"Vậy em nói xem chị phải làm sao?” Một hồi lâu sau, Hứa Chỉ Lan mới hỏi.

“Thuận theo lẽ thường là được!” Hứa Tất Thành nói: “Nó muốn tụ tập bạn bè chị cứ cho nó đi, nó muốn hẹn hò chị cứ mặc nó…”

Hứa Chỉ Lan trợn tròn mắt.

“Thân phận sờ sờ trước mặt, làm gì có ai dám có ý đồ xấu? Thằng nhóc họ Mục dòm ngó thời gian dài như vậy rồi cũng đâu dám giẫm vào vùng sấm sét? Cho dù có thằng nhóc nào không biết rõ nguồn cơn, mắt mù làm bừa thì vẫn còn có em để ý, chị lo gì chứ?”

“Vậy Tống Triều Dương thì sao?” Hứa Chỉ Lan nhớ tới cảnh trên tàu, nhíu mày hỏi.

“Em cũng phát hiện ra rồi, Tống Triều Dương ở trên tàu để lại ấn tượng quá sâu sắc đối với con bé, vì thế Tương Tư mới có hành động đêm hôm tìm tới nhà như vậy, nhưng chị không hiểu Tống Triều Dương.”

Biết rằng chị gái mình đã bị mình thuyết phục, Hứa Tất Thành khẽ nhích người dựa lên cao, có phần thả lỏng nói: “Tên nhóc Tống Triều Dương quá chín chắn, quá lý trí, quá thông minh. Cho dù chúng ta không nói thì bây giờ nó cũng đã đoán được thân phận của Tương Tư không đơn giản, vì thế mới phớt lờ Tương Tư. Với tính cách của Tống Triều Dương, sau này nhìn thấy Tương Tư không tránh mặt đã là không tệ rồi!”

“Hừ…” Nghe Hứa Tất Thành nói vậy, Hứa Chỉ Lan lại có chút không vui.

“Có thể tạm thời làm như lời em nói, cho nó không gian nhất định nhưng em cũng đừng quá chiều nó…” Hứa Chỉ Lan dặn dò em trai.

“Yên tâm đi!” Thấy mục đích cơ bản đã đạt được, Hứa Tất Thành vươn vai đứng dậy: “Chị vào xem Tương Tư thế nào đi, em về đây!”

“Muộn lắm rồi, ngủ lại ở đây đi!” Hứa Chỉ Lan khuyên.

“Thôi!” Hứa Tất Thành bước ra ngoài cửa đổi dép nói: “Bây giờ xe còn ít, đợi tới sáng mai, có trời mới biết sẽ kẹt xe như thế nào, em về đơn vị thôi!”

“Vậy em lái xe cẩn thận!”

Hứa Chỉ Lan tiễn Hứa Tất Thành ra cửa, sau đó mới rón rén đi vào phòng của Lý Tương Tư.

Lý Tương Tư khẽ thở đều đều, rõ ràng đã ngủ say. Hứa Chỉ Lan sờ nhẹ lên trán, vẫn còn sốt nhẹ, bà lại khẽ khàng thay một túi đá khác đặt lên trán Lý Tương Tư.

Lý Tương Tư rùng mình mở mắt ra. Nhìn thấy mẹ đang ngồi đầu giường, liền ôm lấy cánh tay Hứa Chỉ Lan một cách tự nhiên, sau đó nhắm mắt lại, nói: “Mẹ, con xin lỗi, sau này sẽ không về muộn thế này nữa…”

Đoán được rằng con gái có lẽ nằm mơ cũng muốn nói với mình câu nói này, Hứa Chỉ Lan lặng lẽ quay đầu đi, hai hàng nước mắt âm thầm lăn xuống.

Tống Triều Dương nằm trên giường, đôi mắt vô thần nhìn trần nhà, trong đầu lẩn quẩn hình ảnh Lý Tương Tư đứng ở ngoài cửa khu chung cư, gương mặt lạnh cóng

“Reng reng reng…” Trong màn đêm tĩnh mịch, chuông điện thoại vô cùng chói tai. Tống Triều Dương nhíu mày, cầm điện thoại bên cạnh gối lên.

Hứa Tất Thành?

Lẽ nào muốn hỏi tội? Tống Triều Dương khẽ cười khổ, nhận điện thoại.

“Ngủ chưa vậy?” Hứa Tất Thành hỏi thẳng.

“Chưa?” Tống Triều Dương nói.

“Đang nghĩ gì vậy?”

“…” Tống Triều Dương rất muốn nói với Hứa Tất Thành rằng cậu đang nghĩ tới Lý Tương Tư.

Trầm ngâm mười mấy giây, trong điện thoại vọng ra giọng nói thấp trầm của Hứa Tất Thành.

“Nếu như mai Tương Tư nằm viện, tiểu tử cậu phải vào chăm sóc cho tới khi nó khỏe lại mới thôi…”

“Cậu ấy ốm rồi sao…” Tống Triều Dương ngồi dậy, nhíu mày hỏi.

“Cậu có biết nó đứng ngoài cửa chung cư đợi cậu bao lâu không…” Hứa Tất Thành lại hỏi.

Tống Triều Dương trầm ngâm. Cậu sớm đã suy đoán thời gian, trừ ngồi xe trên đường, Lý Tương Tư rất có thể đã đợi mình hơn hai tiếng đồng hồ.

“Đừng để có lần sau…”

Hứa Tất Thành lạnh lùng nói một tiếng sau đó ngắt điện thoại.

Tống Triều Dương cười khổ, trong mắt đại đa số mọi người, việc như vậy không thể nói đạo lý, nói chung đều là lỗi của nam giới. Nhưng ai mà ngờ được rằng, tính tình Lý Tương Tư lại cố chấp tới mức độ đó chứ.

Tống Triều Dương thở dài một tiếng, nằm lại xuống giường.

Ngày hôm sau trường học vẫn học bình thường, chưa tới bảy giờ, Tống Triều Dương đã vào tới lớp, nhưng cho tới khi kết thúc tiết tự học vẫn không nhìn thấy Lý Tương Tư.

Chắc bị cảm không nhẹ, Tống Triều Dương thầm nghĩ, lấy điện thoại ra, hơi do dự một lát sau đó mới gọi điện cho Lý Tương Tư.

Với thủ đoạn của Hứa Tất Thành chắc đã biết được chân tướng sự việc tối ngày hôm qua, không đến nỗi để Hứa Chỉ Lan hiểu nhầm.

Điện thoại đổ chuông hai tiếng liền có người bắt máy nhưng không ai nói gì.

Tống Triều Dương vẫn alo vài tiếng, khi sắp sửa ngắt máy thì mới vọng lại giọng nói mất kiên nhẫn của Lý Tương Tư: “Nói!”

“Nghe chừng vẫn khỏe mà!” Tống Triều Dương châm chọc nói.

“Yên tâm đi, không chết được!” Lý Tương Tư cắn mạnh một miếng chiếc bánh bao trong tay.

“Việc tối qua thực sự xin lỗi, không biết cậu đợi ở ngoài lâu như vậy!” Tống Triều Dương xin lỗi trong điện thoại, “Bây giờ sao rồi, đã đỡ hơn chưa?”

“Ha, cậu cũng biết quan tâm người khác sao, mình còn tưởng rằng trái tim cậu làm bằng thép cơ đấy!” Lý Tương Tư mỉa mai.

“Đâu thể nào chứ.” Tống Triều Dương nói: “Hôm nay không đi học sao?”

“Ăn sáng xong mới đi!” Lý Tương Tư nghiến răng nghiến lợi nói: “Tới rồi xử lý cậu!”

“Ha ha ha…” Tống Triều Dương cười rất vui vẻ, “Mình đợi cậu!”

Tống Triều Dương ngắt điện thoại, không nhìn thấy Chu Bằng Trình nửa mặt sưng húp bước vào lớp học dùng ánh mắt lạnh lùng, dữ tợn nhìn cậu.

Tống Triều Dương nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ vào lớp, ăn sáng chắc vẫn kịp.

Thấy Tống Triều Dương ra khỏi lớp học, Chu Bằng Trình liền cầm điện thoại lén nhắn tin.

Tống Triều Dương hai tay đút túi, chậm rãi đi về phía căng tin. Vừa tới một ngã rẽ liền đụng phải một nam sinh cao lớn đang ôm một hộp cơm đi tới, tốc độ khá nhanh.

Tống Triều Dương khẽ nhích lòng bàn chân, người nhanh chóng né qua một bên, nam sinh vốn định đụng vào Tống Triều Dương không kịp giữ vững người, ngã nhào xuống đất.

“Mù sao hả…” Nam sinh cao lớn quát tháo bò dậy, sau lưng còn có mấy nam sinh cao lớn nữa.

“Nhóc con, đi đường không nhìn à?” Một nam sinh trong số đó nói, mấy nam sinh còn lại vây chặt Tống Triều Dương vào trong.

“Mày đụng bị thương người khác rồi, nhóc con, mày định giải quyết thế nào!” Một nam sinh có vẻ là kẻ cầm đầu ghé sát tới trước mặt Tống Triều Dương nói.

Rõ ràng đám người này cố tình tìm tới gây sự, Tống Triều Dương nheo mắt, nói với nam sinh cao lớn vừa ngã mới bò dậy: “Hai chúng ta nói chuyện đàng hoàng, là cậu tự ngã hay là tôi đụng vào cậu?”

“Là mày đụng vào tao, bây giờ tao đau đầu, tức ngực, buồn nôn, không thở được…” Nam sinh bị ngã lập tức lấy tay ôm ngực, tỏ vẻ đau đớn.

“Cậu nghĩ kĩ rồi chứ, lát nữa đừng hối hận đấy!” Tống Triều Dương lạnh lùng nói với nam sinh bị ngã.

“Mẹ kiếp, dám bỡn cợt trước mặt bọn ông, mày tuổi gì, nhìn như đàn bà vậy mà còn bày đặt ta đây…” Một nam sinh khác liếc mắt, miệng mắng chửi, nhào tới định túm tóc Tống Triều Dương.

“Hà Chí Đào!” Nam sinh cầm đầu quát một tiếng: “Đừng vội ra tay, chỗ này không được đâu!”

Lúc này là giờ ăn, xung quanh có rất nhiều học sinh đang xem náo nhiệt. Ra tay ở đây nói không chừng sẽ có rất nhiều học sinh gọi điện cho bảo vệ hoặc phòng giáo vụ.

Nam sinh tên là Hà Chí Đào liền rụt tay túm tóc Tống Triều Dương lại, Tống Triều Dương lạnh lùng nhìn cậu ta.

Từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào bình tĩnh như vậy, Tống Triều Dương trước mặt không hề giống với một học sinh cấp ba mười mấy tuổi. Hà Chí Đào cảm thấy toàn thân bứt rứt, trong lòng chột dạ.

“Bị nhìn hai cái đã co rút lại vậy sao?” Nam sinh cầm đầu cười nhạo Hà Chí Đào.

“Ngông gớm nhỉ!” Hà Chí Đào bừng tỉnh, vô cùng hối hận vì biểu hiện vừa rồi trước mặt các huynh đệ, nó liền quay lại trút giận lên người Tống Triều Dương, lấy tay chỉ vào Tống Triều Dương chửi: “Ông bảo đảm lát sẽ đánh cho mẹ mày cũng không nhận ra mày…”

Khóe miệng Tống Triều Dương nở một nụ cười lạnh nhạt, không hề tỏ ra sợ hãi.

“Cứng đầu gớm?” Nam sinh cầm đầu cười nhạt bước tới: “Nhóc con mới tới phải không, có phải là không nhận ra mấy anh đây không? Trong trường này, những kẻ dám ngang ngược trước mặt bọn tao chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.

Tống Triều Dương cười nhạt một tiếng nói: “Tao biết bọn mày cố tình gây sự, nói đi, muốn sao đây?”

“Chả muốn sao cả?” Nam sinh cầm đầu xoa mũi nói: “Đi theo bọn anh một chuyến, thương lượng xem việc hôm nay phải giải quyết thế nào!”

Không đợi Tống Triều Dương trả lời, nam sinh cầm đầu nói tiếp: “Mày không đi cũng được, bọn tao cũng không ra tay ở đây, nhưng mày phải nghĩ kĩ, cơ hội có rất nhiều, sẽ có một ngày mày rơi vào tay bọn tao, khi đó hậu quả rất nghiêm trọng!”

“Hơ hơ hơ…” Tống Triều Dương cười lạnh lùng, liếc mắt nhìn bốn năm nam sinh đang bao vây mình, nói với nam sinh cầm đầu: “Đi!”