Kỳ thật Lâm San cũng biết Liên Phong nhất định có mối liên hệ nào đó với Đỗ Hạo, hơn nữa chuyện này còn thực cẩu huyết nhưng nàng thật không ngờ lại có thể cẩu huyết đến vậy, nhất thời có chút vô năng.

Đùa giỡn sao? Đều từ một mẹ sinh ra, dựa vào cái gì mà một người có thể nhận hết sủng ái, cao cao tại thượng, cuồng vọng tự đại, một người lại ở thâm sơn cùng sư phụ nương tựa lẫn nhau, cô độc cả đời? Gì mà song bào thai không cát tường, cát tường con mẹ ngươi! Thói mê tín phong kiến thực TM hại chết người!

Trong nháy mắt, Lâm San bỗng nhiên mông lung, toàn thân trỗi dậy bản năng làm mẹ: "Ngươi yên tâm, về sau có ta ở đây, ai dám khi dễ ngươi, ta cắn chết hắn!" Lâm San vỗ ngực bang bang.

Liên Phong không nói gì, chỉ mới thấy cánh tay trắng nõn của nàng lắc lư trước mắt, thân thể vừa hạ nhiệt nay lại bừng bừng.

Lâm San đang mải mắng chửi, lập tức nhận thấy thần sắc khác thường của hắn, kỳ quái sao mình nói mà hắn không phản ứng? Đã không phản ứng, ánh mắt còn phiêu tán chỗ khác, đây là làm sao? Vì thế nàng trì độn sở trường chỉ tay vào ngực hắn: "Ta đang nói chuyện với ngươi, thế nào lại không phản ứng?"

Người đang ôm nàng càng chấn động.

"Này, ngươi sao vậy? Này. .." Lâm San thấy dùng tay không xong, liền ra sức lay vai hắn.

Lay một lần, không phản ứng.

Lay hai lần, vẫn là không phản ứng.

Đợi cho đến lần thứ ba, Lâm San thần sắc cứng đờ. Cái kia... Phía dưới của nàng... Sẽ không phải là...

Lâm San trì độn rốt cục đã phản ứng lại, mặt nhất thời hồng như tôm luộc.

"Cái kia... Ta... Ta mặc quần áo trước..." Nàng ba chân bốn cẳng muốn nhào ra khỏi lòng Liên Phong, bất đắc dĩ tay chân càng luống cuống vì khẩn trương, giống như có con mèo nhỏ đang cào loạn trong lòng hắn, người chưa đứng lên, quần áo trên người đã rớt xuống, nguyên bản phần cổ bị bao kín lộ ra một bờ vai mê hoặc dưới ánh trăng.

Liên Phong còn đang dùng ý chí cường đại khắc chế, không ngờ người trong lòng tự giác thoát áo, thân thể thơm tho, mềm mại kia mỗi lúc mỗi sát lại, tâm trí mất sạch, đến khi hắn biết mình rốt cuộc không thể nhịn được bèn gầm nhẹ: "Đừng nhúc nhích !"

Một tiếng gầm nhẹ làm Lâm San chấn động mạnh mẽ, những gì đang ở trên người rốt cục đều rơi xuống.

Vừa rồi mới cãi nhau nay trong phút chốc tĩnh lặng, bốn mắt nhìn nhau, Lâm San cảm thấy thực bất an, phi thường bất an! Vội vàng lấy tay ôm ngực thì đã không còn kịp rồi, một đạo lực từ trên vai truyền đến, áp nàng xuống, tấm lưng trần vừa vặn đặt trên đống quần áo, ngay sau đó là một cỗ hơi thở nam tính mãnh liệt bao phủ khắp người nàng.

Tựa như bị một mãnh thú rình rập trong bóng đêm, bỗng nhiên đè mình xuống đất, Lâm San lúc này có cảm giác bất an tột cùng không nói nên lời, có chút sợ hãi, có chút chờ mong, lại bất an. Toàn thân dồn hết lực phản kháng nhưng tay vẫn chạy loạn trong ngực ai đó, cuối cùng ——

"Rột rột..."

Đang lúc thiên thời địa lợi nhân hòa, trăng vừa nhô lên, âm thanh này quả thực như sét đánh giữa trời quang, lập tức phá tan bầu không khí tốt đẹp vừa rồi.

"Cái kia..." Lâm San đỏ mặt, "Ta dường như hơi đói. .."

Liên Phong: "..."

Lâm San tiếp tục thủ thỉ: "Ta từ sáng đến giờ cũng chưa ăn gì... Ta sợ thể lực không đủ..."

Liên Phong: "..."

"Nếu ngươi gấp vậy, ta giúp ngươi giải quyết trước..."

Liên thị vệ đáng thương mất hết mặt mũi, mặt không đổi sắc, xoay người nói: "Mặc quần áo đi, ta dẫn ngươi xuống núi."

***

Lâm San cảm thấy thực ủy khuất, ủy khuất muốn chết.

Đói bụng là phản ứng sinh lý, có thể trách mình sao? Cũng không phải nàng định đói bụng ngay tại thời khắc mấu chốt, muốn trách thì trách nơi đóng binh, cơm khó ăn như vậy, hại nàng không có khẩu vị gì...

Lâm San một mặt oán giận trong lòng, một mặt đi theo Liên Phong, thấy hắn bước nhanh ở trước, không nói một tiếng, hiển nhiên tâm tình không tốt lắm.

Uy! Ngươi đói ta cũng đói, không thể vì giải quyết sinh lý của ngươi mà không quản sống chết của ta, người ta không ăn một bữa đã hoảng, ta đây đã là hai bữa rồi, còn muốn vận động kịch liệt, sẽ chết người đó!

Lâm San yên lặng hò hét trong lòng nhưng lại không dám nói với Liên Phong. Tuy Liên Phong với Đỗ Hạo tính cách hoàn toàn bất đồng nhưng dù sao cũng là huynh đệ song sinh, khi tức giận cũng phát ra một loại khí tiết khiến người ta không dám tiếp cận.

Làm sao bây giờ? Nghe nói nam nhân thực dễ dàng chuyện kia gì gì đó.. Trách không được Liên Phong tức giận, vạn nhất không cẩn thận, không cần tự cung là có thể luyện 《Quỳ Hoa Bảo Điển 》... Nghĩ đến đây, Lâm San không dám nói gì với Liên Phong, đành phải liều mạng theo sau hắn.

Nói đến Liên Phong, hắn quả thật tức giận. Một nam nhân thể xác và tinh thần đều khỏe mạnh, bỗng nhiên tâm tình không ngớt kêu gào, hắn sợ khi mình quay người lại tiếp cận nàng sẽ lại không thể khắc chế chính mình nên đành quay mặt đi trước không nói tiếng nào.

Đi được một đoạn như vậy, hắn sực nhớ người bên cạnh mình, lúc này mới dừng cước bộ xoay người chờ Lâm San.

Không ngờ Lâm San vì không theo kịp bước chân quá dài của hắn nên chạy như bị truy đuổi, bỗng nhiên người phía trước dừng đột ngột, nhất thời không trụ được liền húc phải hắn.

Cho dù là nữ nhân kiên cường nhưng đụng phải nam nhân hai mươi năm công phu như vậy, kết quả cũng không hay chút nào, Lâm San cảm thấy mình như đụng vào một bức tường, ngay sau đó trời đất quay cuồng, mắt nổ đom đóm.

Nếu không vì đã quen, Liên Phong quả thực đã bỏ qua. Nữ nhân này nhất định sao chổi kiếp trước đầu thai, một khắc không nhìn nàng, nàng đã có thể gặp phiền toái, thật là khiến người ta không thốt nên lời.

Rõ ràng trong lòng thấy nàng phiền toái nhưng khi nhìn nàng ngồi dưới đất vẻ mặt thống khổ lại mềm lòng, đến nâng nàng dậy.

Lâm San đau chân, nhất thời nhe răng nhăn mặt, nhớ lại vừa rồi Liên Phong hờ hững với mình, nhất thời ủy khuất, nhìn hắn ngồi xổm xuống đỡ mình, trong mũi "Hừ" một tiếng, nghiêng đầu qua chỗ khác làm như không thấy.

Liên Phong chưa từng thấy nữ tử nổi giận nên không biết nên làm gì, thân thủ không nhúc nhích nhìn nàng.

Lâm San ngay từ đầu đang giận lẫy, tưởng lấy lại chút mặt mũi, không ngờ Liên Phong không nhận sai ngược còn nhìn mình chằm chằm, lập tức chột dạ.

Hai người cứ như vậy giằng co hồi lâu, rốt cục vẫn là Lâm San bại trận, nhăn nhó đưa tay ra.

Tay vừa duỗi ra đã bị hắn bắt được, tiếp theo một cỗ lực đạo túm nàng đứng lên, nàng không đứng vững nên ngả vào người Liên Phong, hai người nhất thời cứng đờ, nghĩ đến chuyện phát sinh vừa rồi ở suối nước nóng nên có chút không tự nhiên.

"Có thể đi sao?" Liên Phong hỏi.

Lâm San gật đầu, chân vừa chạm đất mày liền nhíu lại: "Đau..."

"Ta xem." Hắn ngồi xuống cởi giày Lâm San ra, tay ấn trên mắt cá chân của nàng.

"Ai u!" Lâm San kêu giống như heo bị chọc tiết, đây là trả thù! Hồng nhân trả thù! Lâm San đau đến chảy nước mắt.

"Không gãy, chính là trật khớp." Liên Phong nói xong, yên lặng giúp nàng mang giày lại, đường xuống núi đều lắm bùn sình nhưng hắn không có chút để ý, khi tay nắm mắt cá chân giống như có chút lo lắng lặng lẽ truyền đến, làm cho người ta không tự chủ được mà im lặng.

Kỳ thật Lâm San biết mình cố tình gây sự, chính là trong lòng ủy khuất, nhịn không được định ầm ĩ trước mặt Liên Phong một chút hòng lấy lại mặt mũi nhưng rốt cục không có tác dụng, còn làm mình có vẻ hẹp hòi. Lâm San áy náy, rốt cục ngừng lải nhải.

Thấy nàng dường như không có chuyện gì nữa, Liên Phong nhẹ nhàng thở ra, xoay người đưa lưng về phía nàng, nói: "Ta cõng ngươi."

Lâm San học ngoan, dứt lời liền nằm úp sấp lên, hai tay nhanh chóng vòng qua cổ hắn, thân thể bị gió núi thổi lạnh lập tức ấm áp, đặc biệt còn có cảm giác an tâm, làm nàng kìm lòng không đậu, ôm chặt hơn chút nữa.

Liên Phong không nghĩ Lâm San trèo lên lưng mình sảng khoái đến vậy, giờ phút đó trong lòng phát sinh cảm giác được tín nhiệm khó tả, được người trong mộng tín nhiệm thật giống như có thể cõng nàng cả đời trên lưng, vĩnh viễn không buông tay...

Lâm San bỗng nhiên phát hiện không khí trở nên thực vi diệu, trong lúc đó rõ ràng hai người không nói gì nhưng giống như có rất nhiều điều muốn nói, mở miệng không biết nói gì, thế nên nàng không lên tiếng mà còn ôm chặt hắn hơn nữa, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn truyền đến làm nàng thực thoải mái.

Nếu, nếu cứ như vậy mà đi xuống, vĩnh viễn không có điểm cuối cũng không sao...

Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu làm Lâm San bỗng dưng quên hoàng cung, quên thân phận của mình, quên thân thế của Liên Phong, quên hết thảy, vô cùng xúc động.

"Liên Phong." Thanh âm của nàng nhẹ nhàng, ôn nhu có chút không giống bình thường.

"Sao vậy?" Hắn hỏi.

"Nếu... Ta nói nếu..." Nàng dừng một chút, "Chúng ta không trở về hoàng cung, ngươi nói... có được không?"

Thanh âm này rõ ràng rất nhẹ, cước bộ Liên Phong hơi chững lại.

Đêm đã khuya, trăng đã lặn, gió núi thổi qua rừng cây tối như mực, lá cây ma sát phát ra tiếng vang trong đêm yên tĩnh. Nhưng Lâm San tâm lại không tĩnh mà lại thẳng thắn nói ra đáp án hắn khát vọng bấy lâu.

Nhưng nàng không đợi được.

Một khắc kia, Lâm San có cảm giác khó tả, có chút tức giận lại có chút thất vọng, ngón tay gắt gao túm vạt áo Liên Phong, các đốt ngón tay đều trắng bệch, tiếp tục cắn răng không nói gì như trước.

Sự trầm mặc làm cho thời gian trở nên rất dài, cũng không biết qua bao lâu, Liên Phong bỗng nhiên mở miệng: "Kỳ thật ngươi không phải là Tống Lạc, đúng không?"

Vấn đề bất thình lình này làm Lâm San nhất thời nghẹn lời, rõ ràng có thể lắc đầu phủ quyết nhưng nàng không làm vậy.

"Ngươi tên thật là gì?" Liên Phong lại hỏi.

"Lâm San..." Nàng thấp giọng thì thào.

"Lâm San..." Liên Phong thấp giọng lập lại, thản nhiên lẩm bẩm: "Dễ nghe hơn so với Tống Lạc..."

Lần đầu, Lâm San cảm thấy vô lực như vậy, rõ ràng mới trước đó nàng còn vì hắn không phản ứng rõ ràng mà tức giận, ngay sau đó nàng lại phát hiện hắn sở dĩ không đáp ứng là vì mình đang dối gạt hắn, hắn không biết thân thế của nàng, không biết nàng từng sống trong thế giới như thế nào, thậm chí ngay cả tên của nàng hắn cũng không biết.

Cảm tình không phải nên thẳng thắn, thành khẩn sao? Nhưng chính nàng lại che giấu nhiều chuyện như vậy.

"Kỳ thật ta..." Nàng bỗng nhiên rất muốn giải thích, hết thảy đều giải thích rõ ràng.

"Trong cung đang phái rất nhiều mật thám tìm ngươi." Liên Phong bỗng nhiên ngắt lời.

Cái gì? Lâm San ngẩn ra, lời vừa muốn nói nghẹn ngay cổ họng.

"Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu bọn họ tìm được ngươi, phát hiện ngươi kỳ thật không phải Tống Lạc, thậm chí không phải là nam tử, hậu quả sẽ thế nào?"

"Này..." Một câu làm Lâm San nghẹn trâng, chuyện đó nàng không phải chưa từng nghĩ qua, "Ta nghĩ chỉ cần bỏ đi..."

"Sẽ không có chuyện gì sao?" Liên Phong hỏi ngược lại, "Ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi cho hoàng thượng thật sự là lão hồ đồ sao? Hắn có thể trở thành vua của một nước, tất nhiên có chỗ hơn người, mật thám trong cung thiên tân vạn khổ bồi dưỡng nên cũng không phải ngồi không, bọn họ muốn tìm người, nhất định có thể tìm được."

Một khắc kia, Lâm San hoàn toàn giật mình.

Nhất định có thể tìm được? Lời này chẳng phải có ý nói nàng không thể rời khỏi hoàng cung, cả đời đều phải che giấu thân phận bí mật…