Ngày cuối cùng của tháng mười hai không giống như những ngày bình thường khác. Cách 12 giờ càng gần, phố lớn ngõ nhỏ càng trở nên ồn ào huyên náo. Đại đa số đều đang tụ họp cùng người nhà hoặc bạn bè, cùng nhau đón chào năm mới.

Đương nhiên, mọi việc đều có ngoại lệ. Ví dụ như tầng mười sáu công ty game vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.

Vào ngày lễ cực kỳ náo nhiệt như vậy, có lẽ ai cũng không muốn cô đơn một mình. Vì thế hội cẩu độc thân dứt khoát không về nhà, ở lại ăn suất cơm mà Hồ Lai Lai đã đặt cho bọn họ, quyết định đón năm mới ở công ty.

Khoảng 10 giờ tối Tạ Thiên bỗng nhận được một tin nhắn WeChat. Vừa đọc xong liền sợ tới mức đánh rơi cả miếng pizza trong tay. Những người khác thấy thế cũng dừng nói chuyện, sôi nổi quan tâm: “Làm sao vậy?”

Mặt Tần Thiên xám như tro tàn, không nói gì, đưa điện thoại ra cho bọn họ tự xem.

Trên màn hình chính là tin nhắn WeChat của người vừa cho bọn họ ăn.

—— Hỡi người anh em, anh có thể giúp em hỏi thăm xem ông chủ của các anh khi nào thì về nhà được không?

—— Đúng rồi, nhất định đừng nói là em dặn anh hỏi!

Nội dung đơn giản, nhiệm vụ gian nan.

Mọi người đồng tình vỗ vai Tạ Thiên, dùng ánh mắt cổ vũ nói: “Xem ra bà chủ nhỏ đã chuẩn bị chuyện vui gì cho ông chủ rồi, cậu cố lên!”

Mọi người trong công ty đều biết, hôm nay tâm trạng của ông chủ không được tốt lắm. Sơ ý một chút liền có khả năng chạm vào họng súng.

Nếu không có tin nhắn thứ hai thì tình huống còn có thể đơn giản hơn một chút. Bởi vì có lá bùa hộ mệnh Hồ Lai Lai này, ít nhất anh ta còn có thể lưu lại toàn thây. Chỉ cần một câu “Ông chủ, Lại Lại bảo cậu về nhà ăn cơm sớm một chút” là có thể nhẹ nhàng giải quyết vấn đề rồi.

Tuy nhiên giả thiết này không được thành lập.

Thảm hại hơn chính là, Tạ Thiên không có thể không giúp Hồ Lai Lai chuyện này.

Vì thế anh ta suy nghĩ cặn kẽ một phen, sau đó thấy chết không sờn đứng lên. Trước khi vào văn phòng thì gõ cửa, nghe thấy người bên trong lên tiếng “Vào đi” mới dò xét cái đầu đi vào.

“Ông chủ, đêm nay cậu tính ở lại suốt đêm à?”

Người đàn ông không ngẩng đầu, không nóng không lạnh nói: “Như thế nào, tôi ở lại làm phiền các cậu?”

Sặc, giọng điệu này…… Quả nhiên tâm trạng thật sự không tốt.

Những thời điểm như thế này vẫn là bảo toàn tính mạng quan trọng hơn. Tạ Thiên nhanh chóng cười giải thích: “Không phải, ông chủ và nhận viên đều cùng tồn tại. Bọn tôi cảm động còn không kịp đâu, làm sao có thể thấy phiền chứ. Chủ yếu là bởi vì Lại Lại cho rằng cậu đã trở về, cho nên cơm cô ấy đặt không có phần của cậu.”

Tiếp theo, anh ta lập tức tiến vào chủ đề chính, dù sao lưu lại một giây tức là nhiều thêm một phần nguy hiểm.

“Lại nói, bây giờ lưu lại công ty toàn là cẩu độc thân, có về cũng chỉ có có một mình, chi bằng mọi người ở lại cùng nhau. Nhưng cậu khác chúng tôi, nói không chừng Lại Lại đang chờ cậu ở nhà thì sao. Cậu vẫn là trở về sớm một chút đi, không cần ở lại chỗ này với chúng tôi đâu.”

Không giống nhau chỗ nào?

Nghe vậy, Diệp Mạnh Trầm buông bút trong tay xuống.

Vốn dĩ hôm nay anh khó có được tính toán về sớm một chút, kết quả lúc chiều đột nhiên nhận được tin nhắn của Hồ Lai Lai. Nói là bị người lớn trong nhà cưỡng chế giữ lại, đêm nay không thể tới tìm anh. Cũng có nghĩa là, nếu bây giờ anh trở về thì cũng chỉ có một người.

Cho nên, chỗ nào không giống nhau?

Loại cảm giác chờ mong thất bại này còn không bằng cẩu độc thân ngay từ đầu không có chờ mong gì.

Bị kích thích như vậy, sự khó chịu thật vất vả mới áp xuống lại một lần nữa bùng phát. Diệp Mạnh Trầm tựa lưng vào ghế, điểm điếu thuốc, giọng điệu không tốt: “Nói xong?”

“……”

Trong đầu Tạ Thiên hiện lên hai chữ “Xong rồi”. Thấy tình huống không ổn, không có cách nào, chỉ có thể ba phải cái nào cũng được nói một câu: “Dù sao ông chủ, cậu vẫn nên về nhà sớm chút đi. Cậu tuyệt đối sẽ không phải thất vọng, nếu tôi sai thì cứ trừ lương của tôi” sau đó liền hoả tốc đóng cửa lại, chạy mất dạng.

Tuy nhiên những lời này đã hoàn toàn làm bại lộ ý đồ của anh ta. Rằng anh ta không phải chỉ đơn thuần quan tâm đến thời gian về nhà của ông chủ.

Diệp Mạnh Trầm hơi thu lại thần sắc, lại không có phản ứng gì, vẫn ngồi trên ghế như cũ.

Kỳ thật anh không định thức trắng đêm ở công ty, anh cũng có cùng ý tưởng với bọn họ. Suy xét đến việc về nhà cũng chỉ có một người, chi bằng tranh thủ đem công việc trong tay xử lý cho xong, lúc trở về ngã đầu liền ngủ, tránh phải nghĩ đông nghĩ tây.

Nhưng vừa rồi Tạ Thiên đã chỉ điểm rõ ràng như vậy, nếu anh còn nghe không hiểu, khả năng thật sự là đầu óc có vấn đề.

Sau khi hút xong điếu thuốc, Diệp Mạnh Trầm rốt cuộc cũng đứng lên, cất bước đi ra ngoài.

Thời điểm anh về đến nhà cũng chỉ còn 30 phút nữa là đến 0 giờ. Như dự đoán, phòng khách không bật đèn, nhưng màn hình TV lại sáng.

Chương trình liên hoan ca nhạc cuối năm đang diễn ra rất náo nhiệt, mà người trên sô pha đã sớm ngủ thành hình chữ X.

Tuy rằng tư thế ngủ của cô rất hào phóng, nhưng may mà lần này tạm thời vẫn chưa tiến vào trạng thái ngủ say. Lúc nghe thấy trong phòng nhiều thêm vài tiếng động bất đồng với tiếng TV, cô mở bừng mắt.

Trong đôi mắt buồn ngủ mông lung, Hồ Lai Lai thấy anh đang nửa ngồi xổm trước sô pha. Mất ba giây để xác nhận đây không phải là mơ, cô lập tức ngồi dậy, mắt nhìn thời gian trên TV.

Còn chưa tới 12 giờ.

Đáy lòng cảm thấy có chút may mắn, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vì muốn làm chính mình nhanh chóng tỉnh táo lại, hai tay cô dùng sức vỗ vỗ mặt, đồng thời nhịn không được bắt đầu nhỏ giọng oán trách.

“Em còn tưởng rằng đêm nay anh sẽ không trở về. May mà Tạ Thiên đã bảo đảm với em nhiều lần, nói anh khẳng định sẽ trở về, bảo em chờ một chút. Anh nói xem nếu không phải anh ấy thúc giục anh, có phải anh cũng sẽ không có ý định trở về nhà? Hôm nay là ngày quan trọng như vậy, sao có thể dùng tăng ca để vượt qua chứ. Em đã nói với anh biết bao nhiêu lần rồi, nếu anh muốn kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi thì anh……”

Giọng của cô tựa như còn đang bị buồn ngủ vây lấy, nghe qua ồm ồm, lải nhải liên miên không ngừng.

Diệp Mạnh Trầm không ngắt lời cô, anh tìm một chỗ trống bên cạnh cô ngồi xuống, sau đó bế cô lên đùi. Trong lúc cô đang tạm dừng vì động tác bất ngờ này, anh hỏi: “Không phải nói em không đến được sao?”

Trên người anh còn sót lại một chút khí lạnh chưa bị máy sưởi hòa tan. Lạnh đến mức khiến Hồ Lai Lai hơi co rúm lại theo bản năng. Lỗ tai vừa lúc dán lên cổ anh, có thể cảm nhận một cách rõ ràng sự chấn động của hầu kết khi anh nói chuyện.

Vốn dĩ xác thật là cô không đến được, bởi vì Trình Vân Hành có đánh chết cũng không cho cô ra ngoài. Sau đó cô năn nỉ mãi, năm nỉ muốn khô cả nước bọt Trình Vân Hành mới miễn cưỡng đồng ý. Hơn nữa còn quy định đúng 12 giờ nhất định phải có mặt ở nhà. Bằng không bà sẽ tự tay đi bắt người.

Tuy rằng cô cảm thấy rất kiêu ngạo với thành quả do sự nỗ lực của mình. Nhưng cô cũng cảm thấy chuyện này tạm thời không cần nói cho Diệp Mạnh Trầm biết thì tốt hơn, để tránh ảnh hưởng đến tâm trạng. Vì thế cô trả lời: “Vì em muốn cho anh một bất ngờ đó. Ai biết anh thế mà lại nhiệt tình yêu thương công việc như vậy.”

Thế nhưng Diệp Mạnh Trầm cũng không cảm kích, anh hừ lạnh: “Loại bất ngờ này chuẩn bị một lần là đủ rồi, đừng lại có lần thứ hai.”

Câu trả lời ngoài dự liệu.

Hồ Lai Lai sửng sốt, không ngờ sẽ đổi lại được phản ứng như vậy.

Cho dù lần tạo bất ngờ này là đánh bậy đánh bạ, nhưng đối với phản ứng đầy mâu thuẫn của anh, cô vẫn có chút ngoài ý muốn, lại có chút mất mát. Cô “A” một tiếng, thử nói: “Anh không thích?”

“Ừ.”

Hồ Lai Lai trầm mặc một lúc lâu, không tiếp tục truy vấn nguyên nhân. Rất nhanh liền dựa vào sự tự khai thông để suy nghĩ thông suốt. Bởi vì có một vài người đúng thật là không thích sự bất ngờ. Hơn nữa nếu suy nghĩ theo hướng khác thì cô hẳn là phải cảm thấy may mắn mới đúng. Rốt cuộc đã cho cô một lời cảnh tỉnh để tránh lần sau sẽ lại tái phạm.

Đang lúc cô còn vì chuyện này mà nửa vui nửa sầu hết sức, bỗng nhiên lại có cảm giác ngực chợt lạnh. Cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện bản thân không biết đã bị đè lên sô pha từ khi nào, áo thì đã bị vén lên cao.

“……”

Đàn ông mới bắt đầu được ăn mặn quả nhiên đều giống nhau, nhanh như vậy đã thay đổi tâm trạng?

Hồ Lai Lai nhịn không được muốn bội phục, đồng thời thở dài một hơi. Rốt cuộc sô pha cũng là một địa điểm mà cô tha thiết ước mơ, đáng tiếc còn thiếu một cái thiên thời.

“Anh, anh bỏ tay ra trước đã!”

Sau khi lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng ngăn anh lại. Chuyện cho tới bây giờ, cô không thể không nói thật với Diệp Mạnh Trầm. Nếu không cuối cùng sẽ thật sự phanh không được.

“Cái kia…… thật ngại ngùng, còn chưa nói cho anh biết thân phận của em đêm nay. Kỳ thật em là cô bé lọ lem, đúng 12 giờ nhất định phải trở về. Hơn nữa mẹ em phỏng chừng sẽ tùy lúc gọi điện thoại thúc giục em, cho nên anh…… Ừm, kiềm chế một chút?”

Cuối cùng cô vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi thêm một câu: “Hay là nói trong vòng mười phút liệu anh có thể làm xong không? Nếu có thể thì anh cứ dũng cảm xông lên đi, dù sao em lúc nào cũng sẵn sàng!”

Có thể cái rắm.

Người bên trên động tác khựng lại, thấy cô còn có tâm tình nói giỡn liền hung hăng cắn một ngụm lên vành tai cô, ngữ khí nguy hiểm: “Chơi rất vui?”

“…… Chơi không vui.” Hồ Lai Lai nhịn xuống đau nhức. Vì muốn trấn an cảm xúc của anh, cô không tiếc bán đứng cả mẹ ruột: “Đều do mẹ em! Vốn dĩ mẹ vẫn luôn áp dụng chính sách nuôi thả đối với em. Nhưng lần này trở về không biết sao lại thế này, đột nhiên quản hết cả việc lớn lẫn việc bé của em!”

Nghe vậy Diệp Mạnh Trầm cũng hiểu ra được một chút.

Cha mẹ khắp thiên hạ đại khái đều như vậy, không muốn con mình phải chịu một chút ấm ức nào.

Có lẽ cô gái nhỏ không nhìn ra được sự dụng tâm này, nhưng anh thì rất rõ ràng. Anh biết Trình Vân Hành làm như vậy là vì hy vọng con gái mình có thể chiếm vị trí chủ đạo trong mối quan hệ. Mà không phải là một mình cô lỗ nực tất cả.

Nghĩ vậy Diệp Mạnh Trầm khẽ nhíu mày, không ngờ thế mà cũng có một ngày mình phải ngồi tự an ủi như thế này. Giúp cô sửa sang lại quần áo cho tốt, lại một lần nữa ôm cô vào lòng, chậm rãi, dựa vào sự thay đổi đề tài để dời lực chú ý.

“Gần đây ở trường có xảy ra chuyện gì không?”

Từ lần gặp nhau dịp tết Nguyên Đán trước đó, anh vẫn luôn đợi cô mở miệng nói chuyện này. Kết quả đợi nhiều ngày như vậy, cũng không đợi được đến ngày cô chủ động nhắc tới, cho nên đành phải lôi ra nói trước.

Nhưng Hồ Lai Lai không nghe ra ý ở ngoài lời, vẻ mặt kỳ quái nói: “Ở trường? Ở trường còn có thể xảy ra chuyện gì. Mỗi ngày đều không phải chỉ có đi học ôn tập ăn cơm ngủ nhớ anh thôi sao?”

Hiển nhiên cô đã quên mất sự việc Gì Bằng Phi, chỉ nhớ chút chuyện lông gà vỏ tỏi. Đương nhiên sẽ nghĩ không hiểu vì sao Diệp Mạnh Trầm lại đột nhiên hỏi như vậy.

Cũng may tuy cô không có ấn tượng gì đối với sự kiện trường học, nhưng bởi vậy mà cô nhớ ra một chuyện khác đã quên nói với anh. Lập tức kích động vỗ vỗ cánh tay anh.

Đây là động tác tiêu chuẩn trước khi bắt đầu bát quái.

“Đúng rồi, anh khẳng định không biết mẹ anh với mẹ em là bạn cùng trường, hơn nữa trước kia còn từng có khúc mắc? Em nói anh nghe……”

Bởi vì lần trước trong công ty xuất hiện quá nhiều tình huống yêu cầu cô phải chậm rãi tiêu hóa. Làm cô vẫn luôn không cơ hội nhắc đến chuyện Trình Vân Hành mang cô đi gặp Mạnh Tố. Đúng lúc này bỗng nhiên nghĩ tới, vừa định buôn với anh một chút, kết quả còn chưa vào chủ đề chính đã bị một chữ “Biết” đánh gãy.

“Biết?”

Hồ Lai Lai bị chặt đứt đường lui, không cách nào có thể đọc nốt kịch bản, lại một lần nữa sinh ra cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ. Cô nghiêm túc nhìn chằm chằm anh, lặp lại xác nhận: “Anh thật sự biết?”

“Ừ.”

Diệp Mạnh Trầm sao có thể không biết.

Từ năm định ra hôn ước từ bé, Mạnh Tố giống như sợ anh cuối cùng sẽ thỏa hiệp nên rất thường xuyên có ý đồ tẩy não anh. Thường thường sẽ đem những chuyện hồi đại học kể cho anh nghe. Đặc biệt là chuyện bị Trình Vân Hành bắt nạt. Rồi lại từ đó suy ra lý luận rồng sinh rồng phượng sinh phượng chuột sinh ra con biết đào hang. Ý bà muốn nói với anh là sau khi cô bé nhà họ Hồ này lớn lên, tính tình chưa chắc sẽ tốt hơn mẹ cô được bao nhiêu. Đồng thời cũng luôn mãi cảnh cáo anh rằng không nên quá thân cận với cô.

Nhưng đây cũng không phải chuyện ghê gớm gì. Diệp Mạnh Trầm thấy đôi mắt tròn xoe kinh ngạc của cô, ngược lại cảm thấy buồn cười, hỏi: “Có gì mà hiếm lạ, lại không phải bí mật gì không thể nói.”

“…… Nói thế cũng không sai……”

Được rồi, dù sao đây cũng không phải trọng điểm.

Hồ Lai Lai không tiếp tục truy cứu anh làm sao mà biết nữa. Cô điều chỉnh tốt tâm trạng lại lần nữa, nhanh chóng miêu tả một cách sinh động như thật những gì đã xảy ra trong quán cà phê. Cường điệu nhấn mạnh sự thay đổi thái độ của Mạnh Tố, cùng với lời nói cuối cùng kia.

Cuối cùng, cô vui vẻ tổng kết nói: “Anh nói xem đây không phải nghĩa là rốt cuộc sau này chúng ta sẽ không cần phải lén lút gặp nhau nữa rồi?”

“Chúng ta?” Diệp Mạnh Trầm tựa hồ khá không hài lòng đối với cách gọi này. Tiến hành nghiêm khắc uốn nắn, “Lén lút hình như vẫn luôn chỉ có mình em.”

“…… Lúc nào rồi mà anh còn phân biệt rõ ràng như vậy làm gì! Tốt xấu gì bây giờ chúng ta cũng là người trên cùng một chiếc giường đó!”

Hồ Lai Lai cảm thất rất là bất mãn với sự phá đám của anh. Cô ngồi thẳng người, lập tức cao hơn anh nửa cái đầu, nhìn xuống anh gia tăng khí thế.

Diệp Mạnh Trầm lại không để sự oán giận của cô trong lòng, giơ tay nhéo nhéo cần cổ dương cao của cô. Sau đó anh hơi dùng chút lực nhẹ nhàng kéo cô về phía mình, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, thần sắc nghiêm túc. Lần đầu tiên nói với cô những lời như thế này.

“Về sau mặc kệ mẹ anh có thái độ gì đối với em, em đều không cần phải nhìn ánh mắt của bà ấy.”

Cô vừa nghe, khí thế nháy mắt tiêu giảm không ít. Cô phồng mặt tự hỏi một lát, lẩm bẩm nói: “Em cũng không nhìn ánh mắt của bác ấy. Chỉ là em cảm thấy có thể thêm một người chúc phúc thì càng tốt.”

“Không cần thiết.”

“……”

Được rồi, đây chính là cái gọi là ban ngày không hiểu được đêm tối đi.

Hồ Lai Lai biết anh luôn không thèm để ý đến điều gì cả. Đúng lúc đó vang lên tiếng MC bắt đầu đếm ngược. Cô không tính sẽ tiếp tục lãng phí thời gian trên vấn đề này với anh nữa. Tầm mắt một lần nữa dừng trên màn hình TV náo nhiệt, rung đùi đắc ý cùng đếm ngược.

Khi con số nhảy về 00: 00: 00, cô lập tức quay đầu, muốn đúng giờ cho anh lời chúc phúc, hoàn thành nhiệm vụ hàng đầu của ngày hôm nay.

“Năm mới vui vẻ!”

Diệp Mạnh Trầm đang nghịch quả cầu bông trên mũ áo cô, tùy tiện “Ừ” một tiếng, nhận lời chúc của cô nhưng lại không có quà đáp lễ. Chỉ nói một câu “Chúc mừng em”.

Chúc mừng? Còn có cách chúc như vậy sao? Không phải đều chúc năm mới vui vẻ sao?

Hồ Lai Lai tươi cười biến thành hoang mang, khó hiểu nói: “Chúc mừng em cái gì?”

Trong bóng tối, TV là nguồn sáng duy nhất chiếu lên hai người.

Diệp Mạnh Trầm ngước mắt, nhìn ánh sáng lấp lánh trong đáy mắt cô, bao gồm cả tia dịu dàng rải rác.

“Lại cách vạch đích gần hơn một bước.”