Sau đó, cả người Luật bị Tần Trạm lột đến sạch sẽ, ngay cả những nơi tư mật nhất cũng lộ ra trước mặt hắn. Bây giờ, Tần Trạm thật sự không có bất kỳ ý niệm hạ lưu nào trong đầu, bất quá chúng ta phải tin rằng hình ảnh Luật lúc này sẽ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Tần Trạm trong tương lai, mà khi ấy, Tần Trạm sẽ vì vậy mà chịu dày vò thế nào, đó là chuyện riêng của hắn a.

Còn hiện tại, Tần Trạm chỉ mải lo lắng cho Luật, vì vậy, hắn quy củ lau cả người Luật một lần, sau đó mặc lại quần áo cho Luật. Tiếp theo, hắn đến phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, rồi mới lên giường, vòng tay ôm Luật vào lòng, nhắm mắt ngủ.

.

Một ngày mới bắt đầu, nhân loại vẫn đang phải giãy giụa vì sinh tồn, mà Thủy Tinh Thành, lại vẫn bình thản như trước.

Tỉnh dậy, trước mắt Luật lại là một bức tường thịt chắn hết tầm nhìn. Lần này, hắn đương nhiên sẽ không đưa tay ra chọc thử nữa.

Tần Trạm dậy sớm hơn Luật, hôm nay cũng không ngoại lệ. Hắn nhìn Luật từ từ mở mắt, nhân dịp ý thức của Luật còn chưa đủ tỉnh táo liền đặt một nụ hôn nhẹ lên môi y.

“Ta đi làm điểm tâm, Luật, ngươi ngủ thêm một lát đi.” Tần Trạm không nỡ để Luật phải dậy sớm sau cơn đau đớn đêm qua, thậm chí còn hy vọng y có thể nằm nghỉ ngơi cả ngày hôm nay.

Nói xong, Tần Trạm đứng dậy, kéo chăn lại cho Luật rồi mới đi chuẩn bị bữa sáng.

.

Luật cũng không ngồi dậy mà tiếp tục nằm ở trên giường, lắng nghe tiếng Tần Trạm mở và đóng cửa, sau đó bước ra khỏi phòng.

Đợi khi chỉ còn lại một mình trong phòng, Luật mở to mắt ra, rồi lập tức nhắm lại, khóe môi không kìm được mà nở một nụ cười chua xót. Quả nhiên, sau chuyện đêm qua, hắn càng khó có thể cự tuyệt Tần Trạm.

Sự ôn nhu của y, tình yêu sâu nặng của y, hành vi thủ hộ của y, cảm giác ấm áp mà y mang lại,… Tất cả bện lại thành một tấm lưới vây lấy hắn, khiến hắn khó lòng giãy giụa. Hắn muốn cự tuyệt, lại không còn sức để chối từ, hắn biết không thể, lại không cách nào khống chế bản thân mình khỏi sa vào. Hắn không ngừng giãy giụa trong mâu thuẫn, lý trí nhắc nhở hắn không được làm vậy, nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế chính mình đi tham luyến sự ấm áp đó.

“Ta không thể.” Luật tự nhủ với chính mình. Hắn chỉ là tham luyến sự tín nhiệm, ấm áp, tình yêu sâu nặng và ôn nhu mà Tần Trạm mang đến. Trên thế giới này, ngoại trừ Tần Trạm, không ai có thể cho hắn loại tình cảm sâu nặng đến mức có thể phản bội tất cả. Hắn không yêu Tần Trạm, hắn chỉ để ý và có hảo cảm với y, đó không phải tình yêu mà y mong muốn. Như vậy, đối với y, quả thật không công bằng.

Trả giá chênh lệch nhiều đến thế, phần cảm tình này liệu có thể duy trì được bao lâu?

“Bao lâu”, nghĩ đến chữ này, Luật không khỏi nở nụ cười tự giễu, vì căn bản vốn không có cái gọi là “bao lâu”. Không thể dao động, hắn không ngừng tự nói với bản thân như vậy, thế nhưng hắn thật sự làm được sao? Tần Trạm nói, thất tình lục dục của y đều bị hắn khống chế, nhưng bây giờ, hắn cũng giống y, không còn tự chủ được cảm xúc của bản thân nữa. Tâm hồn hoang vu vắng lặng quá lâu, một khi cảm nhận được ấm áp, liền không còn nằm trong tầm khống chế của chủ nhân là hắn nữa.

Hắn rời giường, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm lên, để ánh nắng tràn vào trong phòng.

Đến khi Tần Trạm đem bữa sáng về phòng, Luật đã ăn mặc chỉnh tề chờ sẵn.

Luật yên lặng hưởng thụ bữa sáng do Tần Trạm tỉ mỉ chuẩn bị, thái độ cũng không có gì khác biệt so với dĩ vãng, bất quá, đến tột cùng hắn đang nghĩ gì thì cũng chỉ có mình hắn biết. Tuy Luật không lộ cảm xúc ra ngoài mặt, nhưng nếu như ý thức của thế giới muốn, đương nhiên nó có thể biết được. Bất quá, Tần Trạm không phải, y nhìn không thấu suy nghĩ của Luật, cho nên hết thảy đều như thường.

Nhìn Luật ăn từng miếng từng miếng một, đợi đến khi y sắp ăn xong, Tần Trạm mới chần chờ gọi một tiếng, “Luật.”

Luật buông chén đũa, nhìn về phía Tần Trạm, muốn biết y định nói điều gì. Chần chờ như vậy, thật sự không phù hợp với tính cách của y.

“Có gì nói nhanh.”

“Sau này, để ta chia sẻ cảm xúc với thế giới được không.” Tần Trạm nói. Sở dĩ hắn chần chờ, là bởi hắn biết Luật chắc chắn sẽ không đáp ứng.

Quả nhiên, sau khi nghe Tần Trạm nói xong, Luật liền lạnh lùng nhìn sang Tần Trạm, nói, “Ta là Tế Tư, đó là trách nhiệm của ta.” Mỗi người đều có chức trách của riêng mình. Hắn là Tế Tư, hai nhiệm vụ quan trọng nhất là chia sẻ thống khổ của thế giới và tinh lọc. Đã là Tế Tư, hắn không thể trốn tránh trách nhiệm của mình, cũng sẽ không đem trách nhiệm của mình đổ lên người người khác. Đây là tôn nghiêm và kiêu ngạo của hắn.

Tần Trạm mấp máy miệng, rồi cũng không nói gì thêm. Ngay từ đầu hắn đã biết biết đề nghị này sẽ không được Luật chấp thuận, nhưng hắn vẫn nói ra, đơn giản là vì hắn kỳ vọng Luật có thể chấp nhận. Nói ra, dù sao cũng vẫn tốt hơn là không nói gì.

“Vậy có thể để ta chữa trị vết thương trên người ngươi không?” Tần Trạm tiếp tục đưa ra một yêu cầu khác. Kỳ thật, thật lâu về trước, Tần Trạm cũng có đề nghị chuyện này với Luật, bất quá, lúc ấy y cự tuyệt.

Hiện giờ hắn đã biết, không thể phẫu thuật gì gì đó, bất quá chỉ là Luật đang lấy cớ. Sau khi xem toàn bộ quá khứ của Luật, hắn đại khái cũng hiểu được tại sao Luật muốn lưu lại những vết thương này trên người. Đó là cái để Luật nhắc nhở bản thân rằng có người đã tổn thương y như thế, để thôi miên bản thân không nên mềm lòng, để tự nhủ y sẽ không hối hận, giúp y càng thêm kiên định để bước trên con đường y đã chọn.

Ngu ngốc không? Buồn cười không? Một chút cũng không. Nếu không làm vậy, làm sao y có thể sống qua khoảng thời gian đầu tiên khi lòng tràn ngập áy náy? Bởi vì có oán hận, y mới có thể xuống tay hạ thủ, mà theo thời gian, y dần trưởng thành, lý do như vậy cũng không còn là nguyên nhân để y lưu giữ những vết sẹo đó nữa, chỉ là lười xóa đi mà thôi.

Trước kia, hắn biết những vết sẹo này tồn tại, cũng từng nhìn thấy một phần, thế nhưng đến tối hôm qua, hắn thật sự mới nhìn một cách rõ ràng. Nghĩ lại năm đó, Luật có bao nhiêu tuổi đâu, tại sao lại có người tàn nhẫn đến mức có thể xuống tay được? Dù là trực tiếp giết chết, cũng vẫn còn tốt hơn tra tấn như vậy.

Ý thức của thế giới cho hắn nhìn quá khứ của Luật, là bắt đầu từ khi y chìm xuống nước. Nhìn y lúc ấy không hề giãy giụa, để mặc bản thân chìm dần xuống đáy hồ, hắn thật sự rất muốn vớt y lên, sau đó đánh cho y một trận. Sao y có thể xem nhẹ sinh mệnh của bản thân như thế? Y không cần, nhưng hắn quý trọng a.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy tất cả những vết sẹo kia, hắn liền hiểu được lúc ấy Luật đã tuyệt vọng đến mức nào. Sự dung túng bắt nguồn từ áy náy của Văn Nhân gia không hề khiến Luật thấy được an ủi. Luật không bận tâm đến sinh mệnh của mình, bất quá là vì y không có gì để lưu luyến.

Thế nhưng, một người xem nhẹ sinh mệnh bản thân như vậy, lại có tấm lòng quá mức bác ái, vì sự tồn tại của thế giới mà phải chịu biết bao bi ai cùng thống khổ.

Một người như thế, sao có thể khiến người khác không si mê, không lưu luyến?

Nghe xong đề nghị của Tần Trạm, Luật cũng không lập tức trả lời, mà Tần Trạm cũng không thúc giục Luật đáp lại.

“Được.” Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Luật trả lời.

Tần Trạm nở nụ cười nhẹ, nhìn về phía Luật.

“Hiện giờ, những vết sẹo này cũng không còn cần thiết nữa.” Chuyện đã đến lúc này, hắn không cần dùng chúng để nhắc nhở bản thân nữa. Qua lâu như vậy, hắn quả thật cũng nên quên chuyện cũ, ân oán năm xưa, vốn nên bỏ qua ngay từ lần đầu tiên hắn động thủ.

“Ngươi xác định sao?” Tần Trạm lúc này lại có chút hoài nghi.

“Vậy ta tự mình chữa trị.” Luật nhướn mi, Tần Trạm không làm thì hắn tự làm, dù sao cũng chỉ mất chút ít thời gian.

“Để ta.” Tần Trạm đứng dậy, một quầng sáng bạc đã xuất hiện nơi bàn tay.

“Cần ta cởi quần áo không?” Luật quay đầu, khuỷu tay chống lên hai bên thành ghế, một tay chống cằm, tay kia thì đã bắt đầu cởi nút áo.

Xin tha thứ cho những suy nghĩ kỳ quái của Tần Trạm lúc này, dù sao cũng đang là sáng sớm, đúng vào lúc dễ xúc động nhất, hơn nữa người hắn yêu lại đứng trước mặt mà làm ra hành vi gần như dụ hoặc, một câu cởi quần áo khiến người ta không thể không nghĩ ngợi, cũng khiến hắn nhớ lại lúc hắn thay quần áo cho y vào đêm qua. Rõ ràng khi ấy, hắn cũng không có chút dục niệm nào, vì cái gì hôm nay nhớ lại, cư nhiên có cảm giác xúc động muốn chảy máu mũi?

Tần Trạm cảm thấy mũi ngưa ngứa, vội vàng đưa tay lên che, chỉ tiếc, chất lỏng ấm áp kia vẫn chảy xuống qua kẽ tay.

Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tần Trạm, Luật cũng trợn tròn mắt, sau đó phá ra cười.

Tần Trạm có chút xấu hổ, cầm lấy khăn ướt trên xe đẩy, chà lau dấu vết khiến hắn chật vật trong tiếng cười của Luật.

Cố gắng ngừng cười, Luật nhướn mi, mặc dù hành vi của hắn vừa rồi quả thật có vài phần cố ý trêu Tần Trạm, nhưng hắn thật sự không ngờ sẽ sinh ra kết quả như vậy, “Ngươi nghĩ gì vậy?” Ngữ khí rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa. Quen biết Balberith nhiều năm, Luật khó tránh khỏi bị ảnh hưởng một chút từ Balberith, bất quá hắn tuyệt đối không thừa nhận điểm này.

“Nghĩ ngươi, muốn ngươi.” Tần Trạm thế nhưng lại nói thẳng, không chút ngại ngùng nói cho Luật biết, hắn có dục vọng với y. Hắn không phải thánh nhân, có những ý tưởng như vậy với người mình yêu là chuyện rất bình thường, mà cũng không có gì là mất mặt.

Tần Trạm thoải mái như vậy khiến Luật cảm thấy xấu hổ, liền nhắm mắt lại, hỏi, “Rốt cuộc có cần cởi quần áo không?”

“Không cần.” Dùng lực lượng để trị liệu vốn không cần cởi quần áo, điểm ấy kỳ thật Luật cũng biết, Tần Trạm cũng đã hiểu được, vừa rồi Luật chỉ muốn chọc hắn mà thôi. Hắn rất muốn thuận theo Luật, để y cởi quần áo, chỉ là hắn không nắm chắc hắn có thể kiềm chế khi nhìn thấy thân thể của Luật. Dù sao, bây giờ cũng không phải tình huống như hôm qua, mà một thân đầy sẹo kia tượng trưng cho việc Luật bị tổn thương, hắn không nên có những suy nghĩ kia khi trị liệu cho y.

Ánh sáng bạc theo sự điều khiển của Tần Trạm dần dần bao lấy Luật, những vết sẹo này, nếu ở xã hội nhân loại mà nói, muốn xóa hết thì rất phiền toái, thế nhưng với lực lượng của Tần Trạm, đây căn bản chỉ là việc nhỏ, cho nên chẳng mất bao lâu đã hoàn thành.

Những ngày tiếp theo của Luật vẫn trôi qua như cũ, một ngày ba bữa đúng giờ, nghỉ trưa, thực hiện nghĩa vụ của một Tế Tư, nhàn nhã vô cùng, hoàn toàn khác với cuộc sống như trên dầu sôi lửa bỏng của nhân loại.

Cũng bắt đầu từ ngày này, Luật ngầm đồng ý Tần Trạm tự do ra vào phòng hắn, tối cùng ngủ với hắn trên cùng một chiếc giường.

END 103.