Thượng Quan Minh nói ra như vậy, Lưu Trưng một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nàng chính là có chút tiếc nuối, vừa rồi vội vàng trong lòng, quên hỏi cha nàng một chuyện trọng yếu.

------------Về chuyện trận chiến nhiều năm trước gây khiếp sợ võ lâm. Kiếm thần Diệp Lâm Phong cùng Thượng Quan Minh, gia chủ Thượng Quan thế gia quyết đấu.

Bất quá, dù sao lúc này Thượng Quan Minh cũng đến đây rồi, rồi lại giống như căn bản cũng không tất yếu cần hỏi lại.

Lưu Trưng thở dài chỉ đi nhìn Nam Cung Nhã.

Nam Cung Nhã đã muốn bị Nam Cung Tụng kéo sang một bên. Nam Cung Tụng thay nàng phủi vụn băng cùng tuyết đọng trên áo choàng, thậm chí còn thay nàng sửa sang lại mái tóc đã có chút hỗn độn, lúc này mới bắt đầu lẩm bẩm nói: “Rõ ràng có đệ tử lên mở đường, ngươi lại cố tình muốn ăn đau khổ tự mình đi. Thân mình cũng chưa dưỡng tốt liền liều mạng chạy lên phía trước. Ta cùng đại ca ở phía sau gọi nửa ngày cũng không trả lời. Ngã thành như vậy, chỉ vì...” Nói đến đây, hắn nhịn không được liếc nhìn Lưu Trưng một cái, hừ lạnh một tiếng nói: Áo choàng của ngươi ướt hết rồi, cởi ra đi. Khoác thêm của ta đi.”

Nam Cung Nhã phảng phất giống như không nghe thấy, chỉ nhìn Lưu Trưng. Nàng hình như muốn tránh thoát Nam Cung Tụng đi về hướng Lưu Trưng, nhưng lại nhịn không được nhìn thoáng qua phu phụ Nam Cung Vô Nhai, lại dừng lại bước chân.

Lưu Trưng hiểu được lòng nàng có cố kỵ, cũng không kiên trì đem nàng kéo lại bên cạnh mình, chỉ cởi áo choàng trên người mình đưa cho Nam Cung TỤng.

“Không cần ngươi vờ hảo tâm!”

“Của ta càng vừa người.”

Nam Cung TỤng ngẩn người, Lưu Trưng cũng đã đem áo choàng nhét vào tay hắn, xoay ngươi bước đi.

“Này, Ai....”

Nam Cung Nhã muốn nói chút gì, nhưng nhìn chiếc áo choàng, lại nhịn không được đưa tay lấy ra từ trong tay Nam Cung Tụng.

Vần ấm, còn mang theo ấm áp trên người Lưu Trưng.

Chính là ôm vào ngực, thật giống như đem toàn bộ đâu đớn rét lạnh trên người nàng tiêu trừ hết vậy

Nam Cung Nhã ngẩng đầu lên đã thấy Lưu Trưng đi về phía trước hàn băng.

Lúc này, Nam Cung Nhã đột nhiên phát hiện một người quen thuộc. Đó là... Nàng mở to hai mắt nhìn, chỉ ngây ngốc nhìn. Trong khoảng thời gian ngắn bị ngây dại.

Nam Cung Tụng thở dài: “Nếu... Nếu nàng cho người, vậy liền khoác đi.

Nam Cung Nhã nhìn trong chốc lát, theo bản năng khẽ gọi một câu: “Sư Phụ?”

Sư phụ của nàng, Hoa Cô chính là đang cúi người nói nhỏ cùng Diệp Lâm Phong cái gì đó. Diệp Lâm Phong nghe xong, sắc mặt khẽ động, ý vị thâm trường liếc nhìn Lưu Trưng một cái.

“Trưng nha đầu, áo choàng của ngươi đâu?”

“Tặng cho người rồi.”

Diệp Lâm Phong cười cười, cũng không hỏi lại chuyện áo choàng mà lại nói:“ Đúng rồi vừa rồi Thượng Quan Minh nói gì đó.”

Sắc mặt Thượng Quan Minh rất khó nhìn.

Hắn mang theo một đám người, tốn thời gian lên núi chính là vì chứng minh người đươc thế nhân ca tụng là “Kiếm thần” kỳ thật là một “Yêu tà“.

Lúc trước ở Hoài Diệp thành Lưu Trưng cùng với Nam Cung Nhã chạy trốn, hắn đến Nam Cung gia náo loạn một phen, vốn chỉ là muốn phái người đuổi bắt liền thôi, nhưng vừa rời Hoài Diệp Thành, liền nhận được tin tức của Diệp Lâm Phong. Bởi vì vội vã đuổi tới, hắn chỉ kịp gọi theo Nam Cung gia, hai đại thế gia còn lại cách xa, cũng chỉ có thể đành bỏ qua. Nhưng lại không nghĩ rằng, hắn đều đã nói đến mức này, nhưng Nam Cung Vô Nhai thế nhưng một chút cũng không tiếp nhân.

Hay là Nam Cung Vô Nhai thật sự cùng Diệp gia có liên quan?

Không có khả năng, Diệp Lưu Trưng rõ ràng là nữ tử, lại lừa dối Nam Cung Nhã, vô luận như thế nào cũng đều đánh lên thể diện của Nam Cung gia. Hắn cũng không tin Nam Cung Vô Nhai thế nhưng thật sự cứ như vậy bỏ qua.

Trong lòng Thượng Quan Minh trấn định lại, tiếp tục nói: “Lão phu là nói ngươi cấu kết tà đạo, chính là yêu nhân! Người chính đạo... Mỗi người đều muốn tiêu diệt.!” Diệp Lâm Phong nghe xong chỉ cười nói: “Thật sự là kỳ quái, ta câu kết với tà đạo?” Thượng Quan Minh hừ lạnh một tiếng: “Ngươi còn không thừa nhận? Không quan hệ. Lão phu đều có nhân chứng!” Nói xong hắn tránh ra mấy bước, hướng phía sau hô một câu: “Liêu tổng tiêu đầu, ngươi đến xem, cái tên tiểu bạch kiểm kia có phải chính là tên ẩn núp ở trong tiêu cục, hại cả nhà ngươi không?”

Lưu Trưng nghe được “Liêu tổng tiêu đầu” nhưng thật ra ngây ngẩn cả người.

Nàng không nghĩ tới, Liêu Uy của Long Hưng tiêu cục cũng tới, còn thành nhân chứng của Thượng Quan Minh. Lại nhìn Chương Thừa Hiên, sắc mặt hắn trầm xuống, nhưng không có nửa phần sợ hãi, thậm chí có loại khí phách “Mình làm mình chịu“. Hắn vốn là người của U Minh phủ, lại nhìn thấy bộ dáng này của hắn, liền không khó biết được, chỉ sợ hắn thật sự đem Long Hưng tiêu cục diệt môn...

“Là.... Hắn.”

Mấy tháng không thấy, Liêu Uy biến hóa khá lớn. Từ đầu đến chân gầy gò, hai mắt vô thần, giống như cả người đều mất đi hồn phách, so với khi đánh mất băng tàm y phải suy sụp hơn nhiều lần, cả người không hề có chút sinh lực.

Nam Cung Nhã thấy cũng cả kinh, theo bản năng đi về phía trước hô một tiếng: Liêu bá bá...”

Liêu Uy nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy Nam Cung Nhã lại cũng chỉ giật mình sửng sốt trong giây lát, sau đó không phản ứng chút nào.

Bộ dạng Diệp Lâm Phong vẫn không thèm để ý: “Hắn là người của U Minh phủ thì liền quan gì đến ta? Hắn ở trên núi nên ta cấu kết với yêu nhân? Vậy ngươi ở chỗ này, chẳng phải ngươi cũng cấu kết với yêu nhân?” Hoa Cô cũng nhô đầu ra vô góp vui nói: “Không không, hắn so với cấu kết yêu nhân còn đáng giân hơn! Bởi vì hắn nha, thế nhưng không biết xấu hổ đi trộm thứ của yêu nhân mà hắn khinh thường nhất! Có phải hay không, Thượng Quan gia chủ?'

Thốt ra lời này, CHương Thừa Hiên tựa hồ mới kịp phản ứng lại, vội vàng bước ra.

“Thượng Quan Minh, kẻ tiểu nhân kia! Đem giao Nguyệt Phách kiếm của U Minh phủ chúng ta ra đây!”

“Nói huơu nói vượn!” Thượng Quan Minh tức giận đến râu cũng rung động: “Tà ma ngoại đạo các ngươi vì muốn tỏ mình trong sạch thế nhưng nghĩ muốn nói xấu lão phu. Thật sự là đáng giận đến cực điểm!”

Diệp Lâm Phong rốt cuộc đứng lên.

“Trưng nha đầu.”

“Ân?'

“Vừa rồi ta cong chưa nói xong đã bị nha đầu kia ngắt lời.” Diệp Lâm Phong lại nhìn thoáng qua Nam Cung Nhã, tựa tiếu phi tiếu nói: “Nếu Lăng Vân kiếm ở trong tay ngươi, vậy Lăng Vân kiếm pháp ngươi học như thế nào rồi?”

“Kiến chiêu, thân pháp coi như nhớ rõ ràng.”

“Hảo.” Diệp Lâm Phong có chút vừa lòng vuốt cằm: “Vậy ngươi liền đứng ở chỗ này, múa luyện Lăng Vân kiếm pháp một lần cho hàn bắng lão nhân nhìn xem.”

Lưu Trưng lúc này mới hiểu được, nguyên lai U Minh phủ chủ viết xuống bốn chữ “Lăng Vân kiếm pháp” là muốn trước lúc lâm chúng có thể nhìn lại một lần Lăng Vân kiếm pháp nổi danh thiên hạ. Hắn cũng là cao thủ tự nhiên nhìn Lăng Vân kiếm pháp sẽ có ghi nhớ hoặc là bởi vì hắn từng bị “Nhất diệp tri thu” giả đánh lừa, đối với Lăng Vân kiếm pháp chân chính có chấp nhất, chỉ sợ so với người bình thường phải sâu hơn một tầng.

Chẳng qua....

“Vậy bọn họ...”

“Thượng Quan Minh là đối thủ của ta, ta đương nhiên tự mình đối chiến.”

Chỉ thấy cả người Diệp Lâm Phong phát ra kình lực, đem băng tuyết đọng trên người vỡ nát, lại khôi phục khí thế của “Kiếm thần”, thứ duy nhất thiếu chính là Lăng Vân kiếm! Lưu Trưng nhớ lại, đang muốn đem Lăng Vân kiếm trong tay đưa lên, thì đã thấy Diệp Lâm Phong duỗi tay thò vào trong tuyết, xạch một tiếng thế nhưng rút ra một thanh kiếm!

Thanh kiếm ở trong tuyết trắng phát sáng rực rỡ, chiếu làm cho người ta đau mắt.

Thân kiếm so với bảo kiếm bình thường nhẹ hơn nhiều, mà mũi kiếm có hàn khí bức người, sắc bén lóa mắt.

Lưu Trưng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

“Thanh kiếm kia là...”

Hoa Cô nói: “Lăng Vân kiếm.”

“Vậy thanh kiếm này...”

“Ai bảo ngươi Lăng Vân kiếm chỉ có một? Lăng Vân kiếm vốn là song kiếm.”

Lăng Vân song kiếm?

“Nhất hùng nhất thư (một trống một mái), cha ngươi một thanh, ta một thanh.” Hoa Cô nhìn ra suy nghĩ của nàng, cười nói: “Thanh ngươi đang cầm là Lăng Vân kiếm của ta. Lăng Vân kiếm trong tay cha ngươi là của hắn.”

Diệp Lâm Phong hô nhỏ một tiếng, tung người nhảy lên.

“Thượng Quan Minh ngươi bày ra nhiều chuyện như vậy, không phải là muốn đánh cùng ta một hồi? Đến đây đi, lúc này có nhiều người đứng ngoài làm chứng. Nếu ngươi có thể thắng ta, ngươi liền thành thiên hạ đệ nhất kiếm!”

Thượng Quan Minh đang nhíu mày, thế nhưng rất rõ ràng đứng ra lên tiếng.

“Hảo khiến cho lão phu hôm nay lĩnh giáo công phu của “kiếm thần”!”

Bên này, Lưu Trưng bất đắc dĩ hướng Hoa Cô nói: “Các ngươi thật sự là...”

“Chúng ta?” Hoa Cô ngạc nhiên nói: “Là nói ta và cha ngươi?”

“Ân?'

“Hai chúng ta làm sao vậy?”

“Lăng Vân kiếm.”

“Lăng Vân kiếm làm sao vậy?” Hoa Cô vừa tức nói: “Này, Lúc nói chuyện ngươi không cần nói một nửa được không? Thật là tức chết người! Ta như thế nào lại sinh ra một nữ nhân (con gái)như ngươi...”

Lưu Trưng nghe xong câu này, khựng lại một lúc.”

“Nếu không thích nữ nhân như ta, vậy liền đi chiếu cố người ngươi thích đi.”

“Cái gì?”

“Nam Cung Nhã.” Lưu Trưng khó được nghiêm túc nói chuyện với Hoa Cô: “Thay ta nhìn nàng... Ta...”

“Đã biết! Ngươi lo lắng nàng thôi.” Hoa Cô xoay người xem thường, cũng phi thân một cái. Phi thân bay về phía Nam Cung Nhã mà đi. Nhìn thấy Nam Cung Nhã ngốc nghếch nhìn nàng, Hoa Cô lại cảm thấy thú vị: Tiểu Nhã Nhã còn chưa biết thân phận của nàng đâu. Thừa cơ hội này, còn có thể lại trêu chọc nàng một chút!

Nhưng chờ đến khi Hoa Cô thật sự đi đến bên cạnh Nam Cung Nhã, ánh mắt Nam Cung Nhã lại dời đi.

Nàng khồn hề ngốc ngốc nhìn Hoa Cô, không hề nghĩ hoặc trong lòng, không hề muốn đi tìm tòi nghiên cứu vì sao “Hoa Cô” sư phụ dạy nàng công phu lại ở nơi này, xuất hiện bên cạnh Lưu Trưng.

Toàn bộ thể xác và tinh thần của nàng đều bị một người khác hấp dẫn.

Đó là...

Lưu Trưng của nàng.

Váy nhạt, tóc đen cùng trâm cài trắng, bên trong tuyết trắng, cùng hàn băng như gương ở phía trước, tựa như cảnh đẹp trong mơ, giống như rời xa thế tục bên ngoài, bất nhiễm một hạt bụi.

Lại một tay cầm kiếm, bước chân nhẹ nhàng, kéo nhẹ một góc váy, giống như tước vân, phi điệp. sinh động như mây bay nước chảy, nhẹ nhàng uyển chuyển.

Nam Cung Nhã từ trước không thích đao kiếm, tổng càm thấy, ngừoi mang theo đao kiếm sẽ không tự giác sinh ra một loại sát khí, lại nhìn các đệ tử thế gia luyện công bày trận đều có chút lỗ mãng thô bạo. Mặc dù đến như Nam Cung Tụng bình thường ham thích mới lạ, ngẫu nhiên lấy cành trúc để luyện công, Nam Cung Nhã cũng vẫn cảm thấy vạn biến bất ly tông (con nhà tông không giống lông cũng giống cánh), tuyệt không thấy được đẹp hơn bao nhiêu. Còn nữa, cây sáo của Nam Cung Tụng bị dính sát khí cũng không thua so với đao kiếm.

Nhưng lúc này Nam Cung Nhã thế nhưng càm thấy được kiếm trong tay Lưu Trưng vô cùng đẹp đẽ. Công phu nàng sử dụng cũng xinh đẹp giống như múa vậy. Nam Cung Nhã ngay cả chớp mắt một chút cũng không dám, chỉ vì sợ ở trong nháy mắt, liền bỏ lỡ thứ gì đó tuyệt diệu xinh đẹp.

Hoa Cô thấy Nam Cung Nhã nhìn thất thần, liền thức thời không mở miệng trêu nàng, cũng quay đầu xem Lưu Trưng múa Lăng Vân kiếm pháp. Nhìn trong chốc lát, Hoa Cô thở dài: “Nhẹ nhàng nhanh chóng có thừa, tàn nhẫn (ngoan) lại không đủ.”

“Tàn nhẫn?”

“Đúng vậy.” Hoa Cô thật cao hứng, rốt cuộc làm cho Nam Cung Nhã dời chú ý, vội vàng giải thích: “Kiếm chỉ dùng để giết người, cũng không phải dùng để múa, đương nhiên quan trọng nhất là phải 'ngoan', lấy lệ khí kình lực để áp chế...”

“Giết người?” Nam Cung Nhã hoảng sợ, ngắt lời Hoa Cô: “Chúng ta... Không muốn giết người, cũng sẽ không giết người.”

“Chúng ta?” Hoa Cô nhíu mày.

“Ân.., Chúng ta.”

Hoa Cô nở nụ cười: “ Nàng... cùng ngươi là 'Chúng ta'? Nhưng nàng cũng là cô ngươi gia nha. Nam Cung gia các ngươi tự xưng là trăm năm thế gia, như thế nào lại nhận chuyện kinh thế hãi tục này?”

“Tự nhiên là không thể chấp nhận!”

Nam Cung Tụng luôn đang nhìn chằm chằm. Lúc này đột nhiên nghe thấy một nữ nhân không hiểu từ đầu xuất hiện nói một câu như vậy, liền rất không khách khí tiếp nhận câu chuyện, nói ra một câu như vậy.

Hoa Cô mặc kệ không để ý tới hắn, nàng chỉ nhìn phản ứng của Nam Cung Nhã.

Nhưng Nam Cung Nhã lại căn bản không có ý muốn nói thêm.

Nang vẫn nhìn Lưu Trưng, nhìn nàng từng chiêu từng chiêu, đem Lăng Vân kiếm pháp diễn luyện một lần.