*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối tuần đầu tháng mười hai, nho mà Lục Lăng Tây ngàn mong vạn đợi cuối cùng đã chín.

Trong nhà kính trồng rau Vĩnh Xuân, mới sáng sớm Nhị Phi đã canh giữ bên cạnh chờ hái nho. Lúc đó Tiêu Phong vì muốn tạo ấn tượng tốt với Lục Lăng Tây nên đã dành một mảnh đất để trồng nho. Công nhân nhà kính thấy Tiêu Phong dùng hạt giống để trồng, đều lén lút nói Tiêu Phong không phải là người trong nghề. Nho trồng thường mua cây non, ai lại dùng hạt giống chứ? Chờ mọc ra cũng phải sang năm, hơn nữa đợi đến lúc kết quả cũng mất ít nhất hai năm. Nhưng Tiêu Phong là ông chủ, y muốn trồng thì bọn họ phải trồng.

Sau khi trồng hạt giống xuống, ai cũng không ngờ mới vài ngày ngắn ngủi đã mọc mầm. Sau đó mầm như được phun thuốc kích thích bắt đầu phát triển rất nhanh. Nho bình thường từ lúc mọc mầm đầu xuân đến lúc kết quả cũng phải 8-9 tháng, nhưng cây nho này chưa đến hai tháng đã trĩu nặng quả, sắp đến ngày chín rồi.

Cả nhà kính đều xôn xao. Tuy các loại rau khác trong nhà kính cũng phát triển nhanh, nhưng cây nho này đúng là làm người ta giật mình. Lớn nhanh còn chưa tính, trên cây từng chùm từng chùm nặng trịch, quả lại vừa to vừa tròn, màu sắc rất đẹp, vừa nhìn là biết ngọt rồi. Có công nhân trộm hái mấy quả nếm thử, cắn một miếng là thấy thịt quả vừa mềm lại nhiều nước, vị thơm ngọt, còn có hương hoa hồng nhè nhẹ quanh quẩn trong miệng, khiến người ta nhớ mãi không quên.

Nhị Phi đã dời sự chú ý từ cà chua sang nho rất nhanh. Trong nhà kính quản rất chặt, công nhân tuy thèm lắm, nhưng không được mấy người dám ăn vụng, chỉ có Nhị Phi ăn quang minh chính đại. Hổ tử mắng hắn mấy lần, chẳng lẽ bình thường anh Phong không cho hắn ăn sao? Sao không chờ chín rồi ăn, thèm đến thế à. Nhị Phi bị Hổ tử mắng thì rất tủi thân nghe theo, sau đó liền hận một ngày không thể nhìn mười lần, tha thiết chờ nho chín.

Nho vừa chín, Nhị Phi liền bảo người hái xuống. Anh Phong nhìn thấy đống nho thì rất bất ngờ, còn sai người cân thử, mỗi chùm nặng đến một cân, một quả cũng phải hơn 10g, chỉ có loại nho đỏ nhập khẩu từ nước ngoài mới có cân nặng tương đương như vậy. Còn khỏi phải nói nho này có hương vị hấp dẫn hơn, nước nho ngọt lịm, ngay cả anh Phong không thích ăn nho cũng ăn hết một chùm.

Anh Phong rửa tay, sai bọn Hổ tử chọn hai giỏ ngon nhất đưa đến cho Lục Lăng Tây và Vương Thục Tú. Hôm nay y không có thời gian nên không đến được, việc này liền giao cho Hổ tử.

Hổ tử vâng rõ to.

Nhị Phi không hiểu, trộm hỏi một câu, "Đưa cho chị dâu không phải là được rồi sao? Cậu em Tiểu Tây tối về cũng ăn được mà."

Hổ tử trừng mắt nhìn hắn, "Quan trọng không phải là để Tiểu Tây ăn, là anh Phong đưa cho cậu ấy đi tặng người khác. Lần trước không phải mày thấy mấy chủ cửa hàng xung quanh tốt với Tiểu Tây lắm sao? Đây là tấm lòng của anh Phong, thay Tiểu Tây tạo ấn tượng tốt với bọn họ."

Nhị Phi không thể nào hiểu nổi chỉ một câu mới chợt nghĩ đến của anh Phong mà Hổ tử lại hiểu thành một ý sâu xa như vậy. Nhưng hắn đã quen theo Hổ tử rồi, Hổ tử nói gì thì là cái đó.

Lúc Hổ tử gọi đến thì Lục Lăng Tây đang nói chuyện phiếm với ông Tô trong cửa hàng. Hôm nay ông cố ý đến gặp Lục Lăng Tây. Mấy ngày trước có học sinh tặng ông một chậu mẫu đơn long phượng, ông nghĩ đến ở Vi Viên Nghệ không có cây xương rồng nào nên đã mang đến cho Lục Lăng Tây xem cây hiếm. Ông đến đúng lúc Nhan Việt vừa mới đi, trong cửa hàng chỉ có một mình Lục Lăng Tây.

Mẫu đơn long phượng trong miệng lão gia tử còn có tên khác là du long đùa châu, là loại cây xương rồng lai tạp, trước đây cũng từng được bán trên thị trường, nhưng bây giờ thì ít thấy hơn. "Rồng" trong mẫu đơn long phượng chính là thân màu xanh đỏ pha tạp với nhau. Nói chung là bộ phận "rồng" màu xanh đỏ được ghép vào, màu sắc tiên diễm, hình dáng vặn vẹo kỳ lạ, hơn nữa càng vặn vẹo lại càng tốt. Ở phần gốc cây của "rồng" mọc quả cầu nhỏ hình tròn màu đỏ, được gọi là "châu", hợp lại thành du long đùa châu.

"Thế nào? Rất hiếm phải không?"

Ông Tô khoe khoang với Lục Lăng Tây, hiện giờ tính ông như trẻ con vậy, có thứ gì tốt là muốn cho Lục Lăng Tây xem. Lục Lăng Tây nhìn một lúc lâu cũng không thấy vẻ thú vị và đáng thưởng thức của nó ở đâu, nhưng vẫn khen ngợi.

Trong lòng lão gia tử rất vui, từ mẫu đơn long phượng chuyển sang chuyện của Tô Lãng.

Lục Lăng Tây khẽ động trong lòng, nhớ đến cây cỏ đông lăng non đang lớn dần trong nhà, hỏi thăm việc nghiên cứu cỏ đông lăng của Tô Lãng tiến triển thế nào rồi.

Chuyện cỏ đông lăng ông Tô cũng biết, Lục Lăng Tây hỏi ông cũng không giấu. "Nghe A Lãng nói không được thuận lợi lắm." Ông nói thật ra: "Nghiên cứu kiểu này nói thẳng ra là đốt tiền. Bọn A Lãng cũng chỉ là một tổ chức công cộng mà thôi, bình thường đều dựa vào tiền quyên góp để duy trì. Nghiên cứu nhỏ thì còn chịu được, nhưng khi làm to hơn thì theo không kịp."

Lục Lăng Tây nghe vậy thấy hơi tiếc nuối, cậu nhớ rõ vẻ mặt sáng bừng của Tô Lãng khi nói việc nghiên cứu này vào lần trước. Trong lòng cậu cũng ngóng trông nghiên cứu của Tô Lãng có thể thành công. Tiếc là cỏ đông lăng trong nhà đang trong thời kì phát triển, chưa đến thời điểm tiến hóa, cậu cũng không giúp được gì.

Ông Tô hít sâu một hơi, "Lần trước có một bệnh nhân trước đây của A Lãng đến tìm nó, hình như là nghe nói đến nghiên cứu của bọn họ nên nguyện ý bỏ tiền giúp đỡ, nhưng không biết vì sao A Lãng lại từ chối."

Lục Lăng Tây muốn hỏi là có chuyện gì, thì Hổ tử gọi điện đến, lực chú ý của cậu liền dời đi. Nghe Hổ tử nói nho trồng đã chín rồi, đang trên đường đưa đến cho cậu, Lục Lăng Tây vừa bất ngờ lại rất vui mừng.

"Lớn nhanh vậy sao? Có ngon không?"

"Ngon, rất ngọt." Hổ tử lời ít ý nhiều.

Lục Lăng Tây cười, cúp điện thoại liền nói với ông Tô là ông có lộc ăn rồi.

"Sao thế?"

"Ba cháu trồng nho, lát nữa là có người mang đến."

Ông Tô biết chuyện nhà Lục Lăng Tây, nghe vậy thì sửng sốt, nhưng đã nở nụ cười rất nhanh. "Vậy thì hay quá, ông chờ để ăn vậy."

Bên này đề tài của một già một trẻ lại chuyển sang ăn uống, bên kia An Kiệt đang trình bày dự án của Tô Lãng cho Nhan Việt nghe. Như lời ông Tô nói, nghiên cứu của nhóm Tô Lãng đang gặp khó khăn, hiện giờ đang thiếu rất nhiều tiền. Tô Lãng biết Nhan Việt có công ty đầu tư của riêng mình, anh cũng quen với An Kiệt. Vì cẩn thận mà anh không đi tìm Nhan Việt, mà dựa theo quá trình gửi một phần tài liệu cho An Kiệt, chờ An Kiệt sàng lọc.

An Kiệt nhìn thấy tài liệu thì rất bất ngờ, sau khi điều tra tìm hiểu liền đưa đến chỗ Nhan Việt. "Lão đại, cậu thấy sao? Nghiên cứu của nhóm Tô Lãng rất có giá trị, nếu thành công thì lợi ích kinh tế không thể tính được. Tôi đã tìm hiểu rồi, trong nước có không ít công ty dược đang theo dõi nghiên cứu này, chỉ là người phụ trách của bên Tô Lãng không đồng ý. Theo lời bọn họ nói thì họ hy vọng mình có thể nắm giữ quyền sáng chế, chứ không phải làm công cho công ty dược."

"Đúng là như cậu nói, rất có giá trị."

Nhan Việt xem xong tài liệu gõ nhẹ mặt bàn không nhanh không chậm nói. Nghiên cứu này của Tô Lãng anh đã sớm biết rồi, nếu đúng là có hiệu quả tốt như Tô Lãng nói, thì rất đáng giá đầu tư. Nhất là khi anh còn nhận được một tin rất thú vị, việc đầu tư lần này có vẻ cũng cần thiết.

An Kiệt vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Nhan Việt, lập tức hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Nhan Việt gật đầu, "Tôi vừa nhận được tin là Hợp Phổ định lập một công ty khoa học công nghệ sinh vật, chắc là họ muốn hợp tác với nhà họ Lục."

An Kiệt lập tức hiểu ý Nhan Việt, nhà họ Lục ở Trung Kinh lập nghiệp từ thuốc và thực phẩm chức năng, Hợp Phổ muốn hợp tác với nhà họ Lục cũng là chuyện bình thường. Không bình thường chính là Ân Nhã và Lục Duy An rất thân thiết, trước đó Lục Duy An còn đến Phượng Thành gặp Tô Lãng nữa. "Hợp Phổ cũng coi trọng dự án này?" Anh dò hỏi.

"Có khả năng này."

"Vậy chúng ta?"

"Chỉ mình chúng ta thì không ăn vào được, liên hệ với người của N.T, hỏi bọn họ có muốn cùng đầu tư hay không?"

An Kiệt sửng sốt, rồi gật đầu rất nhanh.

Nhan Việt gập máy tính lại, đây không phải là lần đầu tiên anh đào góc tường của Hợp Phổ. Trước kia khi anh ở nước ngoài, thì đối tượng đầu tư đều là những công ty công nghệ cao, Hợp Phổ lại không chú trọng vào mảng đó nên đục khoét rất thuận lợi. Nhưng lần này thì khác, nhìn thái độ của cha anh thì chắc là rất coi trọng công ty sinh vật này. Ân Nhã dám nhảy ra làm đã nói lên rằng cha anh cũng biết dự án này, hơn nữa lại động lòng. Anh muốn thuận lợi đào góc tường lần này, thì phải tìm đồng bạn mạnh mẽ.

Còn về phần Lục Duy An, Nhan Việt cảm thấy không có gì đáng để tâm. Con trai của Lục lão gia tử có ba người, cháu trai cũng có tận chín người. Cha của Lục Duy An, Lục Nghiễm Cảnh, năm đó đã tự bỏ quyền thừa kế nhà họ Lục, dù Lục Duy An có làm gì thì cũng không vào được mắt Lục lão gia tử. Điều mà gã có thể làm là kéo dây cho Ân Nhã, chạy sau nhóm anh họ, cũng chỉ là muốn tạo sự tồn tại mà thôi.

* Mẫu đơn long phượng

Theo như baidu thì đây là chủng loại mới được kỹ sư người Nhật Bản trồng thành công vào năm 70.