Tàu hoả sắp tới ga, Hứa Tất Thành cùng hai mẹ con nhiệt tình mời Lâm Ngữ Đường cùng đi với họ nhưng cậu vẫn khéo léo từ chối. Trước khi đi, Hứa Tất Thành vỗ lên vai của Lâm Ngữ Đường, vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng nói: “Tuy cậu không nói với chúng tôi họ tên của mình, nhưng nếu ở Kinh Thành có gặp khó khăn gì thì cũng nhớ phải gọi điện cho tôi đấy.”

Lâm Ngữ Đường cười rồi gật gật đầu.

Quan Thành Quân nhìn tài liệu từ bên ngoại cần của ga tàu chuyển về, không kìm được mà nhíu mày!

“Liệu có khi nào nhầm lẫn không?” Doãn Hồng Yến ở bên cạnh khẽ nói.

Tuy Hứa Tất Thành làm nhiệm vụ dùng tên giả nhưng Quan Thành Quân là ai chứ, Hứa Tất Thành là ai chứ. Ông ta và Hứa Tất Thành cùng thuộc một cơ quan, chỉ là không cùng một phân cục mà thôi. Hơn nữa bọn họ cũng thường liên lạc với nhau trao đổi công việc. Tuy Quan Thành Quân không biết ý cụ thể của Ếch Xanh là gì, nhưng ông cũng đoán ra được lần này Ếch Xanh đã đụng mặt Hứa Tất Thành rồi. Điều này cũng cho thấy địa vị của Ếch Xanh trong đoàn thể này ngày càng cao, anh ta đã có thể bắt đầu tiếp xúc với những nhiệm vụ quan trọng rồi, nhưng kèm theo đó nguy hiểm cũng sẽ ngày càng lớn hơn.

Ngẫm ra thì mục đích cuối cùng Ếch Xanh muốn anh điều tra tên nhóc này thực chất vẫn là Hứa Tất Thành mà thôi.

Thân phận của Hứa Chỉ Lan và Lý Tương Tư đều không có vấn đề. Cái khiến Quan Thành Quân hơi hướng sự chú ý tới là Lâm Ngữ Đường. Thông tin thân phận ở trên vé tàu hoả hoàn toàn không phải bản thân Lâm Ngữ Đường.

“Điều tra tên nhóc xinh đẹp này cái đã!” Quan Thành Quân ra chiều suy nghĩ, nói. Hứa Tất Thành và ông ta cấp bậc tương đương, hơn nữa đều cùng thuộc tầng lớp lãnh đạo trong ban ngành đặc biệt. Quan Thành Quân mà muốn điều tra Hứa Tất Thành thì theo quy định phải xin phép cấp trên.

Trong trung tâm giám sát của phòng điều hành tại bến tàu, hai người đàn ông mặc thường phục ngồi trước màn hình nhìn chằm chằm vào chuyến tàu T24 đang dần dần tới ga. Sau khi chuyến tàu dừng lại, một người đàn ông khác mặc đồ an ninh nhanh chóng bắt đầu thay thế máy quay giám sát, tìm ra toa số 12.

Một trong hai người đàn ông mặc thường phục gõ lên tai nghe có mic hỏi: “Vào vị trí chưa?”

“Đã vào vị trí!” Hai người khác cải trang như hành khách vừa xuống tàu bước về cửa của toa số 12. Bất luận là người mặc thường phục ở trung tâm giám sát hay nhân viên ngoại cần đứng ở chờ ở cửa toa xe đều thấy mù mờ về mệnh lệnh đột xuất tối nay. Chỉ dựa vào một câu ngoại hình đặc trưng “trông đẹp” mà tìm người, đây chính là lần đầu tiên ban ngoại cần bọn họ nhận được mệnh lệnh kỳ quặc như vậy.

Do vị trí giường ở giữa toa xe nên Lâm Ngữ Đường, Hứa Tất Thành và hai mẹ con nhà kia về cơ bản là phải chờ tới cuối cùng mới xuống tàu được. Nhân viên ngoại cần phụ trách việc tìm người thậm chí còn nghi ngờ rằng liệu có phải là lãnh đạo đang đùa hay không.

Đến khi nhìn thấy Lâm Ngữ Đường xuống tàu cuối cùng, bốn người họ đều có bộ dạng “hoá ra là như vậy”. Bởi vì ngoại hình của Lâm Ngữ Đường quá đỗi mê hoặc, quả không hổ danh “đẹp hơn cả con gái!”

Lâm Ngữ Đường đeo balo, xách hành lý của Lý Tương Tư, bốn người họ cười cười nói nói đi xuống tàu. Lâm Ngữ Đường vừa xuống xe, con mắt hai nhân viên ngoại cần đứng canh bên ngoài bỗng nhiên sáng rực lên.

Lâm Ngữ Đường chỉ thấy là ánh mắt của hai người đó nhìn mình có chút kỳ lạ. Chân cậu không dừng bước, chỉ liếc qua hai nhân viên ngoại cần đó một cái, cậu nghĩ rằng họ là người bình thường đang đợi đón bạn bè hay người thân mà thôi.

Từ sau khi chạy trốn khỏi Nam Thành, cậu cũng dần quen với cảm giác người khác dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn mình rồi. Từ việc ai gặp cũng hãi, ma chê quỷ hờn cho đến việc ai gặp cũng mến, hoa gặp là nở, cậu chẳng hề có chút cảm giác mất tự nhiên nào.

Khi đám người Lâm Ngữ Đường cùng những hành khách khác chuẩn bị đi xuống tầng hầm thì hai nhân viên ngoại cần nhìn nhau rồi theo dõi từ đằng xa.

“Tìm thấy rồi!” Một trong hai nhân viên ngoại cần sờ tay lên mũi để che đi khẩu hình nói chuyện, anh ta báo cáo với tổ trưởng của trung tâm giám sát.

“Gặp ma thật rồi!” Tổ trưởng cảm thán một tiếng: “Đẹp thật đó, tiếc thay lại là đàn ông!” Trung tâm giám sát không ngừng hoán chuyển màn hình camera theo sự di chuyển của Lâm Ngữ Đường. Bóng dáng của Lâm Ngữ Đường được phóng đại lên nên tổ trưởng nhìn rất rõ.

Nhân viên an ninh của trung tâm giám sát cũng không khỏi cảm thấy tò mò, không biết chàng trai xinh đẹp trong màn hình đã phạm tội gì. Nhưng anh biết rõ quy định nên sẽ không tự nhiên hỏi. Cấp trên yêu cầu phối hợp với những người mặc thường phục này nên anh chỉ có thể chấp hành vô điều kiện.

“Tên nhóc này cùng lắm cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi thôi ấy nhỉ, phạm tội gì được cơ chứ!” Một trong hai nhân viên ngoại cần khẽ nói với người còn lại.

“Đúng đấy, trông cứ như ngôi sao ấy, ăn mặc cũng na ná, chắc nhà có điều kiện lắm!” Người còn lại cũng hùa theo.

“Cũng không nói là người có liên quan đến vụ án được, cứ theo dõi xem sao đã! Nhiệm vụ của chúng ta là tìm hiểu thông tin và địa chỉ cư trú cụ thể của tên nhóc này.” Nhân viên ngoại cần kia nói.

Lâm Ngữ Đường đi ra khỏi cửa ga, cậu nhìn theo Hứa Tất Thành và hai mẹ con nhà kia lên một chiếc xe con cao cấp rồi vẫy tay chào tạm biệt. Lý Tương Tư ép mặt vào cửa sổ làm động tác gọi điện bằng tay với cậu. Lâm Ngữ Đường cười gật gật đầu.

Nhìn đèn hậu của xe đi xa dần, Lâm Ngữ Đường siết mạnh tấm danh thiếp trong tay.

Vài phút sau, Lâm Ngữ Đường vẫy một chiếc taxi lại. Trong khoảnh khắc đóng cửa xe, cậu nhìn thấy hai dáng người quen mắt đang leo lên một chiếc xe con màu đen ở phía sau.

Sao hai người này trông quen quen thế nhỉ? Lâm Ngữ Đường có chút ngờ hoặc.

“Chào cậu, cậu muốn đi đâu?” Xe taxi bắt đầu khởi động máy, tài xế lễ phép hỏi cậu.

Khi Lâm Ngữ Đường lên xe, tài xế nhìn thấy ngoại hình của cậu liền hơi ngây ra, quả thực là anh ta không thể xác định người lên xe là nam hay nữ.

“Anh à, phiền anh tìm giúp tôi một khách sạn sạch sẽ, xa một chút cũng không sao!” Lâm Ngữ Đường cười nói. Một trong hai bản chứng minh thư bị cậu ăn trộm để mua vé tàu vẫn ở trên người.

Người nào đi du lịch cũng rõ, khách sạn và hàng quán gần ga tàu ở mỗi thành phố đều là những chỗ tồi nhất. Lâm Ngữ Đường không định lập tức đi tìm địa chỉ mà ông nội để lại ngay. Đường phố tối như hũ nút mà chỉ dựa vào một số nhà thì đến ngay cả người bản địa ở Kinh Thành cũng chưa chắc biết được đó là đâu.

Xe taxi hãng N lái lên cầu trên cao, Lâm Ngữ Đường nhìn gương chiếu hậu trên đầu tài xế như một thói quen, cậu phát hiện ra một chiếc xe con màu đen đang theo đi theo đằng sau.

Hử?

Lâm Ngữ Đường không chắc liệu đó có phải là chiếc xe mà cậu nhìn thấy ở ga tàu lúc nãy hay không, cậu cũng không chắc ngồi bên trong có phải là hai người mà cậu thấy quen mắt đó hay không.

“Anh ơi, lát nữa xuống cầu phiền anh tìm một chỗ dừng xe lại một lúc, chỉ một phút thôi!” Lâm Ngữ Đường nói với tài xế.

“OK, không vấn đề!” Tài xế taxi trả lời.

Hành khác quái đản hơn nữa thì tài xế cũng từng gặp rồi. Tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng tài xế taxi vẫn làm theo.

Chiếc xe taxi sau khi xuống cầu liền tìm một đoạn đường có thể đỗ xe rồi dừng lại sát bên đường. Lâm Ngữ Đường nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, quả nhiên cậu phát hiện ra chiếc xe màu đen ở phía sau đó cũng chầm chậm đỗ lại bên đường. Khoảng cách giữa hai xe không quá xa.

Hai nhân viên ngoại cần bao gồm cả tổ trưởng đi theo đằng sau đều cho rằng Lâm Ngữ Đường chỉ là một học sinh bình thường mà thôi, cùng lắm họ chỉ nghĩ là một kẻ tình nghi nhỏ tuổi, hoàn toàn không ngờ đến việc mục tiêu theo dõi lại còn có cả năng lực phản trinh sát rất mạnh.

Gặp ma giữa ban ngày rồi!

Lâm Ngữ Đường sợ tới mức toàn thân sởn gai ốc. Từ lúc bỏ trốn khỏi Nam Thành, mỗi một chi tiết nhỏ cậu đều cho rằng hoàn hảo không kẽ hở, không để lại bất cứ dấu vết gì. Thế nhưng vì sao cậu vẫn bị người ta nhắm tới cơ chứ.

Rốt cuộc liệu có phải là đám người ở Nam Thành không?

Lẽ nào là đám người của Anh Hai kia ở trên tàu?

Ừm… có khả năng!

Đám người lão mập làm việc không lộ liễu vậy đâu, không thể nào để cậu dễ dàng phát hiện như vậy được.

Lâm Ngữ Đường định thần lại, cậu trả tiền rồi xuống xe.

Lâm Ngữ Đường không quay đầu lại nhìn, trong tay cậu cũng không hề có những thứ như gương hay điện thoại để phản chiếu lại. Mà kể cả có thì chỉ dựa vào ánh đèn đường, khoảng cách giữa hai xe bảo xa cũng không phải xa, gần cũng chẳng phải gần, quả thật cậu cũng chẳng nhìn ra được cái gì.

Gần bốn giờ sáng, đường phố lúc này dường như không còn người đi đường nữa. Chỉ có cô lao công đang quét dọn đường. Lâm Ngữ Đường đi theo đường của người đi bộ, cậu bước không nhanh không chậm tiến về phía trước. Dưới ánh đèn đường mờ mờ, cậu phát hiện ra trước mặt có một khu tập thể.

Khu nhà này chắc cũng lâu rồi, không có thiết bị gác cổng nghiêm ngặt. Đèn phòng bảo vệ vẫn sáng nhưng không thấy người đâu, chắc là bảo vệ cũng đi ngủ rồi.

Lâm Ngữ Đường vẫn bước không nhanh không chậm vào trong khu nhà, trong lúc rẽ, cậu nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc kia bước từ trên xe xuống, một người đang đốt thuốc, một người hình như đang đi tiểu.

Lâm Ngữ Đường thầm cười nhạt một tiếng rồi tiến vào trong khu tập thể tối tăm.

Lâm Ngữ Đường càng bước càng nhanh, đến khi hai nhân viên ngoại cần kia đi vào trong khu nhà thì đã chẳng thấy bóng dáng cậu đâu cả.