Trong TV Lý Trận một thân âu phục màu đen, hoàn toàn không có lôi thôi lếch thếch như trong ngày thường, tóc của anh cắt rất chỉnh tề, trên mặt cũng không có dính mấy gốc râu, thân hình bị âu phục làm cho nhìn có chút gầy, nhưng quần áo được may rất khéo, khiến cho Lý Trận nhìn rất có tinh thần.

Phóng viên muốn tiến lên đón chặn Lý Trận, kết quả bị bảo vệ ngăn ở hai bên, nhưng lại ngăn không được nhiệt tình của các phóng viên.

“Lý Cửu đẳng! Xin hỏi Lý Cửu đẳng, tất cả mọi người đều nói ngài là người có hi vọng lấy được cúp nguyệt quế Trần thị nhất, ngài đối với điều này có ý kiến gì không?”

Lý Trận một bên đi vào phía trong, một bên mỉm cười quay đầu lại, chỉ nói một câu, “Chuyên tâm chơi cờ, mặt khác vẫn là nói sau đi.”

Bởi vì Lý Trận cũng không để ý đến phóng viên, mà điều này lại làm cho các phóng viên đều có chút hưng phấn, cứ tiến lên từng đợt đuổi theo truy vấn Lý Trận. “Nếu lấy được Quán quân, ngài sẽ nhận năm trăm ngàn dolar từ Trần thị, vậy ngài dự định cầm số tiền này dùng ở đâu?”

Lý Trận dừng một chút, trên mặt dường như có chút trầm xuống, thấp giọng nói một câu, “Cho đồ đệ của tôi đi chữa mắt.”

Một câu nói kia dường như khơi dậy ngàn lớp sóng, các phóng viên mẫn cảm phát hiện đây là một tư liệu tốt, Lý Trận Cửu đẳng có đồ đệ, mà hình như còn là một đồ đệ có đôi mắt có vấn đề, nếu bọn họ có thể khai quật được điều này, dù không đúng cũng có thể viết ra mấy câu vui buồn lẫn lộn rung động lòng người trên đầu trang báo.

Nói ví dụ như người đầu tiên đánh bại đại sư Cửu đẳng cờ vây của Nhật Bản có một đồ đệ mắt mù linh tinh gì đó….

Mọi người nghe được lời nói TV, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Lý Dịch Chi, tất cả mọi người đều là hàng xóm trong cái hẻm nhỏ này, đương nhiên là biết ai là đồ đệ trong lời của Lý Trận, chữa mắt đối với mấy người dân nhỏ bé mà nói, có lẽ là cả đời cũng không kiếm đủ tiền, những lời này của Lý Trận đã khiến cho bọn họ nhịn không được mà đều có chút cảm động.

Trần Cảnh ngồi trong lòng Lý Dịch Chi, quay đầu lại nhìn anh một cái, ánh mắt Lý Dịch Chi nhìn chăm chú vào trong TV nhưng anh lại không nhìn thấy.

Lý Dịch Chi thở dài, trong lòng không biết là nên thấy may mắn hay là vui mừng, anh đời này quả thật là quá may mắn, có sư phụ thương anh dù cho bất luận bản thân có thích hay không thích cờ vây, có thể hay không thể truyền thừa y bát cho anh, lại còn có một đồ đệ tốt có trí tuệ cùng thiện lương, anh có lẽ cả đời cũng không nhìn thấy gì, nhưng có thể nghe được mấy điều này, dường như đã cảm thấy quá đủ rồi.

Lý Trận bị phóng viên bao quanh vây chặt, tràng cảnh dường như có chút không khống chế được, bởi vì trận đấu này, không chỉ đơn giản là báo hiệu có một Kỳ Vương xuất thế mà còn là đại biểu cho thực lực của một quốc gia, đó chính là người đầu tiên nên mọi người lúc nào cũng thấy thật phấn khích.

Lý Dịch Chi tính tính ngày, anh phải sớm nên nghĩ đến sư phụ bỏ nhà là để đi tham gia cúp Trần thị, một năm này chính là năm huy hoàng nhất của Lý Trận, bởi vì Lý Trận thắng một trận rất đẹp, thoải mái mà thắng được vòng nguyệt quế của cúp Trần thị, toàn quốc từ trên xuống dưới đều nhấc lên một phong trào nhỏ về cờ vây, không chỉ là Bắc Kinh, Thượng Hải, Tứ Xuyên, mà ngay cả trong mấy trấn nhỏ hẻo lánh, cờ vây cũng có thể nói là thịnh hành một thời, tất cả điều này đều là bởi vì Lý Trận.

Lý Trận nổi tiếng, so với minh tinh nhỏ cũng không khác mấy, sau một màn đấu đó, từ đầu đường đến cuối ngõ, dường như trên báo sáng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy thân ảnh của Lý Trận.

Bởi vì thế trận của phóng viên quá lớn nên mỗi chỗ đều điều động bảo vệ, khiến cho tất cả mọi người không nghĩ tới chính là chiếc ghế thứ hai của tập đoàn Trần thị, Phó đổng Trần Tùng Duệ thế nhưng lại tự mình vì Lý Trận đến mở đường.

Tuy rằng những dân chúng đầu húi cua không biết ai là Trần Tùng Duệ, nhưng phóng viên hỏa nhãn kim tinh làm sao có thể không biết, nòng súng lập tức thay đổi vị trí, khiến cho Lý Trận thuận lợi đi vào khách sạn dưới sự hộ tống của đội bảo vệ, lên lầu, đến nơi diễn ra trận đấu.

Mọi người xem TV, có người cảm thán nói: “Aiu, là Phó đổng Trần thị nha, còn chưa tới ba mươi tuổi, người ta tại sao lại lợi hại thế chứ? Con tôi tham gia quân ngũ một tháng trợ cấp có mười tám đồng, còn Trần Tùng Duệ nghe nói một tháng có thể kiếm được mấy ngàn vạn nha.”

“Người ta là dân Hong Kong đó.”

“Người ta là Đổng sự a, Lý Trận Cửu đẳng thật là lợi hại, khiến cho Đổng sự vì anh ấy mở đường, thật là khí thế, khiến cho chúng ta được mở mày mở mặt rồi.”

“Nói tới Hong Kong, Tiểu Trần hình như có chút khẩu âm Hong Kong phải không?”

Trần Cảnh ánh mắt cũng không rời đi TV, lạnh nhạt nói: “Không, cháu là người Nam Kinh.”

Bầu không khí ở hiện trường trận đấu phi thường đặc biệt, khiến cho mấy người trong hẻm nhỏ chưa từng thấy qua tràng cảnh như thế đều kinh hãi, trong hội trường vô cùng yên tĩnh, tổng cộng còn chưa đến mười người, hai kỳ thủ của trận đấu ngồi trên ghế dựa, trên bàn là bàn cờ với hộp cờ cùng với bảng tên riêng của mỗi người đặt gần tầm tay, bởi vì thời gian trận đấu rất dài, nhân viên khách sạn đã đặc biệt cẩn thận chuẩn bị ghế ngồi thoải mái, mặt khác bên tay mỗi người cũng đặt nước uống cùng khăn ướt.

Còn lại chính là trọng tài, nhân viên chép phổ (ghi chép lại ván cờ), hai bảo vệ thủ phòng, còn có một phóng viên quay phim và một phóng viên chụp ảnh.

Sau khi trận đấu bắt đầu, trong hội trường phi thường yên tĩnh, trên mặt đất trải thảm thật dày. Phóng viên quay phim có thể vào cũng là được tinh tế tuyển chọn, tất nhiên là cẩn thận, khi di chuyển không tạo ra một tiếng vang.

Lý Trận thoạt nhìn cũng không thấy khẩn trương, anh mới đầu ngồi ngay ngắn ở trên ghế, âu phục màu đen, cổ tay cùng cổ áo màu trắng, hơi nhíu mày khiến cho người ta cảm thấy người kỳ thủ này phi thường ổn trọng, người đó cùng với Lý Cửu đẳng lôi thôi lếch thếch mọi người bình thường nhìn thấy không hề giống nhau, làm cho mọi người nhịn không được mà cảm thán, hóa ra Lý Cửu đẳng là thâm tàng bất lộ.

Hai người trong TV, mỗi nước tiếp theo Trần Cảnh liền hồi đáp một bước, nhưng cũng hơi cau mày, dường như chơi rất giằng co, bởi vì thái độ của Trần Cảnh mà mọi người cũng dần dần khẩn trương lên, tuy rằng bọn họ cũng không từ trong bàn cờ mà nhìn ra được huyền cơ.

Lý Trận đứng lên ly khai hội trường một lần, hình như là đi vệ sinh, mà ánh mắt đối thủ một khắc cũng không di chuyển quá bàn cờ, hiển nhiên là Lý Trận so với đối thủ nhàn nhã hơn một chút.

Trở lại thời điểm Phó đổng Trần thị Trần Tùng Duệ cũng đồng thời đi vào hội trường, xa xa mà đứng ở một bên, dường như là xem cờ, bởi vì gia tộc Trần thị đều mà người yêu cờ vây cho nên mới tổ chức cúp Trần thị, tất nhiên là Trần Tùng Duệ cũng là một người kỳ si, người kia đứng ở vị trí phía trên, vừa đứng chính là hơn một giờ, phóng viên đã nhiều lần cho đặc tả.

Thời gian hạ một hồi trận đấu rất lâu, Lý Trận còn thường thường cầm nước uống, điều này làm cho thần sắc đối thủ càng khẩn trương thêm.

Trần Cảnh luôn luôn thay Lý Dịch Chi giải thích, chờ hai bên hạ xong cờ, trọng tài đếm mục*, bởi vì phân ra hắc bạch kỳ, hắc kỳ hạ trước, cuối cùng gần sát tám tiếng, trong đó hai bên cũng không vượt quá thời gian cho nên hai bên cũng không bị phạt điểm, cuối cùng Lý Trận bên trắng lấy ba mục giành thắng.

*Mục (moku): Chính là điểm trong cờ vây. Được tính bằng mỗi điểm có trong đất mà kỳ thủ chiếm được.

Một chốc giành được thắng lợi kia, Trần Cảnh nhịn không được thở một hơi, từ trên đùi Lý Dịch Chi nhảy xuống, trên mặt che không được mừng rỡ, tuy rằng khẩu khí vẫn cứ là thản nhiên, “Chiến thắng.”

Lý Dịch Chi gật đầu, sau khi Trần Cảnh nói hai chữ “Chiến thắng”, người trong kỳ xã đều hoan hô lên, đại đa số người ở đây sẽ không đếm mục, chỉ biết là ai chiếm được nhiều đất thì đó chính là người thắng, cuối cùng đã đánh bại được, hắc kỳ so với bạch kỳ nhiều hơn năm mục, mọi người còn tưởng rằng Lý Cửu đẳng đã thua, kết quả thế mà lại thắng, chính là bởi vì hắc kỳ đã chơi gần sát tám tiếng.

Cao thủ trong lúc đó chỉ sai kém một chút, Lý Trận thắng ba mục, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng là thắng lợi tuyệt đối, ở bên ngoài trận đấu các phóng viên đã nhìn thấy qua phát sóng, cũng đã kích động chất đống ngoài cửa, muốn đợi Lý Trận đi ra rồi sẽ đưa một cái tin thật hay về Kỳ Vương đầu tiên của thế giới.

Ngày đó mọi người xem xong TV kế tiếp đều nóng lòng ở lại hạ thử với một người chơi, Trần Cảnh cũng ở lại chơi với một người, tất nhiên đứa nhỏ mười tuổi này cơ hồ là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, cũng bởi vì Kỳ xã vẫn còn non nớt, không có ngọa hổ tàng long kỳ tài nào.

Thời điểm ngày hôm sau Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh lại đi Kỳ xã, trong Kỳ xã cơ hồ là người kín hết chỗ. Bởi vì sự tình của Lý Trận cửu đẳng, trong một đêm kỳ hữu (bạn chơi cờ) giống như măng mọc sau cơn mưa, tất cả đều mọc kín.

Kỳ xã là một tứ hợp viện, tuy rằng diện tích không nhỏ, nhưng bởi vì mới đầu mọi người không nghĩ là sẽ có nhiều người đến như vậy, cho nên chỉ mở phòng ở phía Bắc, phòng ở khác đều xem là nơi hoạt động của mấy người già, còn có mấy gian phòng trống, hoặc là được chất than cho mùa đông cùng bắp cải.

Với cái cảnh dáng người chen chúc như thế này, ngược lại ngoài ý muốn lại đem tất cả phá hủy hết.

Trần Cảnh nói: “Không bằng chúng ta đem Kỳ xã phát triển lên đi, biến nó thành một mô hình Kỳ viện (sân chơi cờ vây) chính quy.”

Tất cả mọi người chưa thấy qua cái gì là Kỳ viện chính quy, Trần Cảnh giải thích nói, bé ở Nam Kinh đã nhìn thấy qua Kỳ viện chính quy, Kỳ viện chính quy không ngừng cung cấp chỗ để cho các kỳ hữu đến chơi cờ, còn có thể cung cấp nước trà, nước trà thì năm mươi xu một ly, có thể xin thêm một ly, kỳ hữu đến chơi có thể tự mang theo cờ vây, cũng có thể ở trong này thuê dùng cờ vây, tiền thế chấp là năm đồng, đợi đến khi trở về thì trả lại tiền thế chấp, tất nhiên là không thể làm mất quân cờ, cũng không được làm hư tổn.

Đến Kỳ viện, kỳ hữu có thể là đơn thuần quan sát cờ vây mà cũng có thể chơi Kỳ giải (chơi cờ thắng tiền), có nơi thì gọi là chơi cược, chính là chơi cờ vây có tiền thưởng, đôi bên lấy ra năm đồng tiền đặt ở trên bàn, ai thắng người đó sẽ lấy hết.

Loại thời đại này một hộp cờ vây thủy tinh có giá là sáu đồng năm xu, cho nên thắng được mười đồng cũng không tính là ít, nghe ra rất có ý tứ. Hơn nữa Kỳ viện cung cấp nước trà cùng cấp cơm trưa, điều này có thể kiếm được không ít tiền, có tài chính liền có thể đem Kỳ viện tân trang, mua cờ vây loại tốt, quy mô có thể càng ngày càng lớn, dường như nó có vẻ rất tốt đẹp, có thể có một ngày khi nhắc tới Kỳ viện, cái tứ hợp viện trong hẻm nhỏ này có khả năng trở thành số một.

Tất cả mọi người cảm thấy không tồi, chẳng qua là có cái nan đề, đó chính là vấn đề quay vòng vốn trả trước, người ở Kỳ xã đại đa số tất cả đều là người già, không có nguồn kinh phí, một hộp cờ vây hơn sáu đồng, mua ba bốn cái hộp liền vắt hết cả tháng tiền lương, nếu Kỳ xã không chuẩn bị cờ vây nhiều một chút, tới nơi này chơi cờ giống nhau đều là bị ảnh hưởng bởi Lý Trận Cửu đẳng, khẳng định ở nhà không có cờ vây, đến đây chỉ có thể nhìn, quân cờ bàn cờ túng thiếu, này chẳng phải là quá mất hứng hay sao?

Trần Cảnh cũng không có tiền, bé đều ăn và ở trong nhà của Lý Dịch Chi, không có tiền vốn chi tiêu, chẳng qua thoạt nhìn bé rất muốn hỗ trợ đem Kỳ viện xây dựng lên, trộm lôi kéo tay áo Lý Dịch Chi, “Anh có thể cho tôi mượn ít tiền được không…Tôi sẽ trả lại cho anh.”

Trần Cảnh cũng hiểu được những gì bản thân nói chẳng có tính tin cậy gì, dù sao mình cũng mới mười tuổi, hơn nữa thân không của cải, rời đi Lý Dịch Chi, nói không chừng bản thân còn sẽ bị chết đói.

Nào biết Lý Dịch Chi cũng không có cự tuyệt, mà thật là sảng khoái nói đồng ý, chỉ bất quá anh cũng không có tiền, tất nhiên là trước muốn dùng tiền gửi trong ngân hàng mà Lý Trận để lại.

Lý Dịch Chi mang theo Trần Cảnh đi ra ngoài mua hai mươi hộp cờ vây, còn có mọi người liều mạng gom góp thu thập, dù thế nào cũng có ba mươi hộp cờ vây, sau đó thuận tiện mua chút Cao Mạt Nhi, sáng sớm hôm sau, Kỳ xã liền khai trương.

*Cao Mạt Nhi là một thương hiệu trà cuối cùng trong những năm 1970, nói thương hiệu cho sang chứ thật ra nó là cặn bã trà nhưng là cặn bã trà cao cấp. Cũng là một loại trà giá rẻ. Tìm hiểu thêm ở Đây , tôi thấy đọc cũng rất hay.

Năm xu nguyên một ly trà Cao Mạt Nhi, mặc dù là Cao Mạt Nhi, nhưng dù sao cũng là cửa hiệu trà lâu đời, hơn nữa người trong hẻm nhỏ vẫn thích một hơi Cao Mạt Nhi này, Cao Mạt Nhi cũng biến thành một loại văn hóa.

Mà Lý Dịch Chi ngồi ngay trong Kỳ xã, đặt một bàn kỳ giải, lúc đầu cũng không quá mắc, mỗi người lấy ra hai đồng năm mươi xu, thắng lấy được năm đồng, dù sao mọi người cũng đều không có tiền giàu có gì.

Không tới mấy ngày, rất nhiều người hướng về phía Lý Dịch Chi, gặp mặt anh đều quan tâm gọi là Lý lão sư, có một nhóm ngồi xe lửa đến rất có thực lực cùng Lý lão sư đến một bàn cược, chưa đầy bảy ngày, Lý Dịch Chi liền đem tiền vốn mượn dùng trước kia tất cả đều bổ sung trở lại.