Mấy con chim quạ kêu lạo bay ngang qua bầu trời âm u.

Mới vừa rồi, mọi người trong Long Hưng tiêu cục lo lắng lưu dân là bẫy rập, nên mới án binh bất động. Lúc này Liêu Uy đã biết là có U Minh phủ quấy phá, liền phái mấy tiêu sư đem lưu dân dẫn đi đường nhỏ để tránh ngộ thương. Mà mọi người còn lại trong đoàn xe, mỗi người nín thở tập trung, khẩn trương ứng phó.

Thượng Quan Sách Vân rút ra bội kiếm cùng người hầu áo xanh, một trái một phải đứng ở bên Nam Cung Nhã để bảo vên.

Nam Cung Nhã sau khi nghe Lưu Trưng nói qua tuy rằng suy nghĩ cẩn thận hiểu được tai sao Liêu Uy khẩn trương, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy ủ rũ. Lưu Trưng thế nhưng nói cái gì 'Vậy bảo vệ tốt vị hôn thê của ngươi' lúc sau đã xoay người bước đi...

Nàng Nam Cung Nhã hiện tại không phải vị hôn thê của thượng Quan Sách Vân! Rõ ràng người cùng nàng ký hôn thư làm 'phu thê' là nàng mới đúng!

Bất quá Nam Cung Nhã chính mình cũng biết, ý nghĩ như vậy có chút cố tình gây sự.

Hôn thư là thật, nhưng 'phu thê' là giả.

Nam Cung Nhã nhịn không được thở dài.

Thượng Quan Sách Vân ở một bên nhìn sắc mặt của nàng, tựa hồ nhìn ra tâm tư của nàng. Ý tứ nói ra khỏi miệng như giội bắt nước lạnh: “Nhã muội muội, ngươi thiên tính đơn thuần, lại không biết trên đời này có loại người chỉ tự lo cho bản thân, sợ chết vô cùng.” Lời của hắn có chút ám chỉ, chính là bởi vì thấy Lưu Trưng bỏ lại Nam Cung Nhã, lập tức đi hướng đoàn xe áp tải thủ vệ nghiêm ngặt nhất, đứng ở bên cạnh Liêu Uy người có võ công cao cường nhất, đang nhỏ giọng cùng Chương Thừa Hiên ở bên cạnh nói gì đó.

Nam Cung Nhã lười phản ứng Thượng Quan Sách Vân.

Nàng tự nhận coi như là hiểu biết Lưu Trưng. Lưu Trưng mới không phải người chỉ lo bản thân, lại sợ chết đâu! Về phần tại sao Lưu Trưng lại như thế, vậy cũng là dụng ý của nàng.

Thượng Quan Sách Vân thấy Nam Cung Nhã bất vi sở động, lại mở miệng nói: “Cho dù nàng muốn bảo vệ ngươi, chỉ sợ cũng không có bản...”

“Đến rồi!”

Phía trước có người cao giọng kêu to, lại làm cho Thượng Quan Sách Vân mới nói được một nửa đã bị nghẹn trong cổ họng.

Chỉ thấy phía trước đột nhiên có mười bóng đen trống rỗng nhảy ra, không biết là sử dụng khinh công kì quái gì, không nhẹ nhàng nhảy lên giống như bộ pháp của Trung Nguyên, chính là giống như rắn trườn, vừa cổ quái lại rất mạnh.

Mục tiêu của bóng đen rất rõ ràng, bay thẳng đánh tới xe hàng.

Mọi người tự nhiện không chịu thua, đao kiếm mãnh liệt công kích.

Hai phe đều chuẩn bị đã lâu, một khi giao thủ liền chiến thành một đoàn, chung quanh đều là tiếng hô khóc thảm thiết. Không bao lâu người chết đã thành một mảnh, Nam Cung Nhã để ý phát hiện ngưỡi ngã xuống hơn phân nửa là người trong tiêu cục.

Đợi đám quái nhân lại gần, nàng mới nhìn rõ, những người này đều mặc một thân màu đen hoặc đỏ tía từ đầu tới chân, ngay cả mặt mũi cũng không thấy rõ, chỉ cảm thấy quả thực giống như quỷ mị âm trầm đáng sợ, thân hình thay đổi, khó có thể làm cho người ta bắt lấy.

Thượng Quan Sách Vân cắn răng một cái, cầm kiếm xông lên, Thanh Phong kiếm pháp sử dụng cẩn thận chặt chẽ, cũng không làm nhục nề nếp Thượng Quan gia.

Chỉ tiếc quái vật này không theo quy củ bình thườn ra chiêu, càng quái chính là mặc dù bị kiếm đâm trúng cũng giống như không hề phát giác, thế công vẫn như trước không hề giảm.

Đấu pháp kiểu không muốn sống như vậy, đổi lại là ai cũng không chống đỡ được.

Tay của Thượng Quan Sách Vân đã mỏi mệt, đành phải đánh lui sang biên, mà người hầu áo xanh của hắn lúc trước bị thương, lúc này chỉ có thể xem như nỗ lực chống đỡ.

Nam Cung Nhã co đầu trốn đông trốn tây, lại vẫn không quên thăm dò xung quanh. Nhìn xuyên qua đám người kia, nàng muoons tìm xem Lưu Trưng có an toàn hay không, lại như thế nào cũng không thấy rõ ràng.

“Nhã muội muội... Ngươi ở chỗ nào?”

“A?” Nam Cung Nhã tựa hồ nghe thấy Thượng Quan Sách Vân gọi, theo bản năng quay đầu, lại nhìn thấy một thanh đao sáng chói lọi chém xuống đầu. Nam Cung Nhã không tiền đồ kêu to ra tiếng, co đầu, dứt khoát dấu người ở một bên xe hàng.

Nhưng nàng lúc này đã tính sai.

Mục tiêu của quái nhân U Minh phủ là xe hàng, nàng tiến đến gần xe hàng liền thành tấm bia sống. Bên kia có một quái nhân mặc y bào đỏ sậm vừa mới giết một tiêu sư trước đó, lúc này đã tập trung tụ khí giống như lão quái vật ở Linh Tà thôn, đem hơi nước ngưng kết ở tay, một kích hướng thảng Nam Cung Nhã mà ra.

Thượng Quan Sách Vân vừa quay đầu thấy một màn này, sợ tới mức vội vàng xoay người dùng kiếm đâm ra một chiêu.

Một chiêu này là tuyệt học của Thượng Quan gia. Hắn dùng chiêu này đối phó qua rất nhiều người, nhiều lần đều có thể đắc thủ. Nhưng hắn như thế nào cũng không ngờ, cố tình lúc này lại là ngoại lệ. Mũi kiếm tới gần hơi nước là lúc giống như đâm tới một cái gì đó, phát ra một tiếng đinh. Thân kiếm run nhè nhẹ, rốt cuộc tiến không tới được nửa phần! ngay sau đó, liền thấy một tâng băng ngưng kết lại trên thân kiếm, từng tấc một hướng lên gần Thượng Quan Sách Vân!

Thượng Quan Sách Vân cảm thấy hoảng hốt, muốn cất kiếm, lại không thể động đậy.

Hồng bào quái nhân cười lạnh một tiếng, đem hơi nước trong tay phát ra một chưởng, đánh thẳng vào kiếm của Thượng Quan Sách Vân. Một chiêu này mười phần lực đạo đều đánh lên người Thượng Quan Sách Vân, khiến hắn bay ra thật xa. Lúc té trên mặt đất sắc mặt đã xanh trắng, liền nôn mấy ngụm to máu đen.

Nam Cung Nhã sợ tới ngây người, muốn đi lên xem thương thế của Thượng Quan Sách Vân, nhưng như thế nào cũng không cất nổi bước chân.

“Thượng Quan Sách Vân!”

Chờ kịp phản ứng nàng đã khóc hô lên tiếng, nhưng mới bước được nửa bước, cảm giác phía sau có một cỗ lực mạnh mẽ đập thẳng lên, trực tiếp đem nàng đè trên mặt đất.

Lần này bị ngã rất nặng, trên lưng tựa hồ còn đè nặng một người. Nam Cung Nhã cảm thấy xương cốt của mình đều sắp nát. Nàng vừa định lên tiếng, alij nghe bên tai truyền đến một tiếng kêu đau đớn.

Nam Cung Nhã hoảng sợ.

Thanh âm này, khí tức này... Là Lưu Trưng!

Nàng dãy dụa muốn đứng dậy. Nhưng mà tay phải của Lưu Trưng lôi kéo đem Nam Cung Nhã ôm vào trong ngực, tay trái gắt gao đem đầu của nàng đè ở cổ của mình, xoay người dùng sức, thế nhưng lăn ở trên mặt đất vài vòng, trực tiếp lăn xuống đươi gầm xe.

“Lưu Trưng... Ngươi...”

Lưu Trưng thở hổn hển, buông Nam Cung Nhã ra. Nam CUng Nhã giờ này mới phát hiện trên người Lưu Trưng thế nhưng buộc một sợi dây thừng chắc chắn. Nàng nhanh chóng cởi bỏ dây thừng, đem một đầu vòng qua thắt lưng Nam Cung Nhã quấn hai vòng, lại buộc chặt lại một lần nữa. Bởi vậy hai người họ bị dây thừng buộc chặt lại với nhau, giữa hai người không hề có khoảng cách.

“Đây... là muốn...”

“Đợi lát nữa ta kêu 'đi', ngươi liền nhắm mắt lại cúi đầu ôm chặt ta, chúng ta... Từ nơi này lan xuống dưới.” Lưu Trưng hơi thở không xong, sắc mặt tái nhợt, chỉ có cặp mắt coi như vẫn còn sáng rọi.

“Lăn... Đi xuống?”

Nam Cung Nhã có chút không hiểu, nhưng vẫn thuận theo, gật gật đầu.

Hồng bòa quái nhân nháy mắt đã giải quyết xong mấy tiêu sư giữ xe hàng, liếc mắt thấy dưới gầm xe có bóng áo trắng, trong giây lát lại ngưng tụ hơi nước thành hình, hung hăng đánh một chưởng xuống xe hàng!

Xe hàng nứt ra, mà người trốn ở dưới xe cũng thuận theo lăn ra ngoài. Nam Cung Nhã cúi đầu vùi vào giữa cổ Lưu Trưng. Hia tay ôm chặt lấy thân thể của nàng, cả người buộc chặt không dám có chút thả lỏng.

Chỉ nghe một tiếng rít, mấy tiêu sư đột nhiên xung phong liều chết hướng về phía này.

Nam Cung Nhã bị kinh hãi, hoàn toàn không kịp phản ứng. Nhưng mà Lưu Trưng rất nhanh trầm giọng nói ở bên tai nàng: “Đi!” Thanh âm chưa dứt, hai người đã xoay người lăn thẳng hướng triền núi lăn xuống.

Nam Cung Nhã căn thẳng đến mức tim đều phải từ cổ họng nhảy ra ngoài!

Nàng chỉ cảm thấy toàn bộ trời đất điên đảo, xoay tròn. Lăn tròn làm nàng đầu váng mắt hoa, cả người đau đớn, đầu óc không thể tự hỏi, chỉ biết theo bản năng ôm chặt thân thể của Lưu Trưng, xung quanh hết thảy đều bị nàng quăng lên chín tầng mây.

Là Lưu Trưng...

Cùng Lưu Trưng ở một chỗ nàng liền vô cùng an tâm.

Không biết qua bao lâu, tựa hồ là đến tận cùng trời đất, lại có một trận sóc nảy, tiếp theo dĩ nhiên là bay người ngã xuống, phảng phất như từ nhân gian ngã xuống vực sâu!

Đúng lúc ây Lưu Trưng lại đột nhiên hô to ------------

“Băng tằm y ở chỗ này!”

Quái nhân đang bị mọi người vây công nghe thấy một câu như thế, kêu ô ô mấy tiếng, theo sau liền có vài người tách ra cuộc chiến hướng bên này đánh tới.

Đồng thời Nam Cung Nhã cũng bị cú rơi kia sợ tới mức đột nhiên thanh tỉnh, rốt cục hét ra tiếng chói tai.

Đúng là lúc đó làm cho nàng chậm rãi tìm được lại cảm giác.

Đây không phải là vực sâu dưới địa ngục, lại càng đáng sợ vực sâu địa ngục! Các nàng giờ phút này thế nhưng đã từ sương núi lăn thảng xuống vách đá, từ vách núi kia rơi thẳng tắp xuống. Lần này nguy hiểm hơn so với sườn núi, vách đã đầy quái tạch lởm chởm, nơi nơi đều là nhánh cây. Một đương lăn xuống phía dưới các nàng lại thêm không ít miệng vết thương.

Rơi xuống chưa được bao lâu liền ngừng lại.

Chỉ sợ là đầu dây kia bị buộc lại, không cách nào rơi xuống tiếp được.

Lưu Trưng dựa theo quán tính, nhảy lên một hòn đá lớn nhô ra ngoài, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. Nơi này cách đáy vực không xa, nhìn xuyên qua cây cối có thể mơ hồ thấy được đáy vực.

“Mau... Đem dây thừng.... Cởi.”

Lúc này hai người bọn họ cả người là thương, chật vật không chịu nổi. Lưu Trưng tựa hồ như kiệt sức, dựa vào vách đã thở, ngay cả nói cũng có chút lao lực.

Nam Cung Nhã coi như có chút khí lực, vội vàng nghe phân phó, bắt đầu cởi dây thừng.

Đang cởi đến một nửa, nguyên bản dây thừng đang căng bỗng nhiên trùng xuống. Lưu Trưng cũng đưa tay lại đến hỗ trợ cởi ra, một bên kéo một bên nói: “Bên trên đem dây thừng chặt đứt.”

Nam Cung Nhã hoàn toàn hồ đồ, đay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

“Là Chương Thừa Hiên, hắn từng ở con đường này áp tải hàng, nói dưới đáy vực có mật đạo có thể đi ra ngoài”

Lưu Trưng giải thích.

Đây xem như kế sách của nàng cùng Liêu Uy nghĩ ra.

Lúc ây Liêu Uy nghĩ người của U Minh phủ chỉ sợ sẽ đến cướp đoạt băng tằm y. Biết mình vô luận làm gì cũng vô pháp ngăn cản, liền quyết định làm theo đề xuất của Lưu Trưng, đến lúc đó người của Long Hưng tiêu cục sẽ tạm thời cầm chân người của U Minh phủ, mà băng tằm y giao cho Lưu Trưng phá vây ra ngoài, khẩn cầu Lưu Trưng vì hắn hoàn thanh nhiệm vụ này.

Nhưng mặc dù chia binh làm hai đường, Lưu Trưng cũng không có trăm phần trăm nắm chắc.

Lúc này nàng nhớ tới địa thế nơi này lúc Chương thừa Hiên nói qua. Chương Thừa Hiên từng nói cho nàng, lúc trước Liêu Uy lập mưu lừa nàng nói Nam Cung Nhã rơi xuống sơn nhai, kỳ thật là có đường có thể đi thông đến thảng trong thành. Vách núi kia thoạt nhìn nguy hiểm, kỳ thật cũng không cao, chỉ là mây mù vờn quanh, nhìn không rõ, mới tạo ra cho người ta ảo giác.

Vì thế trong lòng Lưu Trưng suy tính một phen, cuối cùng ra chủ ý như vậy.

Lưu Trưng ít nhiều có tính cầu toàn, quá nghiêm khắc tỉ mỉ. Nàng vừa muốn bảo vệ băng tằm y vừa muốn người trong Long Hưng tiêu cục có một đường sinh cơ. Choi nên nàng quyết định nhất tiễn song điêu. Để nàng mang theo băng tằm y từ vach núi nhảy xuống tìm đường, cũng cao giọng hô to gây chú ý dẫ dắt quái vật rời đi. Mà Chương Thừa Hiên lại căn cứ theo trí nhớ của mình, căn thời gian, ở trên mặt đất cắt đứt dây thừng, để tránh quái vật đi theo dây thừng đuổ xuống. Nhưng cứ như vaayjnhayr xuống núi cùng với thời gian cắt dây nhất định phải nắm chắc, vạn nhất có sai lầm sẽ thất bại trong gang tấc.

Liêu Uy mới đầu không đồng ý, hắn thà rằng hi sinh chính mình cũng không nguyện cho băng tằm y, món hàng trọng yếu có nửa điểm sơ xuất.

Bất quá, Lưu Trưng cùng Chương Thừa Hiên đều nguyện ý mạo hiểm thử một lần.

Nghe như thế, Nam Cung Nhã không khỏi có chút ngạc nhiên.

“Vậy... Liêu bá bá như thế nào cuối cùng lại đáp ứng các ngươi?”

Lưu Trưng nhếch mi, nhẹ nhàng nói: “ Ta nói với hắn, nếu hắn chết, ta liền ném băng tằm y đi.”

Một chiêu này thật sự độc.

Nam Cung Nhã nhịn không được trừng to mắt, nhìn kỹ, Lưu Trưng trừ bỏ vẫn tùy thân mang theo Lăn Vân kiếm, quả thực còn mang theo một cái bao nhỏ, nghĩ đến chắc là đựng băng tằm y.

Trong lúc nói chuyện dây thừng đã muốn thu hồi lại.

Lưu Trưng cũng chẫm rãi hít thở xong, vẫn dùng dây thừng đem hai người buộc chặt lại cùng một chỗ, chính là lại tách ra buộc lại, vì sợ lúc xuống vực có người trượt chân, người còn lại có thể nhờ dây thừng kéo lại.

Hai người dựa vào nhau, bám vào nhánh cây, theo vách đã, một đường đi xuống.

Trong lúc đi xuống, Nam Cung nhã đột nhiên nghĩ ra một vấn đề.

Không... không đúng a.

Theo như kế hoạch lúc trước Lưu Trưng nói vô cùng hoàn mỹ, cơ hồ không có lỗ hổng, cho nên mới làm cho Nam Cung Nhã thiếu chút bị nhiễu qua. Nhưng hiện tại cẩn thận nghĩ lại, cái kế hoạch kia...

--------căn bản là không có nàng!

Nam Cung Nhã hỏi: “Ở lại trên kia cùng ngã xuống vực, cái nào nguy hiểm hơn?”

Lưu Trưng đang chuyên tâm nhìn đường, nghe thấy vấn đề không nghĩ nhiều liền đáp: “ Đều xem như nhau.”

Như vậy Lưu Trưng luôn mồm nói muốn Thượng Quan Sách Vân bảo vệ tốt 'vị hôn thê' như thế nào lại đem nàng cũng kéo xuống dưới đâu? Nam Cung Nhã nghĩ đến đây, nhưng đáy lòng lại cảm thấy được có chút vui vẻ.

Lưu Trưng, nàng... cũng không thật sự đem mình bỏ qua, cứ việc con đường phía trước nguy hiểm vạn phần, cũng vẫn như cũ mang theo nàng cùng nhau xuống dưới!

Nghĩ đến đây, Nam Cung Nhã không tự giác nhỏ giọng nở nụ cười.

Lưu Trưng mạc danh kỳ diệu: “Ngươi cười cái gì?”

Nam Cung Nhã há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn đem lời nói nuốt vào trong bụng.

“Không nói cho ngươi.”