“Em gọi tôi là cái gì?” Cố Diệp Canh ánh mắt tối sầm lại, nắm cằm Vinh Quân nói: “Cố tiên sinh?”
“Cố tiên sinh, xin ngài buông tôi ra.” Vinh Quân hoảng loạn lên, trên trán mồ hôi ròng ròng, âm thanh có ý nhẹ nhàng run rẩy, vừa nãy ăn một bạt tay nên hai má ửng hồng phát sưng, nhìn qua vô cùng buồn cười.
Không hiểu người này vì sao lại hỏi vấn đề như thế, bộ tên gì rất quan trọng sao? Nếu như không gọi Cố tiên sinh, vậy thì phải gọi tên gì?
Cố Diệp Canh nhếch môi vẽ ra một đường lưỡi đao sắc bén, dùng ánh mắt chần chừ nhìn vào Vinh Quân, ngón tay cũng tăng thêm chút lực đạo.
Vinh Quân bị bóp đến đau nhức, lại cảm thấy bầu không khí quỷ dị, anh không kịp suy nghĩ gì gì, hiện tại bỏ qua mấy chuyện mạo phạm hay không ra mà dùng hai tay chống lên ngực Cố Diệp Canh dùng sức đẩy một cái, cố đem chính mình rút lui vài bước.
Cố Diệp Canh phản ứng cực nhanh nắm lấy tay anh hướng bên mình kéo lại, như muốn ôm anh vào trong lòng mình.
“Vinh Quân!” Thanh âm khàn khàn vang lên làm thân thể anh cứng ngắc, kinh ngạc giương mắt lên bày ra một mặt mờ mịt, ba chữ “Cố tiên sinh” cũng không nói, chỉ hỏi: “Ngài biết tên của tối?”
Anh sáng hiếm hoi trong mắt Cố Diệp Canh vụt tắt, sắc mặt còn khó coi hơn ban nãy.
Vinh Quân suy nghĩ một chút, lúng túng nói bổ sung: “À Hải tiên sinh có lẽ đã nhắc qua tên tôi.” Nói xong cố gắng trốn thóat khỏi vòng tay Cố Diệp Canh, làm ra tư thề thẳng lưng dứt khóat, bộ dạng nghiêm túc như đang chấp hành nhiệm vụ nói: “Không có việc gì thì tôi đi trước.”
Cố Diệp Canh lần này không có cản anh mà chỉ kinh ngạc mà đứng tại chỗ, trong lòng lấy vô cùng bất ngờ, đầu óc cũng rơi vào khỏang không trống rỗng.
Người kia thật sự là Vinh Quân sao?
Làm sao Vinh Quân có khả năng thành ra như vậy…
Mười năm trước, hắn xem như bản thân không yêu Vinh Quân, còn hận Vinh Quân thấu xương. Nhưng trong mười năm này, lưu luyến kia làm cho tất cả những người trên giường hắn đều có cái bóng của Vinh Quân.
Trong trí nhớ Vinh Quân như một đóm lửa hung hăng mạnh mẽ, tùy tiện mà thẳng thắn
. Còn cái người đàn ông ban nãy rời đi có chút chán nản cùng trì độn, vai cùng ta yếu tới mức nắm chặt một cái cũng sẽ thịt nát xương tan, sắc mặt tái nhợt,trong mắt chỉ còn lại sự hoảng sợ khiếp đảm, lại còn bị người khác tát một bạt tay..
Nếu không phải người kia có gương mặt y hệt, hắn căn bản sẽ không bao giờ đem gã đó so với Vinh Quân.
Mà hiện tại, Vinh Quân đã không nhớ rõ hắn, hệt như mọi người gọi hắn là là “Cố tiên sinh”.
Hắn đỡ trán, chợt cảm thấy khó có thể tiếp thu.
Hải Lê chưa từng nhìn thấy hắn như vậy, suy nghĩ không lẽ người mình vừa đánh là bạn học cũ, hoặc bạn cũ của hắn chăng.
Ghen tỵ sinh sôi không dám phát tác, cũng không thể làm gì khác hơn là phủ thêm áo ngủ, dè dặt tới gần muốn hỏi cho rõ, tự nhiên lại trúng một cái bạt tai.
Ánh mắt Cố Diệp Canh lạnh lùng, âm thanh lạnh lẽo, “Cút.”
Vinh Quân đi ra từ biệt thự, hồi vào trong xe lấy túi xách riêng, trống rỗng hướng mắt lên nhìn bầu trời, chỉ biết thở dài.
Phong Bạc Độ cách nội thành khoảng 40 km, lái xe cũng tốn không ít thời gian, chớ nói chi là đi bộ. Mùa hè mặt trời mọc chói chang, ánh nắng chiếu xuống da rát bỏng đến đau nhức. Sáng sớm trước khi ra cửa, anh có xem qua dự báo thời tiết, nói là ngày hôm nay nhiệt độ có thể lên đến con số 40 độ C. Thời tiết này mà đi bộ về, anh có chút bận tâm về cơ thể này.
Thế nhưng dù gì cũng bị đuổi việc rồi, Hải Lê còn ở trong biệt thự, anh cũng không thể lái xe về.
Do dự một hồi anh lấy ra chai nước chuẩn bị sẵn cùng cái balo phai màu, hai tay che trán, đi đến hướng đường quốc lộ.
Không lâu sau có một chiếc xe nhanh như chớp từ sau đi đến, tiến sát thân thể của anh dừng lại, anh đi đứng vốn không vững không kịp né tránh, suýt nữa bị cuốn vào bánh xe.
Lúc ngã xuống, Vinh Quân giương mắt nhìn mới phát hiện đó là chiếc xe jeep mình từng lái.
Người lái xe hẳn là Hải Lê.
Xe jeep nghênh ngang rời đi, để lại một làn khói bụi hất vào anh.
Anh đứng một hồi lâu, tim mới dần dần đập chậm lại.
Ở chung một tuần, anh cũng đã hiểu qua tính nết Hải Lê —— đứa nhỏ này bụng dạ không tốt lắm, chỉ vì cái trước mắt, yêu thích nhất là đạp người ta xuống bản thân trèo lên trên, nhưng chuyện phạm tội chắc chắn không dám làm
Cho nên hành động vừa nãy có lẽ chỉ là đùa cợt anh, chứ không phải thật sự muốn đụng.
Vinh Quân mất công tốn sức mà đứng lên, chật vật phủi hết bụi trên người, nghỉ ngơi một phút chốc, tiếp tục đi về phía trước.
Anh là người thể chất hay ra mồ hôi, một lát sau ống tay áo cũng ướt đẫm.
Điện thoại di động vang lên lúc anh đang uống nước, vừa nhìn người tên người gọi, mặt mày nhất thời trở nên đặc biệt ôn hòa.
Âm thanh Bách Doãn trầm thấp không hợp với tuổi lắm, “Anh hôm nay tới dùng cơm không?”
“Có chứ.” mồ hôi trên trán Vinh Quân dần tiêu tan, “Muốn ăn cái gì? Lát nữa anh làm cho em.”
“Để em làm, anh về ăn là tốt rồi.”
“Em làm cái gì ? Đừng có lo chuyện không đâu, ngoan ngão học đi.”
“Ngày hôm nay quá nóng, trường học nghỉ hè nên em về nh rồià.”
“Lớp 12 chuyên cũng nghỉ hè?”
“Lớp 12 chuyên cũng có nhân quyền mà, vốn là chiếm dụng nghỉ hè học bù.” Bách Doãn cười cười, “Anh hôm nay nếm thử tay nghề của em đi, cháo đậu xanh ướp lạnh, ớt xanh dấm chua, rau trộn sốt thịt, trứng chiên, thế nào?”
Vinh Quân trong lòng nóng lên, dặn dò: “Đừng làm quá nhiều. Nếu như anh về trễ, em cứ ăn, đừng chờ anh, ăn xong rồi làm bài tập đi.”
Bách Doãn đáp lại hai tiếng, lại nói: “Anh đừng làm quá vất vả đó.”
“Biết rồi.” Vinh Quân cười, “Anh có việc, cúp trước đây.”
Nhấn vào nút kết thúc, Vinh Quân đỡ lấy lan can ven đường bị chiếu nóng bỏng tay, mọi thứ trước mắt bỗng chốc biến thành một màu đen.
Hình như anh bị say nắng.
Anh đứng tầm một phút uống cạn non nửa bình nước, lúc cất bình đi, chỉ cảm thấy mọi thứ uốn lượn vặn vẹo một cách trừu tượng.
Cố Diệp Canh ngồi ở trên ghế sa lon, một bên nói chuyện một bên hút thuốc.
Tất cả những thứ năm 20 tuổi rõ ràng hiện lên trước mắt, thời điểm ban nãy ngỡ gặp lại Vinh Quân, bản thân nhất định sẽ dùng nắm đấm làm lễ ra mắt. Bây giờ bất ngờ gặp lại, đau lòng nhiều hơn là tức giận..
Chưa bao giờ nghĩ tới, Vinh Quân sẽ biến thành dáng vẻ hiện tại ấy.
Quản gia gõ cửa một cái, cung kính nói: “Thiếu gia.”
Cố Diệp Canh đem nửa đoạn thuốc lá nhấn vào gạt tàn thuốc, thần sắc xa cách, “Chuyện gì?”
“Hải Lê đã đi rồi.”
“Ừ.” Hắn không muốn nghe đến cái tên này, dấu tay ban nãy hằn trên mặt Vinh Quân làm hắn rất khó chịu.
“Trợ lý đến cùng Hải Lê cũng đi rồi.” Quản gia dừng một chút, “Đi bộ xuống núi.”
Đuôi lông mày Cố Diệp Canh hơi động, phút chốc đứng lên.
Quản gia gật đầu, “Thiếu gia, ngài xem khí trời hôm nay nóng như vậy, có cần tôi lái xe tiễn anh ta một đoạn hay không?”
Wrangler chạy như bay trong núi, Cố Diệp Canh ngồi ở ghế tài xế, ngay cả áo tắm cũng không kịp đổi.
Là hắn bỗng nhiên hành động.
Vừa nãy Vinh Quân nói phải đi, hắn cứ nghĩ anh sẽ lái xe rời đi, hoặc là có người tới đón, không nghĩ tới cái con người kia lại đi bộ trong cái thời tiết 40 độ C này.
Sự kiêu ngạo cùng cái gai trong lòng không cho phép hắn giữ Vinh Quân lại.
Nhưng bây giờ, hắn hối hận rồi.
Nhiệt độ quá cao, nhựa trên đường cũng dâng lên một dòng nước nóng trong suốt, chạy khỏi tâm 10 km, Cố Diệp Canh đột nhiên trợn to mắt.
Vinh Quân té xỉu ở ven đường, dưới chân là bình nước khoáng không có nắp. Vũng nước tại chỗ đã đã bị sấy khô, còn lại mộtdấu vết nhợt nhạt.
Cả người anh ướt đẫm, đôi môi trắng bệch, tóc tai cùng trên mặt đều lấm lem, hơn nửa người ngã vào đống đất bùn bên trong.
Cố Diệp Canh ôm anh lên, lẽ ra phải lập tức chạy vào trong xe, chợt dừng bước chân lại.
Người trong ngực lại nhẹ như vậy, sơmi chững chạc kề sát ở lồng ngực, thấm chí những chỗ đổ mổ hôi có thể nhìn xuyên thấu qua da qua thịt, thấy sương xườn.
Cố Diệp Canh yên lặng, hoàn hồn từng chút một đặt Vinh Quân ngồi ở sau, lòng như lửa đốt mà trở về.
Bác sĩ đã chờ ở phòng khách đợi mệnh, Cố Diệp Canh trực tiếp ôm người vào phòng ngủ của mình.
Vinh Quân nằm ở trên giường, ngực yếu ớt nhấp nhô, cho dù đã rơi vào trạng thái hôn mê, lông mày vẫn cứ hơi nhíu.
Bác sĩ đến đo nhiệt độ, sau đó lập tức chuẩn bị thuốc nước truyền dịch. Quản gia đưa tới túi chườm nước đá, Cố Diệp Canh có chút nôn nóng cởi somi Vinh Quân ra, sau đó mở vạt áo sang hai bên, ánh mắt nhất thời nắm chặt.
“Đây là…”
Cơ ngực cơ bụng căng mịn mạnh mẽ của lúc trước đã không còn lại gì, thân thể khô quắt như củi, xương sườn có thể thấy rõ ràng, bụng có ba vết sẹo vô cùng nổi bật.
Bác sĩ quay sang Vinh Quân chích truyền dịch lên mu bàn tay, ánh mắt nhìn qua, động tác ngừng lại, ngữ khí không quá chắc chắn, “Đây hẳn là vết thương do dao chém?”
Đầu ngón tay Cố Diệp Canh nhẹ nhàng phát run, lúc tay vừa đụng vào vết sẹo trên bụng đó, tim cũng đập inh ỏi
Bác sĩ chích kim xong, cầm qua túi chườm nước đá đặt lên trán Vinh Quân nói: “Cố tiên sinh, bạn của ngài hiện tại ngoại trừ cần thuốc hạ nhiệt độ, còn cần vật lý hạ nhiệt độ, chất rượu đã chuẩn bị kỹ càng, ngài xem nên để ngài lau hay là tôi…”
“Để tôi.” Sắc mặt Cố Diệp Canh âm trầm, tầm mắt cơ hồ dính vào vết sẹo trên người Vinh Quân.
“Được rồi.” Bác sĩ đem rượu thuốc cùng băng gạc đặt ở trên tủ đầu giường, dặn dò: “Lồng ngực, háng là nơi trọng điểm hạ nhiệt độ, Cố tiên sinh, tôi ở ngoài cửa, nếu có vấn đề gì chỉ cần gọi tôi một tiếng.”
Cửa nhẹ nhàng khép lại, Cố Diệp Canh khom lưng cởi quần dài Vinh Quân ra.
Trên đùi hai bên đều có thương tích vết sẹo.
Hắn ngẩng mắt nhìn từ đầu đến chân Vinh Quân một lần, càng không thể tin bản thân đã nhìn thấy tất cả.
Viền mắt dần dần hiện ra một tia đau nhói, tim như bị đôi tay chai kín mạnh mẽ bóp chặt.
Thân thể tàn tạ đến như vậy, làm sao có thể hiện hữu trên người Vinh Quân?
Vinh Quân nhẹ nhàng giật giật, trong miệng phát ra tiếng nghe lẩm bẩm không rõ. Cố Diệp Canh lấy lại tinh thần, vội vàng đổ rượu vào băng gạc, đặt lên lồng ngực của anh.
Tiến hạnh vật lý hạ nhiệt trên người bệnh là việc làm cần chân tay, cần phải không ngừng đổi rượu thuốc, không ngừng lau chùi. Cố Diệp Canh thong dong lau từ ngực đến sát bụng dưới, thời điểm gần tới háng bỗng nhiên dừng lại.
Lau chùi nơi đó nhất định cởi quần lót ra, thậm chí tách hai chân.
Thay đổi miêng băng gạc mới, Cố Diệp Canh dừng vài giây, cuối cùng cởi quần lót Vinh Quân ra.
Đồ vật vô lực giữa hai chân đang ngủ say trong bóng tối, tự dưng lại xa lạ đến như vậy.
Cố Diệp Canh dùng sức lắc đầu, nhẹ nhàng tách chân Vinh Quân, kiên nhẫn lau chùi háng.
Nơi đó đã từng là nơi mẫn cảm nhất của Vinh Quân, bây giờ mặc cho Cố Diệp Canh thao túng kiểu nào cũng không có chút phản ứng nào.
Cố Diệp Canh đem túi chườm nước đá đặt bên eo, tiếp tục lau chùi phía dưới.
Trên người Vinh Quân một chút cơ bắp cũng không còn, thế nhưng thịt trên đùi và eo không hề lỏng lẻo khó coi, mà sờ cảm giác cũng không tốt lắm —— nếu hơi dùng sức, có thể đụng tới xương cốt.
Cuống họng Cố Diệp Canh đau đến khó chịu, càng lau càng không dám nhìn thân thể Vinh Quân, không thể nào tưởng tượng được mười năm này rốt cuộc anh đã trải qua cái gì.
Lau đến mắt cá chân, Cố Diệp Canh nắm chân của anh, vô ý thức gãi gãi lòng bàn chân, lúc nhận ra bản thân đang làm gì mới lập tức thu tay về, mi tâm nhíu chặt.
Vinh Quân trước đây đặc biệt yêu cười, là thuộc về cái dạng cười như gã thần kinh. Có lúc Cố Diệp Canh cùng anh so chiêu, hắn đánh không lại liền cù nách cùng giữa lòng bàn chân. Anh không chịu được, cười đến lăn lộn xuống đất, nước mắt chảy cũng không xin tha.
Có lần Cố Diệp Canh đè anh xuống gãi đến không để yên, ép anh nói “Xin anh đi”, làm anh cười đến mệt lã mà giãy dụa gọi: “Lêu lêu anh! Ha ha ha ha ha ha ha! Diệp Canh ha ha ha ha đừng gãi nữa! Lêu lêu lêu!”
Lúc làm tình, tình cờ Cố Diệp Canh cũng sẽ cầm lấy mắt cá chân anh mà đùa dai cào mấy lần, anh cười đến run rẩy, nơi đó loạng choà loạng choạng, có mấy lần thậm chí sớm bắn ra.
Khi đó ai mà nghĩ tới, mười năm sẽ đem một người thay đổi thành dạng như thế.
Cố Diệp Canh ném băng gạc đi, rửa tay xoa xoa mi tâm, lấy khăn đáp vào phía dưới cho anh rồi mới gọi bác sĩ tiến vào đo lại nhiệt độ cơ thể.
Cơn say nắng đang dần hạ.
Trong lòng Cố Diệp Canh ngộp đến hoảng, nhanh chóng muốn biết sau khi Vinh Quân rời khỏi bộ đội đã xảy ra chuyện gì, cầm điện thoại di động lên bước đi thong thả trên hành lang, ngón tay dừng ở cái tên “Chu Dật”, ngẫm nghĩ hai giây, sau đó lại dò tiếp người khác.
Điện thoại kết nối, hắn mở miệng nói trước: “Chu Hành?.”
“Quý Chu Hành đang tắm.” Một người khác nói: “Tìm anh ấy có chuyện gì?”
“Ngôn Thịnh?”
“Ừ.”
Nếu là hồi xưa, Cố Diệp Canh nhất định sẽ nói ra vài ba câu chuyện cười, ví dụ như “Chớ quản nghiêm thằng em anh như thế” nhưng ngày hôm nay lại hoàn toàn không có tâm tình đó, khách sáo đều bỏ qua, “Anh không tìm Chu Hành, anh tìm cậu.”
“Nói đi.”
“Giúp anh điều tra một người. Vinh Quân, Vinh trong Vinh Quang, Quân trong Thị Kim Tự, bên phải giống từ Quân Quân chia ra (*). Người này hiện tại đang là trợ lý sinh hoạt Tinh Hoàn, mười năm trước là cảnh vệ đi lính, bởi vì một số chuyện mà bị khai trừ, tôi muốn biết sau khi bị khai trừ cậu ấy đã làm gì.”
(*) Quân 钧: quân này mang nghĩa cấp trên, liên quan tới quân đội, bên trái có bộ thủ 钅(từ nào có bộ thủ này xếp vào Thị Kim Tự), bên phải từ Quân này lấy từ hai chữ Quân khác (均匀, hai từ này ghép có nghĩa là đều đặn). Đoạn này không rõ lắm nên ai biết cứ bình luận cho mình nhé.“Mười năm trước?” Ngôn Thịnh nói: “Mười năm trước Chu Dật cũng ở đội cảnh vệ, còn em mới được triệu về cơ quan, anh hỏi em, còn không bằng trực tiếp hỏi Chu Dật.”
Cố Diệp Canh ho khan một tiếng, “Không tiện hỏi anh ta.”
Ngôn Thịnh trầm mặc chốc lát, hỏi: “Người tên Vinh Quân kia là bởi vì cái gì mà bị khai trừ?”
Ánh mắt Cố Diệp Canh lạnh lẽo, “Hỏi cái này để làm gì?”
“Không có làm gì. Anh kêu em điều tra một người bị khai trừ, ít ra em cũng phải biết lý do người đó phải rời đi chứ?” Ngôn Thịnh hừ cười, “Có điều anh không nói cũng không sao, trong hồ sơ đội cảnh vệ khẳng định có ghi chép.”
Cố Diệp Canh thay đổi sắc mặt, đôi môi động hai lần, “Cậu ta là đồng tính luyến ái.”
Ngôn Thịnh sững sờ, ngữ khí nghiêm túc mấy phần, “Là vì comeout nên bị khai trừ?”
Cố Diệp Canh lắc lắc đầu, cái gai trong lòng lại đau gấp mấy lần.
“Mười năm trước, cậu ta dính dáng tới một tên lính mới, cùng một tên nhóc bất mãn 18 tuổi đã xảy ra quan hệ xác thịt.”
Bên đầu dây kia điện thoại yên lặng một phút, “Anh ấy là…”
“Bạn trai cũ.”
“Cho nên anh không muốn để cho Chu Dật điều tra?”
Cố Diệp Canh đỡ trán, “Không phải như cậu nghĩ.”
Ngôn Thịnh vốn không thích bát quái nên không hỏi gì nữa, “Được rồi, tra được nói cho anh.”
Cúp điện thoại, Cố Diệp Canh hút một điếu thuốc mới trở lại phòng ngủ. Vinh Quân đã tỉnh rồi, nghi hoặc mờ mịt nhìn hắn.
Bác sĩ nói, cơn say nắng vẫn chưa hết, phải tiếp tục truyền dịch chườm lạnh.
Vinh Quân ý thức được mình bị cởi quần áo, mặt nhất thời đỏ bừng, luống cuống mà tự nói: “Tại sao tôi ở đây? Mấy giờ rồi?”
Cố Diệp Canh đi tới, không có chạm vào anh, “Cậu say nắng nên ngất xỉu ở trên đường, nghỉ ngơi nhiều một chút, đêm nay ở lại chỗ này đi.”
“Không được!” Anh trợn to mắt, “Tôi phải đi về, Bách Doãn đang ở nhà chờ tôi ăn cơm.”
Mí mắt Cố Diệp Canh giật lên, “Bách Doãn là ai?”
“Là em tôi!” Vinh Quân nói xong liền muốn rút kim tiêm, tay chợt bị ngăn lại, Cố Diệp Canh đè anh lên giường, ánh mắt lạnh lùng nguy hiểm, “Cậu không phải trẻ mồ côi sao? Tại sao lại có thêm một thằng em trai?”
Hầu kết Vinh Quân chuyển động, sửng sốt hồi lâu mới nói: “Bách, Bách Doãn là đứa nhỏ tôi nhặt được.”
“Đứa nhỏ?” ánh mắt Cố Diệp Canh lạnh đi, “Mấy tuổi?”
Vinh Quân không biết hắn hỏi như vậy có mục đích gì, đầu óc xoay chuyển, hoảng loạn mà đáp: “17, cuối năm nay sẽ thành niên. Cố tiên sinh, mong ngài tránh ra một chút.”
Cố Diệp Canh ngồi thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống, một hồi lâu sau khóe miệng hiện lên một tia trào phúng, “Vinh Quân, cái tật xấu yêu thích mấy đứa nhỏ trẻ tuổi này của em, vẫn chưa bỏ được sao?”