Tư Cẩn Ngôn nói đến đây liền dừng lại vài giây để suy nghĩ rồi mới tiếp:

- Nhưng RX718 mà chúng ta sử dụng là phiên bản đã được Chu thúc thúc nâng cấp.

Nó có thêm chức năng hấp thụ một phần thương tổn, chuyển hóa thành năng lượng tồn.

Đường Lưu Vũ đã sử dụng hết năng lượng của súng ngắn và chiến giáp để tấn công người máy.

Khi hai luồng sức mạnh này cùng bạo phát…

Tư Cẩn Ngôn cũng cảm thấy lý giải này có phần gượng ép.

Dù tăng thêm năng lượng từ súng ngắn và áo giáp của Đường Lưu Vũ cũng rất khó tạo thành lực phá hoại đáng sợ đến mức này.

Đây là căn phòng được thiết kế dành riêng cho việc chiến đấu, được lên kế hoạch từ khi nghĩa phụ còn sống, cùng với Chu Bác thiết kế và lựa chọn vật liệu, nếu dễ dàng bị hủy hoại như vậy thì cũng quá yếu đuối rồi.

Cố Dạ do dự nói:

- Lẽ nào những gì Đường Lưu Vũ nói là thật?

Tư Cẩn Ngôn ném cho hắn ánh mắt xem thường, lẽ nào tên Cố Dạ này bị dọa đến ngốc rồi?

- Ngươi cảm thấy sức mạnh để tạo ra cái hố này và hủy diệt vũ trụ cách nhau bao xa?

Cố Dạ hừ khẽ:

- Ta muốn nói năng lực của Đường Lưu Vũ dường như có thể tạo thành sức công phá rất lớn chứ không chỉ đơn thuần là phòng ngự như chúng ta suy đoán ban đầu.

Tư Cẩn Ngôn gật gù:

- Cái này thì đúng.

Nhóm của chúng ta lại có thêm một nhân vật khó lường a.

Vân Lam đột nhiên nói:

- Nếu chỉ là một vụ nổ, vậy phần kim loại bị phá vỡ hoặc nóng chảy cùng đất đá bên dưới đang ở đâu?

Cố Dạ ngẩn ra, Tư Cẩn Ngôn lập tức sử dụng ngưng đọng phân tích.

Lúc này bụi khói từ vụ nổ đã tán đi hết, trên sàn đấu còn lưu lại khá nhiều vết tích từ trận chiến nhưng tuyệt đối không có bất kỳ mảnh vỡ kim loại, mảnh đá hay bụi đất từ dưới bắn lên.

Kể cả không có chúng, vậy mảnh vỡ của MX718 đang ở đâu? Tại sao chỉ còn sót lại đúng đại đao của nó?

Tư Cẩn Ngôn lắp bắp:

- Cái này…là xóa sổ…Hoàn toàn…bốc hơi khỏi thế giới.

Cố Dạ cũng câm nín.

Hai tên vốn nhiều lời nhất đã bị cảnh tượng trước mặt chấn kinh, không biết nên nói gì.

Vào lúc này Vân Lâm, người có khả năng giữ bình tĩnh tốt nhất trong cả ba đành phải nói thay lời bọn hắn:

- Ta nghĩ Đường Lưu Vũ sở hữu một năng lực có khả năng xóa bỏ tất cả mọi thứ, bao gồm hữu hình như vậy chất hay vô hình như lực công kích.

Trước nay năng lực này chỉ xuất hiện theo bản năng nên hắn không nhận ra, vừa rồi đối diện với nguy hiểm thật sự khiến nó được kích hoạt chủ động.

Cố Dạ vội đáp:

- Chẳng phải hỏi hắn là sẽ rõ sao?

Tư Cẩn Ngôn lắc đầu:

- Không chắc, hiện tại Đường Lưu Vũ đã bất tỉnh.

Có khả năng hắn đã suy dụng trong lúc hoảng sợ, không ý thức được hành động của mình.

Một trường hợp khác tệ hơn chính là năng lực này quá mạnh, sức mạnh thể chất của Đường Lưu Vũ không đáp ứng được, khi sử dụng sẽ khiến cơ thể gánh chịu áp lực rất lớn.

Ban đầu chỉ là bất tỉnh, tương lai sẽ còn nghiêm trọng hơn, thậm chí mất mạng.

- Còn có loại chuyện này?

- Đương nhiên, năng lực của chúng ta đều sinh ra ở cấp độ không cao nhưng tiềm năng trưởng thành lớn.

Kể cả cấp X như của Lam tỷ, sức mạnh ban đầu cũng chỉ tương đương với cấp C.

Nhờ vậy mà cường độ thân thể dễ dàng thích ứng, giúp chúng ta vận dụng năng lực hiệu quả.

Đường Lưu Vũ thì khác, năng lực của hắn quá mạnh, tối thiểu cũng tương đương cấp A, thậm chí cấp S.

Thế nhưng cường độ thân thể là chỉ mạnh hơn người bình thường một chút.

Đã từng có trường hợp một người vừa Thức Tỉnh Đã đạt đến cấp S, sau đó vì sức mạnh quá lớn nên tự bạo mà chết.

Chuyện này đã gây chấn động suốt một thời gian dài, khiến đế quốc kia tiếc nuối không thôi.

Từ đó việc thiết kế dụng cụ hỗ trợ thức tỉnh được đưa vào nhóm nghiên cứu trọng yếu.

Hiện tại đã có các dược phẩm phụ trợ kiềm hãm sức mạnh, thuốc điều hòa sức mạnh, cái bài tập cường hóa thể chất…Tính đến nay chỉ có bốn trường hợp được công bố khi vừa thức tỉnh đã đạt đến cấp S.

Trừ trường hợp đầu tiên, ba trường hợp còn lại đều phải đeo vòng tay hạn chế sức mạnh, từ từ nới lỏng theo cấp độ thức tỉnh.

Việc này sẽ khiến bọn hắn không thể thức tỉnh với sức mạnh lớn nhất, đổi lại sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Ba người đó đều là quân bài bí mật của các đế quốc, đến nghĩa phụ cũng có rất ít thông tin về bọn hắn.

- Ý của ngươi là chúng ta cần máy móc và dược vật chuyên dụng dành cho Đường Lưu Vũ.

Còn cả vòng tay…

Tư Cẩn Ngôn thở dài:

- Rất tiếc là không thể.

Chúng ta chưa khẳng định chắc chắn được năng lực của Đường Lưu Vũ là gì, rất khó chế tạo vòng tay, dược vật và máy móc phù hợp.

Loại năng lực xóa bỏ này lại càng khó.

Chỉ cần tồn tại chút sai lệch, nó có khả năng bị Đường Lưu Vũ phá hủy khi bộc phát sức mạnh bất cứ lúc nào.

Cố Dạ cau mày:

- Vậy phải làm sao? Chúng ta cũng không thể tiếp tục kích thích Đường Lưu Vũ, lỡ như khiến hắn gặp nguy hiểm tính mạng…

Tư Cẩn Ngôn và Vân Lam đều trầm mặc, hiện tại bọn hắn cũng chưa nghĩ ra biện pháp phù hợp nhất.

Thảo luận thêm một hồi lâu không có kết quả, cả nhóm liền đến gặp Chu Bác nói ra tất cả những gì mình chứng kiến cũng như suy đoán về Đường Lưu Vũ.

Chu Bác vẫn kiệm lời như trước, kiên nhẫn nghe xong rồi bảo tất cả trở về, đợi hắn kiểm tra tình hình của Đường Lưu Vũ xong sẽ tìm cách giải quyết.

Đường Lưu Vũ bất tỉnh nhưng ý thức vẫn hoạt động.

Hắn nhớ rõ những gì đã xảy ra.

Khi đó người máy đột nhiên phát điên, toàn thân phóng ra những tia năng lượng lao thẳng về phía hắn.

Vào lúc đó, bản năng sinh tồn và kỹ năng chiến đấu của hắn phát huy tác dụng.

Đường Lưu Vũ ném Thiểm Thước sang một bên, rút song đao ra ứng chiến.

Sau đó…không có sau đó, tất cả là một màu trắng xóa.

Khi Đường Lưu Vũ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, hắn đã thấy mình đứng trước một vùng không gian tăm tối nhưng hỗn loạn.

Đây chính là khung cảnh Đường Lưu Vũ từng thấy rất nhiều lần khi còn nhỏ, từ đó hắn quyết định không ngủ nữa.

Cảnh tượng này cũng đã không xuất hiện trở lại kể cả khi Đường Lưu Vũ thử ngủ vài lần gần đây, mãi cho đến hiện tại…

Mọi thứ vẫn hỗn loạn như những giấc mơ trước đây, khác biệt là các sinh vật khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng sau vùng hỗn loạn này không còn xuất hiện nữa.

Ở phía ngược lại, những sinh vật khổng lồ tỏa ra ánh sáng hoàng kim rực rỡ nay chỉ còn lại đúng một tên.

Đây là một kẻ có gương mặt tương tự nhân tộc, thân thể cao đến ngàn trượng, người đầy vết sẹo, gương mặt khắc khổ nhưng kiên định.

Hắn nhìn chằm chằm vào vùng hư không hỗn loạn, không dám lơ là dù chỉ nửa giây.

Người khổng lồ kia không lập tức nhận ra sự xuất hiện của Đường Lưu Vũ.

Đường Lưu Vũ nhìn hắn, hắn nhìn hư không hỗn loạn, tình trạng này cứ như vậy tiếp diễn trong một thời gian.

Lần này Đường Lưu Vũ đã quyết tâm không làm gì, hắn sợ một hành động vô tình của mình sẽ khiến mọi thứ bị hủy diệt như trước kia.

Nhưng cứ nhìn mãi cũng rất nhàm chán, Đường Lưu Vũ muốn thử câu thông với người khổng lồ kia để tìm hiểu xem đây là đâu, tại sao mỗi khi nằm mơ hắn đều sẽ đến nơi này?

- Ngươi có nhìn thấy ta hay không?.