. Hắn không muốn phá vỡ sự yên lặng lúc này.

Tâm tư của Luật đương nhiên sẽ không nằm trên người hắn trước nay không vừa mắt là Tần Trạm, mà là đang ở nơi của Tống lão phu nhân, bên dưới đôi con ngươi bình tĩnh kia che giấu sự lo lắng cùng ưu thương.

Hắn rõ ràng hơn bất kỳ ai khác, sinh mệnh của bà ngoại đã gần chấm dứt. Suốt một tháng nay, hắn luôn tận dụng mọi khả năng để làm bạn với bà ngoại, thậm chí khiến bà ngoại nghi ngờ hỏi, tại sao dạo gần đây hắn lại siêng năng đến chỗ người như vậy. Câu trả lời của hắn là vì nhớ bà ngoại, bà ngoại đối với ta tốt nhất các loại. Đây bất quá chỉ là kiếm cớ, chẳng qua hắn muốn quý trọng đoạn thời gian này mà thôi, để đem hình ảnh của bà ngoại ghi nhớ thật kỹ, bởi vì cho dù có bao nhiêu ảnh chụp đi nữa thì cũng chỉ là vật chết để hoài niệm, tuy rõ ràng nhưng không có cảm giác chân thật như khi lật lại trí nhớ mông lung.

Tiếng mở cửa cắt đứt suy nghĩ của Luật, thân ảnh xinh đẹp của Quý Phi Yên tiến vào trong xe, không có chút ý định đến gần cũng như ân cần thăm hỏi Luật, lập tức hướng về phía Tần Trạm, “Trạm,” thanh âm ôn nhu hàm chứa tình yêu. “Như thế nào?” Ánh mắt nàng đầy chờ mong.

“Buổi biểu diễn rất tuyệt.” Tần Trạm ăn ngay nói thật. Thấy bọn bảo tiêu đã tản ra, Tần Trạm đạp chân ga, theo sau chiếc xe đang chở Tống nãi nãi.

“Nhàm chán.” Luật ở một bên cũng phát biểu bình luận về buổi biểu diễn. Cũng là ăn ngay nói thật, âm nhạc của Quý Phi Yên không thể khiến hắn cảm động, kỹ xảo, âm sắc cùng sức cuốn hút của nàng đều rất mạnh, đáng tiếc, tài nghệ của Quý Phi Yên cũng chỉ vậy mà thôi.

Đều là ăn ngay nói thật, thực hiển nhiên, Quý Phi Yên càng ưa thích lời nói của Tần Trạm, còn đối với lời của Luật, trực tiếp bỏ qua.

Tần Trạm tuy đã rất rõ ràng Luật không có hảo cảm với Quý Phi Yên, mà Quý Phi Yên, nàng vẫn thích hắn, nhưng bảo hắn để cho hai người ở chung bồi dưỡng cảm tình, nói thật, hắn không muốn. Cho nên, hắn thực đê tiện lợi dụng sự tin tưởng của Tống nãi nãi, mặt dày thuận theo ý nguyện của Quý Phi Yên, chen vào không gian của hai người bọn họ suốt một tháng qua. Ai có thể biết, dưới bộ mặt ôn hòa khiêm tốn này, kỳ thực có một tâm hồn không hề thuần khiết.

Mỗi khi nghĩ đến những chuyện này trong phòng riêng của mình, Tần Trạm luôn nở nụ cười đầy chua xót và bi thương. Đúng như Luật nói, hắn bất quá chỉ là một kẻ dối trá.

Quý Phi Yên nói chuyện cùng Tần Trạm, mặt ngoài là không để ý đến Văn Nhân Luật, kỳ thực nàng vẫn đặt một phần tâm thần trên người hắn.

Ở bên cạnh Văn Nhân Luật cũng đã gần một tháng, Văn Nhân Luật cũng không che giấu thứ gì trước mặt nàng. Nói chuyện với người khác cũng cố tình đứng trước mặt nàng mà nói, chưa từng trốn tránh, tin nhắn gửi đến các loại cũng sẽ cố ý để nàng xem, tụ hội cùng đám Thái tử đảng ăn chơi trác táng hắn cũng mang nàng theo, thế nhưng, nàng cũng không phát hiện được bất cứ manh mối gì hữu dụng, tựa như tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến Văn Nhân Luật.

Trong một tháng này, cũng có người đến gây phiền toái với Văn Nhân Luật, đối phương là bị đám ăn chơi trác táng kia bức đến đường cùng nên muốn trả thù, bất quá, Văn Nhân Luật có bảo tiêu bên cạnh, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị thương.

Sau, bất luận là nàng hay Tần Trạm, đều phái người theo giám thị người kia, thứ nhất là để bảo hộ, thứ hai là điều tra, mà nàng, liền bắt đầu gắt gao để ý Văn Nhân Luật. Lúc ấy, đối với hành vi của nàng, Văn Nhân Luật chỉ khinh thường, sau đó cũng cùng nàng đấu, không vào phòng ngủ.

Phòng ngủ đó nhất định có bí mật, bởi vì nơi ấy không cho phép bất kỳ ai bước vào, ngay cả người hầu vào quét tước cũng không được. Có đôi khi, nàng cũng độc địa nghĩ, căn phòng kia nhất định vô cùng lộn xộn, Văn Nhân Luật cho dù nhìn thế nào cũng tuyệt không giống loại người sẽ tự mình dọn dẹp.

chạy ẩu do người lái say rượu, lại bởi vì quá mức vội vàng, không chú ý mặt đất, không cẩn thận vấp phải một viên gạch rơi xuống từ công trường gần Lần này, Văn Nhân Luật không nói chuyện với bất kỳ ai, không liên lạc cũng không nhắn tin, nhưng người kia vẫn chết, chết một cách ngoài ý muốn, tránh thoát chiếc xe vận tải đó, sau bị một thanh thép không sử dụng của công trường có phần mũi nhọn bằng sắt, rộng bằng ngón cái, còn chưa kịp dán lại, xuyên thủng bụng.

Tất cả đều xảy ra trước mắt những người giám thị, bọn họ liền đưa người kia đến bệnh viện. Chỉ tiếc, người kia vẫn chết, nguyên nhân không phải do vết thương, cũng không phải do bác sĩ sơ sót, mà là bởi vì thể chế của bản thân người kia, trong lúc phẫu thuật bởi vì mất máu quá nhiều, lại tìm không thấy nhóm máu thích hợp mà chết.

Đây hoàn toàn là một màn ngoài ý muốn, phát sinh ngay trước mắt những người giám thị, xảy ra sau khi người kia gây phiền toái cho Văn Nhân Luật khoảng hai giờ. Cái chết của người này hoàn toàn là ngoài ý muốn, tất cả đều cho thấy Văn Nhân Luật không hề có bất cứ liên quan gì.

Sau khi nhận được tin tức, nàng lại nhìn nhìn nụ cười kiêu ngạo của Văn Nhân Luật, trong nụ cười đó là sự cao cao tại thượng đầy khinh thị đối với bọn họ, khinh thường những gì bọn họ đang làm, nụ cười đó giống như đang nói, không có tác dụng đâu nha, bất luận các ngươi làm thế nào cũng là vô dụng, các ngươi không ngăn cản được cái gì, cũng sẽ không truy ra được manh mối.

Nàng không cam lòng, phi thường không cam lòng khi nhìn Văn Nhân Luật cười một cách đường hoàng khiến nàng chán ghét, khi nhìn hắn tiêu sái ra khỏi tầm nhìn.

Văn Nhân Luật là hạng người gì? Đối với Tống lão phu nhân là một ngoại tôn phi thường nghe lời, đối với Văn Nhân gia là một tên hỗn đản tùy ý hưởng thụ dung túng của người nhà, đối với đám ăn chơi trác táng kia lại là một tên hỗn đản ngang ngược càn rỡ, đối với Tần Trạm lại càng quá đáng, hắn có tư cách gì mà chán ghét Tần Trạm, soi xét đủ điều? Nói tóm lại, Văn Nhân Luật phần lớn là một tên khốn kiếp.

Đột nhiên xe phanh gấp, dừng lại. Nàng vốn cho là sẽ lại nghe Văn Nhân Luật oán giận Tần Trạm, nhưng lúc này lại không có. Ngay khi xe vừa phanh lại, tiếng mở cửa liền vang lên, đến khi nàng quay đầu lại, Văn Nhân Luật đã không còn tại chỗ ngồi.

Qua cửa sổ xe bên ghế phụ, nàng nhìn thấy Văn Nhân Luật đang vội vàng chạy về phía trước, tiếp theo, từ ghế lái cũng truyền đến tiếng cửa mở, Tần Trạm cũng vội vàng xuống xe, chạy lên phía trước.

Lại nhìn về phía trước, thấy chiếc xe chở Tống lão phu nhân cũng đã dừng lại, đang đậu ở ven đường, bảo tiêu cùng trợ lý ngồi ở ghế lái và ghế phụ cũng xuống xe, một người đang kích động kêu lên cái gì đó, người còn lại đang tìm cách mở cửa sau.

Đã xảy ra chuyện. Quý Phi Yên lập tức hiểu được tình hình, vội vàng xuống xe, nghe có người kêu, “Lão phu nhânngất xỉu.”

Phía trước, Văn Nhân Luật cùng Tần Trạm đã chạy đến nơi, xe chở số bảo tiêu còn lại cũng dừng lại trên đường, khiến cho nguyên đoạn đường đều kẹt xe, chính là, làm gì còn ai quan tâm đến vấn đề này.

Tống lão phu nhân luôn luôn khỏe mạnh làm sao lại đột nhiên ngất xỉu? Vị phu nhân từng đứng ở trung tâm của quyền lực, hiện là đương nhiệm gia chủ của Tống gia, đã ngã xuống. Việc này tuyệt đối sẽ gây ra hỗn loạn không nhỏ.

END 13.