*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chụp ảnh cưới liên tục từ sáng sớm đến chín giờ tối, cười nhiều đến nỗi Lục Lăng Tây thấy mặt cậu cứng đờ rồi.

Vì là người một nhà, nên studio miễn tiền chụp cho bọn họ, xem như làm kỷ niệm. Tất nhiên để làm thành album thì phải chỉnh sửa, rồi Vương Thục Tú và Tiêu Phong đến đây chọn ảnh nữa.

Buổi tối về nhà, Lục Lăng Tây rất tự giác cầm quần áo sang phòng bên tắm rửa, để lại không gian cho Vương Thục Tú và Tiêu Phong. Nhan Việt vẫn luôn chờ cậu, từ khi nghe phòng bên cạnh có tiếng thì đã chờ Lục Lăng Tây lại đây. Vừa thấy mặt, Nhan Việt đã đẩy Lục Lăng Tây xuống sô pha hôn dữ dội.

Tiêu Phong mang Lục Lăng Tây đi chụp ảnh gia đình đã kích thích Nhan Việt. Anh không kìm được muốn đi tìm Vương Thục Tú ngả bài, từ nay về sau có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Lục Lăng Tây. Những nghĩ đến tuổi của Lục Lăng Tây, Nhan Việt không thể không nén suy nghĩ này xuống, chỉ hận thời gian không trôi nhanh hơn nữa.

Nhan Việt hôn dữ dội lại nhiệt tình, Lục Lăng Tây bị anh hôn đến nỗi mặt ửng hồng, đầu óc mơ hồ, thân thể run rẩy, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Đại Hắc Tiểu Hắc. Đợi đến khi Nhan Việt dừng lại, Lục Lăng Tây mờ mịt mở mắt ra, thở dốc hồi hồn. Dáng vẻ này của cậu rơi vào trong mắt Nhan Việt khiến anh thấy lòng mình mềm nhũn, không nhịn được muốn hôn một lần nữa. Nhan Việt vừa cúi đầu, Tiểu Hắc bỗng nhiên thò ra từ lưng ghế sô pha, chen giữa hai người, tò mò lắc trái lắc phải nhìn hai người.

Nhan Việt: "..."

Lục Lăng Tây sửng sốt vài giây, chôn đầu trong ngực Nhan Việt cười to.

Cười xong, Lục Lăng Tây đẩy Nhan Việt, "Nhan đại ca, em muốn đi tắm". Cả ngày vừa thay quần áo lại trang điểm, cậu thấy hơi khó chịu trên người.

Nhan Việt cầm Tiểu Hắc ném ra ngoài, cúi đầu hôn lên mắt Lục Lăng Tây, khẽ nói: "Chúng ta cùng tắm".

Lục Lăng Tây không nói gì, tuy cậu và Nhan Việt đều "giúp đỡ lẫn nhau, chân thành gặp mặt", nhưng chưa từng tắm cùng nhau bao giờ. Nhan Việt biết da mặt cậu mỏng, cười hôn lên mắt cậu, cho là cậu đã đồng ý.

Khác với bố cục trong nhà Lục Lăng Tây, Nhan Việt lúc trước khi sửa chữa đã yêu cầu công nhân sửa hai phòng một sảnh thành một phòng một sảnh. Ngoại trừ phòng ngủ chính giữ lại, thì những phòng khác nếu không cần thiết đều đập thông, nối liền với nhau, phòng khách và phòng bếp cũng ở chung một chỗ, nên nhìn rất rộng rãi. Ngay cả phòng vệ sinh cũng lớn hơn trước gấp đôi, để hai nam vào đó cũng không sao hết.

Nhan Việt cất quần áo Lục Lăng Tây mang đến thay, rồi thấy Lục Lăng Tây đang ngượng ngùng đứng ở đó, cúi đầu nhìn sàn nhà. Anh cười nhẹ, dỗ dành: "Tiểu Tây nhìn anh". Trước mặt Lục Lăng Tây, Nhan Việt bắt đầu cởi quần áo. Anh cởi rất chậm, như là để Lục Lăng Tây có thể thấy rõ vậy, cởi từng nút áo sơ mi. Theo ngón tay anh đi xuống, đầu tiên là lộ lồng ngực mạnh mẽ, rồi cơ bụng săn chắc, nơi được áo sơ mi che lấp còn có nhân ngư tuyến như ẩn như hiện... Lục Lăng Tây chỉ thấy mặt đỏ tai hồng, tim đập loạn bình bịch, máu trong người lập tức sôi lên, thân thể thành thực có phản ứng.

Nhan Việt nhếch môi, đáy mắt lóe lên ý cười. Anh cởi hết quần áo rất nhanh, nhướng mày đứng trước mặt Lục Lăng Tây. "Tiểu Tây, đến lượt em cởi". Nhan Việt nắm cằm Lục Lăng Tây hôn lên, trong giọng nói có ý cười.

Lục Lăng Tây nghe vậy mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu, tầm mắt bắt đầu mơ màng.

Lục Lăng Tây đi ra phía sau, tay phải dọc theo vạt áo sơ mi của Lục Lăng Tây luồn vào trong, dịu dàng vuốt ve làn da trắng mịn dưới tay. "Tiểu Tây không cởi, vậy thì anh đành phải giúp em cởi rồi".

"..."

Tiếng nước trong phòng vệ sinh vang lên, Đại Hắc mặt nghiêm túc ngồi xổm trước TV, ấn điều khiển bật kênh thế giới động vật. Tiểu Hắc tủi thân bò từ trong góc đến trước mặt Đại Hắc, không hiểu vì sao trước đó Nhan Việt lại ném nó ra ngoài.

"Sh sh"

Tiểu Hắc lè lưỡi với Đại Hắc.

Đại Hắc không để ý đến nó. Tiểu Hắc do dự dạo quanh một vòng, thăm dò chọc cái đuôi nhọn vào một cái móng của Đại Hắc. Thấy Đại Hắc không ngăn cản, Tiểu Hắc chậm rãi dịch về phía trước, từng chút một ôm lấy chân trước Đại Hắc, được một tấc lại muốn tiến lên một thước quấn lên. Đại Hắc bình tình nhìn Tiểu Hắc đang quấn lên chân mình, ánh mắt như nhìn mèo con ở tầng trên luôn trêu chọc nó vậy. Tiểu Hắc lấy lòng "sh sh" hai tiếng, quấn lên Đại Hắc bò lên người nó, thò đầu nhỏ ra xem TV với Đại Hắc.

Chủ đề lần này của thế giới động vật chính là rừng mưa nhiệt đới. Tiểu Hắc thấy khung cảnh quen thuộc liền hưng phấn lên, "sh sh" không ngừng, nó đến từ đó đó.

Mãi cho đến khi thế giới động vật chiếu hết một lúc lâu, Lục Lăng Tây và Nhan Việt mới chậm rề rề tắm xong. Đại Hắc lại bấm điều khiển đổi kênh. Kênh truyền hình địa phương Phượng Thành đang chiếu một bộ phim cũ, "Tân Truyền thuyết Bạch Xà". Lúc Đại Hắc đổi kênh vừa đúng lúc chiếu cảnh Bạch Xà lột da. Mắt Tiểu Hắc sáng lên, đuôi nhọn vui sướng vỗ vỗ Đại Hắc, nhắc nó đừng đổi kênh.

Lục Lăng Tây mặc xong quần áo đi ra liền thấy Đại Hắc đang ngồi xổm trước TV xem Truyền thuyết Bạch Xà. Cậu ngạc nhiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nghĩ Đại Hắc có xem hiểu hay không nhỉ. Nhìn một hồi lâu Lục Lăng Tây mới nhớ đến chuyện khác, "Tiểu Hắc đâu rồi?"

"Sh sh" Tiểu Hắc đang quấn Đại Hắc thò người lên, báo sự tồn tại của mình.

Lục Lăng Tây: "..."

Buổi tối trước khi đi ngủ, Lục Lăng Tây cắm usb vào máy tính cho Nhan Việt xem ảnh chụp hôm nay. Trong ảnh, Vương Thục Tú và Tiêu Phong đứng cùng nhau rất xứng đôi, thêm Lục Lăng Tây và Đại Hắc, đúng là một gia đình hạnh phúc.

Nhan Việt nhìn mà nóng lên, ôm Lục Lăng Tây từ phía sau cắn tai cậu, chỉ vào một tấm nói: "Chỗ này còn đứng được một người nữa, ngày mai anh bảo An Kiệt P anh vào chỗ đó".

Lục Lăng Tây phì cười, quay đầu lại, con ngươi sáng trong nhìn Nhan Việt. Vẻ mặt Nhan Việt bình thản, chẳng có vẻ gì là xấu hổ cả: "Còn có Tiểu Hắc nữa, bọn anh phải ở đó mới đúng là ảnh gia đình của Tiểu Tây".

"Vâng".

Lục Lăng Tây nghiêm túc gật đầu, chủ động hôn Nhan Việt.

Mấy ngày tiếp theo ở Vi Viên Nghệ không có chuyện gì, nhưng Nhan Việt lại bận rộn hơn hẳn, cũng không ở Vi Viên Nghệ nhiều. Nhưng trước khi tan tầm anh sẽ vội quay lại, chở Lục Lăng Tây về nhà.

Tiểu Hắc bị Nhan Việt cho ở lại chỗ Lục Lăng Tây, người của N.T đã đến Phượng Thành, Nhan Việt không tiện mang Tiểu Hắc theo. Lục Lăng Tây không quen khi để Tiểu Hắc quấn trên cổ tay cậu, nên chủ yếu là nhét Tiểu Hắc vào trong túi áo khoác. Có đôi khi đang có khách mà Tiểu Hắc lại muốn chui ra, lần nào nó vừa ló ra cũng đã bị Lục Lăng Tây nhét về.

Vài ngày liên tục Nhan Việt đi sớm về muộn, Tiểu Hắc bị bắt thích ứng với cuộc sống mới trong túi áo.

Giữa trưa hôm nay, Lục Lăng Tây đang ngồi một mình ở cửa hàng thì Vương Thục Tú gọi đến. Vợ chồng anh trai Tiêu Phong từ Tây Bắc xa xôi đến đây, buổi tối mọi người ăn bữa cơm cùng nhau.

Anh trai Tiêu Phong tên là Tiêu Hồng, chỉ lớn hơn Tiêu Phong hai tuổi. Khác với Tiêu Phong ở Phượng Thành xa quê, thì Tiêu Hồng luôn ở quê nhà Tây Bắc, sự nghiệp phát triển. Mấy năm nay Tiêu Hồng luôn ngóng trông Tiêu Phong kết hôn, nhưng hắn giục nhiều lần mà Tiêu Phong chẳng thèm phản ứng lại. Tiêu Hồng còn tưởng cả đời này sẽ không đợi được đến lúc Tiêu Phong kết hôn, ai ngờ có một ngày Tiêu Phong lại chủ động nói sắp kết hôn rồi. Tiêu Hồng nghe được tin này sửng sốt mấy chục giây mới phản ứng lại. Hắn lôi kéo Tiêu Phong hỏi mấy chục lần, cuối cùng chắc chắn là mình không nghe lầm, Tiêu Phong thực sự sắp kết hôn.

Tiêu Phong vui sướng vô cùng.

Vương Thục Tú chỉ nhỏ hơn Tiêu Phong vài tuổi, không sao cả, lớn tuổi biết thương người.

Vương Thục Tú đã ly hôn, không sao, chỉ khi thất bại trong hôn nhân một lần mới hiểu rõ hôn nhân là gì.

Vương Thục Tú còn có một đứa con trai nữa, vậy lại càng không sao, con trai có sẵn đúng là kiếm lời rồi.

Tiêu Hồng không có ý kiến về việc Tiêu Phong cưới vợ thế nào, chỉ cần Tiêu Phong thích, vậy hắn sẽ nhận cô em dâu này. Từ khi chọn xong ngày đến Phượng Thành, Tiêu Hồng bắt đầu mua sắm chuẩn bị khắp nơi. Quà gặp mặt cho Vương Thục Tú, quà gặp mặt cho Lục Lăng Tây, trái một thùng phải một thùng, suýt nữa không nhét được trên xe. Hôm nay vừa đến Tiêu Hồng liền gọi cho Tiêu Phong, nói buổi tối cùng ăn bữa cơm, người một nhà gặp nhau.

Tiêu Phong đồng ý.

Cúp điện thoại, Lục Lăng Tây nhắn một tin cho Nhan Việt. Nói anh trai Tiêu Phong đến, buổi tối đi ăn cơm cùng nhau, nên bảo Nhan Việt đừng đến đón cậu.

Nhan Việt rất nhanh đã nhắn lại, "Ừm".

Lục Lăng Tây cất di động lại bận rộn lên, bên kia Nhan Việt cầm di động ăn dấm lần nữa. Khi nào thì anh mới có danh phận chính thức như Tiêu Phong chứ?

* Nhân ngư tuyến

Cố lết đến chương 100 rồi nghỉ vài ngày ^_^