Tên thực vật: Rong mái chèo biến dị

Nhu cầu của thực vật: Xyanua

Khả năng sống của thực vật: Cao

Lục Lăng Tây đã nhìn chằm chằm bụi rong này cả nửa ngày. Sau khi về từ sông Linh Thủy, cậu đã tìm một thùng nước sạch, bỏ rong mái chèo vào trong để trồng. Tấm bảng viết tuy cây rong mái chèo này chưa đạt đến trạng thái điên phong, nhưng khả năng sống của nó rất cao, không giống những thực vật khác trong sông đã chết hết. Nhưng đây không phải trọng điểm mà Lục Lăng Tây chú ý đến, sự chú ý của cậu đều đặt hết hết dòng nhu cầu của thực vật.

Xyanua, Lục Lăng Tây đã tìm hiểu qua, là những hóa chất cực độc có ion [C≡N]-. Người tiếp xúc với xyanua ở một mức nào đó sẽ bị trúng độc, nghiêm trọng hơn là chết luôn. Trong cuộc sống thường ngày, xyanua có ở rất nhiều nơi, có một vài ngành công nghiệp sẽ sản sinh ra số lượng xyanua rất lớn, ví dụ như cao su, nhựa, sơn, khai thác mỏ vàng vân vân, nhưng trong giới thực vật tự nhiên cũng có rất nhiều thực vật có chứa xyanua, ví dụ như đào, mận, quả hạnh, quả sơn trà vân vân, đặc biệt là hạnh nhân đắng có hàm lượng cao nhất.

Lục Lăng Tây không thể hiểu nổi, tại sao nhu cầu của rong mái chèo lại là chất kịch độc như vậy. Cậu đoán chất độc hại ở sông Linh Thủy là chính là xyanua từ xưởng chế tạo nhựa ở thượng du thải ra, vì thích ứng với hoàn cảnh sống mà sinh ra loại biến dị này sao? Nghĩ vậy, trong đầu Lục Lăng Tây có một suy nghĩ. Nhu cầu với xyanua của rong mái chèo biến dị thực ra là quá trình hấp thu của thực vật, vậy có phải sau khi rong mái chèo biến dị tiến hóa, thì sẽ tăng lượng hấp thu xyanua của nó, đồng thời giải quyết vấn đề ô nhiễm của sông Linh Thủy hay không? Nếu phương hướng tiến hóa của rong mái chèo biến dị là hấp thu xyanua thì càng tốt hơn, đúng là một công đôi việc.

Cậu nghĩ rất nhập thần, ngay cả Nhan Việt về khi nào cũng không biết. Nhan Việt về nhà liền thấy Lục Lăng Tây nhìn một bụi bèo rong ngẩn người, đáy lòng không hiểu sao lại mềm xuống. "Tiểu Tây ăn cơm thôi." Nhan Việt lấy bánh bao hôm qua ra hâm nóng, lại rót một ly sữa cho Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây mười tám tuổi vẫn đang là lúc phát triển chiều cao, mỗi lần thúc Lục Lăng Tây ăn cơm, Nhan Việt đều có cảm giác như đang "nuôi con trai" vậy.

Lục Lăng Tây vâng dạ, rửa sạch tay ngoan ngoãn ngồi ở phía đối diện Nhan Việt.

Nhan Việt thấy rong trong thùng, thuận miệng hỏi, "Cái gì vậy?" Nói xong dường như anh đã nhận ra gì đó, "Tiểu Tây, em đến bờ sông à?"

Lục Lăng Tây gật đầu, để ngừa Nhan Việt nói cậu chạy loạn một mình, liền vội nói suy nghĩ của mình ra. Nhan Việt nghe đoạn đầu thì còn đồng ý, nhưng khi nghe Lục Lăng Tây nói định tìm chất xyanua để trồng rong mái chèo làm thí nghiệm, thì không thể bình tĩnh nổi. Xyanua là gì chứ? Nhan Việt hiểu rõ hơn Lục Lăng Tây nhiều. Chất kịch độc như thế, ngoại trừ hấp thu qua đường hô hấp, thì nếu nồng độ cao còn có thể thẩm thấu qua da ngấm vào trong cơ thể, khiến cơ thể người trúng độc. Lục Lăng Tây rốt cuộc lấy gan từ đâu vậy, còn dám nói muốn tìm xyanua về trồng rong mái chèo làm thí nghiệm?

Nhan Việt sầm mặt, quả quyết nói: "Không được. Trồng rong mái chèo thì có thể, nhưng xyanua thì không được phép tiếp xúc, em không biết đây là hóa chất cực độc sao?"

Lục Lăng Tây bị vẻ nghiêm khắc của anh làm sợ, chớp chớp mắt, nhìn Nhan Việt nhỏ giọng biện minh: "Nhan đại ca còn hút thuốc nữa mà, khói thuốc cũng chứa xyanua, độc tính cũng không ít."

Cậu vừa nói vậy, Nhan Việt tức giận đến cười lên. Bởi vì lúc trước bị mất ngủ, nên Nhan Việt đã có thói quen hút thuốc. Nhưng sau khi quen Lục Lăng Tây, số lần anh hút thuốc đã ngày càng ít đi, cũng tránh hút thuốc trước mặt thiếu niên, để tránh tạo tấm gương xấu. Chỉ là lần trước Diệp Khang đến, Nhan Việt cũng hút mấy điếu, không ngờ bị Lục Lăng Tây thấy, còn nhớ rõ trong lòng. Anh nhìn vẻ mặt của thiếu niên, ngoại trừ vẻ lên án, thì còn có trêu chọc nữa. Nhan Việt ung dung, cười như không cười trừng mắt nhìn Lục Lăng Tây, mặt không đỏ mà nói: "Anh đã cai thuốc rồi."

"..."

Lục Lăng Tây không nói lại được Nhan Việt, rầu rĩ a một tiếng. Nhan Việt thấy cậu như vậy, lại nghĩ có phải mình đã nghiêm khắc quá hay không, liền mềm lòng, thỏa hiệp: "Xyanua nồng độ cao thì không được phép tiếp xúc, nhưng chúng ta có thể lấy nước trong sông mang về để trồng cây rong mái chèo này."

Măt Lục Lăng Tây sáng lên, vội gật gật đầu. Thật ra nếu để cậu tìm xyanua thì cậu cũng không tìm được, cũng không thể bảo Nhan Việt hút thuốc sản sinh xyanua cho rong mái chèo được. Hình ảnh này buồn cười quá, Lục Lăng Tây không nhịn được cười rộ lên, mắt nhìn Nhan Việt mang theo ý cười cổ quái. Bộ dạng này của cậu khác hẳn vẻ nhu thuận lúc trước, như mang vẻ nghịch ngợm nên có ở lứa tuổi này. Nhan Việt nhìn mà động lòng, không kìm lòng được vươn tay xoa tóc thiếu niên, thầm nghĩ tuy lúc trước thiếu niên nhu thuận cũng rất tốt, nhưng nghĩ lại thì có vẻ là đang kiềm nén bản tính, anh vẫn thích cưng chiều để thiếu niên hoạt bát hơn, giống như bây giờ vậy.

Hai người chậm rãi ăn xong bữa sáng, lại chịu mùi hôi thối đi đến sông Linh Thủy múc một thùng nước, để ở phía sau cốp xe mang về Phượng Thành. Lục Lăng Tây không tiện trồng rong mái chèo trong Vi Viên Nghệ, nên cũng để ở sân sau như sen vua vậy. Mỗi ngày chăm chỉ chăm sóc cây rong mái chèo này, ghi chép tỉ mỉ những thay đổi của nó.

Chỉ cần Lục Lăng Tây không dùng xyanua, thì Nhan Việt cũng không can thiệp vào chuyện của cậu. Anh có thể hiểu suy nghĩ của Lục Lăng Tây, nên trong lúc Lục Lăng Tây chăm sóc cây rong mái chèo kia, Nhan Việt tìm đến Tiết Vĩnh Thông, đề nghị lập một tổ chức nghiên cứu thực vật tư nhân do hai nhà hợp tác tạo nên, mà Tiết Vĩnh Thông là người đứng đầu. Tổ chức này nghiên cứu tiến hóa di truyền và biến dị của thực vật, phát hiện và phát triển chủng loại thực vật mới, cũng chuyển thành quả nghiên cứu thành lợi ích kinh tế thiết thực. Theo lời Nhan Việt nói thì tổ chức nghiên cứu thế này những công ty cây cảnh lớn đều có, cụ thể hơn là nghiên cứu gây trồng thực vật lai giống, sàng chọn chủng loại mới để phát triển. Trước kia những tổ chức thế này đều là chính phủ đứng đầu, nhưng khi kinh tế và khoa học kỹ thuật phát triển, thì càng ngày càng có nhiều tổ chức chuyển sang tư nhân.

Ý tưởng này Nhan Việt đã tính toán từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa tìm được lúc thích hợp nói với Tiết Vĩnh Thông. Anh đã định thành lập lúc gieo trồng thu hải đường ở quy mô lớn, nhưng sau khi thu mua Khâu Điền Viên Nghệ, Nhan Việt khi cân nhắc lợi hại đã thay đổi ý định. Rong mái chèo biến dị lần này đã giúp anh tìm được thời điểm thích hợp mới, cũng quyết định tìm đến Tiết Vĩnh Thông. Theo như Nhan Việt thấy, Vi Viên Nghệ không có nền móng nào trong giới cây cảnh của Phượng Thành cả, không thích hợp để gây chú ý quá mức. Anh nguyện ý hy sinh một phần lợi ích kinh tế, đổi lại là Lục Hiên Viên Nghệ đứng ở phía trước, vừa có thể thực hiện nguyện vọng của thiếu niên, vừa có thể giành được không gian phát triển cho Vi Viên Nghệ.

Tiết Vĩnh Thông rất bất ngờ với đề nghị của Nhan Việt. Ông cũng không khinh thường Vi Viên Nghệ, mà hoàn toàn ngược lại, Tiết Vĩnh Thông cảm thấy Vi Viên Nghệ có khả năng thành lập một tổ chức nghiên cứu như vậy. Nói thẳng ra thì tổ chức thế này chỉ cần một chữ - tiền. Lục Lăng Tây thì đừng nói, Nhan Việt có tiền mua lại Khâu Điền Viên Nghệ, đầu tư một tổ chức nghiên cứu nhỏ như thế này là chuyện vặt. Nhưng Nhan Việt lại đề nghị hợp tác với ông, Tiết Vĩnh Thông không nhịn được nghĩ sâu xa hơn. Nhưng ông nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được hai nhà hợp tác sẽ có hại gì với ông. Sau khi suy nghĩ vài ngày, Tiết Vĩnh Thông dựa vào trực giác nào đó của người kinh doanh, quyết đoán đồng ý.

-----------------------

Còn 89 chương nữa thôi TT^TT. Cố lên cố lên >.<