Nhân viên mật

Mùi nước hoa, khói thuốc lá và mồ hôi vào 3 giờ sáng trong sòng bạc thật lộn mửa. Cái chất ăn mòn linh hồn phát sinh bởi canh bạc sát phạt - một hỗn hợp gồm máu tham lẫn nỗi sợ và sự căng thẳng đầy lo âu - trở nên quá sức chịu đựng. Lúc ấy ý thức sẽ bừng tỉnh, vùng lên mà thoát ra.

Đột nhiên James Bond biết mình đã mệt. Anh luôn biết khi nào cơ thể hoặc tinh thần đã quá đủ, và luôn luôn hành động theo tri thức. Điều đó giúp anh tránh được tình trạng trì trệ và kiểu cách vụng về đầy cảm tính, vốn dẫn đến sai lầm.

Anh kín đáo rút lui khỏi bàn roulette đang chơi, đến đứng một lúc bên tay vịn bằng đồng bao quanh chiếc bàn cao đến ngực trong phòng dành riêng.

Le Chiffre vẫn còn đánh và dường như đang thắng. Một chồng đồng phỉnh mệnh giá 10.000 lốm đốm vương vãi trước mặt hắn. Kín đáo dưới cánh tay trái to bè của hắn là một xấp bạc giấy to màu vàng, mỗi tờ trị giá nửa triệu franc.

Bond quan sát cái nét mặt nhìn nghiêng đầy ấn tượng và kỳ lạ một lúc rồi nhún vai, rũ bỏ những ý tưởng cho nhẹ người và bỏ đi.

Rào chắn vây quanh két sắt cao đến cằm khách hàng; gã thủ quỹ, thông thường chẳng hơn gì một nhân viên ngân hàng hạng xoàng, ngồi trên ghế đẩu và thọc tay vào những chồng tiền giấy cùng đồng phỉnh của gã. Những thứ này được xếp trên kệ sau rào chắn, cao ngang háng mọi người. Gã thủ quỹ có dùi cui và một khẩu súng để tự bảo vệ; việc trèo qua rào chắn, thó vài tờ bạc giậy rồi nhảy ngược lại để thoát ra khỏi Casino qua các lối đi và cửa nẻo là không thể được. Hơn nữa bọn thủ quỹ lại thường làm việc từng cặp.

Bond ngẫm nghĩ về vấn đề đó trong khi anh thu thập bó 100.000 rồi những bó 10.000 franc. Một phần khác trong tâm trí anh đã mường tượng ra buổi họp thường lệ của Úy ban quản trị Casino vào sáng ngày mai.

“Ông Le Chiffre thắng 2 triệu. Ông ấỵ chơi món thường lệ. Cô Fairchild thắng một triệu trong một giờ rồi ra về. Cô ấy tố ba ván với Le Chiffre trong vòng một giờ. Cô ấy chơi với vẻ lạnh nhạt. Quý ông Tử tước de Villorin thắng 1,2 triệu ở bàn roulette. Ông ấy đánh tối đa trong ván đầu và nhiều ván cuối. Ông ấy gặp may. Rồi đến vị người Anh, ông Bond, tăng tiền thắng lên đúng 3 triệu sau hai ngày. Ông ấy chơi theo một hệ thống lũy tiến vào ô đỏ ở bàn số 5. Nhà cái Duclos nắm các chi tiết. Ông ấy có vẻ kiên trì và chi trả tối đa. Ông ấy gặp may. Dường như thần kinh ông ấy tốt. Vào buổi tối, bàn chemin-de-fer thắng X, baccarat thắng y và roulette thắng z... Quả bóng, một lần nữa khó mà trúng đích, vẫn hái ra tiền”.

“Cảm ơn ông Xavier”.

“Cảm ơn ông Chủ tịch”.

Hoặc thứ gì đại loại như thế, Bond nghĩ trong lúc chen qua những cánh cửa xoay của phòng dành riêng và gật đầu chào gã đàn ông chán chường trong bộ dạ phục, vốn có nhiệm vụ ngăn chặn kẻ nào đó xâm nhập hoặc thoát thân; cùng cái công tắc điện điều khiển bằng chân, có khả năng khóa cửa khi có bất cứ dấu hiệu rắc rối nào.

Và Ủy ban quản trị Casino sẽ cân đối tài chính rồi giải tán, ai về nhà nấy hoặc ra quán cà phê để ăn trưa.

Về việc cướp két bạc, điều mà bản thân Bond không dính líu nhưng chỉ quan tâm, anh suy đoán cần phải có 10 gã đàn ông thiện nghệ, rằng chắc chắn chúng phải giết một hoặc hai nhân viên, và dù thế nào cũng khó mà tìm được 10 gã sát thủ máu lạnh ở Pháp, hoặc ở bất cứ đất nước nào khác.

Sau khi đưa 1000 franc cho người giữ áo và bước xuống bậc thềm Casino, Bond quyết định trong hất cứ hoàn cảnh nào, Le Chiffre cũng sẽ không cướp két sắt, và anh loại trừ tính ngẫu nhiên ra khỏi tâm trí. Thay vào đó, anh thăm dò những cảm giác cơ thể đang hiện diện của mình. Anh cảm nhậri lớp sỏi khô khốc và lổn nhổn dưới đôi giày, vị chát trong miệng, và lớp mồ hôi mỏng dưới cánh tay. Anh có thể cảm nhận mắt mình đang lồi ra trong hốc mắt. Mặt, mũi và xoang của anh đều sung huyết. Anh hít thở sâu làn không khí đêm ngọt ngào, tập trung ý thức và trí tuệ. Anh muốn biết có kẻ nào đã lục soát phòng mình từ khi ra khỏi đó trước bữa tôi không.

Bond băng ngang đại lộ rộng thênh thang và đi qua các khu vườn, đến khách sạn Splendide. Anh mỉm cười với người gác dan khi người này đưa chìa khóa cho anh - phòng số 45 trên tầng một - và nhận tin nhắn.

Bức điện tín được gửi đi từ Jamaica có nội dung như sau:

Kingstonja xxxx xxxxxx xxxx xxx

Bond Splendide Royale-Les-Enux Seine Hạ - sản phẩm xì gà Havana Toàn bộ nhà máy Cuba 1915 Mười triệu Lập lại Muời triệu Stop Hy vọng đáp ứng số lượng anh yêu cầu.

Dasilva

Như thế có nghĩa 10 triệu franc đang trên đường đến với anh. Đó là câu trả lời cho một đề nghị mà chiều hôm ấy Bond đâ gửi đi qua ngả Paris đến trụ sở ở London, yêu cầu cung cấp thêm tiền. Paris nói chuyện với London, nơi trưởng phòng của Bond là Clements đã báo cáo với M., ông này mỉm cười châm biếm và ra lệnh cho “Người Môi Giới” dàn xếp thủ tục với Kho Bạc.

Bond đã một lần thi hành nhiệm vụ Hoàng gia tại Jamaica, dưới vỏ bọc một thân chủ giàu sụ của các Quý ngài Caffery, hãng xuất nhập khẩu chính của Jamaica. Vì thế anh bị điều động thông qua Jamaica, qua trung gian một con người lầm lì, vốn là trưởng bộ phận nhiếp ảnh cho Daily Gleaner, tờ báo hàng ngày lừng danh của vùng Caribbean. Hắn tên là Fawcett, từng làm kế toán cho một xí nghiệp đánh bắt rùa hàng, đầu trên quần đảo Cayman. Là một trong số những người dân Cayman tình nguyện nhập ngũ khi chiến tranh vừa bùng nổ. Cuối cùng ông ta trở thành nhân viên phát lương của một tổ chức tình báo hải quân nhỏ tại Malta. Cuộc chiến kết thúc, trong lòng trĩu nặng, Fawcett sắp trở lại Cayman thì phân ban Tình báo phụ trách vùng Caribbean để ý đến ông ta. Fawcett được huấn luyện về nhiếp ảnh và một số hình thức nghệ thuật khác, rồi nhờ vào sự bao che của một nhân vật thế lực ở Jamaica, ông được ngồi vào ban nhiếp ảnh của tờ Gleaner.

Trong những lúc chọn lọc ảnh được giao nộp bởi các thông tấn xã lớn - Keystone, Wide World, Universal, I.N.P., và Reuter-Photo - Fawcett sẽ nhận được những chỉ thị qua điện thoại từ một người ông chưa bao giờ gặp, ra lệnh thi hành một số điệp vụ đơn giản nào đó vốn không đòi hỏi gì hơn là tính kín đáo, tốc độ và chính xác. Đổi lại những dịch vụ không thường xuyên này, Fawcett nhận 20 pound một tháng vào tài khoản của mình ở Ngân hàng Hoàng Gia Canada, do một người bà con ở Anh gửi về.

Nhiệm vụ hiện hành của Fawcett là chuyển giao tức thì, với tốc độ tối đa, nội dung các tin nhắn nhận được ở nhà qua điện thoại từ liên lạc viên vô danh của mình. Người này đã cho Fawcett biết những gì ông ta được yêu cầu gửi đi sẽ không gợi sự nghi ngờ của bưu điện Jamaica. Vì thế Fawcett không ngạc nhiên khi thấy mình đột nhiên được cử làm phóng viên cho “Thông tấn xã Ảnh và Báo Hàng Hải”, với các phương tiện ưu tiên báo giới đến Pháp và Anh, hàng tháng hưởng thêm một khoản 10 pound.

Fawcett cảm thấy vững chắc và mạnh dạn, đã mơ đến một chiếc B.E.M, và chi khoản tiền đầu tiên cho một chiếc Morris Minor. Ông cũng mua một cặp kính mát màu lục mà mình thèm muốn đã lâu; điều này giúp ông áp đặt cá tính bản thân lên phân ban nhiếp ảnh.

Một phần hình ảnh theo bức điện này diễn qua tâm trí Bond. Anh đã quen với kiểu điều khiển gián tiếp và khá ưa thích nó. Bond cảm thấy được tạo đôi chút điều kiện thuận lợi, cho phép anh có được trên dưới một hoặc hai giờ trong những cuộc liên lạc với M. Anh biết có lẽ là một ý tưởng sai lầm, rằng dường như một nhân viên của Sở tại Royale-les-Eaux báo cáo độc lập, nhưng quả thật có ảo giác rằng anh không chỉ ở bên kia biển Manche, cách xa cái văn phòng chết người gần công viên Regent 150 dặm, bị theo dõi và phán xét bởi số ít những bộ óc lạnh lùng đang điều khiển toàn bộ buổi biểu diễn. Cũng như Fawcett, cư dân đảo Cayman ở Kingston, ông biết nếu mua thẳng chiếc Morris Minor thay vì ký hợp đồng thuê - mua, có thể một ai đó ở London sẽ đánh hơi và muốn biết tiền ở đâu mà ra.

Bond đọc bức điện hai lần. Anh xé nó ra khỏi tập giấy trên bàn (tại sao lại cho họ bản sao giấy than?) và trả lời bằng chữ viết hoa:

CẢM ƠN THÔNG TIN ĐẦY ĐỦ LẮM

BOND.

Anh trao câu trả lời cho người gác dan rồi cất bức điện tín ký tên “Dasilva” vào túi cấp trên (nếu có) của người gác dan có thể hối lộ để lấy một bản sao từ bưu điện địa phương, nếu người này đã không mở bì thư bằng hơi nước sôi, hoặc đọc ngược các dòng chữ trong bức điện tín trên tay Bond.

Anh lấy chìa khóa, chúc ngủ ngon và tiến đến cầu thang, lắc đầu từ chối với gã điều khiển thang máy. Bond biết thang máy có thể là một tín hiệu nguy hiểm đầy sốt sáng. Anh không nghĩ có kẻ nào đó đang di động trên lầu một nhưng anh vẫn thận trọng.

Nhón gót bước lặng lẽ lên cầu thang, Bond hối tiếc về lời lẽ ngạo mạn trong phúc đáp cho M. qua ngả Jamaica. Là tay cờ bạc có hạng, anh hiểu việc dựa vào khoản tiền vốn quá ít ỏi là một sai lầm. Dù sao M. cũng sẽ không cấp thêm cho anh nữa. Anh nhún vai, rẽ từ cầu thang vào trong hành lang và nhẹ nhàng bước về phía cửa phòng mình.

Bond biết rõ vị trí công tắc điện; bằng một cử chỉ phác tay anh đã đứng tại ngưỡng cửa, bật mở đèn và súng trên tay. Căn phòng trống rỗng, an toàn mỉm cười chế nhạo anh. Bond bỏ qua cánh cửa phòng tắm mở nửa chừng, và sau khi khóa cửa phòng, anh bật sáng đèn ngủ cùng đèn trước gương rồi ném súng lên ghế trường kỷ bên cửa sổ. Sau đó anh cúi xuống quan sát một sợi tóc đen của mình vẫn nằm yên không bị đụng chạm tại nơi anh để lại trước bữa tối, nhét vào khe ngăn kéo bàn giấy.

Tiếp theo Bond xem xét một vết bột tan mờ trên mép quai trong bằng sứ của tủ áo. Vết bột có vẻ không suy suyển. Anh bước vào phòng tắm, nhắc nắp bình chứa bồn cầu lên và đối chiếu mực nước với một vết cạo nhỏ trên quả phao bằng đồng.

Tiến hành tất cả những công việc kiểm tra các loại bẫy chống xâm nhập nhỏ nhặt này không làm cho Bond cảm thấy điên rồ hoặc ngượng ngập. Anh là nhân viên mật và vẫn còn sống nhờ sự chăm chú đến từng chi tiết nghề nghiệp. Các biện pháp phòng ngừa thường lệ đối với Bond không vô lý hơn như đối với một thợ lặn sâu hay phi công thử nghiệm, hoặc bất kỳ người nào kiếm tiền bằng hiểm nguy.

Hài lòng vì phòng không bị lục soát trong lúc có mặt tại Casino, Bond cởi quần áo và tắm nước lạnh. Rồi anh đốt điếu thuốc thứ 70 trong ngày, ngồi vào bàn viết với xấp tiền cọc và tiền thắng cuộc dày cộm để bên cạnh, nhập số liệu vào một quyển sổ nhỏ. Qua hai ngày đánh bạc, khoản tiền anh có đã tăng lên đúng 3 triệu franc. Tại London, Bond được cấp 10 triệu, và anh đã đòi London cấp thêm 10 triệu nữa. Với khoản này trên đường đến chi nhánh địa phương của ngân hàng Credit Lyonnais, vốn hoạt động của Bond đã tăng đến 23 triệu franc, tức vào khoảng 23.000 pound.

Trong thoáng chốc Bond ngồi bất động, trân trối nhìn ra cửa sổ; sau đó anh nhét bó bạc giấy vào dưới chiếc gối trên cái giường đơn chạm trổ, đánh răng, tắt đèn rồi lên giường, lòng nhẹ nhõm giữa những tấm chăn thô kiểu Pháp. Trong mười phút, Bond nằm nghiêng bên trái, ôn lại những sự kiện trong ngày. Sau đó anh nằm ngửa ra và tập trung tâm trí đi vào giấc ngủ sâu.

Hành động cuối cùng của Bond là lòn tay dưới gối cho đến khi nằm yên dưới báng khẩu Colt.38 Police Positive cưa nòng. Sau đó anh thiếp ngủ, ánh mắt ấm áp và khôi hài tắt đi để tái hiện nét mặt nạ lầm lì, mỉa mai, tàn bạo và lạnh lùng.