Phát hiện ra điều bất thường, phạm nhân vắt chân bỏ chạy, chỉ trong chớp nhoáng, anh ta đã phát hiện ra hành lý và mấy cái xác bê bết máu rải rác trên mặt đất, anh nghĩ ngợi một lát liền đi về phía một chiếc balo trong số đó. “Cám ơn thần Yamato”, anh kêu lên, trong balo có cất nước sạch, lương khô, sô cô la, la bàn và một thiết bị thu GPS cầm tay, anh cầm balo đi về phía đầu máy gãy vỡ, nơi đó ngoài thi thể của phi công ra thì còn có một tấm bản đồ miền Tây thiếu mất một góc.

Yosuke Eguchi cảm thấy nước mắt lăn trên gò má, hôm nay là ngày may mắn nhất trong lịch sử cuộc đời hơn 30 năm của anh.

“Gã này sao rồi, có cầm cự được không?” Tomita khoanh tay, mắt nhìn thiết bị giám sát, người bên cạnh hỏi.

“Ngài Tomita, gã này không thay đổi lớn lắm, cũng không có phản ứng cảm xúc bình thường, vô cùng cứng đầu, giống như một tảng đá vậy.” Người đàn ông ngồi bên cạnh thiết bị giám sát, hiện giờ đang cung kính đứng cách Tomita nửa mét, cúi đầu, dường như không dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh ta.

“Vậy sao, tốt lắm, tiếp tục gây áp lực, hãy dùng tất cả mọi thủ đoạn của các anh, chú ý quan sát từng cử chỉ hành động.” Giọng nói của Tomita rất ôn hòa, nghe không ra vui hay buồn.

“Vâng, có điều…” Người đáp lời định nói gì xong lại thôi.

“Anh muốn nói gì? Đừng lắp ba lắp bắp như vậy.”

“Vâng thưa ngài, tôi muốn nói là gã này không giống với người từng làm việc xấu.” Người đàn ông có phần lắp bắp.

“Ồ, kẻ làm việc xấu lại dễ dàng thổ lộ bí mật nội tâm vậy sao?”

“Xin lỗi, là tôi ngu ngốc, thành thật xin lỗi.” Người đàn ông không ngừng khom lưng, thần sắc vô cùng sợ hãi.

Tomita xua tay, ngăn hành động của thuộc hạ, quay người đi ra khỏi phòng, khi sắp tới cửa, anh dừng chân, quay đầu lại dặn dò.

“Đừng để hắn chết, có lẽ gã này có thể thông qua khảo sát, quan sát thêm ba ngày nữa, không có biểu hiện bất thường…” Giọng anh càng lúc càng trầm, câu cuối cùng chỉ có thể bản thân anh nghe thấy.

“Có lẽ, chúng ta thực sự có thể dùng anh ta, ba ngày, thêm ba ngày nữa, khi đó mới có thể xác nhận.”

Miền Tây.

Yosuke Eguchi mất mấy phút để xem bản đồ, dùng GPS định vị, anh ta vô cùng may mắn, lực xung kích cực lớn của máy bay rơi không phá hoại thiết bị trong túi bảo vệ tác nghiệp dã ngoại. Nó vẫn có thể hoạt động bình thường, tiếp đó, gã tội phạm bỏ trốn xác định kinh độ, vĩ độ, đặt kim chỉ nam lên tọa độ tương ứng trên bản đồ, phân biệt kĩ càng phương hướng chính xác. Sau khi hoàn thành tất cả, anh cất vào balo, tìm ra được mấy bộ đồ trong chỗ hành lý rải rác, cẩn thận mặc lên người. Sau đó, thành khẩn cúi người “hành lễ với thần Yamato” về phía mặt trời, không chùn bước đi thẳng về mục tiêu đã lựa chọn.

Chỉ có 80km là có thể nhìn thấy thành phố gần nhất, tới đó gọi điện thoại, đó là số điện thoại cất giấu kỹ trong đầu - đường dây nóng liên hệ khẩn cấp của Sở điều tra Tamagawa.

Ở khu vực cao nguyên Afghanistan.

Người lái buôn kéo lừa chở túi hàng hóa của mình vất vả đi về phía trước trên đường núi quanh co, từ bước đi tuy chậm chạp nhưng rất kiên định của anh có thể thấy, đây là một người dân vùng núi Pashtun đã quen đi đường núi.

Lừa có lẽ cũng đã mệt, đột ngột loạng choạng, đồ trong túi hàng lăn lóc trên đường núi, người lái buôn không lo lắng, miệng phát ra âm thanh “xùy, xùy”, an ủi con lừa mệt mỏi, sau khi con vật bình tĩnh lại, anh mới cúi người, bình tĩnh nhặt đồ.

Nến, diêm, pin, dụng cụ đồng đều là những vật thông thường mà người lái buôn vùng núi thường bán, còn có một vật phẩm đựng trong túi bảo vệ màu đen có chút đặc biệt, người lái buôn có sẹo trên mặt đặt nó ở tầng dưới cùng của túi hàng, gần như muốn cất giấu, thực sự nên như vậy, vì thiết bị đầu cuối vệ tinh hàng hải có thể kết nối trực tiếp vệ tinh không phù hợp với một thân phận người lái buôn Pashtun.

Sau lần thứ ba cho lừa uống nước, người lái buôn nhìn thấy thôn trang bẩn thỉu nấp trong đá và phân ruồi, dê núi dơ bẩn đang đi chậm rãi nhởn nhơ trên đường chật hẹp, một ông lão đầu đội khăn, đi dép lê, mặc áo dài trắng lặng lẽ ngồi sưởi nắng bên lề đường, nhìn thấy người lạ tiếp cận, đôi mắt mờ đục cảnh giác nhìn về phía tiếng chuông.

“Mong đức Allah ban phước cho ngài.” Người lái buôn đặt tay phải lên ngực, thực hiện động tác chào hỏi phù hợp với thân phận.

“A, người khách tới từ phương xa, đức Allah sẽ bảo vệ ngài bình an, ngài tới đây có việc gì?” Ông lão dùng giọng nói mập mờ do không có răng cửa để hỏi người lái buôn.

“Tôi là người bán hàng ở thành phố Sierra, nhờ phúc từ bi của đức Allah, muốn bán những món hàng có giá trị của tôi cho người có phúc, để đổi lấy chút ít thù lao ít ỏi.” Người lái buôn thái độ khiêm nhường, cung kính.

“Mặc dù đây là một thôn làng nghèo khó, nhưng lời của đức Allah chúng tôi nhất định sẽ nghe theo, mời ngài uống một chút sữa dê mát lạnh, thêm một chút bánh nướng, sau khi hoàn thành lần cầu phúc tiếp theo, sẽ có người có nhu cầu tới xem hàng của ngài!” Ông lão nhìn người già trong thôn làng, lời nói rất khí khái.

Thế là dưới sự dẫn dắt của một đứa bé, người lái buôn dắt theo con lừa của mình đi vào ngôi nhà tốt nhất trong thôi làng – hậu viện QZS của thôn làng.

Vùng sa mạc phía Tây.

Người đầu tiên phát hiện ra tội phạm bỏ trốn là xe vận chuyển cho nhà tù đặc biệt, do không có nguồn nước, mọi đồ ăn, nước uống đều cần phải dựa vào xe việt dã “Unimog” vận chuyển chạy trên đường quốc lộ sa mạc, mỗi tuần một lần, mà hôm nay là thứ sáu, ngày vận chuyển đồ tiếp tế theo kế hoạch.

Tài xế từ xa mấy kilômét đã nhìn thấy cột khói bốc lên từ xác máy bay bốc cháy, liền vội vàng để hộ vệ vũ trang trên xe dùng thiết bị điện đài liên hệ nhà tù, anh tưởng rằng quanh đây xảy ra sự cố, muốn để người trong nhà tù đi kiểm tra, trong ấn tượng của anh, phạm nhân đặc biệt kia không khác gì với một kẻ ngu ngốc trầm trọng, căn bản không thể đi ra khỏi phòng giam của mình.

Trong điện đài ngoài tạp âm ra, không hề có tiếng trả lời nào truyền tới, tài xế và hộ vệ đều không quá lo lắng, họ đoán chắc là người trong nhà tù đều đi tới nơi hỏa hoạn cứu viện rồi, những người còn lại trông chừng phạm nhân, hơn 200 người canh gác một kẻ ngu ngốc, còn có gì đáng phải lo lắng chứ?

Sau vài phút, đã có thể dùng mắt thường nhìn thấy kiến trúc, hộ vệ phát hiện ra điểm bất thường, anh mở to mắt quan sát thật kỹ, sau đó cố gắng vỗ lưng tài xế, lớn tiếng nói.

“Anh Dương, lái nhanh lên, nhà tù xảy ra chuyện rồi, kí túc xá cảnh vệ bốc cháy rồi.”

Không cần anh nhắc nhở, tài xế Dương cũng đã nhìn ra điều bất thường, anh gần như giậm hết cỡ bàn đạp ga, động cơ rú lên. “Unimog” giống như một cỗ xe tăng xung phong lao về phía nhà tù trong cát bụi mù mịt.