Trãi qua mấy cuộc bể dâu, tính đến nay, Kiếm Phái Thanh Hà đã truyền qua mười sáu đời chưởng môn.

Kể từ sau khi Thanh Hà tiên tử phi thăng tiên giới, thời kì hoàng kim của Kiếm Phái Thanh Hà cũng dần qua đi. Từ đời chưởng môn thứ sáu về sau, đệ nhất phái một thời lừng lẫy khắp tầng trời thứ mười ba khiến tà đạo nghe danh khiếp đảm này đã xuống dốc.

Thanh Hà vẫn là Thanh Hà, nhưng đã không còn là Thanh Hà của lúc trước.

Kiếm Phái Thanh Hà không còn là lãnh tụ đứng đầu của chính phái thiên hạ, thay vào đó là một môn phái khác – Minh Nguyệt Cung.

Thủy triều có lúc lên lúc xuống, đời người có lúc thịnh lúc suy. Âu đó cũng là lẽ thường tình xưa nay. Nào ai có thể giữ mãi huy hoàng và vinh quang trên đầu mình bất biến không đổi.

Kiếm Phái Thanh Hà tuy rằng đã xuống dốc nhưng vẫn là một trong mười phái lớn đứng đầu chính đạo. Qua mấy phen gió tanh mưa máu, nó vẫn tồn tại sừng sững cũng giống như dãy núi Dục Thúy này, dù bao cuộc chiến, mặc cho đao phong kiếm khí lưu lại, mặc những rãnh sâu hút khắc trên mình, mặc cho bị tàn phá thì núi Dục Thúy vẫn hùng vĩ và tráng lệ như thế. Gần như chẳng gì có thể tiêu diệt được nó. Ít ra là lúc này…

Vào một ngày, một vệt sáng bay qua bầu trời núi Dục Thúy. Khi vệt sáng ấy dừng lại, nhìn kỹ thì đó là một thiếu phụ.

Thiếu phụ rất đẹp, nhìn chỉ khoảng hai bảy hai tám tuổi, tóc búi cao, trên đầu cài một chiếc trâm ngọc màu xanh. Có lẽ khiến cho người khác ấn tượng nhất là đôi mắt nàng, xa xăm như những vì sao đêm.

Gương mặt nàng chắc chắn là của một mỹ nhân nhưng kỳ lạ là khi nhìn vào lại khiến người có cảm giác mơ hồ không rõ. Điều đặc biệt nữa là trên tay nàng, không phải vì nó đẹp đến thế nào hay vì nó mang dị tật quái lạ gì mà là trên đôi tay đó có một đứa trẻ.

Những người tu chân luyện đạo xưa nay hầu hết đều không lập gia đình, lấy tu thành tiên nhân, trường sinh bất tử làm mục tiêu cả đời. Không ít người rời bỏ hết thảy thú vui hồng trần, cả đời đoạn tình tuyệt dục. Cho dù có kết thành song tu đạo lữ thì đa phần cũng đều vì có thể giúp nhau tăng tiến cảnh giới, thuật pháp… Đương nhiên không kể đến những kẻ tà đạo ma nhân lợi dụng các thuật thái âm bổ dương hay đơn giản để thỏa mãn dục niệm của mình.

Trước mắt, thiếu phụ chính khí đường đường, không có vẻ gì giống phường tà ma ngoại đạo, nhưng trên tay lại đang bồng một đứa trẻ nhìn dáng vẻ đến tám phần là nhi tử của nàng, điều này thật khiến người chú ý. Tu sĩ sinh con cũng không phải việc xưa nay hiếm, nhưng một thân một mình bồng con phiêu bạt đến Kiếm Phái Thanh Hà này xin nhập sơn môn quả thật chưa từng có.

Thiếu phụ bồng con đứng trước đỉnh cao nhất của dãy núi Dục Thúy – Thúy Trúc Phong, là chỗ ở của các đời chưởng môn Kiếm Phái Thanh Hà. Nàng cứ thế lặng lẽ đứng đó…

Một lúc sau, sơn môn mở, một người trung niên nhìn khoảng bốn năm mươi tuổi khoan thai bước ra. Thiếu phụ cúi chào sau đó lại đứng im lặng chờ đợi.

Nhìn thiếu phụ một lúc, người trung niên hỏi:

“Ngươi từ đâu đến, và vì sao lại đến?”

Thiếu phụ nhìn người trung niên trước mặt, cúi đầu nói:

“Tiểu nữ đến từ tầng trời thứ bảy, năm tháng phiêu bạt đã cảm thấy mệt mỏi, muốn tìm một nơi dừng chân, sống đời bình dị, nuôi dạy nhi tử nên người."

Người trung niên lại nhìn thiếu phụ một lúc, lại hỏi:

“Hai mươi ba tầng trời rộng lớn khôn cùng, nơi bình dị có đến ngàn vạn, đâu nhất thiết phải chọn Kiếm Phái Thanh Hà ta."

Thiếu phụ cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, nói:

"Kiếm Phái Thanh Hà là nơi chính khí hưng thịnh, vạn vật ôn hòa, linh khí sung túc. Đệ tử của Thanh Hà đều là bậc nghĩa hiệp, lấy trừ ma vệ đạo làm mục tiêu, lấy đức hạnh mà phục thiên hạ, được người người ngưỡng vọng. Tiểu nữ cũng giống bao người mẹ bình thường khác chỉ là muốn con mình ngày sau nên người, gần thiện xa ác, không cầu vang danh thiên hạ, chỉ cầu nhi tử không lầm đường lạc lối… Tiểu nữ cũng từng được nghe kể nhiều về Thanh Hà tiên tử, tự đáy lòng thập phần tôn kính, đến Thanh Hà một phần cũng vì chút tư tâm, kính xin chưởng môn thu lưu…”

Nói đến đó, thiếu phụ lại khom người cúi đầu.

Người trung niên – cũng chính là chưởng môn hiện thời của Kiếm Phái Thanh Hà - Mộc Thanh Tử, đưa tay vuốt chòm râu tỏ ý mỉm cười.

Từ đó, thiếu phụ, tức Giang Nghinh Từ bái nhập Kiếm Phái Thanh Hà, trở thành trưởng lão của Thanh Hà, cư ngụ tại Bách Thảo Phong, một trong chín mạch.

Xuân đi thu đến, chớp mắt đã năm năm trôi qua, đứa trẻ năm xưa Giang Nghinh Từ bồng đến Kiếm Phái Thanh Hà cũng đã năm tuổi. Nhưng kì lạ là đứa trẻ đó chẳng khác gì năm năm trước, vẫn trong bộ dáng hài nhi lúc ấy. Ngoài bản thân Giang Nghinh Từ thì không ai biết thật ra đứa trẻ đó suốt năm năm qua chưa từng động đậy.

Đứa bé chìm trong giấc ngủ suốt năm năm một cách kỳ lạ, không ăn không uống, không khóc không cười.

Cho đến một ngày, vào năm thứ sáu…

Giang Nghinh Từ bồng đứa bé ra Thiên Thảo Viên như thường lệ, nàng ngồi dưới gốc Tuyết Ninh Hương, trìu mến nhìn con rồi thì thào:

“Lưu Nhi à Lưu Nhi! Giang Lưu Nhi… Đó là tên mẫu thân đã đặt cho con vào sáu năm trước. Mẫu thân nghĩ chắc là con cũng thích nó phải không… Đến nay con cũng đã sáu tuổi rồi… Suốt sáu năm qua, mẫu thân ngày nào cũng gọi tên con thế mà con chưa từng một lần gọi mẫu thân… Chắc là Lưu Nhi ghét mẫu thân rồi. Cũng đúng thôi… Lưu Nhi hẳn phải nên ghét mẫu thân…” Càng nói đến cuối, giọng nàng càng nhỏ dần, đến câu sau cùng gần như không còn phát thành tiếng nữa.

Giang Nghinh Từ đang thẫn thờ nhìn lên trời xanh thì chợt cảm thấy tay mình vừa bị thứ gì đó chạm phải, cảm giác rất mềm mại. Nàng cúi đầu nhìn. Giang Nghinh Từ mở to mắt không chớp, trong lòng nàng, một đôi mắt cũng đang nhìn lại, đó là một đôi mắt đen láy, sâu thẳm nhưng không tăm tối mà sáng ngời. Phải mất một lúc, Giang Nghinh Từ mới phản ứng, nàng cười như đóa hoa Tuyết Ninh Hương mới nở sau chuỗi ngày đông lạnh.

Nàng rất vui. Nàng thật sự rất vui.

Đứa bé cũng cười đáp lại. Tiếng cười khanh khách vang vọng khắp Thiên Thảo Viên càng làm cho nơi đây thêm rạng rỡ hẳn…

Lại bốn năm nữa qua đi, Giang Lưu Nhi đã được mười tuổi.

“Giang Lưu Nhi, ngươi đứng lại đó cho ta!”

“Không đứng! Đứng lại ngươi sẽ đánh mông ta!”

Thiên Thảo Viên vốn luôn yên tĩnh nhưng hôm nay đã bị phá vỡ bởi tiếng gọi huyên náo của lũ trẻ con nào đấy…

Trong vườn, hai đứa trẻ đang rượt đuổi nhau. Nhìn bề ngoài, chúng chỉ là những đứa trẻ năm sáu tuổi, thế nhưng thân pháp lại nhanh đến khiến người kinh ngạc. Một trước một sau, hai đứa trẻ bay từ cành cây này qua cành cây khác, có lẽ những con khỉ tinh ranh nhất cũng không bằng được chúng.

Phía trước là một bé trai, trên người mặc một bộ đồ màu xanh nhạt đang vội vã trốn chạy. Bỗng trước mặt xuất hiện một con hổ lông trắng, nhe nanh há miệng, do bất ngờ, cậu bé lách qua để tránh thì không may sao đầu cậu đụng phải một cây cổ thụ cao lớn. Thế là cậu té nhào xuống đất.

Cùng lúc, từ phía sau, một bé gái đuổi tới, phi thân đè lên người cậu bé, cười khanh khách :

“Oa ha ha ha!… Ta bắt được ngươi rồi Giang Lưu Nhi!"

Cậu bé đẩy cô bé ra, vừa xoa đầu vừa đứng dậy nói :

“Không tính! Không tính! Là do Tiểu Bạch Miêu cản đường ta." - Vừa nói cậu bé vừa chỉ con hổ lông trắng cản đường mình lúc nãy.

Cô bé kia nghe thế thì khì mũi, ngửa mặt lên trời, nói:

“Ài…. Giang Lưu Nhi, ngươi nếu không muốn nhận thua ta cũng không có ép ngươi, còn bày đặt lấy Tiểu Bạch Miêu làm cớ."

“Ta không có nói dối. Là Tiểu Bạch Miêu cản đường ta."

“Biết rồi! Biết rồi! Là ngươi không muốn thua."

“Ta… Ta…”

Cậu bé thật sự không biết làm sao, loay hoay một lúc cũng không tìm được biện pháp, cuối cùng mới tức giận, nói:

“Được rồi! Ta thua được chưa!"

Nghe câu đó, bé gái kia cười hi hi:

“Tốt! Từ nay ngươi phải gọi ta là sư tỷ biết chưa?"

Đứa bé trai hậm hực :

"Biết."

“Phải nói biết thưa sư tỷ."

“Ngươi còn nhỏ hơn ta bốn tuổi sao lại cứ đòi làm sư tỷ của ta?”

Bé gái nghiền ngẫm một lúc, hết nhìn Giang Lưu Nhi lại nhìn chính mình, sau đó mới đáp:

"Bởi vì ta cao hơn ngươi."

Giang Lưu Nhi cứng họng, mặt mày đau khổ. Ai bảo hắn trước năm sáu tuổi thân thể kỳ lạ một mực ngủ say không tỉnh, hình dáng cũng chẳng lớn lên được, bây giờ đã gần mười tuổi mà trông hắn chỉ như đứa bé năm sáu tuổi. Giang Lưu Nhi thấy mình thật đáng thương.

“Được rồi. Mau theo sư tỷ về thôi tiểu mộc đầu." - Đứa bé gái cố ra dáng sư tỷ bảo.

“Ngươi mới là tiểu mộc đầu. Ta là Giang Lưu Nhi."

“Ngươi không phải vừa đụng vào gốc cây đó sao." - Cô bé vừa nói vừa chỉ vào gốc cây lúc nãy Giang Lưu Nhi đụng phải.

“Ta…Ta…”

“Được rồi, nhanh lên tiểu mộc đầu, Giang di đang chờ chúng ta về ăn cơm đó."

Cô bé vừa nói vừa chạy vội về phía căn nhà trúc phía xa….